Đại Địa Chủ

chương 251: ngộ khảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yết hầu là nơi yếu ớt, bị chiếc đũa chọc trúng thì thoáng chốc có cảm giác hít thở không thông. Bà chủ quán không dám kêu to, trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn Phó Vô Thiên, không cẩn thận chạm phải tầm mắt của nam nhân, tay run run.

“Bà chủ quán, đừng tới gần ta.” Phó Vô Thiên dằn ra từng chữ, trên mặt không có biểu cảm.

Bà chủ quán bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, lưng đã hơi ướt, nam nhân rời chiếc đũa đi mới hoàn hồn, tay chân đã lạnh băng một mảnh. Sau đó, nàng thấy nam nhân ghét bỏ vứt chiếc đũa kia đi rồi cầm lấy một đôi khác. Nàng nhìn quanh bốn phía, lập tức thấy mọi người chột dạ dời tầm mắt, cảm giác nhục nhã thổi bay mọi sợ hãi.

Đoạn nhạc đệm nhỏ không bị An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên để trong lòng, ăn xong sủi cảo liền đi luôn. Hai người không cảm thấy sủi cảo có bao nhiêu ngon, có một bà chủ quán như vậy, sủi cảo ngon mấy cũng không muốn ăn, huống chi, tay nghề của Vương đầu bếp tay tốt hơn nhiều.

Buổi chiều, ở lại Vong Thạch trấn thêm hơn nửa canh giờ, An Tử Nhiên mới nói với Trương Sinh: “Trương Sinh, mang chúng ta đến nha môn.”

Trương Sinh biết họ đã quyết định, do dự một chút liền nói: “Công tử, chuyện này chỉ sợ không thuận lợi vậy.”

“Vì sao?” An Tử Nhiên hỏi.

“Quan phủ nơi đây thông thường đều mất khá lâu mới chịu xét duyệt cho thương nhân từ ngoài đến, nhanh nhất cũng nửa tháng, trừ phi hối lộ.”

An Tử Nhiên trầm mặc. Ngay từ đầu khi chuẩn bị dựng xưởng ở Tĩnh Sơn Châu, hắn không nghĩ nhiều như vậy, mọi chuyện ở Xương Châu và Hồng Châu đều diễn ra tương đối thuận lợi cho nên hắn cũng không suy xét nhiều. Nhưng từ khi đến nơi này, hắn phát hiện làm chuyện gì cũng gặp phải trở ngại, hơn nữa chuyện gì cũng liên quan đến quan phủ, làm hắn có cảm giác rất bó tay bó chân.

“Không bằng đến đó rồi hãy bàn tiếp?” Phó Vô Thiên đề nghị.

“Được.”

Một lát sau, ba người đứng trước cửa nha môn. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lập tức khiến người xung quanh chú ý, hai gã đứng canh của liếc nhìn nhau.

“Các ngươi là người nào?”

Trương Sinh lập tức tiến lên trình bày. Vừa biết có ‘dê béo’ đến, một gã canh của liếc nhìn đánh giá họ một lượt rồi đi vào thông báo, lại đi ra rất nhanh.

Đáp án của đối phương nằm trong dự kiến nhưng có chút không ngờ đến, hắn nói huyện lệnh cùng sư gia đều không có ở đây, ngày khác lại đến.

Nếu thật sự không có ở đây, gã canh của sao còn phải vào hỏi, huyện lệnh cùng sư gia nếu đi từ cổng lớn ra ngoài, hai người không thể không biết, cho nên họ đang nói dối.

Họ chưa từng muốn dây dưa. Đối phương đi dứt khoát làm hai gã canh cửa có chút bất ngờ.

Rời xa nha môn rồi, Trương Sinh mới do dự nói: “Công tử, ta nhớ trước kia không phải như thế, dù là thương nhân từ ngoài tới, huyện lệnh cũng sẽ gặp một lần, thám thính hư thật rồi mới kéo dài thời gian làm đối phương sốt ruột, trực tiếp cự tuyệt như vậy vẫn là lần đầu tiên.”

An Tử Nhiên đang định đáp lại, đột nhiên nhìn thấy một người.

Phó Vô Thiên nhìn theo tầm mắt hắn, thì ra họ bất tri bất giác đi đến gần chỗ quán sủi cảo, đây là con đường nhất định phải qua khi rời Vong Thạch trấn, bà chủ quán tựa hồ đã sớm biết họ sẽ đi qua nơi này, đứng sẵn ở cửa chờ họ, thấy họ nhìn lại thì lập tức lộ vẻ mặt đắc ý, như đã sớm biết họ sẽ gặp phải trở ngại.

“Xem ra là do nàng.” An Tử Nhiên bình tĩnh trần thuật, lại không tức giận.

“Nữ nhân ngu xuẩn.” Phó Vô Thiên bình luận.

Trương Sinh nghe vậy, cũng nhìn thấy bà chủ quán, tức khắc hiểu ra. Trước đây nghe nói bà chủ quán dan díu với rất nhiều nam nhân, cũng có người trong quan phủ, hắn cũng không để trong lòng, cho rằng dù là thật thì đối phương hẳn là không có năng lực gì.

Không ngờ người dan díu cùng bà chủ quán lại có tiếng nói như vậy, còn có thể ảnh hưởng đến quyết định của huyện lệnh đại nhân.

Thật phiền toái, Trương Sinh có chút áy náy cùng ảo não, nếu hắn không mang hai người vào quán sủi cảo thì sẽ không xảy ra những chuyện đó, cũng sẽ không làm bà chủ quán mang thù.

Còn bà chủ quán vì sao lại biết mục đích của họ, thương nhân tới nơi này đều vì Kali nitrat, hai vị công tử mới đến, bà chủ quán có thể đoán được cũng không lạ.

“Công tử, thực xin lỗi, ta không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.” Trương Sinh vội vàng nhận lỗi, hắn cảm thấy mình lỡ làm chuyện xấu.

An Tử Nhiên nói: “Không phải lỗi của ngươi, dù không có nữ nhân này thì huyện lệnh cũng sẽ không để chúng ta thuận lợi hành sự. Huống chi, một nữ nhân và một thương nhân có tiền, ai có thể mang lại tài phú trong lòng hắn rất rõ ràng, nhiều nhất chỉ làm chúng ta sốt ruột thôi.”

“Chính là……” Trương Sinh cảm thấy hắn không đáng được an ủi.

“Dù không phát sinh chuyện này, chúng ta cũng có tính toán khác, chỉ mất chút thời gian mà thôi.” An Tử Nhiên không phải đang an ủi hắn, hắn đã nghĩ kỹ rồi, muốn ở Tĩnh Sơn Châu thuận lợi phát triển thì trước hết cần giải quyết quan phủ cùng hầu phủ.

Trương Sinh không rõ. An Tử Nhiên cũng không muốn nói rõ cho hắn.

Trở lại sơn trấn, An Tử Nhiên muốn trả thù lao cho Trương Sinh, Trương Sinh lại không chịu, nói chén sủi cảo đã là thù lao rồi. Hơn nữa, hắn vẫn luôn cho rằng mình có lỗi, cự tuyệt rồi chạy luôn, hoàn toàn không cho An Tử Nhiên cơ hội nói gì. An Tử Nhiên lắc lắc đầu, thôi vậy.

Ngày thứ hai, Dương Bảo lần này không đột nhiên tới cửa, hắn trước tiên nghe ngóng, biết họ không ra ngoài mới tìm tới. Nhưng trước mặt An Tử Nhiên, chút uy hiếp và kỹ xảo này không đủ nhìn, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói rằng mình không cần chuyên gia địa chất.

Dương Bảo tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn cảm thấy mình bị chơi, “Công tử cần phải nghĩ kỹ, tri phủ Tĩnh Sơn Châu Dương Hà Sơn chính là thúc thúc của ta.”

Ám chỉ thật đủ rõ ràng.

“Dương công tử, mời trở về đi.”

An Tử Nhiên hoàn toàn không lộ ra phản ứng Dương Bảo chờ mong. Hắn hừ lạnh một tiếng, thấy đối phương không biết điều liền phất tay trở về, rời xưởng công binh rồi đi thẳng đến phủ nha. Hắn đã nói rõ như vậy, đối phương nếu không thuận theo thì hắn cũng sẽ không cho họ được như ý.

Dương Hà Sơn nghe xong, một chút cũng không bất ngờ, đối phương chắc đã biết mấy lời đồn ở Tĩnh Sơn Châu, trước kia không phải chưa từng xuất hiện người có cốt khí, thì tính sao? Muốn đặt chân ở Tĩnh Sơn Châu, không phải cuối cùng đều uốn lưng cúi đầu sao, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Chuyện này ta đã biết, một chút việc nhỏ đã hấp tấp bộp chộp, còn sợ họ bay mất sao.” Nói thật, Dương Hà Sơn vẫn chưa thèm để mặt một thương nhân nho nhỏ. Cho dù Dương Bảo thập phần tức giận, hắn cũng không cảm thấy gì, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế.

Dương Bảo đi rồi, Dương Hà Sơn bảo sư gia ghi lại tên của thương nhân, khi họ tới thì lấy cớ qua loa lấy lệ là được.

Trở lại phòng thu chi, sư gia lấy ra một quyển sách dày. Quyển sách ghi lại đầy cái tên, có tên dùng mực đỏ để viết, có tên được vẽ một vòng tròn, bên cạnh có ghi chú, cũng là màu đỏ, phía dưới viết rõ số tiền hối lộ.

Sư gia mở đến trang cuối cùng, tùy ý viết một cái tên – An Tử Nhiên, ở bên cạnh ghi chú nguyên nhân. Lần sau người này tới, chỉ cần mở ra là biết.

Xong xuôi, sư gia lại cất sổ sách vào ngăn tủ ngầm sau bức họa, bên trong còn mấy quyển, sau đó mới yên tâm rời đi.

Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng. Cửa phòng thu chi phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, ánh trăng ngân bạch từ khe cửa chiếu vào. Một hắc ảnh lẻn vào, ở bên trong sờ soạng một hồi, nhanh chóng tìm được ngăn tủ ngầm. Mấy quyển sổ sách trực tiếp bị lấy đi.

Lúc tới vô thanh vô tức, lúc đi tiêu sái vạn phần. Không ai phát hiện phòng thu chi đã mất một thứ quan trọng.

Cùng lúc đó, mấy quyển sổ sách đã tới tay An Tử Nhiên. Hắn không ngờ chứng cứ còn rất đầy đủ, ngoài danh sách thương nhân hối lộ còn có chứng cứ Dương Hà Sơn lui tới với hầu phủ. Từng khoản từng khoản gộp lại còn nhiều hơn cả tham quan ở Hồng Châu, khó trách có thể ở nơi thâm sơn cùng cốc này dưỡng ra một đội quân hơn vạn người.

“Họ không khỏi quá tự tin.” Đây là tham quan bất cẩn nhất hắn từng gặp, cũng là không biết sống chết nhất.

Phó Vô Thiên tùy ý lật hai trang, “Đại khái cho rằng Quân Tử Thành sẽ không chú ý đến bên này.”

Vĩnh Minh hầu và Dương Hà Sơn sao có thể đoán được Phó Vô Thiên đột nhiên chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. Trong mắt họ, hoàng đế mới lên ngôi được mấy tháng, chuyện phải xử lý nhiều không kể xiết, dù muốn duỗi tay đến Tĩnh Sơn Châu cũng phải mấy tháng sau.

Bởi vì quân đội tư nhân bị Phó Vô Thiên sung công, hầu phủ nguyên khí đại thương, không thể không ra sức kiếm tiền, ít nhất là trước khi Quân Tử Thành chú ý bên này, họ phải làm đầy túi riêng hết mức có thể, vì thế càng thêm trắng trợn táo bạo, cũng bởi vậy mà sơ sẩy đại ý.

Lúc này, Dương Hà Sơn cùng Vĩnh Minh hầu không hề biết tai vạ sắp đến.

Truyện Chữ Hay