Đại Đế Cơ

chương 56: một câu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiết Thanh! Ta đánh chết ngươi!"

Nữ hài tử trước mặt giương nanh múa vuốt nhào tới. Tiết Thanh chưa có cảm giác gì, Quách Tử Khiêm đứng ở một bên thì đã nhớ tới trước kia. Trên yến tiệc hôm chiêu đãi mẹ con Tiết gia, Quách Hoài Xuân đã kích động ưng thuận hôn ước, sau đó Quách Bảo Nhi núp ở trong nghe lén thấy vậy thì lao ra, muốn đánh cho Tiết Thanh một trận.

Khi đó có Quách Hoài Xuân và Tiết mẫu ngăn cản, Quách Bảo Nhi không đánh được, giờ thì...

"Ngươi đâu có đánh lại ta đâu." Tiết Thanh giơ tay thoải mái đẩy nữ tử đang xông tới kia sang một bên.

Quách Bảo Nhi bực tức giơ chân. Quách Tử Khiêm thì nhịn không được mà cười khì khì, miệng lại thì thầm, Thanh Tử ca không hề thay đổi một chút nào.

"Bảo Nhi, đừng có quậy." Quách Hoài Xuân khoanh tay đứng một bên quát lên: "Đây là nơi nào hả!"

Quách Bảo Nhi oán hận trừng Tiết Thanh, nhìn tóc nàng, y phục của nàng, khuôn mặt của nàng...

"Xấu chết đi được." Nàng nghiến răng oán hận nhưng không tiến lên động thủ. Không biết là nghe được câu cảnh cáo của Quách Hoài Xuân, hay là câu "ngươi đâu có đánh lại ta" của Tiết Thanh, chỉ dùng ánh mắt trừng Tiết Thanh để biểu đạt sự hung ác.

Tiết Thanh không để ý tới nàng, mà nhìn Quách Tử Khiêm, cười: "Tử Khiêm, đã lâu không gặp."

Quách Tử Khiêm cảm thấy mũi chua xót, nghẹn ngào nói: "Thanh Tử ca..."

Quách Hoài Xuân ho khan một tiếng thật to, bực mình nói: "Kêu cái gì chứ..." Còn chưa nói xong thì thấy Tiết Thanh nhìn về phía mình, Quách Hoài Xuân im bặt.

Tiết Thanh lại cười nói: "Quách đại thúc."

Quách Hoài Xuân dời mắt, nói: "Ta đã bảo nơi đây là đại điện của hoàng cung, đừng có ồn ào."

Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Mọi người tới lúc nào vậy?"

Quách Hoài Xuân dường như không muốn trả lời, lại như không dám không trả lời, cứ thế do dự. Phía bên kia, Quách Tử Khiêm và Quách Bảo Nhi thì không có nhiều băn khoăn như vậy, đã mở miệng trước.

"Ai cần ngươi lo! Đồ lừa đảo đáng chết!"

"Đến từ ngày hôm qua."

Tiết Thanh nhíu mày với Quách Bảo Nhi: "Đừng có mắng chửi người khác." Lại nhìn Quách Tử Khiêm: "Cha mẹ ngươi vẫn còn đi trốn à?"

Tiếng bước chân vang lên, một giọng nói truyền tới từ một bên.

"Những người khác của Quách gia đã về phủ Trường An rồi." Tống Anh đi ra, nói: "Quách đại tướng quân tới báo cáo công việc, cũng gặp người trong triều." Rồi nhìn Quách Hoài Xuân, cười nói: "Lúc trước cũng là cố ý mang oan khuất mà từ quan hồi hương."

Quách Hoài Xuân cúi người thi lễ: "Điện hạ." Lại thấy Quách Tử Khiêm và Quách Bảo Nhi hãy còn ngơ ngác, tức giận nháy mắt.

Quách Tử Khiêm và Quách Bảo Nhi thế mới cuống quýt thi lễ. Khác với vẻ mặt đầy phức tạp của Quách Hoài Xuân, khi thấy Bảo Chương đế cơ đi ra, bọn họ chỉ tò mò và hồi hộp. Dù sao bọn họ không biết Tiết Thanh từng được cho là Bảo Chương đế cơ, chỉ biết Quách Hoài Xuân đột nhiên từ một vị quan tướng chán nản cởi giáp về quê trở thành đại công thần che chở ấu chúa. Mà tên Tiết Thanh vốn được cho là nam nhi nhận nuôi ở nhà lại thành nữ, mà cũng là người cùng Quách Hoài Xuân che chở ấu chúa.

Đều là công thần cả.

Quách Tử Khiêm nhịn không được mà vui mừng đắc chí, Thanh Tử ca... Thanh Tử tỷ quả nhiên lợi hại.

Lợi hại cái gì đồ lừa đảo đó. Quách Bảo Nhi tỏ ra căm giận. Quách Bảo Nhi nàng suýt nữa thì thành thân với đàn bà, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?

"Bảo Nhi tiểu thư, lừa ngươi là do bất đắc dĩ, khiến ngươi thấy uất ức rồi." Tống Anh nói: "Ngươi chịu khổ, cũng có công."

Có công? Quách Bảo Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mừng rỡ, nói: "Dân nữ được thưởng gì không?"

Quách Hoài Xuân giật mình, xấu hổ vô cùng, vội quát: "Vô lễ, mau câm miệng."

Tống Anh cười, xua tay ý bảo Quách Hoài Xuân không cần để ý, nhìn Quách Bảo Nhi, ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc trước Bảo Nhi tiểu thư từng nói với Tông Chu là muốn làm đại tướng quân, vậy quả nhân sẽ đồng ý cho Bảo Nhi tiểu thư mai sau có thể tòng quân làm tướng quân."

Quách Bảo Nhi mừng rỡ.

Quách Hoài Xuân vội vàng thi lễ, nói: "Điện hạ, vậy không được. Nó có biết cái gì đâu."

Quách Bảo Nhi tỏ ra không vui: "Cha, võ công của con giỏi lắm đấy."

Tống Anh nói: "Bảo Nhi tiểu thư, phụ thân của ngươi lo lắng như vậy cũng là có lý. Ông ấy chính là một vị đại tướng quân nên biết làm tướng quân rất khó. Quả nhân đồng ý cho ngươi mai sau có thể làm tướng quân là cho phép ngươi không chịu sự hạn chế về thân phận nữ tử mà vào quân ngũ. Nhưng có thể thành đại tướng quân hay không, phải xem ngươi có bản lĩnh đó không."

Quách Bảo Nhi gật đầu lia lịa: "Ta sẽ làm được. Ta sẽ học võ cho thật giỏi."

Tống Anh nói: "Chỉ võ công là chưa đủ, còn phải đọc sách và học hỏi phụ thân ngươi nhiều hơn."

Quách Bảo Nhi đứng đó, liên tục gật đầu, vui mừng không thôi. Qua khóe mắt thấy Tiết Thanh đứng bên kia, như cười như không, nàng ta lập tức tức giận hừ một tiếng.

Quách Hoài Xuân thế mới không từ chối, thi lễ cảm ơn: "Thần sẽ dạy tiểu nữ, sẽ không phụ kỳ vọng của điện hạ."

Tống Anh đang định nói, thì thấy Tiết Thanh nháy mắt với Quách Tử Khiêm. Quách Tử Khiêm như không hiểu, nháy mắt lại để hỏi.

Thấy nàng ta nhìn qua, Tiết Thanh nhếch cằm với Quách Tử Khiêm rồi cười nói với Tống Anh: "Đã đến đây hết rồi thì cũng thưởng cho hắn đi. Ta dù không lừa hắn thành thân nhưng cũng lừa hắn làm tùy tùng mà."

Quách Tử Khiêm vội vàng lắc đầu, nói: "Không đúng, không phải lừa, là ta cam tâm tình nguyện."

Tống Anh nở nụ cười, nói: "Đã cam tâm tình nguyện thì càng phải thưởng. Tử Khiêm thiếu gia muốn cái gì?"

Quách Tử Khiêm nhìn Tiết Thanh. Tiết Thanh nhìn hắn, nhếch môi nói vài từ, không phát ra tiếng nhưng nhìn là biết. Nàng nói đừng có bảo không cần...

Quách Tử Khiêm suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: "Ta không luyện được võ, không đọc được sách, cũng không biết muốn làm cái gì. Chỉ cần làm phú ông không lo cơm áo gạo tiền là được rồi." Cười khì khì.

Quách Hoài Xuân lúng túng, nói: "Thần hổ thẹn, không biết dạy con."

Tống Anh cười nói: "Làm phú ông không hề dễ, phải quản lý gia sản, còn phải sống để đức cho con cháu."

Lần này Quách Tử Khiêm thông minh hơn, thi lễ: "Tạ điện hạ."

Tống Anh ngồi sau long án, nói với Quách Hoài Xuân: "Đốc đại nhân đang ở trong trị phòng của Trần tướng gia, ngươi qua bên kia đi. Trần tướng gia sẽ giải thích rõ hơn."

Quách Hoài Xuân vâng rồi lui ra sau. Thấy Quách Bảo Nhi và Quách Tử Khiêm vẫn còn đứng tại chỗ, một đứa trừng Tiết Thanh, một kẻ chớp mắt với Tiết Thanh, tức giận vội ho vài cái.

Quách Bảo Nhi và Quách Tử Khiêm thế mới vội vàng thi lễ cáo lui.

Tống Anh nói: "Các ngươi giờ ở kinh thành rồi, sau này có thể thường xuyên gặp Tiết Thanh."

Quách Bảo Nhi bĩu môi, thầm nghĩ ai thèm gặp kẻ này. Quách Tử Khiêm cười khì khì thi lễ. Tiết Thanh thì khoát tay với bọn họ, rồi nhìn ba người nhà họ Quách lui ra.

"Gọi ta tới sớm như vậy là để gặp bọn họ à?" Tiết Thanh nói.

Tống Anh không để ý tới sự tùy ý của nàng, cũng tùy ý đáp: "Tiện mà thôi, đúng lúc bọn họ tới." Lại nhìn phía sau Tiết Thanh: "Hổ Tử đâu?"

Tiết Thanh nói: "Ồn quá, cho nó chờ ở bên ngoài rồi."

Tống Anh nói: "May là không có người khác, không sợ ầm ĩ." Bảo thái giám đi dẫn vào. Thái giám nhận lệnh, dẫn Tống Hổ Tử tiến vào. Quả nhiên Tống Hổ Tử không làm ồn. Tống Anh để cho nó ngồi cạnh bản thân, lại đưa đồ ăn sáng của mình cho nó. Tống Hổ Tử ngoan ngoãn ngồi, ăn một nửa rơi một nửa...

"Mời ngươi tới là để nói về chuyện hạ táng của mẹ." Tống Anh nói.

Cho tới bây giờ nàng ta vẫn gọi vợ chồng Tống Nguyên là cha mẹ.

Tiết Thanh à một tiếng, chờ nàng ta nói tiếp.

"Đại triều hội ngày hôm nay sẽ chiêu cáo thiên hạ chuyện về quả nhân, như vậy những gì cha nhẫn nhục trong quá khứ cũng có thể rõ ràng khắp thiên hạ. Mẹ sẽ được hạ táng một cách vẻ vang." Tống Anh nói.

Tiết Thanh nói: "Được đấy."

Tống Anh nói tiếp: "Sau khi chiêu cáo thiên hạ, quả nhân không tiện tùy ý xuất cung. Quả nhân sẽ đưa tiễn mẹ trên ngự phố."

Tiết Thanh gật đầu, ừ một tiếng.

Tống Anh vuốt đi mảnh vụn trên vạt áo Tống Hổ Tử, lại nói: "Ngoài chiêu cáo thiên hạ, còn bàn bạc việc phong tước cho ngươi. Lễ bộ đề nghị là phong quận chúa nhưng quả nhân cảm thấy công chúa thích hợp hơn. Dù sao ngươi chính là ta, tước vị mà thấp, ta nhìn không được." Nói xong chớp mắt với Tiết Thanh, cười.

Chỗ này nàng ta xưng hô ta và ngươi.

Tiết Thanh cũng cười, nói: "Việc này không vội."

Không khiếp sợ, không cảm ơn hay từ chối.

Tống Hổ Tử làm rơi chiếc thìa xuống đất, vang lên tiếng keng. Không chờ bọn thái giám nhặt, Tống Anh đã cúi người nhặt lên, lấy khăn gấm lau sạch rồi đưa cho Tống Hổ Tử, nói: "Tiếp sau đó là vụ án Tần Đàm Công. Đến lúc đó ngươi phải tới, cần đối chất."

Không tiếp tục chủ đề phong tước nữa.

Tiết Thanh ừ một tiếng.

Một thái giám bước vào từ bên ngoài, cung kính nói: "Điện hạ, đã tới giờ vào triều."

Tống Anh đứng lên, nói: "Các ngươi cứ tự nhiên, quả nhân vào triều trước."

Tiết Thanh vội nói: "Bọn ta cũng về thôi." Lại hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"

Tống Anh gật đầu nói: "Hết rồi, đi đi."

Tiết Thanh ngoắc Tống Hổ Tử: "Đi thôi, đi thôi."

Tống Hổ Tử giơ tay áo lau mũi, miệng nhồm nhoàm nhai bánh rồi chạy tới. Tống Anh nhìn bọn họ đi ra ngoài, đứng yên không động đậy. Bọn thái giám trong điện không dám quấy nhiễu. Một lát sau, Tống Anh mới nói: "Thay y phục."

Đám thái giám lập tức vâng dạ. Các cung nữ bưng lễ phục thái tử ra. Công việc trong điện lu bù cả lên.

Bên này, Tiết Thanh đang đi trong cung điện, do hai nội thị dẫn đường phía trước. Xe của nàng tuy có thể ra vào thẳng hoàng thành nhưng không thể đỗ ở trước điện. Đi không bao lâu thì gặp ba người Quách Hoài Xuân.

Thấy nàng, Quách Tử Khiêm tất nhiên là vui mừng, Quách Bảo Nhi thì hừ một tiếng. Hai người đều nhịn, không dám nói to hay lên tiếng mắng mỏ, bởi cấm vệ đang đứng nghiêm trang hai bên, mà trong cung thì cấm nói to.

Tiết Thanh nhìn bọn họ, cười nói: "Định đi chỗ tướng gia? Đốc đại nhân ở bên đó?"

Quách Hoài Xuân ừ à hai tiếng, không biết là phải hay không phải, đột nhiên cúi đầu nhìn áo bào, lẩm bẩm: "Sao quần áo nhăn nhúm vậy, thất lễ quá."

"Đúng vậy!" Quách Tử Khiêm đã vội vàng trả lời, nhìn Tiết Thanh: "Đốc đại nhân mang bọn ta đến, cũng là ông ấy bảo bọn ta rằng ngươi là nữ tử..."

"Ta nhổ, đồ lừa đảo." Quách Bảo Nhi chen miệng vào.

Quách Tử Khiêm không để ý tới nàng, nói tiếp: "Đây là chuyện mà đại bá và Đốc đại nhân đã bàn bạc sẵn..."

Quách Hoài Xuân khẽ ho một tiếng, nói: "Việc này sao Tiết Thanh lại không biết cho được, ngươi còn nhắc lại làm gì."

Cũng đúng, Quách Tử Khiêm cười khì khì, nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện với Thanh Tử ca thôi."

"Ca cái rắm." Quách Bảo Nhi mắng.

Tiết Thanh nhìn nàng, nói: "Còn mắng nữa sẽ đánh ngươi đấy."

Ngươi dám! Quách Bảo Nhi trừng mắt. Hiện giờ nàng là đại tướng quân mà đế cơ điện hạ phong mà. Nhưng thật kỳ quái, lời đến bên miệng rồi mà lại chẳng thể nói ra...

"Tất cả ngậm miệng cho ta." Quách Hoài Xuân quát: "Đây là nơi cho phép to tiếng à?"

Quách Tử Khiêm và Quách Bảo Nhi ngậm miệng, không nói gì nữa. Tiết Thanh gật đầu với Quách Hoài Xuân: "Ta đi trước."

Nhìn nàng bước đi, Quách Hoài Xuân và Quách Bảo Nhi thở phào một hơi. Quách Tử Khiêm nhìn thấy, cười khì khì.

"Đại bá, sao Bảo Nhi lại sợ Thanh Tử ca rồi? Nàng chỉ biến thành nữ nhi chứ có trở thành yêu quái đâu." Hắn nói.

Quách Bảo Nhi hừ một tiếng: "Ta nào có sợ." Chẳng qua kẻ này thực sự dám đánh nhau ở nơi này. Nàng không sợ đánh nhau nhưng Bảo Chương đế cơ đã đồng ý để nàng làm đại tướng quân, nếu bị đánh ở đây thì thật mất mặt. Chờ nàng về luyện võ công cho giỏi, sau đó phải cho Tiết Thanh này một bài học.

Quách Hoài Xuân không nói gì, vẻ mặt đầy phức tạp.

Ông ta quả thật sợ Tiết Thanh.

Sao đột nhiên lại không phải là đế cơ nữa? Ông ta vẫn núp ở gần kinh thành. Nghe được Tần Đàm Công đền tội, Bảo Chương đế cơ về triều, ông vui mừng không thôi, chuyện cuối cùng đã kết thúc rất thuận lợi. Ông vui mừng liên lạc với Ngũ Đố quân, gặp được Đốc đại nhân, sau đó nghe được chuyện Tiết Thanh không phải Bảo Chương đế cơ.

Đốc đại nhân nói thân phận thật của Tống Nguyên, mười năm chuẩn bị của Trần Thịnh rồi Bảo Chương đế cơ lấy ngọc tỷ ra ngay trên triều đình, vân vân.

Thật ra việc ai là đế cơ không ảnh hưởng tới ông ta, ông ta quả thật là người che giấu đế cơ. Sự thật cũng chứng minh điều này. Bảo Chương đế cơ lập tức triệu gặp bọn họ, đối xử chân thành.

Chuyện thật ra đều đã kết thúc. Nhưng không biết vì sao mà đầu óc ông ta luôn quay quanh một chi tiết.

Lúc Đốc đại nhân kể lại, ông ta nghe ra một ý khác. Về chuyện này, Đốc đại nhân không biết, Tiết Thanh càng không biết, chỉ tới khi đế cơ thật đột nhiên đi lên đại điện, bọn họ mới biết.

Như vậy cũng có thể hiểu được. Chuyện to lớn như vậy, giấu giếm là an toàn nhất, không có gì đáng trách, không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng Tiết Thanh mà.

Quách Hoài Xuân chậc chậc hai tiếng, nhớ tới lúc Tiết Thanh rảo bước tiến vào điện kia. Tuy ăn mặc như nữ tử nhưng ông ta không hề cảm thấy xa lạ, mà cảm thấy rất quen thuộc, chính là cái dáng vẻ lúc tên nhóc này lành vết thương, chạy tới tìm mình vạch trần thân phận để đối lấy việc đọc sách. Không âm không dương, không vui không giận, lại càng không cần nói tới sau đó, nàng thường làm ra cái chuyện khiến người ta phải hết hồn.

Tên nhóc này là dạng người không chịu một chút thiệt thòi nào...

Lừa nàng lâu như vậy, nàng cứ bỏ qua như thế ư? Đương nhiên không tính tới năng lực như thế nào. Nàng không phải đế cơ. Ví như hiện tại, nàng không biết Đốc đại nhân ở đâu, có thể thấy được không còn là đối tượng được mọi người bảo vệ và nâng niu nữa, chỉ là một kẻ bình thường, như câm như điếc.

Nhưng đó là Tiết Thanh mà. Quách Hoài Xuân nhìn về phía trước, bóng dáng của nữ tử ấy đã đi xa nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, tầm mắt sắc bén như đao...

Quách Hoài Xuân lập tức rũ mắt, cảm thấy tim đập như nổi trống. Bỗng có người đẩy cánh tay ông, không khỏi kêu a một tiếng.

Quách Tử Khiêm cũng hoảng sợ, nói: "Bá phụ sao vậy?"

Quách Hoài Xuân thất thần, nói: "Làm sao cơ?"

Quách Tử Khiêm chỉ vào nội thị phía trước, nói: "Đi chỗ Trần tướng gia ấy."

Hai nội thị cũng quay đầu nhìn ông ta, vẻ mặt đầy kiêu căng, đồ nhà quê...

Quách Hoài Xuân hít sâu một hơi, đứng thẳng lưng lên, vẻ mặt đoan chính, gật đầu bước theo. Tóm lại chính là như vậy, Tiết Thanh này luôn khiến người ta kinh hồn táng đảm mà.

Chờ chút nữa nếu Trần tướng gia có hỏi ông ta có yêu cầu gì, chỉ có một, về nhà.

Lập tức, ngay lập tức rời khỏi kinh thành.

......

"Tiết tiểu thư."

Nội thị phía trước cung kính nói.

Tiết Thanh thu hồi tầm mắt nhìn gã.

"Các vị đại nhân đang vào điện, người xem..." Nội thị chỉ đằng trước, nói.

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn. Nắng sớm chiếu khắp hoàng thành, cửa cung đã mở, bách quan xếp thành hàng bước đi, nghiêm túc và trang trọng...

"Giờ chúng ta ngồi xe đi qua, hay chờ một lát nữa?" Nội thị tiếp tục hỏi.

Giờ quan viên đứng khá đông, chiếm hết cả con đường, xe ngựa đi qua thì sẽ rất chật chội. Tiết Thanh nhìn bên kia, nói: "Chờ một lát đi."

Liễu Xuân Dương đi trong hàng ngũ, cảm thấy không yên lòng, không ngừng nhìn khắp nơi. Lúc này đây cuối cùng thấy được một bóng người ở phía bên trái cung điện, dưới ánh nắng sớm, bóng người ấy vừa rõ rệt lại vừa mơ hồ...

Nàng ra rồi!

Liễu Xuân Dương ngừng bước. Phía sau vang lên tiếng va đụng thì ra viên quan đi phía sau đụng vào hắn.

"Đi đi." Vị quan kia tỏ ra bất mãn, nói.

Bởi vì hai người bọn họ dừng lại mà khiến hàng ngũ xôn xao. Các ngự sử đi hai bên lập tức nhìn qua, quát mắng.

Liễu Xuân Dương đành phải tiếp tục bước đi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn phía bên kia. Bóng dáng nữ nhân đó đã lên xe ngựa...

Đám quan viên đi qua từng bậc thang, rồi tập trung trong đại điện phía trước. Ba quan viên trẻ tuổi trong hàng ngũ quay đầu nhìn chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy ra bên ngoài trên con đường trống vắng, càng lúc càng xa...

"Nàng chưa tham gia mấy lần đại triều hội..." Trương Liên Đường khẽ nói.

Bùi Yên Tử ừ một tiếng: "Chừng hai lần, đều rất kích thích."

Trương Liên Đường khẽ thở dài: "Kích thích đó đều là vì người khác cả."

......

Tiết Thanh không có gì để cảm thán, về Tống gia rồi ngủ một giấc thật ngon. Sau khi dậy thì nhìn Tống Hổ Tử dẫn một đám gã sai vặt chơi đùa ném bóng, đi dạo nhà hoa với đám tỳ nữ theo đuôi. Trời sẩm tối là lăn ra ngủ tiếp.

Mãi cho tới ngày hôm sau trước khi lên triều, Tống Nguyên kể cho nàng chuyện đại triều hội ngày hôm qua.

Ngày hôm qua chiêu cáo thiên hạ, ngoài kinh thành, các quan dịch mang theo tin tức đưa đi các nơi. Vì đã biết trước, lại có quan binh khống chế nên kinh thành rất yên bình. Những chuyện triều đình này, Tống Nguyên không nói nhiều với nàng.

"Chuyện có liên quan tới ngươi." Hắn chỉ nói: "Định phong ngươi làm công chúa, phong hiệu thì còn đang bàn bạc."

Tiết Thanh cười: "Khách sáo rồi."

Thật không chịu được cái dáng vẻ quái gở này của nàng, Tống Nguyên thờ ơ, nói: "Không cần khách sáo, giờ ngươi chuẩn bị đưa tiễn mẹ ngươi đi."

Nói như vậy, thật ra ngoài việc mang theo Tống Hổ Tử mặc tang phục ra thì chẳng có việc gì cho nàng làm. Cả trong cả ngoài đều đã có người thu xếp sẵn rồi.

Đến ngày hạ táng, trời quang mây tạnh, nắng sáng ấm áp. Tiết Thanh đi ra hậu viện, hướng tới tiền viện. Từ xa đã nghe tiếng người ồn ào. Nay Tống gia đầy ắp người, đương nhiên là phải được từng tầng từng lớp hộ vệ kiểm tra thì mới vào được.

Tôi tớ trong nhà đều bận rộn ở tiền viện nên hậu viện khá yên tĩnh. Tiết Thanh vượt qua một cổng tròn, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn một nữ tử xuất hiện trước mặt.

Tiết Thanh giơ tay gãi mũi, nói: "Thiền Y à, ngươi cũng tới đây sao?"

Còn chưa nói xong, nữ tử kia đã chạy tới, giơ tay bắt lấy bờ vai nàng...

Nàng nắm rất chặt, vẻ mặt kích động, mắt đỏ hoen lệ, run giọng mà nói: "Tiết Thanh!"

Tiết Thanh thoát khỏi bàn tay nàng, lùi ra sau rồi dựa vào cổng tròn, giơ tay định đỡ cánh tay nàng ta, nói: "Thiền Y, về chuyện này, ta phải xin lỗi ngươi..."

Còn chưa nói xong, Thiền Y đã nắm chặt bờ vai nàng, gắng sức kéo tới gần người, giọng run rẩy và khàn khàn, sốt ruột và vội vã, nói ngay bên tai.

"Tiết Thanh! Nàng ta tận mắt nhìn Tống phu nhân chết, là nàng ta tận mắt nhìn, không cứu, mặc kệ, để cho chết."

Truyện Chữ Hay