Phương Bắc lạnh hơn phương Nam, mùa đông cũng tương đối dài. Đã tháng hai, biên quan vẫn thực rét lạnh, binh lính mặc giáp sắt lạnh đến cơ hồ có thể kết băng. Nhưng vì thắng lợi, vì bảo vệ biên quan, họ chỉ có thể chịu đựng giá lạnh đấu tranh anh dũng.
Dưới tình huống như vậy, thường thường sẽ có binh lính chết rét, đây là bi kịch vô pháp nghịch chuyển. Khi miên giáp chưa xuất hiện thì không có cách nào, mặc dù có, chi phí dành cho chế tạo chiến giáp sẽ tăng lên ba bốn lần. Nếu đánh mấy năm trận, quốc khố thực mau sẽ hư không.
Vừa không lợi quốc, cũng bất lợi dân.
Khi Quản Túc cùng Thiệu Phi mang theo rất nhiều miên giáp tới biên quan, Phó Vô Thiên cùng Việt Thất đã tới nơi. Bước chân của hắc giáp quân giơ lên từng trận bụi đất.
Biên quan là một tiểu thành, bên trong có mấy vạn bá tánh, không ai không biết Phó Vô Thiên. Khi họ thấy thân ảnh uy nghiêm cao lớn đi trước hắc giáp quân, sôi nổi chạy ra hoan nghênh. Hơn hai năm, chiến thần đại nhân rốt cuộc trở về.
“Tướng quân, hoan nghênh ngài trở về!” Một tiểu cô nương trẻ bưng một chén nước trong đi đến trước mặt Phó Vô Thiên, mang theo kính ý cùng tôn trọng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Vô Thiên.
Bá tánh trong Vạn Dặm thành cơ hồ đều lớn lên cùng những câu chuyện về Phó Vô Thiên. Sự tôn kính của họ với Phó Vô Thiên là thứ mà bá tánh sinh hoạt trong an nhàn sẽ không hiểu được.
Phó Vô Thiên khom lưng tiếp nhận chén, một ngụm uống hết, “Đa tạ.” Nói rồi trả lại chén cho tiểu cô nương, nhẹ nhàng kẹp chân thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước, phía sau lần thứ hai vang lên tiếng bước chân chỉnh tề của hắc giáp quân.
Tiểu cô nương ôm chén, nhìn tướng quân và hắc giáp quân đi qua trước mặt, trong mắt có ái mộ thật sâu, nhưng chỉ là ái mộ mà thôi. Vạn Dặm thành không có nữ nhân nào không thích tướng quân, người đã có gia đình cũng không chút nào che dấu tình cảm với tướng quân. Nhưng trong lòng các nàng đều biết mình không xứng với tướng quân.
Tề tướng quân sớm đã nhận được tin tức, nghe nói họ đã tới Vạn Dặm thành, lập tức tự mình ra nghênh đón. Triệu Nghị cùng Quản Túc tốc độ tương đối chậm, cho nên họ là nhóm đầu tiên tới. Xa xa thấy Phó Vô Thiên thân ảnh, Tề tướng quân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tề tướng quân khi còn trẻ là tâm phúc của Phó Khiếu, vẫn luôn trấn thủ biên quan. Phó Khiếu qua đời, ông lại đi theo Phó Vô Thiên, chưa bao giờ có hai lòng. Luận bối phận, Phó Vô Thiên nên gọi ông một tiếng ‘Tề thúc’.
“Tề thúc, hơn hai năm không gặp, biệt lai vô dạng!” Phó Vô Thiên lưu loát nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Tề Trường Giang có chút kích động, khuôn mặt trước sau như một cương nghị.
Tề Trường Giang kích động vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu tử ngươi, mấy năm nay cưới tức phụ liền vui quên cả trời đất, rốt cuộc chịu quay lại.” Lực đạo của ông rất lớn, người thường khả năng sẽ bị vỗ đến lùn mất một đoạn, Phó Vô Thiên lại không chút sứt mẻ. Ông vốn tưởng Phó Vô Thiên sẽ không trả lời, kết quả lại ra ngoài dự kiến.
“Nếu không phải biên quan phát sinh chiến sự, bổn vương xác thật muốn vui đến quên cả trời đất.”
Phó Vô Thiên nghiêm trang nói vậy tức khắc hù Tề Trường Giang. Ông phản ứng giống hệt Việt Thất khi lần đầu tiên thấy Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên ở bên nhau rất ăn ý lại ấm áp, vẻ mặt ngốc bức nói không nên lời.
Làm một lão tướng cơ hồ nhìn Phó Vô Thiên lớn lên, Tề Trường Giang cảm thấy hắn sau hơn hai năm thay đổi không ít, trước kia lời này tuyệt đối không thể xuất ra từ miệng Phó Vô Thiên, hắn không phải bị tức phục chinh phục rồi chứ?
Việt Thất biết sẽ như vậy, “Tề tướng quân, tức phụ bảo bối của Vương gia, về sau gặp được ngươi liền biết vì cái gì.”
Ôn chuyện để sau có thời gian lại nói. Hắc giáp quân về đơn vị, Phó Vô Thiên dẫn người đi lên tường thành.
Nơi xa núi non liên miên, địa thế hiểm yếu. Phía sau dãy núi là đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc. Nếu Đại Á muốn chủ động tiến công, thế tất phải đi qua những địa thế hiểm yếu đó, rất bất lợi.
Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đã sớm phái binh gác các quan khẩu hiểm yếu. Họ có vách tường thiên nhiên che chắn làm ưu thế, chính là địa lợi. Đại Á không thể tiến công, chỉ có thể bị động thủ thành.
“Thám tử có truyền tin tức về?” Phó Vô Thiên nhìn phương xa, khu rừng rậm rạp cùng dãy núi chạy dài cản trở tầm mắt, chỉ có thể luôn luôn phái binh trông coi, nếu không sẽ bị đánh trở tay không kịp.
Tề Trường Giang sắc mặt ngưng trọng trả lời: “Chưa có, lần này khác trước kia, Tử Vi Quốc cũng tham dự, không thể không tiểu tâm hành sự.”
“Đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đến khi nào?”
“Ba ngày trước, không biết họ kế hoạch cái gì, đến bây giờ cũng không phát động tiến công.” Tề Trường Giang tương đối lo lắng họ sẽ chơi âm mưu quỷ kế, đặc biệt là Tử Vi Quốc, thủ đoạn của quốc gia cường đại này đúng như mọi người bình luận, có tiếng ti tiện.
Tử Vi quốc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể thắng lợi, bất cứ thủ đoạn âm hiểm gì họ đều sẽ không chút do dự.
Tám năm trước đã xảy ra một sự kiện làm các quốc gia khiếp sợ. Tử Vi Quốc vì gồm thâu một tiểu quốc tên Sa Bạch quốc mà phái người bí mật ẩn vào. Sa Bạch Quốc tuy là một tiểu quốc nhưng khá phát triển, có xu hướng bắt kịp ngũ đại quốc, nhưng tiểu quốc này lại bị một nữ nhân huỷ hoại.
Nữ nhân kia chính là thám tử của Tử Vi Quốc, có được dung nhan khuynh thế khuynh thành, thanh âm nhu mĩ như có thể mê hoặc nhân, làm quốc vương Sa Bạch Quốc thần hồn điên đảo, không chỉ hoang phế quốc sự, thậm chí còn vì nữ nhân kia mà phế bỏ Thái Tử rất xuất sắc lúc ấy. Triều thần cực lực phản đối không thành công, nhưng từ đó về sau, quốc vương Sa Bạch Quốc lại coi Thái Tử như cái đinh trong mắt, nơi chốn ngáng chân Thái Tử.
Triều đình giằng co hơn nửa năm, rốt cuộc có triều thần đứng ra cổ động Thái Tử mưu phản, Thái tử cũng không muốn nhìn Sa Bạch Quốc từ đây chôn vùi trong tay phụ hoàng, rốt cuộc đồng ý mưu phản soán vị.
Nhưng kế hoạch của họ lại bị tiết lộ. Cái tên đã cổ động Thái Tử mưu phản kỳ thật là người của yêu phi. Kế hoạch truyền tới tai quốc vương Sa Bạch Quốc, tiên hạ thủ vi cường, Thái Tử cùng những người liên can đều bị bắt lại, thậm chí bị phán tử hình.
Nhưng có lẽ trời không muốn Thái Tử tuyệt mệnh, có người cứu hắn ra, nhưng vẫn bị phát hiện. Có người nói Thái Tử rơi xuống vực mà chết, có người nói Thái Tử mai danh ẩn tích, mọi thuyết xôn xao, sự thật đến tột cùng là thế nào không ai biết. Nhưng đa số đều cho rằng Thái Tử đã chết, mà Thái Tử chết, Sa Bạch quốc cũng luân hãm.
Thật đáng buồn, quốc vương Sa Bạch Quốc ở khắc cuối cùng mới tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn. Con của hắn, quốc gia của hắn đã bị chính hắn chôn vùi.
Sự kiện ở Sa Bạch Quốc truyền ra, cơ hồ tất cả các quốc gia đều chấn kinh. Không phải bởi vì thủ đoạn đê tiện của đối phương, mỹ nhân kế rất nhiều người đều đã từng dùng, nhưng trong hai năm ngắn ngủn làm một quốc gia thực lực không hề yếu bị luân hãm rồi bị cắn nuốt đến không xương cũng không thừa, tốc độ khủng bố làm người kinh hãi.
Sau đó lại liên tục truyền ra tin tức Tử Vi Quốc gồm các tiểu quốc xung quanh. Các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt, có bạo lực, có tàn sát, có đốt trụi giết hết cướp sạch, nhiều không kể xiết. Tuy rằng Tử Vi Quốc là quốc gia đắp nặn từ máu tươi cùng thi thể, nhưng cũng bởi những việc này, Tử Vi Quốc là sự tồn tại mà rất nhiều quốc gia không muốn nhắc tới.
Hiện tại, mục tiêu của Tử Vi Quốc tựa hồ chính là Đại Á. Dựa theo thủ đoạn trước kia của quân chủ Tử Vi Quốc, hắn rất có thể đã sớm phái người ẩn vào Đại Á. Tề Trường Giang lo lắng không phải không có lý do.
Phó Vô Thiên nhớ tới người đặt hàng bí ẩn ở xưởng của Vương phi, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, “Có lẽ đã ẩn vào rồi.”
“Phải làm sao bây giờ? Nếu Tử Vi Quốc cũng gài một phi tử mỹ diễm bên Hoàng Thượng, chế tạo nội loạn, chẳng phải sẽ bất lợi cho chúng ta?” Tề Trường Giang cả kinh.
“Lo lắng cái gì, Đại Á lại không phải Sa Bạch Quốc.” Phó Vô Thiên có vẻ không để bụng.
Đúng là Phó Nguyên Phàm vừa kế vị, nhưng có đường ca áp chế, yêu phi hoàn toàn không có tác dụng, cho nên xuống tay từ Phó Nguyên Phàm là hành vi ngu xuẩn. Quân chủ Tử Vi Quốc thông minh như vậy, khẳng định sẽ không đi nước cờ kém này.
“Đại Á vừa trải qua nội loạn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện nội loạn thứ hai. Hiện tại nên ngẫm xem làm thế nào đối phó năm mươi vạn đại quân của địch.” Cung Vân bình tĩnh nói, hiện tại hắn đã không phải Phó thống lĩnh cấm vệ quân.
Dung Quốc có bốn mươi vạn đại quân, Tử Vi Quốc lại chỉ có mười vạn đại quân, khác biệt rất lớn. Không phải Tử Vi Quốc không có binh, tương phản, họ có rất nhiều binh, phái ra ít như vậy hoàn toàn là coi khinh Đại Á, cực kỳ tự tin vào bản thân.
Đối với cường quốc như Tử Vi Quốc, có suy nghĩ này là bình thường, nhưng họ sẽ chứng minh Đại Á là một khối sắt cứng cỡ nào.