Vì một câu hỏi mà phải thề độc, việc này cũng quá mất mặt rồi.
Tân tri phủ của phủ Trường An - Viên đại nhân nhíu mày, Quách gia cũng coi như nhà giàu, sao lại có thể không sống tu dưỡng như vậy.
“Quách đại lão gia vẫn chưa trở về sao?” Hắn hỏi
Đầu của Quách nhị lão gia lại lắc như trống bỏi: “Đại tẩu của tôi ở nhà mẹ đẻ bị bệnh, đại ca tôi đi tìm thầy thuốc rồi.” Lại bổ sung thêm một câu: “Cả nhà tam đệ cũng hỗ trợ đi tìm thầy thuốc, tôi trở về trông coi nhà cửa, đưa vợ tôi đi chăm sóc đại tẩu.” Vẻ mặt buồn bã than thở.
Tri phủ đại nhân khinh bỉ, những người vây quanh cũng nhao nhao nhìn.
Không biết Quách nhị lão gia còn dám thêm một câu, nếu tôi nói dối thì ngũ lôi đánh chết.
Cả nhà Quách gia vì cái gì mà không trở về, trong lòng Viên đại nhân biết rất rõ, toàn bộ người của phủ Trường An cũng đều biết, bọn họ sợ bản thân cũng sẽ bị phá bỏ giống như thảo đường này, tất cả đều là vì Tiết Thanh.
“Bất luận là ai cũng không được che giấu hành tung của nghịch tặc Tiết Thanh ở phủ Trường An.” Viên đại nhân không nhìn Quách nhị lão gia nữa mà nhìn về phía dân chúng ở xung quanh: “Bố cáo truy nã đã đưa đến từng nhà, chỉ cần phát hiện ra tung tích của ngịch tặc Tiết Thanh thì phải báo lại, nếu không sẽ bị xử lý như đồng phạm.”
Bốn phía vang lên những lời bàn tán, giống như là sợ hãi, lại giống như là bất mãn.
“Bản quan biết làm như vậy là rất hà khắc.” Viên đại nhân nói tiếp, lời nói thấm thía: “Nhưng phủ Trường An khác với những nơi khác, Tiết Thanh là người của nơi này, thân phận của nàng ta là giả, nhưng việc nàng ta có quan hệ với các vị ở đây là thật. Nơi này có láng giềng, bạn bè của nàng ta...” Vừa nói vừa vừa lướt mắt nhìn những người ở đây, mấy người tiểu thương tay xách nách mang, vài người tiểu nhị, chưởng quỹ của những cửa hàng bên đường đang hóng chuyện, Quách nhị lão gia, quan trọng hơn là một đám nam tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh, đầu đội khăn nho đứng ở bên kia: “Còn có lão sư và bạn cùng trường của nàng ta.”
Biểu hiện của những người bị để ý đến có chút bất an, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có người tránh về phía sau, cũng có người yên lặng không nói, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
“Hiện giờ khác với trước đây.” Viên đại nhân sắc mặt nghiêm túc nói: “Mọi thứ trước đây của Tiết Thanh đều là giả, mọi người đã hiểu rõ điều này, không nên có lòng thương hại với nghịch tặc.”
Nói xong liền liếc nhìn thảo đường đã bị đổ sập dưới đất, thảo đường đã biến thành cỏ khô, nhìn về phía đám người đọc sách kia, lại nhìn núi Lục Đạo Tuyền ở bên cạnh, cây cối trong rừng vào mùa đông cũng khô cằn, không nghe được tiếng đọc sách, cũng không nhìn thấy các học sinh.
Năm nay trường xã núi Lục Đạo Tuyền cho nghỉ sớm, sau khi tân tri phủ mới đến liền cho học sinh nghỉ học, thời kỳ đặc biệt, tránh cho các học sinh tụ tập lại với nhau.
Các học sinh của phủ Trường An nếu tụ tập lại sẽ có kết quả như thế nào, Viên đại nhân trước khi đi phụng mệnh nhận chức đã hiểu rất rõ.
“Thu dọn chỗ này cho sạch.” Viên đại nhân nói: “Làm cho sạch sẽ vào, đừng để ảnh hưởng đến thư viện và việc học tập của các học sinh.”
Nói xong liền rời đi theo sự hộ tống của quan sai, những quan sai còn lại thì ở lại dọn dẹp thảo đường.
“Đi thôi.” Quách nhị lão gia hô lên để gọi người làm của Quách gia.
“Đồ đạc của Thanh Tử thiếu gia vẫn ở bên trong...” Noãn Noãn hô lên, muốn chạy về hướng thảo đường đã sụp đổ.
Quách nhị lão gia trừng mắt, kéo sang một bên: “Vật gì, vật gì cũng không có, có cũng không liên quan đến chúng ta.”
Hắn sở dĩ bị Viên tri phủ gọi đến đây, chính là để hỏi bên trong có đồ của Quách gia hay không, nếu có thì lấy ra, quan phủ muốn phá bỏ nơi ở của nghịch tặc Tiết Thanh, không muốn ảnh hưởng đến người khác.
Quách nhị lão gia đương nhiên là kiên quyết lắc đầu phủ nhận, cho thấy chỗ này không có quan hệ gì đến Quách gia, càng không có đồ của Quách gia.
Nhìn thấy tri phủ đi rồi, Quách nhị lão gia liền mang Noãn Noãn và người làm lập tức rời khỏi.
Dân chúng vây xem cũng dần dần rời đi nhưng cũng không thiếu người ở lại nhỏ giọng bàn tán.
Từng chút một của thảo đường được dọn dẹp rồi đưa lên xe mang đi, lúc nhìn thấy một tấm ván gỗ bị rơi ra, có mấy thiếu niên nhịn không được muốn tiến lên, có người trước một bước ngăn lại.
“Không nên đi.” Nhạc Đình nói.
“Nhưng đó là tấm biển hiệu.” Sắc mặt của vài người thiếu niên có chút lo lắng.
Nhạc Đình nhìn sang, tấm ván gỗ bị quan binh vứt lên xe, tấm gỗ cũ này cũng rất chắc chắn, lúc mà thảo đường bị phá hủy cũng không bị gãy, bị ném lên xe một cách thô bạo lại đập vào hòn đá mà cũng không bị gãy, ba chữ Tri Tri đường bị lớp bụi đất che phủ mơ hồ có thể nhìn thấy được dưới ánh mặt trời.
“Tấm biển cũng chỉ là tấm biến.” Hắn nhỏ giọng nói: “Chỉ cần trong lòng có Tri Tri đường là đủ.”
Các thiếu niên đều dừng chân không tiến lên nữa.
“May mà trước đó đều đã lấy hết sách ra.” Nhạc Đình cười nói.
Các thiếu niên cười cười, nói cho cùng vẫn có chút miễn cưỡng.
“Tất cả mọi người đều trở về đi, không cần để ý việc này, học tập cho tốt.” Nhạc Đình nói tiếp, lại cười: “Ta đi trước để nhặt củi.”
Các thiếu niên cùng hắn nói đùa vài câu rồi rời đi.
Người vây xem dần dần tản ra, xe của quan binh cũng đi rồi, thảo đường sụp đổ cũng biến mất, giống như nó chưa bao giờ tồn tại.
Nhưng mà những thứ đã từng tồn tại thì sao có thể xóa đi một cách dễ dàng, Nhạc Đình đứng ở đường núi ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn về phía vết tích của ngôi nhà ba gian trên mảnh đất trống.
Nhưng mà đúng là có một số nữ tử thực sự rất lợi hại.
........
Quách nhị lão gia vẫn chưa về nhà mà là đi theo Viên tri phủ đến nha môn, gần đến cuối năm mà người trong nha môn vẫn kẻ đến người đi lộn xộn như trước đó.
“Viên đại nhân thực sự là khổ cực.” Quách nhị lão gia đi ở phía sau cảm thán: “Có nhiều chuyện phải làm như vậy.”
Quả thực là cực khổ, triều đình phái hắn đến phủ Trường An nhậm chức, Trần Thịnh và Tống Nguyên trước sau cũng từng trò chuyện với hắn, bản thân hắn cũng rất rõ nhiệm vụ của mình nên ngày đêm không nghỉ chạy đến phủ Trường An. Không ngờ rằng ở đây đến bố cáo truy nã cũng không dán, bá tánh trong thành tuy biết Bảo Chương đế cơ đã về triều và việc Tần Đàm Công là nghịch tặc hành thích vua đã bị bỏ tù,nhưng hầu như không ai biết Tiết Thanh đã trở thành nghịch tặc.
“Vì không muốn khiến cho dân chúng hoảng sợ, cũng tránh cho phủ Trường An rơi vào hỗn loạn, dù sao cũng có rất nhiều người ở phủ Trường An có quan hệ với Tiết Thanh.”
Tri phủ tiền nhiệm Lý Quang Viễn sau khi ném lại một lời giải thích không đâu vào đâu đó liền đi ngay trong đêm, khiến cho hắn sứt đầu mẻ trán tìm cách đối mặt với sự hoảng loạn của dân chúng phủ Trường An.
May mà những chính sự khác đều không có vấn đề gì, việc truy bắt, làm yên lòng dân đều là những việc phải làm, mà chỉ cần làm một việc là đủ.
Viên tri phủ đi vào phòng, mười mấy vị lão giả đang ngồi trong phòng khách cũng đều đứng lên, cùng lúc hành lễ, đây là người của tứ đại gia tộc và bát đại gia của phủ Trường An.
Những vị lão giả này rất ít khi đi ra ngoài gặp người khác, trước đây cho dù là quan phủ triệu kiến cũng chỉ để con cháu đến thôi.
Viên tri phủ rất hài lòng với việc này, đáp lễ rồi mới bọn họ ngồi, khách khí và thành khẩn nói ra tính nghiêm trọng của vụ việc lần này. Mọi người cũng nhao nhao tỏ rõ sẽ quản lý chặt chẽ tộc nhân của mình, nghiêm khắc tra hỏi những người làm có hành vi đáng nghi, phối hợp với quan phủ, sau đó lại cảm khái nói Bảo Chương đế cơ về triều là may mắn của Đại Chu, kẻ đại gian đại ác như Tần Đàm Công rốt cuộc cũng đã chịu sự nghiêm phạt, hai bên trò chuyện thật vui, Viên tri phủ muốn mời mọi người ở lại ăn cơm.
“Bây giờ không thể tổ chức yến hội.” Hắn nói: “Chỉ có chút cơm canh đạm bạc...”
Mọi người vội vàng từ chối.
“Viên đại nhân còn có việc bận, lại chưa nghỉ ngơi mấy ngày rồi, mắt đã đỏ cả lên.”
Quách nhị lão gia thân thiết nói: “Việc ăn uống là chuyện nhỏ, sau này cũng không muộn.”
Viên tri phủ cũng biết những người này muốn về chỉnh đốn tộc nhân, có rất nhiều chuyện phải làm nên cũng không níu kéo, tự mình tiễn ra tận cửa.
Mười mấy người lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng đi ra cửa.
“Ta nói này Quách nhị lão gia.” Liễu lão thái gia nói: “Nịnh bợ đại nhân như thế, thật mất thân phận.”
Quách nhị lão gia đi ở cuối cùng bỗng nhiên bị gọi tên, lại thêm sợ hãi.
“Ta có thân phận gì.” Hắn nói: “Liễu lão thái gia ngài đừng nói đùa.”
Trương lão thái gia cười cười: “Quách nhị lão gia đừng sợ, chúng ta ai cũng có thể sợ nhưng Quách gia các ngươi thì không cần phải sợ.”
Quách nhị lão gia còn chưa lên tiếng liền có một lão giả khác lên tiếng, thanh âm dửng dưng: “Đúng vậy, Quách đại lão gia rất lợi hại nha, là công thần giúp đỡ Bảo Chương đế cơ về triều.”
Quách nhị lão gia nhìn về phía hắn, bên kia lại có người không mặn không nhạt nói: “Chúng ta sau này là phải dựa vào Quách gia rồi.” Nói xong liền đưa tay ra hành lễ: “Quách nhị lão gia, sau này mong chiếu cố nhiều hơn.”
Quách nhị lão gia bị bọn họ từng câu từng chữ châm chọc đến muốn ngất, hoàn toàn không nói lại được, cũng biết mấy lão già này vì sao tức giận như thế.
Quách Hoài Xuân trong mắt bọn họ chỉ là một tiểu nhân vật, thế nhưng lại ở dưới mắt bọn họ giấu giếm một bí mật lớn như vậy.
Quách nhị lão gia uất ức nói thầm: “Tôi cũng không biết” lại cười khổ: “Huống hồ Quách gia chúng tôi bây giờ cũng rất xấu hổ.”
Che chở thế thân của đế cơ, giúp Bảo Chương đế cơ thuận lợi về triều vốn là có công lớn nhưng ai nghĩ được thế thân của đế cơ làm phản thành nghịch tặc, vì vậy bọn họ cũng rất lúng túng, khó tránh khỏi bị hoài nghi đề phòng, cho nên Quách đại lão gia đến nhà cũng không thể về.
Lời này cũng không khiến cho mọi người nguôi giận.
“Một người là đế cơ thật, một kẻ là nghịch tặc, đều có liên quan đến Quách gia các ngươi, các người quả thật là lợi hại.” Liễu lão thái gia vung tay áo đi ra ngoài.
Những người khác cũng nhao nhao lên xe, nói đùa.
“Bất quá Liễu lão thái gia cũng đừng xem thường bản thân, các ngươi cũng suýt nữa thành người một nhà với tiết thanh.”
......
Liễu lão thái gia hừ một tiếng, một chân bước qua cánh cửa, phẫn nộ quát:
“Quách gia các ngươi không biết xấu hổ, cũng dám lấy chúng ta làm lá chắn.”
Mấy người đàn ông chờ trong phòng khách đương nhiên biết Liễu lão thái gia mắng là có ý gì, trước đây Tiết Thanh lấy thân phận nam nhân cùng Liễu gia kết thân, càng có lợi cho việc che giấu thân phận nữ tử... Nhưng mà hình như Quách gia vẫn không đồng ý! Là liễu lão thái gia tự nguyện.
“Tự nguyện? Ta là bị gạt! Ai biết được Tiết Thanh là nữ nhân.” Liễu lão thái gia tức giận nói.
Đúng vậy, Tiết Thanh là một cô nương, thực sự là nhìn không ra, cũng nghĩ không ra...
“Thái gia, đây cũng xem như là chúng ta có công chứ? Hay là nói một chút với quan trên...” Có người nói xen vào.
Lời chưa nói xong liền bị cắt ngang:
“Là ngại việc này chưa đủ lớn sao? Nói cái gì mà nói?” Liễu lão thái gia ngồi xuống tức giận nói: “Bây giờ cứ một mực nói chúng ta bị lừa là được, những chuyện khác không liên quan gì đến chúng ta.”
Các nam nhân trong phòng nhỏ giọng bàn bạc, ngoài bố cáo đơn giản của quan phủ, bọn họ cũng đã biết rất rõ nội tình bên trong, ví dụ như Tần Đàm Công ở trên đại điện đã bị bắt như thế nào, ví dụ như Tống Nguyên đã làm phản như thế nào, ví dụ như Bảo Chương đế cơ là ai...
Nghe miêu tả là có thể cảm nhận được sự kinh tâm động phách của triều đình kinh thành, không biết tận mắt thấy thì sẽ như thế nào...
Tận mắt thấy.
Liễu lão thái gia lại một lần nữa vỗ tay xuống ghế bành, nói: “Việc ở kinh thành đã điều tra xong rồi sao?”
Tiếng bàn tán trong phòng nhất thời dừng lại, có nam nhân cúi đầu đứng ra nói: “Đã điều tra xong, các vị quản sự nói là Xuân Dương thiếu giai phân phó không cho truyền tin tức về nhà, sợ vi phạm mệnh lệnh của triều đình mà dẫn tới phiền toái.”
Vài ngày trước khi tân tri phủ đến, Liễu gia mới biết được cặn kẽ sự việc, thì ra ngoài việc Bảo Chương đế cơ về triều, Tần Đàm Công bị bắt còn xảy ra một việc vô cùng chấn động.
Tiết Thanh, thế thân của Bảo Chương đế cơ, con gái của Tống Nguyên, sao đó tự xưng là đế cơ thật, dưới sự hộ tống của Hắc Giáp Vệ mà chạy thoát.
Tiết Thanh!
Nếu biết chuyện này sớm hơn, bọn họ cũng sẽ không bị động, luống cuống tay chân như bây giờ, cũng có thể sớm một chút gọi Xuân Dương từ kinh thành trở về.
Sợ đem phiền toái đến cho gia tộc nên chỉ có thể giấu giếm? Loại lời nói dối vụng về như thế này là xem bọn họ như trẻ con sao?
Liễu lão thái gia sắc mặt nặng nề: “Ta thấy hắn rõ ràng là muốn đem phiền phức đến cho gia tộc.” Quay đầu nhìn người nam nhân đang nói chuyện: “Ngoài những việc này ra thì hắn còn làm những gì?”
Đầu của người nam nhân kia lại cúi thấp hơn, nói: “Những việc khác thì không có gì, mỗi ngày đều đến nha môn làm việc, cũng không có gặp mặt những quan viên khác, chỉ là...”
Liễu lão thái gia nói: “Chỉ là cái gì?”
Nam nhân đưa ra một quyển sổ, nói: “Chỉ là Xuân Dương thiếu gia dạo gần đây tiêu rất nhiều tiền.”
Tiền?
Liễu lão thái gia nhìn về phía sổ sách, nói: “Vừa mới nói hắn chỉ đi đến nha môn, cũng không có lui tới xã giao cùng những người khác, vậy hắn tiêu tiền ở đâu?”
........
Gió rét thổi những cuốn sách đặt trên tấm ván gỗ ở ngoài tiệm bay tứ tung, một bàn tay đưa đến đè lại.
Nhưng một bàn tay không thể che hết nhiều như vậy, ta kia cầm lấy khúc gỗ bị lăn ra một bên, chặn lại những quyển sách này.
“Ui cảm ơn ngươi.”
Tiểu nhị ở thư điếm vốn đang cùng hai người tiểu nhị ở của trong cửa hàng bên cạnh nói chuyện giờ mới nhìn thấy, vội vàng hành lễ nói lời cảm ơn, lại nhiệt tình nói chuyện.
“Vị cô nương này, cô muốn mua sách sao?”
Tiểu cô nương đứng trước bàn gỗ ngẩng đầu, dịu dàng lắc đầu, nói: “Tôi muốn xem một chút.”
Tiểu nhị cũng không thấy bất mãn, hai ngày nữa là đến năm mới rồi, phủ Trường An không có bầu không khí của ngày tết, quan binh khắp nơi, trên phố cũng không có được sự sặc sỡ náo nhiệt của ngày tết, chỉ có lệnh truy nã được dán khắp nơi. Những người mua hàng tết cũng vội vội vàng vàng, cẩn thận từng li từng tí, tiểu nhị cũng không có tâm tình trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng xúm lại nói chuyện.
Thư điếm vốn không phải là cửa hàng bán hàng tết nên lại càng vắng vẻ.
“Xem đi, xem đi.” Tiểu nhị hào phóng nói, tiểu nương tử ăn mặc mộc mạc nhưng khí chất tao nhã, hẳn là một người có học: “Bên này đều là sách mới tới.” Trong tay cầm thước gỗ lớn, mấy quyển sách bị gió thổi ở bên kia cũng liền bình thường trở lại.
Tiểu cô nương nhìn về phía bên kia.
Có thể thấy rõ một hàng sách cùng tên, cùng với một quyển sách có con dấu nhỏ màu đỏ ở trong đó, hoa văn là...
Tri.
Mấy người này thật là tặng cho tất cả các cửa hàng trên toàn quốc sao? Đi đến đâu cũng thấy được!
Tiết Thanh cũng không lấy quyển sách đi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán, từ từ đi đến, lẩn vào đám người vội vã trên đường.