Đại Đế Cơ

chương 187: thú vị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đêm mưa nặng hạt, mãi đến khi trời sáng mới tạnh. Kinh thành cuối tháng hai lại càng thêm lạnh giá, con đường lát đá xanh trơn trượt, rất nhiều người khi ra khỏi nhà giày bị quấn cỏ vấp ngã. Dù rằng như vậy, khi trời sáng hẳn, trong ngoài cổng thành cũng chật ních người đợi vào thành.

Xe ngựa được ba tầng quan binh áo giáp hộ vệ chạy như bay về phía cổng thành, không hề có ý đi chậm lại. Xe ngựa của dân chúng bên đường hoảng hốt né tránh, giáp binh trước cổng thành không hề giận dữ quát tháo mà nhanh chóng mở cổng thành ra.

Đội người ngựa này đi xa, hỗn loạn trước cổng thành mới dần dần lắng xuống.

“Đây là nghi trượng của nhà ai vậy, có thể sánh với vương hầu nhưng không có đánh dấu.”

“Đó là người của Tống Nguyên đại nhân, ngài ấy không đánh dấu đâu, e là sợ bị kẻ thù nhận ra.”

“Trời ơi, trận trượng như vậy còn sợ người khác không nhận ra?”

“Có điều không phải nói Tống Nguyên không ra ngoài sao?”

Tiếng bàn tán nho nhỏ nhanh chóng bị quan sai quát tháo cắt ngang, dân chúng lại chen chúc nhau đợi vào thành… Việc ra vào được kiểm tra rất nghiêm ngặt vì gần đây kinh thành có quá nhiều hung đồ.

“Thê tử của Tống Nguyên bệnh rất nặng.” Lão bộc thấp giọng nói: “Bên phía Đoàn Sơn xảy ra chuyện cũng không thể làm ngơ, vậy nên mới không màng nguy hiểm chạy đôn chạy đáo.”

Thanh Hà tiên sinh nhìn người ngựa biến mất hút ở con đường lớn phía trước nói: “Vậy chuyện của Đoàn Sơn đã giải quyết gần xong rồi nhỉ.” Như vậy mới có thể tranh thủ rời đi.

Lão bộc nói: “Sau khi triều đình nói cho ai bị oan được kêu oan thì trước cổng hình bộ chật cứng người đến cáo trạng, ai cũng đều đang bận chuyện này, Tống đại nhân lại càng tối mắt tối mũi.” Chuyện này dù bận đến mấy cũng không bằng việc điều tra hung thủ giết Đoàn Sơn, nặng nhẹ khác nhau.

Y nói xong lấy danh thiếp ra đưa cho môn vệ gác cổng.

Một môn vệ nhận lấy ngó thử, thái độ thêm vài phần hòa nhã.

“Mời Lâm đại nhân.” Hắn nói, tỏ ý nhường đường.

Thanh Hà tiên sinh gật gật đầu với người gác cổng, dẫn lão bộc chầm chậm bước ra ngoài. Dân chúng tiếp tục xếp hàng kiểm tra để được vào, trên đường lớn người xách giỏ gánh hàng dắt trâu dắt dê rất hỗn tạp, trong đó có một cặp mắt như có như không nhìn chằm chằm một chủ một tớ ở phía trước.

Tống Nguyên bước vào trong phòng, Tống Anh đút thuốc cho Tống phu nhân uống xong, Tống Hổ Tử không ngủ, đang ngồi dưới đất chơi nặn bùn.

“Tối qua mẹ con thế nào?” Tống Nguyên hỏi, lại nhíu mày nhìn Tống Hổ Tử: “Muốn vọc bùn thì ra ngoài chơi.”

Tống Anh đưa bát thuốc cho nha đầu nói: “Bên ngoài cũng giống như trong phòng, chẳng qua chỉ là dọn dẹp thêm hai lần mà thôi, tối qua mẹ ngủ rất ngon.”

Tống Nguyên cúi đầu nhìn, Tống phu nhân đang ngủ say, hắn đưa tay tém góc chăn lại.

Tống Anh đặt bát thuốc sang bên rồi ngồi xổm xuống dỗ Tống Hổ Tử uống vài ngụm nước. Trên ống tay áo bị dính từng mảng bùn đất, nàng không thèm quan tâm mà đứng dậy rồi nhìn Tống Nguyên đang ngồi trên giường đã dựa vào cột giường vẹo đầu ngủ say.

Tống Anh lấy tấm chăn mỏng trên giường đắp cho hắn.

Tống Nguyên bừng tỉnh.

“Cha lại một đêm không ngủ nữa sao?” Tống Anh nói: “Cha đi ngủ một lát đi, ở đây có con rồi, cha không cần lo đâu.”

Tống Nguyên đưa tay xoa mặt nói: “Ta không sao, lát nữa ta về lại nhà môn ở kinh thành ngủ là được.” Nhìn Tống Anh, trong mắt con gái đã đầy tia máu đỏ: “Ngược lại là con đó, phải nghỉ ngơi đi.”

Tống Anh cười đáp vâng.

“Đoàn Sơn bị hại, có phải cha rất khó xử không?” Nàng lại hỏi.

Tống Nguyên nói: “Đúng thật là quá đột ngột và bất ngờ, trở tay không kịp.” Mày càng nhíu chặt.

Tống Anh nói: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, có chuyện gì thì giải quyết chuyện đó, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.”

Tống Nguyên ngẫm nghĩ rồi cười: “Đúng vậy, hắn chết rồi, sự việc cũng không phải không thể giải quyết.”

Nha đầu bưng một chén xúp tới, Tống Anh đón lấy đưa cho Tống Nguyên, nha đầu liền cúi đầu lui ra. Thỉnh thoảng Tống Nguyên sẽ nói chuyện triều chính với nữ nhi, ra tới ngoài cửa thì nghe trong phòng tiếp tục nói chuyện.

“… Có điều chuyện này không được nói ra.”

“… Không được nói thì không nói.”

Xen lẫn với tiếng kêu không có ý nghĩa của Tống Hổ Tử, bùn rơi vãi trên mặt đất, Tống Anh lại đi khuyên nhủ thằng bé, cửa đóng lại cách biệt với mọi thứ.

……

Sau một trận mưa xuân nước lại nhiều hơn, nước mưa cọ rửa khiến kinh thành trở nên tươi mới, cành liễu đâm chồi trước tiên rồi như chớp mắt cả kinh thành đều cành lá xanh biếc, mùa xuân đã đến.

Mùa xuân ở Thiểm Tây lộ đến muộn hơn kinh thành một chút. Ngồi trong phòng sáng sủa, nhìn cành lá nửa vàng nửa xanh lay động ngoài cửa sổ, đề học quan Hoàng Giản mỉm cười, xoay người nhìn đám quan trong phòng.

“Mười tám tháng ba là ngày lành yết bảng.” Hắn nói: “Lần này Thiểm Tây lộ ta có một trăm ba mươi hai cử nhân, hiện đã có một trăm chín mươi người qua đợt sơ tuyển, mọi người hãy chọn ra người cuối cùng đi.”

Mười mấy quan coi thi đang có mặt đều cười đáp lại, vất cả gần một tháng cho cuộc thi hương cuối cùng cũng đã đến lúc ngã ngũ.

“Muốn chọn ra người cuối cùng cũng không dễ.”

“Đúng vậy, ai cũng văn chương hay hết.”

Tuy là nói như vậy nhưng đến trưa vẫn rất nhanh chóng chấm hết bài thi, giao cho chủ khảo và phó chủ khảo xác định lại thứ hạng, xác định xong thì đến ngày hôm sau cũng đã đến lúc xé phong viết bảng, niêm phong cổng trường thi, quan viên các lộ đến nơi, ngoài cổng có quan binh tuần tra canh gác.

Cùng với mệnh lệnh của Hoàng đề học, xướng tên bí danh viết bảng.

Trong không khí hồi hộp, bài thi của một trăm ba mươi hai thí sinh được đăng ký xong, lật nhìn danh sách, vẻ mặt Hoàng đề học có hơi kinh ngạc: “Mấy người này…”

Phó chủ khảo nghe nói có hơi căng thẳng: “Có vấn đề gì không ạ?”

Khoa cử liên quan đến cuộc đời các thí sinh, vì vậy cần phải cẩn thận vì sẽ rất dễ gây ra chuyện. Những năm trước thì thôi đã đành, nhưng năm nay không dám sơ ý, dù sao kỳ thi huyện trước đã có quan coi thi mất mạng rồi.

Hoàng đề học cười nói: “Không cần căng thẳng, ý ta là hai mươi ba người này vậy mà lại đều là thí sinh của phủ Trường An. Lần này số người đỗ kỳ thi hương của phủ Trường An nhiều chưa từng có, Lý Quang Viễn cai trị đúng cách, coi như là phần thưởng.”

Có khảo quan cười nói: “Thanh Hà tiên sinh dạy học quả nhiên lợi hại, trong thời gian ba năm ở phủ Trường An lại có nhiều người thi đỗ như vậy.”

Mọi người lại truyền đọc danh sách lần nữa, liên tục tán thưởng, lại có người kêu lên một tiếng.

“Ở đây có mười người đều là học trò của Tri Tri đường.” Hắn nói.

Lời này khiến những người có mặt sững sốt, Tri Tri đường là học đường nào?

“Các người quên rồi sao? Tri Tri đường xử Liêu Thừa đó.” Người đó nói một cách sâu xa.

Cái tên Liêu Thừa này lập tức khiến những người có mặt đều nhớ ra. Năm ngoái phủ Trường An suýt thì xảy ra loạn dân, một đám học trò ngồi yên kháng nghị mệnh quan triều đình Liêu Thừa và Đoàn Sơn lạm quyền bắt người vô tội, sau đó mặc dù không nói rõ nhưng lúc đầu quan phủ tra ra là do một đám học trò liên kết với nhau tạo thành Tri Tri đường gây ra.

“Nghe nói Tri Tri đường liên kết với những người đọc sách, cái tên Tiết Thanh đó còn viết thơ: “Nhà vua trọng người hiền, văn chương dạy các người, muôn nghề đều thấp kém, chỉ đọc sách là cao. Sáng còn là nông dân làm ruộng, chiều đã thành rường cột quốc gia, quan tướng đâu tự sinh ra, tự thân nỗ lực mới là nam nhi.” Hoàng đề học vừa cười vừa đọc, nhìn tên mười người này: “Tốt lắm, đúng là người có học.”

Một viên quan học đạo đang có mặt, lúc đó từng đọc chi tiết bài thi của phủ Trường An để tra tin tức liên quan đến Tri Tri đường, vừa kinh ngạc lại cảm thán, gật đầu nói: “Trong danh sách Tri Tri đường có hai mươi ba người, lần này có mười người thi đậu, gần một nửa, thật là lợi hại.”

Liêu Thừa là thái giám, Đoàn Sơn độc ác thì cũng đã chết, các văn quan đang có mặt hẳn đã không còn sợ hãi. Văn nhân tuy không thân nhau nhưng đối với bên ngoài thì vẫn coi như người nhà, ngoài ra mấy thí sinh này là người của Sơn Tây lộ bọn họ, cũng là môn sinh của họ, danh phận thầy trò cả đời không đổi, đậu tiến sĩ thì sẽ vào quan trường, quan hệ thầy trò được nhiều lợi ích, thế là những người có mặt đều khen ngợi không dứt.

Hoàng đề học càng thêm hãnh diện, giơ tay nói: “Yết bảng thôi.”

Tiếng pháo nổ đùng đùng cùng với tiếng trống chiêng kéo dài cả một ngày vẫn chưa tan biến.

Thiếu niên đứng khoanh tay trước song cửa gần như đã một ngày, cho đến khi có một bàn tay vỗ lên vai mình thì thiếu niên mới giật mình phát hiện quay đầu lại, khuôn mặt trong ánh chiều tà gầy gò nhưng đôi mắt sáng rỡ.

“Ca, huynh đứng ngẩn người ở đây làm gì vậy?” Liễu Ngũ Nhi hỏi.

Liễu Xuân Dương nhìn nàng không trả lời.

“Có phải huynh ghen tị với những người thi đậu không? Đừng như vậy, huynh cũng là lão gia cử nhân mà.” Liễu Ngũ Nhi nói tiếp những lời an ủi.

Liễu Xuân Dương không nói tiếng nào, cho đến khi có một gã sai vặt lật đật chạy vào.

“Thiếu gia, Liên Đường thiếu gia gửi sách cho ngài.” Hắn huơ một quyển sách trong tay nói.

“Sách gì vậy? Có phải là Xuân Cung.” Liễu Ngũ Nhi nói, đưa tay ra: “Tiểu Khả đưa ta xem thử.”

Liễu Xuân Dương đứng bên kia đưa tay lấy hai cục bông gòn trong tai ra, nói: “Cái gì?”

Liễu Ngũ Nhi ngạc nhiên: “Ca, huynh bịt lỗ tai đấy à?” Lại giận dỗi, uổng công những lời nàng mới vừa nói rồi: “Huynh bịt lỗ tai làm gì vậy? Bịt lỗ tai coi như cách ly với những lời chúc mừng ở bên ngoài.”

Liễu Xuân Dương nói: “Ta đang đọc sách.” Đưa tay ra.

Tiểu Khả vội đưa quyển sách trong tay cho hắn, lại nói: “Liên Đường thiếu gia trả cho ngài.”

Liễu Xuân Dương cầm quyển sách ừ một tiếng rồi tiện tay ném lên kỷ án, Liễu Ngũ Nhi cầm lấy lật xem vài trang thấy là giải nghĩa về những quyển tứ thư thường thấy, bèn ném trở về nói: “Khi nào thì huynh đến kinh thành? Cứ trốn ở trong nhà thì có gì vui đâu?”

Liễu Xuân Dương nói: “Hiện giờ vẫn chưa thi hội, ta đến kinh thành để làm gì.”

Liễu Ngũ Nhi nói: “Ca, huynh giả ngốc với muội làm gì, đi kinh thành đương nhiên là gặp Tiết Thanh rồi.”

Liễu Xuân Dương nói: “Ta là ta, hắn là hắn, ta vì hắn đến kinh thành để làm gì.”

Liễu Ngũ Nhi tức giận nói: “Ca, bây giờ huynh lợi hại rồi, sau lần cãi lại tổ phụ, việc gì huynh cũng đều già mồm như vậy.”

Liễu Xuân Dương xua tay: “Ra ngoài chơi đi, đừng ảnh hưởng ta đọc sách, nếu không đi kinh thành sẽ không còn vui nữa.”

Tuy Liễu Ngũ Nhi không vui nhưng cũng biết chuyện rất trọng đại, lại dặn dò: “Vậy huynh nhớ viết thư cho Tiết Thanh nhiều vào, huynh ấy học giỏi, lại ở Quốc Tử Giám kinh thành, huynh phải thỉnh giáo huynh ấy đó.”

Liễu Xuân Dương không nói gì, nhìn Liễu Ngũ Nhi và Tiểu Khả đi ra ngoài, vẫn xoay người đứng bên cạnh cửa sổ, miệng lẩm bẩm một lúc rồi đưa tay cầm quyển sách trên bàn lên, cúi đầu xoa nhẹ lên bìa sách, trên đó liền nứt ra một khe hở, ngón tay thon dài của thiếu niên lấy ra một tờ giấy mỏng từ bên trong, trên viết chi chít chữ.

Liễu Xuân Dương đọc thật kỹ, đọc được một hàng thì dừng lại, đưa tay xoa lên.

“… Lúc đó hắn không có mặt, trong lúc đến chỗ của đám người Tưởng Hiển, Khang Đại của Quốc Tử Giám thì đi nhà xí giữa chừng, một lát đã quay trở lại…”

Một lát đã quay trở lại?

“Đối với yêu quái mà nói, một lát cũng đủ để làm rất nhiều việc.” Liễu Xuân Dương lẩm bẩm, hít sâu một hơi rồi thở ra, đọc hết tờ giấy mỏng này sau đó tiện tay bỏ vào lư hương trên bệ cửa sổ, khói nhẹ lượn lờ hóa thành tro tàn, dựa vào cửa sổ nói với bên ngoài: “Tiểu Khả.”

Tiểu Khả đang chơi với hai tiểu nha đầu ở ngoài sân lên tiếng đáp lời.

“Thu dọn hành lý, chúng ta chuẩn bị vào kinh.” Liễu Xuân Dương nói.

“Bọn họ sắp vào kinh rồi?”

Tiết Thanh hỏi, khó nén nỗi vui mừng, đưa tay ra trước mặt Bùi Yên Tử đang đứng trước bàn.

“Đưa ta xem thử.”

Bùi Yên Tử đưa tờ giấy mỏng trong tay cho hắn, Tiết Thanh nhận lấy rồi lại cười: “Chuyện này thì có gì mà không thể gặp người, sao cứ phải qua lại bằng thư từ chứ.” Tầm mắt rơi xuống một quyển sách trên bàn của Bùi Yên Tử, giải nghĩa kinh thư rất phổ biến, ngoài chợ bán ở khắp nơi. Điều khác biệt duy nhất là bìa sách có một con dấu nhỏ, đó là chữ thể triện, thay vì nói giống chữ thì chi bằng nói giống một hình vẽ nhỏ hơn.

Bùi Yên Tử nói: “Để dùng khi không thể gặp người.”

Tiết Thanh lại cười, lắc đầu không nói gì thêm, cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng trong tay. Trương Liên Đường viết, nói rất đơn giản là mấy người thi đậu lần lượt đứng thứ hạng bao nhiêu và khoảng cuối tháng ba thì đến kinh thành.

Nhanh thật đó.

“Chỗ ở đã sắp xếp xong chưa? Đến lúc đó ở chỗ Tri Tri đường liệu có chật không?” Tiết Thanh nói.

Bùi Yên Tử nói: “Sở Minh Huy sắp xếp xong hết rồi, không ở chung, chúng ta kết xã nhưng đừng có kết đảng.”

Kết xã là việc các thiếu niên lấy làm vui nhưng nếu kết đảng thì khác, đặc biệt là những học trò sắp thi cử bọn họ, chưa nhập sĩ mà đã tự lập đảng thì sẽ không được yêu thích, cũng không tiện giao tế rộng rãi với mọi người, sẽ bị người ta đề phòng. Dù sao thì xuất thân gia tộc và chức quan trong tương lai cũng đều có thể sẽ khác nhau… Không kết đảng thực ra là vì để kết đảng, Tiết Thanh im lặng giây lát, rồi mỉm cười, mấy thiếu niên này cũng không còn là thiếu niên nữa, đã hiểu rõ thế sự rồi.

“Dạo này ta rất ít khi đến Tri Tri đường, bọn họ học hành thế nào rồi?” Nàng ngồi đối diện với Bùi Yên Tử hỏi, không tiếp tục đề tài này nữa.

Bùi Yên Tử mở một quyển sách ra nói: “Thì như thế đó, dù sao năm nay thi cũng không đậu.”

“Bọn họ là vì tương lai sau này, huynh đừng coi thường người ta, hãy nhìn xa một chút đi Yên Tử thiếu gia.”

“Ta nhìn xa cả đời cũng không đậu, Trương Song Đồng cũng thế.”

Trong phòng vang lên tiếng cười, thư đồng ở ngoài cửa buồn chán bẻ cành non đan nón kiễng chân nhìn qua cửa sổ, cửa sổ tròn đối diện kỷ án, có thể nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau, Tiết Thanh chống tay nhìn chằm chằm thiếu gia… Thư đồng khẽ thở dài, thiếu gia đẹp trai cũng là một sự phiền toái.

Còn lúc này Trần Thịnh ở trong thư phòng cũng cười to, tiếng cười của các đại nhân dày đặc mà hàm súc.

“Vậy chúng tôi xin cáo từ trước.”

“Tướng gia yên tâm, thi hội không phải chuyện nhỏ, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.”

Người ngồi trong phòng đều đứng dậy, có bảy nam nhân cáo lui đi ra ngoài, năm người Thanh Hà tiên sinh và Khang Đại ở lại, những nhân vật quan trọng trong kỳ thi hội như chủ khảo Quốc Tử Giám hay tế tửu có chuyện cần nói cũng là điều rất bình thường.

Mấy người này rời đi, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.

“Chuyện của Đoàn Sơn sao rồi?” Thanh Hà tiên sinh mở miệng nói: “Dạo này cũng không nghe nhắc đến.”

Khang Đại nói: “Không sao rồi, hiện hình bộ vẫn đang nhận vụ án kiện Đoàn Sơn, vẫn là Vương tướng gia lên tiếng mới lắng xuống được.” Lại cười: “Tần Đàm Công dùng kinh lược Tần Châu lộ để vỗ về và sai khiến.”

Thanh Hà tiên sinh nhìn Trần Thịnh, Trần Thịnh lắc đầu nói: “Đoàn Sơn chết rồi, việc điều tra hung thủ không còn ý nghĩa gì nữa, ý nghĩa chỉ nằm ở việc Tần đảng trục lợi từ người khác.”

Thanh Hà tiên sinh nói: “Vậy thì tốt, nếu Ngũ Đố quân bị bắt thật thì sợ rằng sẽ liên lụy đến người.”

Khang Đại nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, sẽ không bị liên lụy đâu, đã nói người ở cùng chúng ta rồi, hoàn toàn không có chứng cứ gì hết.”

Thanh Hà tiên sinh nhìn hắn nói: “Không phải liên lụy người mà người được Ngũ Đố quân nuôi lớn, người của Ngũ Đố quân xảy ra chuyện, người sẽ không làm ngơ.”

Khang Đại còn muốn nói gì đó thì một người đàn ông mặc áo xanh cắt lời: “Lâm đại nhân nói đúng, việc này tuy có vẻ như đã qua rồi nhưng chúng ta vẫn không được khinh suất.”

Nam nhân áo đỏ bên cạnh và một người khác đều gật đầu tán đồng.

Trần Thịnh nói: “Trong lòng mọi người biết rõ là được.” Lại nói: “Với lại mặc kệ bên phía Tần công thật sự vạch trần hay là âm thầm điều tra, chúng ta dùng bất biến ứng vạn biến, tiếp theo chúng ta phải chuẩn bị cho kỳ thi hội, lúc đó sẽ đến lượt chúng ta ra tay.”

Những người có mặt đều đồng thanh đáp phải.

“Lâm đại nhân đi trước đi.” Trần Thịnh nói: “Ngài phải đi lại nhiều hơn với bên phía Vương tướng gia.”

Nhìn từ bên ngoài, Thanh Hà tiên sinh là người của Vương Liệt Dương, Thanh Hà tiên sinh lên tiếng trả lời phải rồi đứng dậy đi rời đi.

Trong phòng lại yên lặng một lần nữa, Khang Đại vừa muốn lên tiếng thì Trần Thịnh nói: “Từ nay các ngươi tạm thời đừng qua lại với Thanh Hà tiên sinh nữa.”

Nhóm bốn người Khang Đại sững sờ.

Trần Thịnh nói: “Trước khi chết Đoàn Sơn đã chỉ nhận Thanh Hà tiên sinh, Tần đảng đã canh chừng hắn rồi.”

Bốn người Khang Đại sợ hãi.

Sao lại thế! Vậy sao lúc nãy Trần Thịnh không nói với Thanh Hà tiên sinh để dễ phòng bị.

“Không thể phòng bị.” Trần Thịnh nói, đảo mắt nhìn mấy người: “Nên không thể nói.”

Truyện Chữ Hay