Phó Nguyên Phàm không biết Phó Vô Thiên vừa trở về không được hai ngày đã tới tìm hắn, bởi vậy không ở Ngự Thư Phòng. Có người báo rằng Phó Nguyên Phàm giờ phút này đang ở Ngự Hoa Viên.
Mấy ngày gần đây, Phó Nguyên Phàm sắp bị rất nhiều công vụ áp chết. Chuyện các quốc gia hòa thân với Đại Á ở trên triều đình đã tạo nên cuộc thảo luận nhiệt liệt. Mỗi ngày lâm triều, Hoà Bình điện sẽ biến thành chợ bán thức ăn.
Có đại thần chủ trương hòa thân, họ cho rằng đây là cơ hội tốt để giao hảo với các quốc gia, đặc biệt là Tử Vi Quốc. Quốc gia cường đại này cũng muốn liên hôn với Đại Á, nói không chừng họ thật sự muốn cùng Đại Á giao hảo.
Nói đến cùng, đa số người vẫn không cho rằng Đại Á có thể đánh thắng được Tử Vi Quốc, rốt cuộc thắng lợi tới quá đột nhiên, nói không chừng người ta cũng có vũ khí bí mật.
Nhưng cũng có người chủ trương không thể liên hôn, vừa mới đánh trận xong, các quốc gia đó đã đưa ra liên hôn, rõ ràng không có ý tốt.
Khối sắt thần bí phá hủy tường thành đã sớm lan truyền đến ai ai cũng biết. Các quốc gia đó khẳng định phi thường kiêng kị vũ khí bí mật của Đại Á, nếu không muốn rơi xuống hạ phong, nhất định phải đào vũ khí bí mật này ra. Có liên hôn, họ có thể quang minh chính đại phái người đến Đại Á.
Phó Nguyên Phàm bị ồn ào đến đau cả đầu. Chẳng sợ kết cục đã định, vẫn sẽ có một ít đại thần khuyên can không ngừng. Vì thế, vừa bãi triều, hắn liền chạy đến Ngự Hoa Viên giải sầu.
Trừ bỏ Đại Hắc một tấc cũng không rời, còn có Lâu An nói chuyện tương đối hợp. Năng lực làm việc của Lâu An tự nhiên không cần hoài nghi, tương đối quý là ngẫu nhiên ý tưởng của họ sẽ nhất trí.
Khó có thể tìm được một bằng hữu ‘cùng chung chí hướng’, Phó Nguyên Phàm lại tương đối trọng tình trọng nghĩa, cho nên khi giải sầu thường xuyên gọi Lâu An tới, gặp được nan đề cũng sẽ cùng hắn thảo luận vài câu. Lần này cũng vậy.
“Hoàng Thượng không phải đã suy nghĩ cẩn thận, sao cần Lâu An làm điều thừa.” Suy nghĩ của thiên tử, hắn nhiều ít có thể nghiền ngẫm ra, nhưng chuyện này kỳ thật cũng không có gì mà do dự. Binh tới tướng chắn, thủy tới thổ yêm.
Phó Nguyên Phàm cười lớn một tiếng, hắn biết Lâu An hiểu hắn, “Vẫn là Lâu ái khanh tốt, trẫm vào đám lão nhân kia không có tiếng nói chung, đều là một đám lão gia hỏa nghĩ quá nhiều tư tưởng lại cổ hủ, rõ ràng sự tình rất đơn giản.”
“Nếu ngươi cảm thấy sự tình rất đơn giản, còn gọi đường ca của ngươi về làm gì?”
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, dọa Phó Nguyên Phàm nhảy dựng. Từ khi lên làm hoàng đế tới nay, hắn lần đầu tiên bị dọa.
Vô thanh vô tức xuất hiện, thông báo cũng không cần, toàn bộ Đại Á cũng chỉ có đường ca đường phu. Phó Nguyên Phàm xoay người thấy đường ca, lập tức thu hồi tâm tư oán giận.
Lâu An vội vàng đứng lên, “Tham kiến Quận Vương, Vương phi.”
“Ngươi chính là Lâu An mà Hoàng Thượng thường xuyên nhắc tới?” Mở miệng là Phó Vô Thiên, ánh mắt sắc bén dừng trên đối phương. Phó Nguyên Phàm ngẫu nhiên sẽ viết thư cho hắn, thường xuyên nhắc tới người này, cho nên còn chưa gặp mặt, hắn đã có ấn tượng khắc sâu với Lâu An.
Lâu An sửng sốt một chút, nhanh chóng đáp lại: “Nếu không còn Lâu An nào khác, như vậy đó là tại hạ.”
Phó Vô Thiên ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.
Lâu An biết họ kế tiếp có chuyện quan trọng muốn nói, liền tìm cớ rời đi. Phó Nguyên Phàm lần này không giữ lại.
Chỉ còn lại ba người họ, cộng thêm Đại Hắc trung thành và tận tâm. Họ không lập tức nói chính sự, rốt cuộc nếu đã quyết định tiếp đãi sứ giả của các quốc gia, chuyện tiếp theo chỉ cần giao cho Lễ bộ là được.
Chủ yếu là Phó Vô Thiên cùng Phó Nguyên Phàm nói chuyện, phần lớn là Phó Vô Thiên đặt vấn đề, Phó Nguyên Phàm trả lời, nói ngắn gọn chính là kiểm tra xem trong khoảng thời gian này có tiến bộ hay không.
Khi họ chuẩn bị tiến vào chính sự, một thái giám đột nhiên cất cao giọng.
“Thái Hậu giá lâm!”
Không bao lâu, thân ảnh quý khí thong dong của Thái Hậu xuất hiện trong tầm mắt ba người, phía sau nàng là bảy tám cung nữ thái giám. Không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng nàng dù sao cũng là trưởng bối, khi nàng đến gần, ba người liền đứng lên.
“Mẫu hậu như thế nào tới?”
“Ra giải sầu, đều đang nói chuyện gì, xa xa đã thấy các ngươi vừa nói vừa cười.” Thái Hậu hòa ái nhìn nhi tử rồi chuyển qua Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, hình như có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Phó Nguyên Phàm lập tức nói: “Không có gì, chính là tùy tiện tâm sự mà thôi.” Hắn nói thật.
Có thêm Thái Hậu, không khí đã không thoải mái bằng lúc trước. An Tử Nhiên ban đầu còn sẽ nói mấy câu, giờ lại không kêu một tiếng, hãy còn uống trà, phảng phất chung quanh không có người.
Nhất xấu hổ là Phó Nguyên Phàm. Rốt cuộc một bên là mẫu hậu thân thiết nhất, một bên là đường ca đường phu hắn kính trọng nhất, hắn hơn ai hết rất hy vọng họ có thể hòa hợp ở chung, nhưng nguyện vọng này lại luôn không thực hiện được.
Kỳ thật, Phó Nguyên Phàm không biết vì sao, mẫu hậu… tựa hồ không thực thích đường ca cùng đường phu. Hắn có thể có địa vị hôm nay, hết thảy đều nhờ có đường ca, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng họ nên cảm tạ đường ca.
“Thái Hậu, nghe nói ngài chủ trương Vạn Thanh Quốc liên hôn với Đại Á phải không?”
Câu hỏi thình lình được đưa ra làm mấy người ở đây ngơ ngẩn, đặc biệt là Thái Hậu, nàng nhìn qua Phó Vô Thiên.
Hắn rất thanh thản bưng ấm trà tinh xảo châm trà cho Vương phi của hắn, mùi hương là trà tràn ngập, làm toàn thân trở nên thần thanh khí sảng. Câu hỏi vừa rồi như chỉ là để tài lơ đãng mới nhắc tới.
Thái Hậu không nghĩ vậy. Nàng rất rõ ràng lời Phó Vô Thiên nói có ẩn ý, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì có thể không có ý tốt, nhưng trong lúc nhất thời, nàng lại không trả lời được.
Nàng nên trả lời thế nào? Nói phải thì đó là tự đẩy mình vòa hố lửa. Nói không phải, nếu hắn đã nói ra, khẳng định là đã từ đâu nghe nói chuyện này.
Thái Hậu phát hiện, nàng thế nhưng lâm vào thể bị động.
“Đường ca, mẫu hậu……” Phó Nguyên Phàm phát hiện không khí có chút không đúng, vội vàng mở miệng muốn hòa hoãn, nhưng còn chưa nói xong đã bị Phó Vô Thiên đánh gãy.
“Hậu cung phi tử không được tham gia vào chính sự, Thái Hậu có phải đã quên tổ huấn?” Ánh mắt bình tĩnh Phó Vô Thiên nhiều một tia sắc bén xem kỹ, ngữ khí cũng hùng hổ doạ người.
“Đường ca, Vạn Thanh Quốc là quê hương mẫu hậu từng sinh hoạt mười mấy năm, cho nên nàng hy vọng hai nước có thể giao hảo, không phải cố ý muốn can thiệp triều chính.” Phó Nguyên Phàm vội vàng giải thích.
“Theo ý Hoàng Thượng, về sau mỗi phi tử trong hậu cung chẳng phải là đều có thể không cố ý. Nếu đây là quy củ tổ tông định ra, thì Thái Hậu cũng phải tuân thủ, đặc biệt khi Thái Hậu đã từng là công chúa Vạn Thanh Quốc, càng cần phải kiêng dè, điểm này tin tưởng không cần bổn vương dạy Thái Hậu.” Ngữ khí và vẻ mặt của Phó Vô Thiên đều thực nghiêm túc, làm Phó Nguyên Phàm cũng không thể nói gì thêm.
Phó Nguyên Phàm trước kia chưa từng nghĩ mình có thể trở thành hoàng đế, nên ngay cả hiện tại, rất nhiều thời điểm đều không có tự giác của một hoàng đế. Hơn nữa, Thái Hậu là thân sinh mẫu thân của hắn, nàng nói những lời này, hắn cho là đương nhiên, căn bản không biết đây là không đúng.
Thái Hậu xanh cả mặt, lại không phản bác được. Phó Vô Thiên vừa tới đã cho nàng một cái ra oai phủ đầu, xem ra là đã biết tâm tư của nàng.
Đường đường là Thái Hậu, lại bị một tiểu bối giáo huấn, việc này nếu truyền ra, nàng còn mặt mũi nào? Đình hóng gió không phải là chỉ có bốn người họ.
“Mẫu hậu?”
Thái Hậu nhìn đến nhi tử lộ vẻ khẩn cầu, không cam lòng mấy cũng chỉ có thể nhẫn, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ai gia minh bạch, thỉnh Quận Vương yên tâm, ai gia về sau sẽ cẩn tuân tổ huấn, tuyệt đối không vượt qua nửa phần.”
Phó Nguyên Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hồi tẩm cung, Thái Hậu chuyện thứ nhất phải làm chính là lệnh cho thái giám cung nữ có mặt lúc đó không được truyền chuyện này ra. Lúc ấy, vẻ mặt nàng thậm chí có phần dữ tợn, dọa thái giám cung nữ đều khiếp sợ, nơi nào còn dám truyền ra.
Nhưng sau chuyện này, một vài người bắt đầu nhìn ra, tuy rằng Lục hoàng tử lên làm hoàng đế, Lan phi thành Thái Hậu, nhưng ý kiến của Quận Vương vẫn rất có sức nặng.
Xe ngựa chạy ra cửa cung, tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’ thanh thúy.
An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên lấy chuyện này ra thị uy với Thái Hậu đã sớm nằm trong dự kiến, nhưng không nghĩ tới là hôm nay.
Nếu Thái Hậu không đột nhiên xuất hiện, phỏng chừng Phó Vô Thiên sẽ không trực tiếp cho nàng nan kham. Nhưng mà, có người chính là phải gõ gõ mới ngộ ra, ngồi ở địa vị cao không có nghĩa là chuyện gì cũng có thể nhúng tay, đặc biệt là khi có một thân phận mẫn cảm.
An Tử Nhiên đã cho rằng Thái Hậu là người thông minh, đáng tiếc nàng vẫn quá vội vàng, hơn nữa không suy nghĩ vì nhi tử. Nếu có người phản bội, khó xử nhất chính là Phó Nguyên Phàm.
“Suy nghĩ cái gì?”
Phó Vô Thiên chuyển qua ngồi cạnh hắn, ngón tay câu lấy sợi tóc bên tai hắn. Lòng bàn tay lướt qua sườn mặt, vết chai thô ráp cọ xát không thực thoải mái.
An Tử Nhiên lại không tránh đi, ngược lại lườm hắn một cái, miệng hơi câu, “Nghĩ đến Vương gia a.”
Phó Vô Thiên nghiêng đầu, hai khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, “Vương phi luôn có biện pháp làm bổn vương cao hứng…”
Câu nói kế tiếp biến mất giữa làn môi.