An gia cuối cùng cũng yên bình trở lại.
Hiện tại đi trên đường, đã không còn nghe thấy dân chúng chửi mắng oán trách An gia, ngược lại đều khen ngợi An Tử Nhiên tốt bụng cỡ nào, đại nghĩa ra sao, Bồ Tát sống linh tinh các thứ.
Giống như An Thường Đức nói (trong qt để là Ngô Chi nhưng theo c thì phải là ATĐ), bách tính An Viễn Huyền đầu óc đơn giản đã quên An Thường Phú trước đây bóc lột họ như thế nào, hại họ không có cơm ăn, cả gia đình đói bụng; chính là chỉ cần ai có thể cho họ cơm ăn, bách tính dáng yêu sẽ không so đo chuyện trước đây; mà nếu không phải đầu óc họ đơn giản, ngược lại An Thường Đức sẽ không thể dễ dàng kích động họ làm loạn.
Vì vực lại thanh danh của An gia, An Tử Nhiên cho giảm bớt giá gạo.
Nguyên lai giá gạo của An gia so với những cửa hàng khác thì cao hơn một chút, hắn một bút vung lên, giá cả trực tiếp giảm một nửa, thấp hơn hẳn so với các của hàng khác.
Bất quá không phải luôn bán với giá này, An gia chỉ bán như vậy trong năm ngày, sau đó lại tăng giá bán giống với những cửa hàng khác.
Tin tức vừa truyền đi, dân chúng An Viễn Huyền đổ xô đến các cửa hàng lương thực của An gia.
Xác định giá cả tiện nghi hơn so với những cửa hàng khác, lập tức một trận đấu tranh đoạt để mua gạo diễn ra; tại những cửa hàng lương thực của An gia, mỗi ngày có thể thấy từng đoàn người xếp hàng mua lương thực, một số ít người không có bạc mua gạo còn đi mượn ngân lượng, không những vậy, cả dân chúng vùng phụ cận nghe đồn cũng chạy tới mua.
Năm ngày liên tiếp, dân chúng An Viễn Huyền còn vui hơn Tết, mọi người đầy mặt tươi cười, dù không mượn được ngân lượng, cửa hang của An gia cũng đồng ý cho mua chịu mà không thu lãi, chỉ cần ngày sau trả lại là được.
An gia càng tốt lên, sắc mặt vợ chồng An Thường Đức càng khó coi.
Hành vi của An Tử Nhiên trong mắt họ cùng tàn phá sản nghiệp An gia không có gì khác biệt, để hắn tiếp tục làm vậy, An gia sớm hay muộn sẽ biến thành cái vỏ trống rỗng, bất quá nóng vội không ăn được nhiệt đậu hủ, hiện tại lập tức muốn chiếm lấy An gia đã là không có khả năng.
Đối với việc An Tử Nhiên làm ra quyết định tổn thất đến lợi ích của An gia, tam phòng thiếp thất cũng kín đáo phê bình, nhưng trải qua việc lần trước, các nàng không dám loạn xông vào thư phòng, cả Vương Tình Lam tương đối có tâm kế cũng yên lặng, biểu hiện an phận.
An Tử Nhiên không thèm để ý đến các nàng, khó có được thời gian thanh nhàn, hắn rốt cuộc có thể toàn tâm toàn ý giảm béo; từ khi hắn trở thành An tử Nhiên đến giờ đã được một tháng, trong một tháng này, hắn áp dụng chế độ giảm béo chính mình định ra thành công giảm được mười hai cân (TQ = kg VN).
Tốc độ giảm béo này tại thế kỉ hai mươi mốt nhất định sẽ gây ra một đợt oanh động, giảm cân trong thời gian ngắn là ước muốn thiết tha của nhiều chị em phụ nữ, nhưng như vậy vẫn chưa đạt được yêu cầu, lấy tuổi hiện tại và chiều cao của hắn, thể trọng lý tưởng là khoảng một trăm mười cân ( kg), cho nên hắn phải giảm thêm ba mươi tư cân (kg) nữa.
Vừa nghĩ đến khoảng cách đến đích vẫn còn xa xôi, nội tâm An Tử Nhiên liền có chút rối rắm.
Trong cuộc sống giảm béo, thời gian trôi qua thật chậm, thời gian trôi qua, lần thứ hai hắn đứng trước gương xem xét bản thân đã là một tháng sau. Nhìn mình trong gương, An Tử Nhiên hận không thể tạc mao.
Trong một tháng này hắn liền mạng giảm béo, thành công gầy thêm hai mươi cân (kg), cách mục tiêu mười bốn cân (kg). Hắn trong gương tuy không còn béo đến nhân thần cộng phẫn, nhưng trên mặt vẫn cứ đô đô thịt, hoàn toàn không có lấy một điểm anh khí như hắn tưởng tượng, ngược lại là anh nhi phì phì, vừa thấy là biết một cái trẻ vị thành niên, có điểm đáng yêu, đây không phải là điều hắn muốn.
Hoa Lan bưng nước đến nhìn thấy một màn này thì mỉm cười, nàng cho rằng Đại thiếu gia sau khi thay đổi là một cái mặt lạnh, không có nhiều biểu tình, tính cách lãnh đạm, nhưng qua hai tháng ở chung, nàng phát hiện Đại thiếu gia khi ở một mình sẽ lén lút lộ ra chút hành động đáng yêu của thiếu niên.
Tỷ như lúc soi gương, vẻ mặt rối rắm kết hợp với hai má thịt đô đô nhìn qua thật đáng yêu, từ đó về sau nàng không sợ hãi Đại thiếu gia nữa, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn nói đùa vài câu, An Tử Nhiên cũng không tức giận.
“Đại thiếu gia, nước ấm đã mang tới. Ngài còn gì phân phó?” Hoa Lan đặt nước ấm xuống.
An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt, xoay người lại:”Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, Đại thiếu gia.” Hoa Lan một bộ dáng phục tùng lui ra, vừa ly khai khỏi tầm mắt An Tử Nhiên, nàng lập tức hướng bên ngoài chạy, nàng muốn kể cho bọn Thu Lan bộ dáng đáng yêu của Đại thiếu gia.
Rửa mặt xong, An Tử Nhiên đi đến nhà ăn, không ngờ lại thấy Tô quản gia vội vàng chạy tới, một bộ dáng gấp gáp, hắn biết điểm tâm sáng nay là không thể ăn được rồi, coi như giảm béo vậy…