Rầm, cửa bị đẩy ra. Hai người tiếp khách nhìn vào bên trong.
"Xuân tiểu nương tử, không sao chứ?" Bọn họ hỏi.
Nay kinh thành đang giới nghiêm, nên Tu Tiên lâu cũng tăng cường cảnh giới. Mỗi một tầng lầu đều bố trí người tiếp khách. Vừa rồi Xuân Hiểu hô lên, bọn họ đều nghe được.
"Đừng dùng cái này, đắt tiền lắm."
Đập vào mắt là Xuân Hiểu lại hô lên, sau đó là bình phong, ánh đèn, hương thơm, gương đồng, son phấn trâm hoa trên bàn và hai cô gái trước đài trang điểm.
Một cô đang cầm tấm hương phấn lau trên mặt. Tay áo rũ xuống, cánh tay mảnh khảnh mà mượt mà che đi nửa khuôn mặt. Cô kia thì đang gạt bàn tay cầm tấm hương phấn, không chút khách khí đắp lên nửa khuôn mặt còn lại. Nghe tiếng cửa phòng mở ra, hai người đều quay đầu nhìn, hãy còn duy trì động tác của bản thân.
Dưới ánh đèn le lói, trang phục đẹp đẽ. Một cô mặt phấn hàm xuân, tức giận. Cô kia tay chắp lại, sóng mắt lóng lánh...
Hai người tiếp khách nhìn mà hoa mắt.
"Sao thế?" Xuân Hiểu trừng mắt.
Đám nữ tử trong lầu này, lúc trước còn yên, lúc sau đã cãi cọ, náo loạn không yên. Giờ không có khách, bọn họ càng rảnh rỗi, có mỗi son phấn thôi mà cũng cãi nhau được.
Hai người tiếp khách cười.
"Không có việc gì, không có việc gì." Bọn họ một trái một phải đóng cửa lại, còn dặn: "Đừng có đánh nhau, cẩn thận mẹ nhốt các ngươi lại đó."
Cửa đóng lại, cắt ngang tiếng hừ yêu kiều của đám nữ tử. Tiếng bước chân và tiếng cười giỡn đi xa.
Hai nữ tử còn nhìn ra cửa, như hơi thất thần. Mà nhân lúc này, Xuân Hiểu cướp lấy tờ giấy hương phấn từ trên mặt nàng kia.
"Không biết dùng thì đừng có dùng linh tinh." Nàng tức giận nói: "Đã bảo là rất đắt tiền rồi."
Nàng thu tay lại. Tay nàng kia cũng rời khỏi mặt, để lộ ra khuôn mặt mình. Mi dài mắt to, mũi thẳng môi hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đẹp đẽ, lại khẽ nghiêng đầu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tò mò.
"Không phải dùng như vậy à?" Nàng nói, giọng như hoa phun hương, lại như bươm bướp bay múa trong gió xuân...
Ôi, phiền chết mất. Xuân Hiểu giơ tay vung trước mắt. Nàng là kỹ nữ, không phải người đọc sách, lấy đâu ra nhiều từ đầy văn nhã như vậy được, không phải giọng hay ho thôi sao.
Nàng trừng mắt một cái, thả tờ giấy hương phấn vào trong hộp, rồi chuyển sang hí hoáy với đám châu báu son phấn, dường như là đang chăm chú dọn dẹp. Nhưng đài trang điểm không được dọn dẹp sạch sẽ, trâm gài vẫn để lung tung, hương phấn và son vẫn chất đống.
Nữ tử ngồi bên cạnh tay chống cằm, khẽ nhếch khóe miệng nhìn Xuân Hiểu, sau đó giơ tay khẽ chọc bờ vai Xuân Hiểu.
"Đừng tức giận mà." Nàng nói.
Xuân Hiểu vung vai, trừng nàng kia một cái, nói: "Đừng động vào ta." Hung ác.
Nữ tử kia không bị dọa mà mỉm cười, lại giơ tay, dùng ngón tay thon và dài chọc lên vai Xuân Hiểu, nói: "Ngươi biết mà, ta không còn cách nào khác, mới phải giả làm đàn ông."
Xuân Hiểu quay đầu nhìn nàng, trợn mày, nói: "Ta biết, ta biết thì sao, ta biết thì không được tức giận à?"
Nữ tử kia nở nụ cười, lại ngừng, gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Được chứ. Lý là lý, tình là tình. Biết lý với có tình không liên quan gì tới nhau."
Xuân Hiểu giơ tay vỗ bàn, nói: "Đừng có ỷ vào việc đọc sách nhiều mà nói mấy thứ này với ta. Ta nói cho ngươi, nói mấy thứ này cũng vô dụng. Ta còn lâu mới bị lừa. Chúng ta có thù oán rồi."
Nữ tử kia lại cười, gật đầu nói: "Ừ." Sau đó hít hà mấy cái: "Ta muốn ăn ngỗng chưng và thập hương chao mà ngươi làm lần trước.
Xuân Hiểu kêu ơ kìa, nói: "Ngươi còn muốn ăn cơm, còn muốn ăn ngỗng chưng nữa."
Nữ tử kia nói: "Đói mà."
Xuân Hiểu cười khẩy: "Vậy thì đói đi."
Nữ tử không nói gì nữa, giơ tay nghịch son phấn trên đài trang điểm: "Mấy thứ này dùng như thế nào? Không phải lau lên mặt à?"
Xuân Hiểu hừ một tiếng, chợt dảo mắt, nói: "Ngươi muốn ăn?"
Nữ tử ừm một tiếng, tầm mắt vẫn dừng trên đài trang điểm, nói: "Hình như đã một hay hai ngày gì ấy ta không ăn gì rồi."
Xuân Hiểu nói: "Muốn ăn cũng được, giờ trong lầu không được như trước, muốn ăn thì ta phải tự mình đi lấy."
Nữ tử nói: "Vậy đi lấy đi." Cũng không quay lại nhìn nàng.
Xuân Hiểu nhìn nàng ta nói: "Ta đi thật đây."
Nữ tử ừ một tiếng. Xuân Hiểu đứng dậy, đi từng bước tới cửa, sau đó kéo cửa rồi đi ra ngoài. Cửa còn không thèm đóng, dường như hoảng sợ mà chạy... Gió lạnh ùa vào từ bên ngoài. Trong Túy Tiên lâu này tuy ấm áp nhưng dù sao cũng là mùa đông, hành lang và phòng vẫn khác biệt. Gió cũng hơi lạnh.
Nữ tử lại như vì cơn gió ấy mà cảm thấy tinh thần mát mẻ, ngồi thẳng người dậy, mở một tráp son phấn ra.
"Sao lại không phải dùng như vậy? Trên đời này còn có chuyện ta không biết làm ư?" Nàng nói.
......
Tiếng bước chân vang lên rất nhỏ. Bước chân dừng lại ở cạnh cửa. Sau đó Xuân Hiểu thò đầu vào trước, nhìn thấy nữ tử vẫn còn đang ngồi trước bàn trang điểm.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Nàng noi.
Hai người tiếp khách đứng ở cuối hành lang nghe thấy, quay sang nhìn, thấy Xuân Hiểu đang cầm một hộp đựng thức ăn, tay kia xách theo bầu rượu...
Đám nữ tử Túy Tiên lâu cũng mê rượu lắm. Bọn họ lắc đầu, uống say rồi đừng gây chuyện là được, rồi không để ý tới.
Nữ tử quay đầu lại, nói: "Chờ cơm chứ sao." Mắt sáng lên, nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Xuân Hiểu, ra sức hít hà. Mặc dù không nói nhưng vẻ mặt trông khá hài lòng.
Xuân Hiểu đóng cửa lại, đứng cạnh cửa nhìn nàng, vẻ mặt khá phức tạp.
"Ngươi lại không chạy, không sợ ta đi báo quan à?" Nàng nói.
Nữ tử nhìn nàng, dường như có phần bất đắc dĩ, nói: "Xuân Hiểu, tới tận bây giờ ngươi còn chưa gọi tên ta."
......
Tuy quan binh ở trên đường, tuy bóng đêm đã trùm lên Túy Tiên lâu, tuy nàng có thể chắc chắn rằng đây là nơi an toàn nhất nhưng nàng vẫn vô cùng cẩn thận, không dám nhắc tới tên, sợ cho tai vách mạch rừng, sợ một điều không cẩn thận...
Xuân Hiểu tức giận, đặt rầm hộp thức ăn xuống đất, nói: "Tiết Thanh!" Mặc dù nói ra miệng nhưng giọng lại khá thấp...
Tiết Thanh nở nụ cười, uốn éo người giơ tay lấy hộp thức ăn. Mở ra, bày một đĩa ngỗng chưng, một đĩa thập hương chao và một bát cơm tẻ, vẻ mặt vui mừng chà chà tay, cầm đũa, ngồi xếp bằng há miệng ăn ngấu nghiến. Dáng vẻ nữ nhân hoàn toàn biến mất... Miệng nhét cho đầy, từng miếng từng miếng một, khóe miệng còn dính cả cơm...
Xuân Hiểu nhìn mà ghét bỏ, nói: "Ngươi không biết giả làm nữ. Lúc giả đàn ông ngươi có như thế này đâu."
Tiết Thanh nhồm nhoàm nói: "Giả đàn ông thì cũng giả như vậy mà."
Xuân Hiểu trợn trừng mắt, nhìn Tiết Thanh giơ tay lấy rượu...
"Ngươi còn uống được?" Nàng nói, lại hạ giọng: "Giờ ngươi thành nghịch tặc rồi, người khắp kinh thành đang muốn bắt ngươi kìa."
Tiết Thanh giơ bầu rượu lên, uống một hớp to, nói: "Đó là trước đây và sau này, còn lúc này chuyện quan trọng nhất là ăn cơm."
Hoàn toàn không giả vờ, vẫn là cái dáng vẻ trước kia! Xuân Hiểu nghiến răng, ngồi xuống trước đài trang điểm, dịch người sang một bên rồi nhìn Tiết Thanh, nói: "Ta không báo quan là việc của ta, không liên quan tới ngươi. Cũng không có nghĩa chúng ta thanh toán xong mối thù rồi."
Tiết Thanh ừ một tiếng, nói: "Có thù tất nhiên phải báo."
Xuân Hiểu giơ tay vỗ, nói: "Vậy ngươi nói xem, ta có đẹp không?"
Ơ? Tiết Thanh sặc cơm, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Ban đầu lúc ở phủ Trường An, ngươi hờ hững với ta, ta còn tưởng là mình xấu xí lắm, ai ngờ..." Xuân Hiểu nhìn nàng, hừ một tiếng thật to, lại dựng thẳng lông mày: "Ngươi nói xem, có phải ta rất đẹp? Có phải đẹp hơn ngươi không?"
Đây là mối thù lớn nhất à? Tiết Thanh giơ tay xoa mũi, nghiêm túc nhìn Xuân Hiểu một lát, nói: "Ngươi rất đẹp."
Xuân Hiểu thở ra một hơi, dường như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Nhưng còn chưa kịp thể hiện vẻ đắc chí trên khuôn mặt, đã thấy Tiết Thanh quay người nhìn về phía gương đồng.
Cơm nhồi nhét trong miệng đã được nuốt xuống, nàng giơ tay lau hạt cơm ở khóe miệng, lại chỉnh lại tóc tai tản ra hai bên tai, không ngồi xếp bằng mà chuyển sang quỳ gối. Người mặc một bộ y phục của Xuân Hiểu, không thắt đai lưng nên rộng thùng thình, nhưng qua sống lưng thẳng tắp có thể thấy được vòng eo nhỏ bé. Đôi chân thon và dài. Nàng ngắm mình trong gương, lắc đầu, mỉm cười. Nữ tử trong gương trông thật linh hoạt và quyến rũ.
"Nhưng mà ngươi không đẹp bằng ta." Nàng nói, rất nghiêm túc: "Ta thật là quá đẹp."
......
Một tiếng thét chói tai của nữ nhân bỗng vang lên từ trong phòng, làm cho hai người tiếp khách đang ăn đậu uống rượu giật mình, hoảng sợ.
"Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút luôn bây giờ! Đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!"
"Còn chưa ăn xong cơm mà."
"Không được ăn, trả cơm của ta lại cho ta!"
Tiếng tranh chấp lanh lảnh và trong trẻo xuyên qua cửa, lan ra ngoài hành lang, sau đó xen lẫn với tiếng cười duyên lúc có lúc không của đám con gái ở các nơi khác trong Túy Tiên lâu...
Chỗ có đàn bà thì đừng mong yên tĩnh. Hai người tiếp khách cụng ly, tiếp tục uống rượu. Bọn họ đã quen với việc này, cho dù có tranh cãi ầm ĩ, chờ lát nữa là có thể bình yên mà ngủ.
Đây là niềm hạnh phúc của nhân vật nhỏ.
Mà đối với nhân vật lớn, sẽ không được hạnh phúc như vậy, rất khó mà đi vào giấc ngủ.
Thư phòng của Vương Liệt Dương sáng ánh đèn đuốc. Mặc kệ là đã lớn tuổi, hay đang độ tráng niên, đám đàn ông này đều không cảm thấy buồn ngủ.
Bọn họ chau mày, kẻ thì thì thầm nói chuyện, kẻ thì như có suy nghĩ, bụng đầy tâm sự.
"Tướng gia, không thấy tung tích Tiết Thanh." Một người đàn ông đi vào, khoác một thân cái lạnh của mùa đông.
Vương Liệt Dương đặt tách trà trong tay xuống, nói: "Vậy xem ra đêm nay nàng không tới tìm ta rồi."
"Nàng ta có ý gì? Không tin tưởng tướng gia à?" Một người đang ngồi tức giận nói: "Chẳng lẽ nàng ta không biết bây giờ tướng gia đang giữ mạng cho nàng ta à. Nếu không đến, sẽ chết trong tay Tống Nguyên."
Vương Liệt Dương cười cười, nói: "Vậy cũng tốt."