Đại Đế Cơ

chương 72: câu hỏi ở miếu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây chính là Tứ đại sư.

Tống Anh hơi tò mò nhìn đại hòa thượng trước mắt.

"Ngài chính là Tứ đại sư?" Nàng hỏi.

Tứ đại sư gật gù, nói: "Đúng vậy."

Tống Anh nói: "Vậy ngài nhận ra ta không?"

Câu này vừa nói ra, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Trước khi đến mọi người đã đoán rất nhiều, các chuyện như nghịch tặc Tần Đàm Công bị định tội, tiểu hoàng đế giả huyết thống thiên tử vân vân, hay Bảo Chương đế cơ chết mà sống lại rồi sau mười năm trở về, tất cả những chuyện này Tống Anh muốn nói như thế nào với Tứ đại sư và giải thích câu chuyện thân phận của chính mình như thế nào với Tứ đại sư.

Không ngờ nàng không giải thích, mà là hỏi dò.

Nàng không nói, nàng để Tứ đại sư nói, để Hoàng Tự nói.

Đây là tự tin, cũng là thái độ kiêu ngạo.

Không ít quan viên cúi đầu, đều thu lại các loại tâm tình che giấu dưới đáy lòng như tò mò khinh thường thậm chí chờ mong xem náo nhiệt, an tĩnh chờ đợi Tứ đại sư trả lời.

Tầm mắt Tứ đại sư nhìn về phía Tống Anh, da dẻ hắn nhăn nheo, bên dưới nếp nhăn không nhìn ra chút tâm tình nào.

"Tiếc rằng trên mặt điện hạ có vết thương, không quá giống khi còn bé." Tống Nguyên không nhịn được mở miệng nói.

Trần Thịnh lườm hắn một cái, vẻ mặt có chút tức giận.

Hoàng Tự lẽ nào chỉ nhìn gương mặt sao? Điện hạ không nói chuyện này, mà là vẻ mặt thản nhiên lộ ra mặt thật của mình.

Tống Anh không hét Tống Nguyên, cười cười cũng không để ý.

Tứ đại sư nhìn nàng, gật gù: "Nhận ra."

……

Nhận ra.

Nhận ra kìa.

Trên tường thành, tiểu binh kia đã rũ tầm mắt xuống, cúi đầu, khuôn mặt đã bị mũ che mất.

Nhận ra.

Trần Thịnh, Tống Nguyên cùng một ít quan viên như dỡ xuống gánh nặng, vẻ mặt kích động lại vui sướng, một câu này là đủ rồi… Thiên tử hoàng đế chân chính quả nhiên là có thể nhận ra, cũng không cần nói gì nữa rồi.

Trên mặt Tống Anh cũng hiện lên nụ cười, nói: "Tứ đại sư…"

Lời của nàng mới vừa ra khỏi miệng, phía sau lại vang lên một tiếng nói.

"Tứ đại sư!"

Ai?

Vào lúc này, ai nói chuyện? Ai dám nói chuyện?

Các quan ở đây đều sợ hết hồn, Tống Anh, Tứ đại sư cũng theo tiếng nói nhìn sang, đội ngũ gần ngàn người náo động, người kia giống như hạt thóc bị gió thổi bay đến mặt sau cùng của đội ngũ, nơi đó có một quan viên tuổi trẻ tay cầm hốt bản, dáng người đoan chính hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Đại đa số người ở đây đều cảm thấy khuôn mặt này có chút xa lạ, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra là ai.

Ban đầu đến bái kiến Tứ đại sư chỉ cần Bảo Chương đế cơ dẫn theo mấy trọng thần đến là được rồi, giống như trước đây Tần Đàm Công làm, nhưng lần này triều đình vẫn là quyết định để văn võ bá quan cùng đi, để thể hiện sự trịnh trọng, vì vậy những quan viên mới cùng quan viên cấp thấp kia cũng đến.

Quan viên tuổi trẻ này chắc là mới bổ nhiệm, đến cả quy củ cũng không hiểu, vào trường hợp này, vào lúc như thế này lại dám mở miệng nói chuyện.

"Yên…" Một quan viên áo đỏ đứng phía trước đội ngũ trong mắt chợt hiện lên kinh hãi, cất bước mở miệng nhưng tiếng của quan viên tuổi trẻ này đã tiếp tục vang lên.

"Tứ đại sư, người thật sự nhận ra sao? Vậy lúc trước vì sao cũng nhận ra thiên tử giả mà Tần Đàm Công giúp đỡ?"

Toàn cảnh lặng ngắt như tờ.

……

Bùi Yên Tử! Ngươi muốn chết à.

Tiểu binh trên tường thành xoay người quay đầu lại, cái mũ buông xuống lần thứ hai nhấc lên, lộ ra đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

Không có náo nhiệt ngươi liền muốn tự mình tạo ra náo nhiệt hả?

Điên rồi ư!

Sau một lúc yên lặng, quan viên ở đây sắc mặt trở nên kinh hãi, chợt hét lên một tiếng, đều vội tránh hắn ra.

"Bùi Cầm! Chớ có ăn nói linh tinh!" Trần Thịnh quát lên.

Còn Tưởng Hiển vốn muốn mở miệng quát lớn lúc này trái lại không nói, hơi nhắm mắt, bây giờ mở miệng ngăn cản đã không có tác dụng nữa rồi.

Bốn phía cũng vang lên tiếng huyên náo.

Bùi Yên Tử đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, nhìn về phía Trần Thịnh, nói: "Trần tướng gia, hạ quan làm gì ăn nói linh tinh? Tần Đàm Công mang hoàng đế giả nhiều lần bái kiến Tứ đại sư, không phải tất cả mọi người đều biết sao?"

Quả thật là mọi người đều biết…

Có điều…

"Trường An Bùi Cầm, ngươi vào giờ phút này nói lời như vậy, có ý đồ gì?" Trần Thịnh trầm giọng nói.

Nói ra Trường An phủ, chính là chỉ rõ đồng hương, quan hệ giữa đồng hương với nhau tự nhiên không giống với người bình thường, Tiết Thanh kia…

Thật là không ngờ, người trẻ tuổi cũng thật là, lợi hại thật.

Vương Liệt Dương ngước mắt lên, Bùi Cầm này hắn đương nhiên biết, là thân thích của Tưởng Hiển, học hành không tồi nhưng cũng không quá giỏi, chính là con em quyền quý nhà giàu đi hoạn lộ cũng rất bình thường, có gia thế bản thân cũng có năng lực. Nếu may mắn thì được địa vị cao, góp một viên gạch cho gia tộc thêm lớn mạnh, nếu vận may không tốt thì cũng chắc chắn một đời áo cơm không lo, không đáng quan tâm, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy…

Đứng trên triều đình, mỗi tiếng nói mỗi hành động cũng không chỉ là chuyện của chính mình, nó liên quan đến gia tộc nữa.

Lại dám vào thời điểm này nói ra những lời như vậy.

Đương nhiên, lời này nói rất hay, việc này làm cũng hay, cũng tàn nhẫn nữa.

Tiết Thanh này, lại có đồng hương như vậy, lợi hại thật.

……

"Trần tướng gia, ta có ý gì cùng với vấn đề mà ta hỏi cũng không liên quan đến nhau."

Tiếng của người trẻ tuổi vang lên, không có một chút chần chờ suy tư nào.

"Hạ quan chỉ là rất tò mò nên muốn hỏi Tứ đại sư một chút."

Tầm mắt của hắn nhìn về phía Tứ đại sư, ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, sạch sẽ lại phấn chấn.

"Lẽ nào không được hỏi Hoàng Tự? Không được hỏi Tứ đại sư?"

"Nếu Hoàng Tự phụ trách giáo dục thiên tử của Đại Chu ta, thân là thần tử của Đại Chu, việc này liên quan đến xã tắc, tại sao không hỏi?"

Tiếng ầm ĩ đã lắng lại, toàn cảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Bùi Yên Tử vang vọng, trong trẻo.

……

"Đồng đảng của nghịch tặc."

Vẻ mặt Tống Nguyên nặng nề, nhìn Bùi Yên Tử dưới ánh mặt trời, chậm rãi nói.

"Người đâu!"

Giọng nói lại cất cao lên.

"Người đâu!"

Các cấm vệ đứng ở đằng xa nhanh chóng hướng về phía này bao vây lại, bởi vì đến gần Hoàng Tự, binh sĩ xúm lại sẽ bất kính, vì vậy bọn họ đều nghe theo dặn dò của Tống Anh mà lui lại…

Tứ đại sư lắc đầu.

Tống Anh nhìn thấy, nói: "Khoan đã."

Động tác của binh sĩ dừng lại.

Tứ đại sư nhìn về phía Bùi Yên Tử, nói: "Được hỏi."

Đây là trả lời câu hỏi: "Lẽ nào không được hỏi Hoàng Tự? Không được hỏi Tứ đại sư? " kia của Bùi Yên Tử.

"Đại sư, trước mặt Tứ đại sư cùng điện hạ, làm sao đến lượt hắn nói chuyện." Tống Nguyên nói.

Tứ đại sư từ ái nhìn mọi người, nói: "Tất cả chúng sinh đều bình đẳng." Lại nhìn về phía Tống Nguyên: "Ngươi cũng có thể hỏi ta."

Tống Nguyên ngẩn ra, hắn hỏi cái gì!

Có người "phù" một tiếng bật cười, Tống Nguyên trợn mắt nhìn lại, là Vương Liệt Dương.

Nghịch tặc! Cũng là đồng đảng!

Vương Liệt Dương không đợi Tống Nguyên nói chuyện, nhìn về phía Bùi Yên Tử bên kia, nói: "Đại sư đối xử tất cả chúng sinh đều bình đẳng, ngươi cũng không thể quên đạo làm thần tử, điện hạ cùng đại sư có chuyện quan trọng muốn nói, ngươi có nghi vấn sau này lại hỏi, vào giờ phút này không được vô lễ! Bùi Cầm, lui ra!"

Bùi Yên Tử thi lễ trả lời vâng, nói: "Vậy hạ quan sẽ hỏi lại sau."

Ài… Người trẻ tuổi vẫn còn cứng đầu, các quan lại ở đây liếc mắt nhìn nhau.

Vương Liệt Dương giống như không nghe thấy lời của hắn, quay đầu thi lễ với Tống Anh cùng Tứ đại sư, nói: "Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đã thất lễ, mong đại sư tha thứ."

Không hiểu chuyện? Vậy là xong rồi hả? Quả nhiên là đồng đảng! Trần Thịnh sắc mặt nặng nề, Tống Nguyên nhướng mày, không đợi hắn mở miệng Vương Liệt Dương đã lại thi lễ.

"Đại sự quan trọng hơn, điện hạ cùng Tứ đại sư lần đầu tiên gặp mặt, mời thoải mái trò chuyện với nhau." Hắn nói, khom người lui về phía sau.

Hắn lui về phía sau, các quan lại bên cạnh lập tức cũng đi theo lui về phía sau, đội ngũ lại náo động, tất cả mọi người lui về phía sau, Trần Thịnh cùng Tống Nguyên đứng tại chỗ thì lại có vẻ lộ liễu quá, hai người liếc mắt nhìn nhau. Đúng vậy, hiện tại những cái khác đều là việc nhỏ, việc liên quan đến Tứ đại sư mới là việc lớn nhất, bèn cúi đầu lui về phía sau.

Tống Anh lần thứ hai thi lễ với Tứ đại sư.

Tứ đại sư gật đầu với nàng, nói: "Mời."

Tống Anh thi lễ nói vâng liền cất bước lên bậc thang đến cửa, Tứ đại sư cũng không tránh ra, vẻ mặt hòa ái nhìn Tống Anh.

Sao vậy?

Các quan lại đứng phía sau không hiểu, có tiếng bàn luận trầm thấp, vẻ mặt Tống Nguyên có chút lo lắng, muốn nói gì đó, lại bị Trần Thịnh trừng mắt chỉ đành nuốt lại.

Bên kia Tống Anh vẻ mặt bừng tỉnh nghĩ đến cái gì, giương giọng gọi Quý Trọng.

Các quan lại ở đây liền nghe được "phù" một tiếng, một người nhảy ra từ trên tường thấp của ngôi chùa…

Ảnh vệ bất cứ lúc nào cũng đều ở bên người Tống Anh, nếu Tống Anh muốn vào miếu, hắn tự nhiên sẽ vào trước.

Ảnh vệ này quả nhiên lợi hại a, luôn không thể phát hiện hắn ở đâu lại đi vào lúc nào, có điều, Tứ đại sư càng lợi hại, dĩ nhiên phát hiện được… Các quan lại hỗn loạn suy nghĩ.

Tống Anh nói: "Không cần đi theo vào."

Quý Trọng quỳ một gối xuống thi lễ, nói: "Thuộc hạ không dám làm trái với trách nhiệm của ảnh vệ."

Tống Anh nói: "Nơi có Tứ đại sư là nơi an toàn nhất thiên hạ, còn an toàn hơn hoàng cung, hơn nữa Hoàng Tự có quy định, người ngoài không được tiến vào."

Lúc này Quý Trọng mới trả lời vâng lui về phía sau, nhưng vẫn là cách bên này gần hơn so với vị trí của Trần Thịnh bọn họ.

Tứ đại sư không để ý đến Quý Trọng, cười cười với Tống Anh, lần này quay người nhường cửa, Tống Anh lại thi lễ cất bước đi qua. Hai người một trước một sau đi về phía trong điện, tay vẫn buông xuống bên người của Tứ đại sư nhẹ nhàng vụng về phía sau, cửa miếu chậm rãi đóng, ngăn cách tầm mắt của mọi người bên ngoài.

Bầu không khí căng thẳng an tĩnh tạm thời dừng lại, không ít quan viên hơi hoạt động người, trao đổi ánh mắt với nhau, không ngờ không ở trên triều, cũng có thể nhìn thấy kích thích, tầm mắt của mọi người nhìn về phía Bùi Yên Tử đứng ở phía sau cùng.

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Bùi Yên Tử không sợ hãi hay giả vờ nghiêm túc, vẻ mặt vẫn như cũ, trên mặt giống như hơi tiếc nuối…

Tiếc nuối không thể lập tức bắt hắn kéo đi! Vẻ mặt Tống Nguyên căm tức, nghe được bên cạnh có người nhỏ giọng nói đùa, càng thêm tức giận, quay đầu xem lại là Vương Liệt Dương.

Vương Liệt Dương đang nói gì đó với Tưởng Hiển, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Tưởng Hiển, giống như động viên.

Tưởng Hiển thi lễ với Vương Liệt Dương, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ xấu hổ.

Bùi Cầm này là thân thích của Tưởng Hiển, cá mè một lứa.

Cảm nhận được tầm mắt của Tống Nguyên, Vương Liệt Dương nhìn sang, lại cười nói: "Đang nói đến Tống đại nhân."

Tống Nguyên sầm mặt nhìn hắn.

"Năm đó từng nghe tiên đế nói, Tứ đại sư tu chính là bế khẩu thiền, một chữ quý như vàng." Vương Liệt Dương cười nói: "Ngày hôm nay Tống đại nhân thực sự là may mắn, Tứ đại sư nói chuyện với ngươi số lượng chữ nhiều nhất." Đưa tay vỗ vỗ cánh tay Tống Nguyên: "Ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, hỏi Tứ đại sư gì đó, thời cơ đến không thể để vuột mất đấy, lúc trước Tần Đàm Công, Tông Chu đều là nhận được một hai câu chỉ dẫn của Tứ đại sư mà văn thành với võ công cao siêu."

Người đọc sách đúng là xấu, đây là mắng người mà, Tống Nguyên cười lạnh nhạt nói: "Được, ta sẽ hỏi Tứ đại sư một chút, kẻ gian cùng nghịch tặc rốt cuộc bao giờ mới có thể chết hết."

Vương Liệt Dương nở nụ cười, Trần Thịnh ở một bên hờ hững mở miệng.

"Đừng nói đùa nữa." Hắn nói: "Kẻ gian cùng nghịch tặc làm sau mười năm điện hạ mới nhìn thấy Tứ đại sư, đây không phải chuyện cười." Nhìn về phía Vương Liệt Dương: "Vương tướng gia thực sự muốn cười cũng nhịn một chút đi."

Bảo Chương đế cơ đã được Tứ đại sư tiếp nhận và mời vào hoàng tự, có hơi sớm để làm chuyện cười với cái tên danh bất chính, ngôn bất thuận cùng thân phận không rõ.

Vương Liệt Dương thu lại nụ cười, nói: "Trần tướng gia nói đúng lắm, ta thực sự là già rồi, vừa nghĩ tới chuyện quá khứ liền trở nên hồ đồ."

Tống Nguyên nói: "Tuổi tác lớn rồi làm chuyện hồ đồ về tình cũng là có thể tha thứ nhưng người trẻ tuổi làm chuyện hồ đồ liền đáng ghét rồi." Lạnh lùng nhìn về phía Bùi Yên Tử bên kia.

Vương Liệt Dương nói: "Người trẻ tuổi cũng là dễ dàng làm chuyện hồ đồ nhất, bởi vì đầu óc bọn họ không vận hành nhanh chóng được." Đưa tay chỉ đầu của mình: "Thấy được cái gì nghe được cái gì thì chính là cái đó, cũng có thể chưa hiểu ra sao đã làm chuyện hồ đồ rồi, vì vậy Tống đại nhân..."

Vương Liệt Dương nhìn Tống Nguyên, cười cười:

"Tiết Thanh, hãy đưa nàng trở lại càng sớm càng tốt, để nàng nói rõ ràng, để những người trẻ tuổi kia cùng người trong thiên hạ đều hiểu, để họ không nói linh tinh, không làm những chuyện hồ đồ."

Tống Nguyên nhìn hắn, cũng là cười cười, nói: "Có lẽ không cần đâu."

Nếu như Tứ đại sư giao Thủ Thư kia cho Tống Anh, thân phận hoàng đế huyết thống đế cơ của nàng đều đã được xác nhận, người trong thiên hạ còn có gì không hiểu.

Bùi Cầm này chất vấn Tứ đại sư tại sao cũng gặp hoàng đế giả của Tần Đàm Công, có ý dùng cái này để nghi vấn thân phận của Tống Anh, nhưng hoàng đế giả của Tần Đàm Công cũng không nhận được Thủ Thư kia.

Vương Liệt Dương nói: "Vậy thì quá tốt rồi, triều đình Đại Chu rốt cuộc có thể yên ổn." Vẻ mặt vui mừng.

Tống Nguyên cười lạnh nhạt.

Mặc dù chuyện căng thẳng khác nhau, nhưng nói đến đây hai người đều không có hứng thú tranh luận nữa, một người quay mặt qua chỗ khác, một người thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Các trọng thần bên này mỗi người đều có tâm sự riêng của mình vì vậy đều trở nên trầm mặc, các quan lại khác cũng đều dần yên tĩnh lại, tâm tư cũng đều ở trong Hoàng Tự, khác với tâm tư của các trọng thần, cái mà mọi người quan tâm đều rất đơn giản.

Ví dụ như, Tứ đại sư cùng Bảo Chương Đế Cơ sẽ nói gì?

Nhớ lại quá khứ, biết ơn hiện tại sao?

……

Gian miếu này gần như bị bỏ hoang, hương khói vốn ít ỏi, lúc này ngôi chùa nho nhỏ trống rỗng không một bóng người, yên tĩnh lại cô đơn.

Trong phật điện đơn sơ vang lên một tiếng vang nhỏ.

Tứ đại sư để một cái khay lên bàn, Tống Anh đứng dậy đưa tay lấy bát đũa, món ăn ở bên trong ra.

Tứ đại sư để nàng bày xong, chính mình ngồi xuống lấy phật quan xuống, đặt lên thiền trượng, hơi vén tay áo, nói: "Ngồi đi."

Tống Anh nghe theo ngồi xuống.

"Ăn đi." Tứ đại sư nói.

Tống Anh nói: "Đói thật." Nở nụ cười cũng bưng bát đũa lên: "Vậy ta ăn trước đây."

Tứ đại sư mỉm cười gật đầu.

Tống Anh cũng không khách khí nữa, bưng bát uống một hớp cháo, tay hơi dừng lại một chút, vẻ mặt khẽ thay đổi…

Tứ đại sư nhìn về phía nàng, ánh mắt hỏi dò.

Tống Anh nuốt cháo xuống, trên mặt khôi phục nụ cười, nói: "Đại sư, ăn đi." Gắp một miếng đậu hũ khô bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhấp một hớp cháo, ăn rất sung sướng.

Tứ đại sư cười cười, bưng bát lên uống một hớp…

"Phụt" một tiếng.

Tống Anh đang gắp đậu phụ sợ hết hồn, chỉ thấy Tứ đại sư đã quay mặt đi nhấc tay áo che mặt lại…

Trên mặt đất có ít cháo rơi vãi ở đó.

"Đại sư?" Tống Anh vội vàng đứng dậy, lấy khăn tay ra…

Tứ đại sư xua tay, ngồi thẳng người, ánh mắt yên tĩnh nói: "Già rồi, húp cháo cũng có thể sặc."

Đây là câu nói dài nhất mà từ lúc gặp mặt đến giờ Tứ đại sư nói, Tống Anh ngồi xuống, cười nói: "Vậy thì ăn từ từ, ta không vội…" Gắp đậu phụ lên ăn, bưng bát húp cháo, lại nhìn Tứ đại sư cúi đầu nhìn cái bát trước mặt, suy nghĩ thất thần…

"Nhớ lúc trước." Lão nói, từ từ đưa tay ra, cái bát trước mắt giống như nặng ngàn cân: "Khổ thật."

Dứt lời nâng bát lên, giống như uống rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát cháo, đặt bát xuống, nhắm mắt, Tống Anh nhìn thấy trên mặt lão rớt xuống một giọt nước mắt…

Lúc trước ư, là nghĩ đến chuyện lúc trước cùng với phụ hoàng sao?

Nhớ lại quá khứ ư, vẻ mặt Tống Anh có chút thất vọng, đúng vậy, quá khứ phụ hoàng thực sự là khổ mà, nàng cúi đầu giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt.

Truyện Chữ Hay