Lạc Khôi có chút hoảng, hắn còn đang không biết chuyện gì xảy ra, phía miệng vết nứt phát ra tiếng ù ù rung động, giống như từ sâu trong nó đang đồ vật đáng sợ lao ra.
Xem ở vết nứt giấu xuống quá nhiều bí ẩn, Lạc Khôi có chút chờ mong bên trong lao ra là cái gì, có điều Quỷ chủng sau thời khắc kinh thần bị sợi ý thức bóng tối vượt qua, nó vậy mà hướng Lạc Khôi gấp ý:
"Mau lệnh sợi ý thức của ngươi dừng lại, nó đang dẫn dụ Chủ Thực ra ngoài.
Ngươi biết Chủ Thực là cái gì sao? Nó là một tồn tại bắt chết hiện thực.
"
Lạc Khôi có thể không rõ Chủ Thực là dạng gì, nhưng hắn nhìn thấu Quỷ chủng đang sợ.
Trong thức hải, ngoài vết nứt ra, Lạc Khôi đau đầu nhất vẫn là Quỷ chủng, nếu hắn biết có đồ vật cho Quỷ chủng sợ hãi, hắn mới không ngốc đi nghe lời Quỷ chủng, nhất là đồ vật này lại do sợi ý thức của hắn mang ra.
Trông thấy Lạc Khôi vậy mà không quan tâm Chủ Thực, Quỷ chủng biết đây là cơ hội cuối cùng của nó:
"Ta có thể giúp ngươi đạt thành Quỷ đạo vô điều kiện, chỉ cần trong vòng ngàn năm, không, trong vòng trăm năm ngươi được không để Chủ Thực đi ra.
Nếu ngươi kỳ vọng lấy Chủ Thực khắc chế ta, ngươi sẽ hối hận.
"
Lạc Khôi cười lạnh, Quỷ chủng rốt cục vẫn xem hắn là ổ chứa, nói giúp liền giúp không nguyện ý liền không, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu nó lựa chọn
ở trong hắn, vậy thì chỉ có thể lựa chọn duy nhất là quy phục.
Về phần Chủ Thực là cái gì, không phải nó đi ra liền biết sao? Tinh Lạc cùng Quang Lạc đã thoát ra vết nứt, hắn cũng không ngại đón thêm một đầu Chủ Thực.
Quỷ chủng như muốn giết lấy Lạc Khôi, có điều hiện tại không cho phép nó làm điều dư thừa, Lạc Khôi muốn quá nhiều, vậy thì nên để hắn trải qua cảm giác không thể cầm đến được bất cứ thứ gì.
Không còn tia máu, không còn đồ án, không còn cắt chém, Quỷ chủng đúng là thu lại hết thảy, nó càng muốn để Lạc Khôi thấu một việc, thức hải này càng sẽ không còn một loại đạo chủng.
Quỷ chủng cực kỳ quyết đoán, sợi rễ đâm vào vết nứt cũng bị nó kéo ra, sau một đạo quỷ chớp, Quỷ chủng đã là không thấy đâu.
Lạc Khôi có chút chột dạ, hắn cũng không ngờ Quỷ chủng bỏ xuống tất cả rời đi, Chủ Thực kia là dạng gì đến Quỷ chủng cũng không dám đối mặt?
Nhưng càng nghĩ hắn càng có chút bực bội, thức hải này không phải do hắn mở ra, bất kể Quỷ chủng, con mắt đạo chủng, Huyết Cốt Ma Sinh hay là Tinh Lạc, Quang Lạc, rõ ràng là bọn chúng muốn đến thì đến muốn đi liền đi, nhất định phải tìm ra cách gì đó cột chặt chúng lại trong thức hải.
Nhưng bây giờ không phải là lúc được mất cái này, Lạc Khôi đưa mắt nhìn về miệng vết nứt, rất nhanh từ trong vết nứt thoát ra một khoảng tối, vừa nhìn đến thứ này, Lạc Khôi có cảm giác bị thất lạc, giống như nó nguyên bản thuộc về hắn, có điều hiện tại cũng như vĩnh viễn về sau, hắn không thể cầm về nó.
Khoảng tối ra trước, tiếp theo sau chính là sợi ý thức bóng tối, không đợi Lạc Khôi làm cái gì, sợi ý thức đúng là tự động nhập vào khoảng tối, biến mất không thấy gì nữa.
Sự việc không rõ nối tiếp sự việc khó ngờ, Lạc Khôi vẫn là sợ khoảng tối này giống như Tinh Lạc sẽ nhanh chóng rời đi thức hải, âm trầm hỏi:
"Ngươi là Chủ Thực?"
Quả thật hỏi ra lời này có chút bị động, Lạc Khôi vẫn chưa hiểu lời của Quỷ chủng, cái gì là bắt chết hiện thực?
"Đúng.
"
Chủ Thực vậy mà dễ nói chuyện, trực tiếp thừa nhận.
Nó nói xong liền hiện ra con mắt, có chút âm u rất lạnh:
"Tên khốn ngươi quả nhiên chỗ lợi chạy đến trước, không ổn liền chạy.
Còn không quay lại?"
Để Lạc Khôi không rõ khoảng tối này cùng Quỷ chủng làm sao biết lên nhau, nhưng hắn chắc một điều, Quỷ chủng thật trốn.
Đừng nhìn trước đó Quỷ chủng có phần sợ khoảng tối, nhưng sẽ không vô cớ mà nó bỏ chạy, phải biết hắn là đang ở trong địa bàn của Thống Quỷ, nếu Quỷ chủng lựa chọn đi, rất có thể nó tin tưởng khoảng tối là không bắt được nó.
Đúng như Lạc Khôi dự liệu, sau cái âm u của khoảng tối, Quỷ chủng vẫn là không thấy đâu, thú vị là trong thức hải của hắn vẫn vang lên lời của Quỷ chủng:
"Chủ Thực, đừng nghĩ lão gia sợ.
Ta muốn đi, chỉ sợ ngươi giữ không được.
".