“Cốp’ một tiếng, ba người quỳ gối thật mạnh xuống sàn, nghe thôi đã cảm thấy đầu gối đau.
Phó Vô Thiên tự mình thẩm vấn ba người họ.
Bá tánh đứng ở cửa sôi nổi suy đoán, trước kia chưa từng nghe nói về người này. Trương Sinh cũng chỉ biết họ là chủ nhân của xưởng công binh mới xây dựng, không biết nhiều hơn.
“Ngẩng đầu lên.”
Nghe vậy, ba người khẩn trương liếc nhau, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu.
Vĩnh Minh hầu khi thấy Phó Vô Thiên thì khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nam nhân này mới là chiến thần Đại Á?
Ngay sau đó, họ thấy Việt Thất đứng bên sườn, người này lộ ra một cái cười ác liệt với họ.
Ngốc tử!
Cha con Vĩnh Minh hầu lập tức biết mình đã nhận sai người, lại cúi đầu xuống. Họ phát hiện, khí thế của Việt Thất tuy không tầm thường, nhưng so với Phó Vô Thiên thì thiếu vài phần uy nghiêm, họ lại cho rằng Phó Vô Thiên tự mình mang binh xông vào hầu phủ, đối phương khẳng định đã ngầm cười nhạo họ hồi lâu.
“Bản hầu muốn gặp Hoàng Thượng.” Lúc này, lão hầu gia đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định.
Phó Vô Thiên nghiêng đầu đánh giá, “Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, không rảnh xử lý các ngươi. Ngài đã giao Tĩnh Sơn Châu cho bổn vương.”
“Bản hầu là hoàng thân quốc thích, ngươi không có quyền xử lý chúng ta.” Lão hầu gia chưa từ bỏ ý định nói.
“Xem ra lão hầu gia nghe không hiểu tiếng người, đáng tiếc bổn vương chỉ biết nói tiếng người. Hết cách, trực tiếp mang lên nhân chứng vật chứng.” Phó Vô Thiên dứt khoát lưu loát nói.
Việt Thất ra lệnh cho dẫn nhân chứng vật chứng lên.
Ba người lập tức trừng lớn đôi mắt. Nhân chứng là sư gia của Dương Hà Sơn, hắn đi theo Dương Hà Sơn lâu nhất, biết tất cả bí mật của Dương Hà Sơn. Sư gia sợ chết, Việt Thất còn chưa tra tấn mà hắn đã khai hết tất cả, cộng thêm sổ sách tìm được ở phủ nha. Nhân chứng vật chứng đều có, Dương Hà Sơn trốn không thoát.
“Hầu gia, cứu ta!” Dương Hà Sơn vừa nghe Phó Vô Thiên muốn chém đầu hắn, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Thấy mình khó thoát khỏi cái chết, lập tức cầu cứu Vĩnh Minh hầu.
Đáng tiếc họ cũng tự thân khó bảo toàn, chứng cứ nhằm vào Dương Hà Sơn cũng rất bất lợi với họ. Hai người không để ý đến Dương Hà Sơn.
Đến khi hắn bị dẫn đi, bá tánh vây xem tuôn ra một trận tiếng hoan hô, có người nhanh chóng đi truyền tin, bên ngoài còn có rất nhiều người đang đợi.
Phó Vô Thiên mở sổ sách tham ô của Dương Hà Sơn cùng hầu phủ, số lượng không nhiều, đối phương cũng không tính đại ý, Vương phi tối hôm qua đem sổ sách thượng số lượng tính quá, không vượt hai vạn hai, hơn nữa sổ sách thượng chỉ viết Dương Hà Sơn hướng hầu phủ hiếu kính sự tình, về khu mỏ sự tình lại không có.
Vĩnh Minh hầu ban đầu khẩn trương thấp thỏm, đến bây giờ đã bình tĩnh lại. Họ trước cũng lo lắng Phó Vô Thiên có được sổ sách cùng khu mỏ có quan hệ, nhưng khi Phó Vô Thiên lấy sổ sách ra, hơn nữa làm người tuyên đọc phạm tội nội dung sau, hai người biết mình chưa bị nắm thóp, hơi chút yên tâm.
Vĩnh minh chờ định tâm, tự tin nói: “Quận Vương, bản hầu thừa nhận Dương Hà Sơn mấy năm nay tặng bản hầu không ít thứ, nhưng bản hầu không biết Dương Hà Sơn tham ô, Dương Hà Sơn là Tĩnh Sơn Châu tri phủ, bản hầu tuy là hầu gia nhưng cũng không quản được dương non sông. Người không biết không có tội, không phải sao?”
“Vì hầu phủ, cũng vì Tĩnh Sơn Châu bá tánh, chúng ta nguyện ý đem Dương Hà Sơn trước kia đưa cho hầu phủ đồ vật đều lấy ra tới chuộc tội, vương ý hạ như thế nào?”
Hai phụ tử kẻ xướng người hoạ. Dựa theo bọn họ nói, chỉ cần tìm thêm nhân chứng chứng minh họ thật sự ‘không biết tình’, thật đúng là có thể thoát tội.
Đáng tiếc, ngồi ở trước mặt họ là Phó Vô Thiên. Hai người nói xong không một hồi, hai gã hắc giáp quân đột nhiên áp một người ra tới, nghe được tiếng vang, hai phụ tử theo bản năng quay đầu lại, khi bọn hắn nhìn đến bị mang ra tới người bộ mặt khi, thoáng chốc trừng lớn đôi mắt.
“Hầu gia, lão hầu gia, thực xin lỗi!”
Quản gia Trương Kim ngẩng đầu nhìn họ một cái, khuôn mặt tiều tụy lại cúi xuống. Tình cảnh của hắn còn thảm hơn hai người, quần áo rách tung toé, thậm chí có vết máu.
Trương Kim xuất hiện ở đây có nghĩa những người khác cũng bị bắt.
Hai ngày trước, Vĩnh Minh hầu an bài cho một nhóm người rời đi trước, phó thác quản gia Trương Kim. Hắn là tâm phúc của Vĩnh Minh hầu, nhiều năm qua vẫn luôn trung thành tận tâm, khi đào tẩu cũng mang theo chứng cứ. Những tưởng họ đã chạy thoát, không ngờ vẫn bị bắt được.
Phó Vô Thiên lại cầm lên một quyển sổ bìa đỏ. Đây là vật chứng đủ để phán Vĩnh Minh hầu tội chết, hơn nữa đây chỉ là một quyển. Quyển sổ bắt đầu ghi chép từ năm trước, mỗi giao dịch đều được kỹ càng tỉ mỉ viết ra, tiền lời cộng lại trong năm lên tới hơn một ngàn vạn lượng.
Đây không phải số lượng nhỏ, còn mới chỉ là năm, nếu kéo dài thì phỏng chừng sẽ còn tăng lên rất nhiều, khó trách có thể dưỡng nhiều binh như vậy.
“Xem ra không cần thẩm vấn nữa.” Phó Vô Thiên nâng mắt nhìn hai gương mặt thất hồn lạc phách, “Nhân chứng vật chứng đều đủ, vậy……”
“Vương gia.” An Tử Nhiên đột nhiên kéo lấy tay áo hắn, cho dù có nhân chứng vật chứng thì cũng nên tuân theo trình tự, đầu voi đuôi chuột như vậy cũng quá có lệ.
Phó Vô Thiên nghiêng đầu thấy Vương phi không ủng hộ, sửa lời: “Trương Kim, khai hết toàn bộ sự thật ra…”
Trương Kim đã biết sợ, họ không hỏi hắn bất cứ vấn đề gì, chỉ có một ngục tốt dùng roi quất. Dù hắn cuối cùng mở miệng cầu xin tha thứ, nguyện ý cung khai, họ cũng không có dừng, đến khi hắn thiếu chút nữa bị đánh chết mới dừng lại.
Trải qua những hình phạt trong đại lao, hắn lập tức run run rẩy khai ra những việc làm mấy năm nay của cha con Vĩnh Minh hầu, có nhiều chuyện thậm chí là bí mật không ai biết. Mọi người bây giờ mới biết thì ra họ đã âm thầm làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Phó Vô Thiên liếc nhìn Vương phi của hắn một cái. An Tử Nhiên không nói gì.
“Nếu nhân chứng vật chứng đều đủ, bổn vương hiện tại tuyên án… Ăn hối lộ trái pháp luật, bóc lột bá tánh, mưu hại mạng người… Tổng lại các hành vi phạm tội, phán phụ tử Vĩnh Minh hầu tội chém đầu.” Rốt cuộc cũng được nói lời tổng kết hắn đã sớm muốn nói.
“Bản hầu không phục!” Dại ra một lúc lâu, Vĩnh Minh hầu đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu to về phía Phó Vô Thiên, nhưng lập tức bị hắc giáp quân ấn trên mặt đất.
“Áp giải xuống, ba ngày sau xử trảm cùng Dương Hà Sơn.”
Đến đây, hai khối u ác tính ở Tĩnh Sơn Châu đã được giải quyết. Rất nhiều người vẫn không tin tưởng cứ như vậy đã kết thúc, nhưng khi thanh danh của Phó Vô Thiên truyền ra, rốt cuộc có người biết thân phận của hắn.
Sự tích của Phó Vô Thiên đã truyền khắp Đại Á, đặc biệt là Tĩnh Sơn Châu gần với biên quan. Sự tích của Phó Vô Thiên ở biên quan thường xuyên là đề tài của rất nhiều bá tánh khi tửu hậu trà dư, khâm phục không thôi chiến thần Đại Á bảo vệ biên quan.
Sau khi nghe nói về Xương Châu, bá tánh Tĩnh Sơn Châu cũng đặc biệt hy vọng chiến thần đại nhân cũng có thể tới nơi này xử trí Dương Hà Sơn cùng hầu phủ. Không thể ngờ được nguyện vọng của họ đã được thực hiện!
Không phải tất cả mọi người đều cao hứng. Tri phủ cùng hầu phủ rơi đài, quan phủ của các thành trấn tức khắc cảm thấy bất an. Những người từng làm chuyện trái với lương tâm lo lắng từ sớm đến khuya, ăn không ngon ngủ không yên, lo lắng một ngày nào đó hắc giáp quân sẽ xuất hiện ở cửa.
Phó Vô Thiên không để họ lo lắng lâu. Một ngày trước ngày xử trảm Dương Hà Sơn cùng cha con Vĩnh Minh hầu, hắc giáp quân đi bắt hết những quan viên tham ô hối lộ. Không động vào nên không biết, số lượng kia không hề ít, chỉ có một vài người tương đối chính trực.
Chứng cứ đã sớm trong tay. Khi quyết định muốn sửa trị tham quan ở Tĩnh Sơn Châu, họ đã bắt đầu thu thập chứng cứ, mà chứng cứ cơ bản nhẹ nhàng là có thể tới tay.
Rất nhiều tham quan đồng loạt xuống ngựa, cơ hồ toàn bộ quan viên ở Tĩnh Sơn Châu. Nha môn trống rỗng, ngẫu nhiên mới nhìn thấy một hai gã nha sai.
Không có quan phủ sẽ dễ xảy ra chuyện. Phó Nguyên Phàm đã sớm dự đoán được đường ca xử lý rất nhanh chóng, đường ca từ trước đến nay không thích dây dưa dây cà, có thể giải quyết nhanh thì hắn sẽ không kéo một phút.
Phó Nguyên Phàm lại không ngờ Tĩnh Sơn Châu sẽ có nhiều tham quan như vậy, người hắn điều tới đây còn lâu mới đỉ.
Vị trí Tri phủ không trống, Phó Nguyên Phàm còn phiền não muốn phái ai đi, Phó Vô Thiên trực tiếp đề cử một quan viên biểu hiện không tồi, danh tiếng trong lòng bá tánh cũng không tồi. Quan viên kia họ Dư, bởi vì không chịu được hành vi của Tri phủ nên bị Dương Hà Sơn điều tới một nơi lạc hậu hơn Sơn Trấn rất nhiều, nơi đó đều là núi non không có khoáng sản tài nguyên.
Tuy thế, đối phương vẫn tận tâm tận lực làm tốt công tác. Tuy không giàu có nhưng bá tánh vẫn được cơm no áo ấm, sinh hoạt hạnh phúc.