Kinh thành vào mùa thu, bên trong màu xanh thẫm xen lẫn sự chói lọi còn tươi đẹp hơn cả mùa xuân mùa hạ. Lúc giữa trưa một đám sĩ tử ở bên đường vừa đi vừa nói chuyện, nhưng mọi người xung quanh cũng chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, không vây quanh chỉ trỏ giống như ngày trước.
Sau cuộc cưỡi ngựa diễu hành từ kim điện, chuyện về tân khoa đã qua đi, sự mới mẻ hiếu kỳ của mọi người cũng biến mất, huống chi hiện giờ trong kinh thành có chuyện càng mới mẻ hơn.
"... Bệnh án xác nhận là đã ghi lại như thế này hả? Tiên đế không có bệnh?"
"... Tần Đàm Công đưa ra bệnh án thái y viện hội chẩn..."
"Kết quả đâu?"
"Kết quả đương nhiên là có cái nói là vì bệnh cũng có cái nói không phải vì bệnh…"
"Vậy chứng cứ của Thanh Hà tiên sinh..."
"Cái này không rõ lắm, nghe nói có ghi lại rất nhiều nhân chứng, triều đình đã phái người đi tìm người mà trên đó nhắc tới rồi."
"Hóa ra Thanh Hà tiên sinh đúng là vì vậy mà chết…"
Tửu lâu trà quán bên đường khắp nơi đều là tiếng nghị luận nho nhỏ, lại một đợt tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, người trên đường phố hốt hoảng tránh né, một đội nhân mã mặc hắc y đeo bội đao nghiêm mặt cưỡi ngựa như bay chạy qua, đám người tách ra rồi lại tụ tập, chỉ trỏ đội nhân mã đang phi nhanh kia.
"Là hình bộ…"
"Mấy ngày này Tống Nguyên lại bận rộn rồi..."
Đám sĩ tử tiến lên bước vào một gian hội quán, vứt lại tiếng huyên náo trên đường ở sau lưng, đập vào mặt lại là một loại huyên náo khác.
"Cuộc thi của lại bộ đã quyết định rồi, lần này là thực sự quyết định rồi..."
"Có điều cũng chỉ là người đi ngang qua sân khấu, trước kia là vậy, bây giờ lại càng là như vậy..."
"Đều chú ý chuyện này, không rảnh để ý chúng ta..."
Sau tân khoa tiến sĩ thì là phân phối chức vụ, theo lý thì tháng này đã phải tiến hành cuộc thi, kết quả là Tiết Thanh ở kim điện tố cáo Tần Đàm Công, vì để tránh tiếp tục xảy ra vấn đề, cuộc thi đã lùi lại. Thật không dễ gì Tiết trạng nguyên mới yên lòng xuống và bắt đầu giao du bình thường, chuẩn bị triều khảo, kết quả lại có người treo cổ ở nhà Vương tướng gia tố cáo Tần Đàm Công, tiếp theo đó là cái chết của Thanh Hà tiên sinh cũng bị vạch trần cũng là vì tra tội Tần Đàm Công… Triều đình lại loạn rồi.
"Chư vị, chư vị, Tiết trạng nguyên đến rồi."
Một tiếng kêu vang lên trong sự ồn ào, người trong hội quán đang ngồi nhất thời im lặng, một thiếu niên rảo bước tiến lên, đúng là Tiết Thanh, mọi người đứng dậy thi lễ, trong phòng lại ồn ào.
Tiết Thanh hoàn lễ với tất cả mọi người, cất giọng nói: "Ta đã hỏi rõ, cuộc thi của lại bộ sẽ diễn ra vào ba ngày sau, xác định không có sai sót."
Mặc dù đã có rất nhiều nguồn tin biết được nhưng từ miệng Tiết Thanh nói ra, mọi người mới yên tâm. Lạ thật, nói về gia thế, nói về nguồn tin tức, nói về tuổi tác, thiếu niên này cũng không bằng rất nhiều người trong số bọn họ.
Thế nên là người có tài làm người ta thuyết phục.
"Mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt." Trong phòng thiếu niên nói tiếp, ánh mắt yên tĩnh trong sáng: "Không cần bị chuyện khác làm loạn, hãy lấy thành tích tốt, thứ tự tốt."
Cuộc thi này vốn là không khác thi đình lắm, chỉ là người đi ngang qua sân khấu, đương nhiên loại lời nói may mắn này tiếp nhận cũng chả sao, có điều cái gọi là chuyện khác…
"Tiết trạng nguyên, lúc ngươi ở trên điện chỉ tội Tần Đàm Công đã từng nói ngươi không có chứng cớ nhưng ngươi biết." Một sĩ tử đứng lên nói: "Thanh Hà tiên sinh thật là vì tra Tần Đàm Công hành thích vua mà bị hại sao?"
Hỏi câu này thật sự là trắng trợn, không thể nghi ngờ là cần Tiết Thanh tỏ thái độ có xác nhận chuyện Tần Đàm Công hành thích vua hay không, trong hành lang an tĩnh lại, tầm mắt nhìn về phía Tiết Thanh, có không ít người nhíu mày.
"Chuyện này không cần nói nữa." Một sĩ tử lớn tuổi nói: "Tiết trạng nguyên có thể thoải mái chút, Hàn Lâm viện tất nhiên phải vào rồi." Đổi chủ đề.
Tiết Thanh là trạng nguyên, dù thi được hay không cũng phải được xếp vào Hàn Lâm viện, trở thành quan chính lục phẩm, tiền đồ không phải lo. Mặc dù ở trên kim điện đắc tội Tần Đàm Công, nhưng người đọc sách giỏi giang lại là vì tôn sư giải oan, hơn nữa có nhóm quan văn Vương tướng gia Trần tướng gia tất nhiên giúp đỡ, Tần Đàm Công cũng không thể phá hủy tiền đồ của hắn. Nhưng tội danh hành thích vua lại khác rồi, nếu tương lai tội danh không thành lập, Tần Đàm Công có thể trị Tiết Thanh tội vu cáo cùng với khi quân, vậy thì không ai có thể có thể bảo vệ hắn, tiền đồ cũng xong rồi.
Tuy rằng ngay từ đầu có nhiều bất mãn nghi ngờ với Tiết Thanh xuất thân từ kỳ thì quân tử này, nhưng sau khi thi hội ở Túy Tiên lâu một mình hắn làm chín bài văn đã đủ để cho mọi người khâm phục. Đó là người tài chân chân chính chính, không thể phủ nhận cùng nghi ngờ, hơn nữa trên kim điện còn dám bỏ qua tiền đồ vì tiên sinh cầu công đạo, một người trẻ tuổi vừa có tài vừa có đức như vậy, vẫn là hy vọng hắn có được tiền đồ rộng lớn.
Trong phòng mọi người đều hiểu ý này, người đặt câu hỏi lúc đầu kia cũng không lên tiếng nữa, Tiết Thanh thì lại cười, nói: "Trong mấy ngày qua ta không chuẩn bị gì cho cuộc thi, không dối gạt mọi người ta cũng là đang bận chuyện Tần Đàm Công hành thích vua."
Lại chủ động muốn nói, có sĩ tử nhịn không được mở miệng nói Tiết thiếu gia dừng lại đi.
Tiết Thanh xua tay, nói: "Làm sao ta sẽ để ý cái này, nếu không có công đạo, cần tiền đồ có tác dụng gì. Thật sự ta biết Thanh Hà tiên sinh là đang tra chuyện Tần Đàm Công nhưng cụ thể tra cái gì cũng không biết, tiên sinh cũng không nói với ta, nhưng Phúc bá là lão bộc theo tiên sinh mấy mươi năm, chuyện này nếu hắn nói rồi, ta nhất định phải tra hỏi rõ."
Mọi người gật gật đầu, ý nghĩ này là hợp tình hợp lý, có thể hiểu.
Tiết Thanh chắp tay với bọn họ: "Biết được ngày thi cố ý tới để báo cho mọi người, ta còn có chút việc bận phải đi trước."
Chư môn sinh cảm ơn đứng dậy thi l, nhìn theo bóng Tiết Thanh rời đi, thấy thiếu niên kia cưỡi ngựa vội vàng đi, vẻ mặt cảm thán, thiếu niên trạng nguyên vốn nên thoải mái phong lưu nhưng Tiết Thanh này cố tình chịu khổ cực như thế, tiền đồ lại chưa biết ra sao.
"Thiên tướng thì nhận chức trách lớn thôi." Một tiến sĩ trầm giọng nói: "Có thể đỗ cùng khoa với người tuấn tú tài giỏi như thế là may mắn của chúng ta."
Trong hội quán chư sinh gật đầu nói đúng vậy, lại vang lên tiếng nghị luận náo nhiệt.
…….
Rượu đảo trong chén, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Tiết Thanh ngửi một cái, có một bàn tay bưng chén rượu đi.
Tứ Hạt tiên sinh uống một hơi cạn sạch rượu, gác tay quan sát thiếu niên nằm trên ghế xích đu, thiếu niên mặc áo bào xanh, không cài đai lưng mà nới lỏng lẻo, nghiêng chân, bên chân lộ ra một chiếc giầy treo lơ lửng…
"Chậc chậc chậc…" Tứ Hạt tiên sinh tặc lưỡi: "Tiết Trạng nguyên chăm chỉ cực khổ không dễ gì để người khác kính nể a."
Tiết Thanh híp nửa mắt đưa tay lại rót chén rượu, lười biếng nói: "Tiên sinh người tại sao trở lại, không phải bảo người quan sát bên ngoài sao?"
Tứ Hạt tiên sinh tức giận nói: "Buổi tối bảo ta đi rình, ban ngày bảo ta quan sát động tĩnh của nhân mã, còn để người ta nghỉ ngơi hay không? Dù là con la cũng không thể dùng như vậy chứ?"
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh a, bây giờ không phải đang bước vào thời kỳ quan trọng sao."
Tứ Hạt tiên sinh đi quanh xích đu một vòng, nhìn bức tranh tán lạc ở bên trên chiếc bàn nhỏ, nhất thời vỗ đầu: "Đã nói bao nhiêu lần rồi không được xoay loạn sách của ta." Nắm tay gõ lên đầu Tiết Thanh: "Thời kỳ quan trọng? Vậy tại sao con còn nhàn rỗi?"
Tiết Thanh giơ tay che đầu, nói: "Con đây không phải đang chuẩn bị sao!"
Tứ Hạt tiên sinh ngẩn ra nói: "Chuẩn bị cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Chuẩn bị làm hoàng đế hoặc là chạy trốn."
……
Trong phòng tiếng ghế tre cọt kẹt vang lên, Tiết Thanh bị xách lên ném qua một bên, vẻ mặt tứ Hạt tiên sinh tức giận ngồi trên ghế dựa.
Tiết Thanh giơ tay ra trước mắt lão.
"Con không nói sai a, những gì còn nên làm đều đã làm, tiên sinh người thử lấy ngón tay tính xem, con làm bao nhiêu việc rồi?"
"Bảo con đi học con đi học, bảo con thi khoa cử con đã thi rồi, bảo con đi lăng mộ con đi rồi, bảo còn vào kinh con vào kinh rồi, làm thi hội náo loạn con cũng làm rồi."
"Bây giờ điều bọn họ muốn đều đã có, vậy chuyện kế tiếp chính là của bọn họ rồi."
Bảo nàng làm nàng đều đã làm rồi, không cho nàng làm nàng cũng làm không ít, Tứ Hạt tiên sinh cau mày nói: "Chạy trốn là chuyện gì?"
Tiết Thanh nói: "Làm hoàng đế chặn tài lộ của người khác, chuyện này đương nhiên nguy hiểm, người chắc chắn phải lấy mạng để cược, có thắng có thua, thắng làm hoàng đế, thua chẳng lẽ chờ chết a, đương nhiên là phải chạy a."
Tứ Hạt tiên sinh đứng lên khỏi xích đu, giơ tay đánh vào đầu nàng: "Chặn tài lộ của người, chặn tài lộ của người, đó là con đường của con, con đường của con, con còn chạy, chạy, còn không liều mình tranh đoạt."
Tiết Thanh ôm đầu né tránh, nói: "Đương nhiên liều, vì vậy mới bảo tiên sinh người ở bên ngoài nghiêm túc quan sát, để tránh sơ ý một chút hai người chúng ta liền mất mạng, người nhanh đi đi, ngoài sáng và trong tối không biết có bao nhiêu động tác rồi, lộ ra kế hoạch là xong."
Vậy cũng đúng, bây giờ thoạt nhìn vẫn đang cãi cọ đối chất, kỳ thật cũng bắt đầu lén thu lưới, Tứ Hạt tiên sinh phất tay áo đi ra ngoài, lấy lại tinh thần quay đầu lại trợn mắt nói: "Mất mạng cũng là con mất, liên quan gì đến ta."
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh có biết lão sư và học sinh là tộc thứ mười bên ngoài cửu tộc, cũng sẽ bị liên luỵ."
Tứ Hạt tiên sinh không trừng mắt mà lại vui vẻ: "Bây giờ ta không còn là tiên sinh của con a, chúng ta là hợp tác."
Tiết Thanh lại cười nói: "Hợp tác ư, đó chính là đồng lõa rồi." Đưa tay ra: "Đồng cam cộng khổ, đồng cam cộng khổ a."
Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng phất tay áo đi ra ngoài.
Tiết Thanh lắc đầu, lại nằm xuống xích đu, rót rượu, hí mắt, chầm chậm uống, bây giờ thật là không cần nàng làm cái gì a, nghĩ đến Trần Thịnh bọn họ cũng không hy vọng nàng làm gì nữa.
Khó có dịp được lười biếng một chút.
Hay là đi Túy Tiên lâu nghe hát xem múa một chút? Tiết Thanh thuận tay lấy bức tranh ném trên bàn tới che lên mặt, ngủ.
……
Thời gian cuộc thi diễn ra rất dài nhưng tiểu hoàng đế hoàn toàn không thể ngủ gật giống như trước đây vì tranh cãi ầm ĩ thật sự là rất ầm ĩ. Nó chỉ có thể nhìn triều đường, trên triều nhiều thêm những khuôn mặt xa lạ nhưng không giống lần trước có rất nhiều người trẻ tuổi. Lần này hầu như đều là người lớn tuổi, hơn nữa chuyện mà bọn họ nói cũng là chuyện của mười năm trước, khi đó nó còn chưa ra đời nên càng không hiểu rồi.
Tiểu hoàng đế ngồi trên ghế rồng uốn éo, dù thế nào đi nữa bọn họ rất chăm chú cãi nhau cũng không ai chú ý đến mình, hơn nữa Tần Đàm Công Vương tướng gia Trần Thịnh bọn họ cũng không có ở đây, thái giám đứng bên cạnh hình như cũng tâm sự nặng nề không quát bảo nó ngừng lại.
Không biết bọn họ lo cái gì, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tiểu hoàng đế nhẹ nhàng đung đưa chân.
Trần Thịnh ôm tay bước vào một gian phòng.
"Vương tướng gia a, có chuyện muốn phiền đến ngươi." Hắn nói.
Trong phòng của Vương Liệt Dương ngồi bảy, tám người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Thịnh đi tới, hai tướng gia chỉ gặp mặt ở trên triều đường, gặp riêng thì chưa bao giờ thấy, gian phòng này chắc là Trần Thịnh lần đầu tiên bước vào.
Vương Liệt Dương khoát tay, mọi người lui ra ngoài, cửa bị khép lại từ bên ngoài.
"Văn Trường a, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi thật sự lại muốn bới ra sao?" Vương Liệt Dương mở miệng nói trước.
Trần Thịnh ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên bới ra rồi." Khẽ thở dài một cái: "Tư Lâm huynh, chúng ta đều già rồi, không chờ được nữa."
Vương Liệt Dương tay vịn bàn trà nhẹ nhàng gõ gõ, nói: "Ngươi rốt cuộc vì cái gì?"
Trần Thịnh nói: "Đương nhiên là vì tiên đế."
Vương Liệt Dương cười cợt, nói: "Lúc trước tại sao không vì tiên đế?"
Trần Thịnh nói: "Lúc trước cũng là vì tiên đế, vì giang sơn xã tắc hoàng đạo chính thống, bây giờ hoàng đạo đã ổn, là lúc cần thanh chính rồi." Vừa cười cười: "Tư Lâm huynh, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu bỏ lỡ sẽ không có cơ hội nữa."
Vương Liệt Dương nhìn kỹ hắn một lúc, châm trà, nói: "Ngươi muốn điều động bao nhiêu binh mã?"
Trần Thịnh nói: "Điều động bao nhiêu binh mã ngươi quyết định, ta nhờ ngươi giúp một tay là vì muốn đàn áp binh mã điều động của Tần Đàm Công, bên ngoài ngươi giúp ta ổn định, nội bộ ta không cần ngươi đứng ra."
Vương Liệt Dương đẩy trà tới, khẽ thở dài một cái, nói: "Sợ là sắp loạn a."
Trần Thịnh nói: "Loạn nhất thời dù sao cũng tốt hơn loạn một đời." Tiếp nhận trà không chần chờ chút nào uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt lại hơi run run: "Đây là trà mà năm đó tiên đế thích nhất."
Vương Liệt Dương nói: "Đúng vậy, tiên đế chiêu đãi cùng với tặng người đều là dùng đồ mình thích, kỳ thực lúc đầu ta còn uống không quen, uống nhiều rồi liền không bỏ được nữa."
Trần Thịnh im lặng uống trà giống như nhớ lại.
Vương Liệt Dương nhìn về phía hắn, nói: "Trần Thịnh, ngươi thật sự tin rằng chuyện hoàng hậu đế cơ của tiên đế đều là do hắn làm sao?"
Trần Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đúng vậy, ta tin tưởng, không nghi ngờ chút nào."
Vương Liệt Dương gật gù, nói: "Được, ta chờ xem chứng cứ của ngươi."
Trần Thịnh đặt chén trà xuống gật gù quay người đi ra ngoài.
……
Mọi người chờ ở bên ngoài tràn vào.
"Tướng gia, thật sự muốn giúp hắn?" Một người nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại tướng gia ngài cực kì quan trọng, ngài giúp ai, người đó sẽ chiếm thế thượng phong."
Vương Liệt Dương nói: "Ngồi yên xem hổ đấu, hiện tại không quá thích hợp, Trần Thịnh là quyết tâm, hơn nữa mấy năm qua dĩ nhiên tìm được nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, hai người bọn họ nhất định phải phân ra thắng bại rồi."
Trong phòng mấy người cau mày: "Trần Thịnh ở lại triều đình hình như cũng không có gì đáng mừng đối với chúng ta." Một núi không thể chứa hai cọp, còn là một văn thần.
Vương Liệt Dương châm trà, nhìn nước trà mát lạnh nói: "Triều thần mà, chúng ta thích hay không thích thì có sao." Ngẩng đầu nhìn mọi người: "Hoàng đế không thích là được rồi."
Hoàng đế không thích.
Tiên đế là cha ruột của hoàng đế, Tần Đàm Công là cậu ruột của hoàng đế, thái hậu là em gái ruột của Tần Đàm Công, Tần Đàm Công bị định tội hành thích vua, hoàng đế vì phụ thân báo thù nhưng hoàng đế cũng sẽ vì vậy mà cảm kích Trần Thịnh sao?
Vậy cũng chưa chắc.
Cho nên trừ đi Tần Đàm Công, Trần Thịnh ở trong triều tạm thời sẽ được danh cùng lợi, nhưng cũng sẽ không lâu dài, theo sự lớn lên của tiểu hoàng đế.
Mọi người hiểu rõ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên ý cười.
……
"Tướng gia, Vương tướng gia vẫn chưa chịu ra tay giúp đỡ."
Trên đường hoàng cung, Thạch Khánh Đường đuổi kịp nhỏ giọng nói.
"Nếu như nói cho hắn biết đế cơ vẫn còn sống, có lẽ sẽ khiến hắn làm việc nghĩa không chối từ."
Trần Thịnh ôm tay nhìn về phía trước lắc đầu: "Xác thực sẽ khiến hắn làm việc nghĩa không chối từ, trái lại sẽ đẩy hắn đến bên Tần Đàm Công vì chuyện này cũng chả có lợi ích gì đối với hắn. Nếu như hắn thực sự là người vì tiên đế thanh chính, bây giờ làm sao còn cần ta đi nhờ hắn, nhiều chứng cớ như vậy bày ra rồi, hắn vẫn thờ ơ không động lòng."
Thạch Khánh Đường thở dài, lại nghiêm mặt nói: "Chúng ta cũng không hi vọng hắn bỏ sức, không tác quái đối nghịch là tốt rồi."
Trần Thịnh gật đầu nói: "Nói cho Phương Kỳ, binh mã nhân thủ có thể điều động rồi."
Thạch Khánh Đường trả lời vâng, dừng bước lui lại phía sau sau đó đi về một phương hướng khác.
Bóng người bôn ba trên hoàng thành càng ngày càng nhiều, nhân mã chạy ra bốn phương tám hướng bên ngoài kinh thành cũng càng ngày càng nhiều, giống như cái lưới ở dưới bầu trời rộng lớn khuếch tán.
Dưới bầu trời xa xôi, Tây Bắc vào mùa thu màu vàng óng ánh phủ khắp một vùng.
Bên trong ánh vàng có ánh sáng lạnh như sao chổi bay qua, đó là hàng loạt mũi tên, mang theo sự gào thét xuyên qua không trung đâm vào hồng tâm của bia ngắm.
"Quách Tử An! Đều trúng!"
Có giọng nói thô kệch cuồng khàn khàn vang lên, chợt bốn phía vang lên một trận hò hét.
Ở một phương khác của bia ngắm, có hắc mã chạy nhanh đến, tới gần, ghìm ngựa, dưới áo giáp lộ ra khuôn mặt ngăm đen của thiếu niên, trên khuôn mặt tản ra ý cười, giơ trọng nỏ trong tay lên.