Mồng tháng , Tân Hoàng đăng cơ, khắp chốn mừng vui.
Qua hơn nửa tháng, hoàng cung lại khôi phục náo nhiệt. Đội ngũ long trọng cùng nghi thức uy danh to lớn, chiêng trống đinh tai nhức óc, cơ hồ truyền ra tận ngoài hoàng cung.
Phó Nguyên Phàm dưới sự chứng kiến của rất nhiều người đăng cơ lên ngôi. Long bào kim sắc phụ trợ khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, mặt mày ngày thường mang theo một tia bất cần đời cũng trở nên lãnh đạm, tràn ngập uy nghiêm cùng hờ hững.
Phó Nguyên Phàm đội vương miện kim sắc, vương miện đại biểu cho người tôn quý nhất có quyền nhất Đại Á.
Phó Nguyên Phàm đăng cơ, cũng ban bố các loại ơn trạch đặc biệt. Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến là những người đầu tiên được đặc xá.
Đặc xá không giống đại xá. Đặc xá chỉ có thể miễn trừ chấp hành hình phạt, không thể xóa bỏ hành vi phạm tội, cho nên họ vẫn có tội, nhưng sẽ không bị hạn chế tự do.
Cứ việc như thế, Triệu gia vẫn thực cảm kích, như vậy là đủ rồi, dù Triệu Nghị về sau không thể ở triều làm quan, chỉ cần mạng nhỏ được bảo vệ thì chuyện gì cũng tốt.
Cả ngày như vậy, Phó Nguyên Phàm cảm thấy hắn sắp trở thành hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Đại Á bị mệt chết, chưa bao giờ biết đăng cơ cũng phức tạp rườm rà như vậy. Tuy rằng chuyện hắn phải làm không nhiều lắm, chỉ đứng thôi, nhưng long bào dày nặng cùng vương miện to đùng trên đầu làm hắn cảm thấy cực kì mệt.
“Đường ca, hôm nay hẳn không còn chuyện gì khác, bổn vương có thể nghỉ ngơi chứ?” Phó Nguyên Phàm ngẩng đầu chờ mong nhìn Phó Vô Thiên đứng phía dưới, một bộ nửa chết nửa sống sợ hắn lại nói còn phải làm cái gì.
“Hoàng Thượng vừa mới nói gì đó?” Phó Vô Thiên lia mắt nhìn hắn.
Phó Nguyên Phàm giật mình, vội vàng sửa: “Trẫm có thể nghỉ ngơi sao?”
“Có thể, nhưng ngày mai nhớ rõ vào triều sớm.”
“Nga.” Phó Nguyên Phàm hữu khí vô lực đáp.
Trước kia không lâm triều không biết, nhưng trải qua nửa tháng tàn phá, hắn rốt cuộc đã biết, chuyện hố người nhất khi làm hoàng đế chính là mỗi ngày đều phải vào triều sớm, lại còn giờ Mão đã phải dậy, hắn trước kia muộn nhất cũng phải ngủ đến giờ Tỵ, lỗ mất những hai canh giờ.
Nhưng nếu hắn dám nói với đường ca, hắn đột nhiên hiểu phụ hoàng trước kia vì sao không vào triều sớm, đường ca khả năng sẽ đánh chết hắn.
Phó Vô Thiên đi rồi, Phó Nguyên Phàm chống cằm bắt đầu phát ngốc. Có biện pháp nào có thể cho hắn lười biếng mà không bị đường ca bắt được không?
Mười lăm phút sau, Đại Hắc không thể không tiến vào đánh gãy, “Hoàng Thượng, Thái Hậu tới.”
Phó Nguyên Phàm nháy mắt hoàn hồn.
Thái Hậu chính là Lan phi Ổ Lan Chỉ trước kia. Hắn trở thành hoàng đế Đại Á, Lan phi đương nhiên trở thành Thái Hậu, khoảng thời gian trước cũng đã chuyển đến tẩm cung của Thái Hậu. Thái Hậu tiền nhiệm qua đời sớm cho nên tẩm cung đã vài thập niên không có người ở, nhưng cách mấy ngày sẽ có cung nữ thái giám vào quét tước.
Đại Hắc vừa mới dứt lời không bao lâu, Thái Hậu đã xuất hiện trước ngự thư phòng, không có thông báo đã đi vào. Thật khác biệt với trước kia, Ổ Lan Chỉ nét mặt toả sáng, tại hậu cung thực sự dương mi thổ khí một phen. Vân phi trước kia địa vị bình đẳng, hay Úc Nguyệt Úc Hoàng quý phi từng cao hơn một phẩm bây giờ nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ.
Không phi tử nào có thể dự đoán được, hoàng tử nhất không được sủng ái, nhất không có khả năng kế thừa ngôi vị lại là người thắng cuối cùng, không biết đã lóe mù mắt bao người.
Người thông minh đều biết, nếu không phải Phó Nguyên Phàm thân cận với Phó Vương phủ, hắn chưa chắc có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế, cho nên sau lưng không biết có bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét Phó Nguyên Phàm hảo vận.
“Mẫu hậu hôm nay như thế nào lại đây?”
Phó Nguyên Phàm vội vàng bảo Đại Hắc dọn ghế cho mẫu hậu ngồi. Thái dương sắp xuống núi, mẫu hậu nên ở tẩm cung chuẩn bị dùng bữa mới đúng, đột nhiên chạy tới khẳng định không có chuyện tốt.
Thái Hậu nhìn Hoàng Thượng mặc long bào, trở thành hoàng đế Đại Á chân chính. Nàng chờ giờ khắc này đã hơn nửa tháng, nằm mơ cũng chờ, mỗi một lần tỉnh lại đều sợ hãi là giả.
Không phi tử hậu cung nào không muốn nhi tử của mình trở thành hoàng đế. Nàng trước kia không dám mơ ước là bởi nhi tử còn có mấy ca ca, ở hoàng cung nàng chỉ có thể thấp cổ bé họng điệu thấp hành sự. Đột nhiên hết khổ, kinh hỉ làm nàng kích động đến ngủ không yên.
Thái Hậu ngồi xuống, mở miệng nói: “Hoàng Thượng hiện giờ đã là vua một nước, có biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì?”
Phó Nguyên Phàm tức khắc đau đầu, hắn sợ bị đường ca kiểm tra, bây giờ mẫu hậu cũng muốn chơi giải đố với hắn, nghĩ vậy lại càng thêm đau đầu. Đối mặt với mẫu hậu, hắn không nghe lời như khi đối mặt Phó Vô Thiên, lười đoán nên trực tiếp hỏi.
“Còn thỉnh mẫu hậu chỉ ra.”
Thái Hậu cũng không trách hắn, thở dài nói: “Hôm nay là ngày Hoàng Thượng đăng cơ, vốn không nên nhắc tới ngay, nhưng ai gia nghĩ hiện tại hậu cung trống rỗng, Hoàng Thượng cũng già đầu rồi, đến bây giờ cũng chưa có mấy phi tử, cho nên muốn nói đến chuyện tuyển tú.”
Phi tử của Tiên Hoàng dù lâm hạnh rồi hay chưa đều đã dọn khỏi tẩm cung của mình.
Phó Nguyên Phàm choáng váng đầu óc. Hắn biết mẫu hậu sẽ không dễ dàng buông tha hắn mà.
Phi tử của Phó Nguyên Phàm đúng là ít đến đáng thương. Năm nay hắn đã mười chín tuổi, còn lớn hơn An Tử Nhiên một tuổi, nhưng tuổi này trong hoàng thất đã không còn nhỏ. Đại hoàng tử mười chín tuổi đã có Vương phi cùng bốn, năm trắc phi, Phó Nguyên Phàm đến bây giờ còn chưa có Vương phi, trắc phi cũng chỉ có một.
Nói đến cùng vẫn là do hắn không được coi trọng. Phó Nguyên Phàm trước kia tiền đồ tương lai ảm đạm đến không bằng thần tử, Sùng Minh Đế không thích mẫu phi của hắn, cho nên hắn cũng chưa bao giờ được quan tâm.
Vốn khi mười sáu tuổi nên chuẩn bị hôn sự, nạp cho hắn một Vương phi, nhưng vì không tìm được đối tượng thích hợp nên cứ trì hoãn, cứ như vậy đã ba năm.
Trước kia không dám oán giận, hiện tại đã khác, Phó Nguyên Phàm là hoàng đế, hậu cung của hoàng đế sao có thể hư không, mười còn ít huống chi là một. Hơn nữa vị trí Hoàng Hậu không thể bỏ trống, trắc phi duy nhất của Phó Nguyên Phàm không có thân phận gì đáng nói, cho nên chỉ có thể tuyển thêm con gái của các đại thần.
“Mẫu hậu, trẫm vừa mới đăng cơ, hiện tại nhọc lòng những việc này không khỏi quá sớm.” Phó Nguyên Phàm bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này khi nào nhọc lòng cũng không tính sớm. Bệ hạ cũng không nhìn xem, các huynh đệ khác có cả hài tử rồi, chỉ có mình bệ hạ liền cái bóng cũng không thấy, hoàng đế sao có thể không có con nối dõi. Hơn nữa chuyện này cũng không cần bệ hạ nhọc lòng, mẫu hậu có thể chọn giúp.” Thái Hậu không thuận theo, nàng hiểu nhi tử hơn ai hết, hắn sợ phiền toái mà thôi.
Phó Nguyên Phàm thật sự không muốn đả kích mẫu hậu, nhưng không thể không nói, “Mẫu hậu, chuyện này thật sự không nóng nảy. Đường ca đã nói, hiện tại quan trọng nhất chính là quen thuộc triều chính, trẫm trước kia chưa từng tiếp xúc cho nên hiện tại học tập có điểm cố sức. Còn nữa, trẫm còn chưa tìm hiểu sâu các đại thần trong triều, không thể xác định ai có thể tín nhiệm mượn sức đề bạt.”
Thấy hắn nhắc tới Phó Vô Thiên, Thái Hậu nhíu mi, “Hoàng Thượng… có phải quá mức ỷ lại Quận Vương?” Hoàng đế ỷ lại vào một thần tử cũng không phải chuyện tốt, nàng tốt xấu đã từng là công chúa, loại chuyện này vẫn tương đối minh bạch.
Nghe thế, Phó Nguyên Phàm hơi sửng sốt, đột nhiên chính sắc nói: “Mẫu hậu, trẫm có thể ngồi lên vị trí này là nhờ đường ca, không có đường ca, trẫm vẫn chỉ là một Vương gia chơi bời lêu lổng. Hơn nữa, đường ca có bản lĩnh, trẫm không ỷ lại vào hắn thì có thể ỷ vào ai? Những người khác trẫm không tin được.”
Một người thừa sức làm hoàng đế, lại tùy tay giao cho đường đệ không phải đặc biệt thân, phân trí tuệ này, trên đời chỉ sợ không vài người có thể có.
Thái Hậu biết đây là sự thật, nàng không phản bác được, “Vậy còn tuyển tú?”
“Chờ ngày mai đường ca tới, trẫm cùng hắn thương lượng.”
Thái Hậu thấy hắn một câu không rời đường ca, trong lòng có chút hụt hẫng, lại không thể nề hà, Hoàng Thượng muốn ngồi ổn long ỷ, xác thật chỉ có thể dựa Phó Vô Thiên. “Vậy được rồi, mẫu hậu về trước.”
Phó Nguyên Phàm gật gật đầu, “Mẫu hậu đi thong thả. Đại Hắc, thế trẫm tiễn mẫu hậu.
Đại Hắc tiễn Thái Hậu đi, trở về thấy chủ tử dựa vào long ỷ tiếp tục phát ngốc, vừa định cảm thán một chút thì thấy Hoàng Thượng tầm mắt sâu kín vọng lại, tràn ngập oán niệm.
“Đại Hắc a…… Trẫm phát hiện, trẫm bị đường phu lừa.”
Trán Đại Hắc tức khắc treo ba sợi chỉ đen, hoá ra ngài giờ mới phát hiện… Hắn cho rằng Hoàng Thượng sớm nên đoán được.
Phó Nguyên Phàm còn thở dài. “Trẫm hiện tại mới phát hiện, triều chính chỉ là một phần tác nghiệp của hoàng đế mà thôi, chờ hậu cung của trẫm tràn đầy, tranh sủng khẳng định sẽ nhiều không kể xiết, những việc này sao có thể giao cho đại thần đi làm? Ôi, trẫm không muốn tuyển tú!”