Lần thứ hai giao chiến, lần thứ hai chấm dứt bằng thắng lợi của Đại Á, điều này là khích lệ rất lớn với các tướng sĩ Đại Á. Trái lại là Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, không khí trong quân doanh trầm xuống. Họ cực kỳ tự tin, cả hai đều cho rằng mình chiếm ưu thế tuyệt đối, kết quả lại liên tục thảm bại hai trận, tâm tình xấu có thể nghĩ.
“Tướng quân, vì sao không bắn chết Trâu Ngọc Thanh?” Lưu tướng quân khó hiểu hỏi.
Lúc trước hắn đứng trên tường thành quan sát hết thảy, với năng lực của tướng quân, bắn chết tướng lãnh của đối phương căn bản dễ như trở bàn tay. Phải biết rằng, tướng lãnh chết, sĩ khí bên phía Tử Vi Quốc sẽ càng hạ, đến lúc đó sẽ không còn là đối thủ khó gờm nữa.
Quản Túc cười đáp: “Lưu tướng quân, Trâu Ngọc Thanh chỉ là trẻ nít, ở Tử Vi Quốc địa vị cũng không cao, nhiều nhất chỉ là nhân vật có thể có, có thể không. Người như vậy, phá hủy ý chí của hắn chẳng phải là càng thú vị hơn giết hắn sao?”
Lưu tướng quân thoáng chốc cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, thì ra là vậy. Hắn mới tới, chưa hiểu cách Phó Vô Thiên hành xử, vẫn nghĩ rằng người này là mãng phu chỉ biết đi về phía trước, không ngờ còn rất có đầu óc.
Quản Túc không để ý tới hắn, quay đầu nói với Phó Vô Thiên: “Vương gia, đã kiểm kê binh lính chết trận. Có hai người bị đối phương lấy đi miên giáp.”
“Không sao.” Phó Vô Thiên chắp tay sau lưng nhìn chăm chú ngọn núi nơi xa, ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia tàn khốc hung ý, “Biết nguyên nhân cũng không được ích gì.” Nguyên liệu và cách chế tạo miên giáp hiện tại các quốc gia khác chưa thể bắt chước được.
Miên giáp xuất hiện là để đối phó hỏa khí, hỏa khí chưa xuất hiện không có nghĩa là miên giáp không có tác dụng lớn. An Tử Nhiên đã sớm suy xét vấn đề này, miên giáp không chỉ để chống lạnh, trong miên giáp có rất nhiều miếng sắt lớn che chở bộ phận yếu hại. Chỉ cần những nơi yếu hại không bị thương thì sẽ không có nguy hiểm tính mạng.
Đây chỉ là mặt ngoài, bí mật chân chính dù họ có được miên giáp cũng chưa chắc phát hiện được.
Lúc này, Việt Thất chạy tới, “Vương gia, có tin tốt, nghe nói đã thành.”
Lưu tướng quân kinh ngạc. Phó Vô Thiên lập tức hiểu, truy vấn: “Khi nào có thể tới?”
“Nhanh thì bốn năm ngày là có thể đến, chậm cũng mất bảy tám ngày.”
Phó Vô Thiên gật gật đầu, “Việc này không nóng nảy, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không tấn công Đại Á.” Liên tục ăn hai lần bại trận, sĩ khí đại ngã. Trâu Ngọc Thanh giờ phút này chỉ sợ đang phiền não làm sao để vực dậy tinh thần của tướng sĩ, bốn năm ngày hẳn là đủ.
Quân doanh Dung Quốc
Trâu Ngọc Thanh bị tổn thương tinh thần, tạm thời không thể xuất hiện, cho nên lần này thương thảo với quân đội Dung Quốc là phó tướng Lý Nguyên.
“Đây là chiến giáp lấy từ trên người binh lính Đại Á. Chúng ta đã nghiên cứu qua, loại chiến giáp này rất đặc thù, hoàn toàn nhìn không ra nguyên liệu chế tạo. Xét về trọng lượng, nó xác thật nhẹ hơn giáp sắt nhiều, có thể phát huy thực lực của binh lính.” Lương phó tướng giải thích đơn giản.
Trong tay Lý Nguyên cũng có một kiện, nhưng vì sắp xếp cho Trâu Ngọc Thanh, hắn vẫn chưa kiểm tra, “Thứ này thoạt nhìn không đặc biệt lợi hại?”
Nói rồi, hắn rút đao chuẩn bị cắt thử, lại bị ngăn trở.
“Lý phó tướng, không cần đâu, chúng ta đã thử rồi, thứ này dùng đao kiếm dùng sức rạch là hỏng. Ta nghĩ mấu chốt hẳn là mấy miếng sắt bên trong.”
Kết quả này hiển nhiên làm tất cả mọi người không mấy vừa lòng. Họ vẫn luôn cho rằng Đại Á nhất định là nhờ vào ngoại vật nên mới khiến cho binh lính lập tức trở nên lợi hại, hiện tại lại phát hiện ra không phải. Họ đều không muốn nghĩ về phương diện kia, chẳng lẽ binh lính của Đại Á vốn đã rất lợi hại?
Chuyện này không có khả năng, nếu họ thật sự lợi hại, vậy vì sao trong ngũ đại quốc, thực lực của Đại Á vẫn luôn xếp ở trung hạ, ngay cả Dung Quốc đều cảm thấy họ lợi hại hơn Đại Á một chút.
“Ta nghĩ ta biết nguyên nhân.”
Đúng lúc này, Địch Giải Dương đột nhiên mở miệng. Làm tướng lãnh trẻ nhất ở đây, danh vọng của hắn trong quân doanh Dung Quốc cao đến Trâu Ngọc Thanh thúc ngựa cũng không theo kịp. Đại bộ phận tướng lãnh Dung Quốc vẫn rất chịu phục hắn.
“Nguyên nhân gì?” Mọi người lập tức truy vấn.
Địch Giải Dương giải thích: “Chân chính lợi hại không phải binh của Đại Á, mà là binh của Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên là thiên tài quân sự, ta đã giao thủ với hắn rất nhiều lần, khá hiểu biết thuộc hạ binh lính của hắn. Hắc giáp quân của hắn đều là tinh anh chọn lựa từ các quân doanh, có thực lực cao cũng không lạ. Mọi người hẳn đã chú ý, cả hai trận, binh lính xuất chiến đều là hắc giáp quân, binh lính bình thường lại không có mấy.”
“Địch tướng quân phân tích xác thật có lý.” Chư vị tướng lãnh đều thực tán đồng. Trong quân doanh của họ cũng có binh lính xuất sắc, đều là tinh anh có thể lấy một địch nhiều.
Lý Jguyên mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, Địch tướng quân cho rằng kế tiếp nên làm thế nào?”
Địch Giải Dương trầm giọng nói: “Tiến công, hiện giờ quân ta sĩ khí giảm mạnh, cần thiết vực dậy sĩ khí bằng thắng lợi. Lúc này không thể tiểu đánh tiểu nháo, sự tình liên quan đến thắng lợi sau này, cần thiết xem xét cẩn thận.”
“Vậy khi nào có thể động thủ?”
“Trước mắt còn chưa được, sĩ khí quân địch đang vượng, chỉ sợ đang chờ chúng ta tự động đưa tới cửa, tùy tiện tiến công, kết quả sẽ chỉ là bước lên vết xe đổ của hai lần trước, cần chờ một thời gian.”
“Vậy cứ làm theo Địch tướng quân.”
Lý Nguyên từ đầu đến cuối đều không phản bác Địch Giải Dương. Tuy hắn giống Trâu Ngọc Thanh đều kiêu ngạo vì là người Tử Vi Quốc, nhưng vừa nếm mùi thất bại, lúc này lại đi đả kích Dung Quốc thì tuyệt không phải là hành động sáng suốt.
Việc này làm tướng lãnh Dung Quốc rất đắc ý.
Lúc này, họ không biết mình vừa bỏ qua tác dụng chân chính của miên giáp. Tác dụng chính của miên giáp không phải phòng đao, cũng chẳng phải phòng kiếm.
Tĩnh Sơn Châu
Trải qua lần thất bại trước, An Tử Nhiên cùng Thiệu Phi không vào núi nữa. Không phải cảm thấy mất mặt, mà là chuyện lần đó ảnh hưởng có chút lớn, nhiều hắc giáp binh vào núi như vậy, bá tánh không hiếu kỳ mới là lạ. Mặt khác, An Tử Nhiên cũng cảm thấy không cần thử nghiệm tiếp.
Chỉ cần nắm chắc hướng gió thì không cần so đo phạm vi mê dược khuếch tán, huống chi họ cũng đã biết dược lực của mê dược có bao nhiêu mạnh.
Sau đó, họ bắt đầu chế tạo bom số lượng lớn.
Thi tướng quân điều mười mấy hắc giáp binh đến hỗ trợ An Tử Nhiên, chiêu thêm hai mươi mấy người thợ rèn. Vì mau chóng có thành phẩm vận chuyển đến biên quan, họ làm không ngơi nghỉ, ba ngày sau rốt cuộc gấp gáp chế tạo ra được mấy trăm quả bom. Thi tướng quân cùng ngày dẫn người tự mình mang đến biên quan.
Vì an toàn, An Tử Nhiên không giao cách dùng bom cùng những vấn đề cần chú ý cho một mình Thi tướng quân, mà chia làm hai đường, dùng thêm bồ câu, cực kỳ cẩn thận. Thi tướng quân cũng tán đồng, tuy hắn đại khái biết một ít, nhưng không toàn diện.
An Tử Nhiên chưa thí nghiệm khoảng cách xa gần, chỉ thí nghiệm hỏa dược cho nên tất cả yêu cầu Phó Vô Thiên tự mình đi thử.
Thi tướng quân đi đường lớn. Đường lớn chưa bao giờ xuất hiện sơn phỉ dám cướp xe hàng vận chuyển đến biên quan. Hơn nữa, hắc giáp quân vẫn luôn là dấu hiệu của chiến thần Đại Á, trừ phi muốn chết, nếu không sẽ không đạo tặc nào dám cướp.
Bồ câu tới biên quan, Việt Thất lấy được thư. Đánh thắng trận thứ hai, vào ban đêm, mấy người tề tụ ở phòng của Phó Vô Thiên.
“Vương gia, ta cho rằng nên phái người đi Tĩnh Sơn Châu.” Quản Túc mở miệng nói. Bom xuất hiện nhất định sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Tầm quan trọng của bom tuyệt đối không thua gì tầm quan trọng của thắng lợi.
Việt Thất cười trêu chọc: “Quản Túc, muốn đi thì cứ nói thẳng a, đừng cho là ta không biết, ngươi khẳng định muốn gặp tiểu tử Thiệu Phi kia, sợ hắn có chuyện gì?”
“Đừng nghĩ ai cũng tâm tư bất chính giống ngươi, ta đang rất nghiêm túc xem xét vấn đề này.” Quản Túc nghiêm trang nói.
Việt Thất ‘sách’ một tiếng, hoàn toàn không tin.
Phó Vô Thiên nhìn hai người ngươi tới ta đi, ánh mắt đột nhiên dừng ở Cung Vân đang lau kiếm, “Cung Vân, ngươi cho rằng phái ai đi thì tốt?”
Cung Vân nhìn Việt Thất cùng Quản Túc, “Tóm lại không phải ta, ta thích ra trận giết địch.” Tận mắt nhìn địch nhân chết dưới kiếm, hắn mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa.
Nghe vậy, Việt Thất buông tay, “Được rồi, cũng sẽ không phải ta.” Hắn so với Cung Vân càng thích ở trên chiến trường giết địch, không muốn x cả ngày nhàm chán miên giáp. Tĩnh Sơn Châu tuy rất quan trọng, nhưng không thể giết địch liền buồn bực. Xem ra chỉ có Quản Túc nhất thích hợp, gia hỏa này quả nhiên tính kế tốt.
“Kỳ thật ta cũng tương đối muốn ở lại.” Quản Túc sờ sờ mũi nói.
“Ngụy quân tử.” Việt Thất không khách khí tặng hắn ba chữ.
Quản Túc cười nói: “Ta nói thật.”
“Quyết định vậy đi.” Phó Vô Thiên tổng kết.