Di động reo một tiếng, Ngụy Khiêm lấy ra xem thì thấy là một tin nhắn MMS, mở hình ảnh ra mà giật nảy mình, khuôn mặt đứa bé mới sinh đột ngột choán hết màn hình.
Trẻ sơ sinh vốn đã xấu xí, mặt mày dúm dó đỏ như quả cà chua, ngũ quan thì nhíu lại, y như đang chuẩn bị òa khóc, lại thêm cực gần màn ảnh nên hơi bị biến dạng, Ngụy Khiêm ngả ra sau, bụng nghĩ đứa bé mới sinh này là cái thể loại gì đây, chẳng lẽ do láng giềng vũ trụ phái tới trái đất làm diễn biến hòa bình?
Lập tức lại reo tiếng nữa, tin nhắn của Tam Béo đến – Con gái anh đó! Ôi mẹ kiếp con gái anh đó!
Theo sau là cả chuỗi dấu chấm than như nguyên một đội súng vậy, Ngụy Khiêm chỉ nhìn lướt qua chứ không đếm kỹ, Ngụy Khiêm dường như có thể nghe thấy tiếng gào văng đầy nước miếng của Tam Béo từ vài chữ cụt ngủn và mớ dấu chấm câu.
Ngụy Khiêm tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến bệnh viện, cha mẹ Tam Béo và Lâm Thanh tất cả đều có mặt, bốn cụ già hăm hở bàn nhau đi chơi một ván mạt chược, cùng vui mừng đi ra cửa.
Tam Béo mặt mày rạng rỡ, cứ ba giây là lại muốn đi sờ đứa bé trên giường, cô bé con mới trải qua cuộc giành giật giữa sự sống và cái chết đang muốn ngủ một giấc ngon lành mà bị cái lão hèn này quấy rầy riết, chẳng bao lâu liền khóc oa oa.
Tiếng như chuông đồng, tràn đầy sức sống, cô bé này từ nhỏ đã khỏe mạnh hơn bọn trẻ khác, chắc hẳn rất có phúc đây.
Lâm Thanh lần đầu làm mẹ nên dỗ con còn chưa quen lắm, lập tức luống cuống tay chân, vỗ về thế nào cũng không được, để cô bé khóc muốn hết hơi.
Ngụy Khiêm thò đầu ngó thử: “Ôi, đưa tôi đi.”
Anh nhận đứa bé từ tay Lâm Thanh, mới đầu hơi bỡ ngỡ, nhưng vừa chạm đến hình hài be bé ấy, anh liền nhanh chóng tìm lại được cảm giác khi ẵm Tiểu Bảo lúc nhỏ. Kể cũng lạ, cô bé dường như rất có duyên với anh, được đu đưa một chút thì tiếng khóc liền nhỏ dần, cuối cùng lại ngủ ngay trong lòng anh luôn.
“Cô bé tên gì vậy?”
“Anh nói cứ gọi là ‘Đàm Luyến Ái’ đi, vừa lãng mạn vừa dễ nhớ, nhưng mẹ nó nhất quyết không đồng ý… Ôi, nếu năm đó mẹ anh cũng có thể giữ vững lập trường như vậy thì anh đã chẳng đến mức… Chậc, nhắc đến là muốn khóc.” Tam Béo lắc đầu, “Cuối cùng ông ngoại nó đặt tên, gọi là ‘Đàm Minh’, chính là ‘minh’ trong ‘ngày mai’ ấy, không liên quan đến tên đần Mã Xuân Minh kia đâu.”
Ngụy Khiêm bật cười, khom lưng nhẹ nhàng thả Tiểu Đàm Minh nóng sốt vừa ra lò xuống, lấy hai cái hộp nhỏ trong túi ra đặt cạnh tay cô bé.
Thấy một hộp là khóa vàng, một hộp là vòng ngọc, hợp lại là kim ngọc mãn đường, Lâm Thanh lập tức ngồi dậy, nhỏ giọng từ chối: “Chủ tịch Ngụy à, nó còn chưa mở mắt đâu, cho trẻ con cái này tốn kém quá, vả lại sao một người mà mua những hai thứ?”
Ngụy Khiêm: “Chị cứ nhận đi, chỉ có một cô cháu gái, không cho nó thì cho ai? Một cái là tôi tặng, cái còn lại là tặng thay người khác.”
“Ai cơ ạ?” Lâm Thanh không hiểu.
Tam Béo bên cạnh lại ngầm hiểu, bỗng nhiên mở miệng: “Không sao, em cứ nhận cho con đi.”
Ba anh em trong ngõ nhỏ năm ấy giờ đã mất một.
Khi đó Ngụy Khiêm còn là cậu nhóc mắc bệnh chung của tuổi dậy thì, vẻ mặt ưu sầu như tội phạm thiếu niên, Tam Béo là thằng béo mặc áo ba lỗ ngồi chồm hổm gặm dưa hấu, Mặt Rỗ và mẹ ở ven đường vừa chiên quẩy vừa lau mồ hôi như mưa.
“Đã bao nhiêu năm rồi?” Tam Béo hỏi.
“Mười sáu năm.” Ngụy Khiêm nói, “Nếu đầu thai bình thường thì bây giờ cũng lên cấp ba rồi.”
“Không phải sao?” Tam Béo cảm thán một tiếng, lại ngứa tay bóp mũi con gái.
Lâm Thanh bị âm thanh ma quái của cô bé con tra tấn cả buổi sáng, vội vàng đập tay Tam Béo ra: “Khó khăn lắm nó mới chịu ngủ, anh để nó yên một lúc đi! Không thấy đáng ghét hả?”
Xem này, cảnh còn người mất rồi.
“Tiểu Viễn đâu?” Tam Béo hỏi, “Bao giờ về?”
“Cũng sắp đến rồi, lát nữa tôi ra sân bay đón.” Ngụy Khiêm liếc nhìn đồng hồ, lại khom lưng dùng ngón tay dịu dàng chạm nhẹ khuôn mặt cô bé, “Cháu gái à, chú đi đây.”
Nói xong chính anh cũng cảm thấy muôn vàn cảm khái – cứ thế từ “anh” thăng chức thành “chú”.
Ngụy Chi Viễn mới đi nước ngoài một chuyến, game đường phố họ chuẩn bị mấy năm beta nổi bật, nguồn tài chính dồi dào, bản đồ trải dài khắp toàn cầu, từ giai đoạn trước quảng bá đến hoàn thành tất cả đều rất tuyệt, thành công vang dội là điều trong dự kiến.
Ngụy Chi Viễn đi hơn hai tháng liền, lúc về gầy sọm đi, Ngụy Khiêm đưa cậu về thẳng nhà chứ không quay lại công ty.
Ngụy Chi Viễn buồn ngủ díp mắt lại, còn nhất quyết ôm anh cứng ngắc không buông tay, giống như muốn làm nũng bù lại hai tháng vậy.
“Chủ tịch, em lợi hại chứ?” Trông cậu y như một chú chó to lăn lộn đòi khen ngợi, thiếu điều thè lưỡi ra luôn.
Ngụy Khiêm xoa cằm cậu: “Trâu bò quá!”
Ngụy Chi Viễn liền ôm thắt lưng anh, vùi khuôn mặt mệt mỏi vào lòng anh: “Thế phần thưởng của em đâu?”
“Phần thưởng?” Ngụy Khiêm ngồi nghiêm chỉnh trên sofa như đang tiến hành đàm phán thương vụ, sau đó anh nghiêm trang cúi đầu hỏi, “Em muốn phần thưởng thế nào? Phần thưởng mặc quần áo hay cởi quần áo?”
Ngụy Chi Viễn buông tay, suýt nữa ngã lăn khỏi sofa.
Cậu đỏ bừng mặt, ngay cả con sâu ngủ cũng không cánh bay mất, bỗng thấy hơi khát, chỉ ngơ ngác nhìn Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm đẩy vai cậu một phát, đỡ ngồi dậy, hết sức nghiêm túc nói: “Chậc, ban ngày ban mặt mà nghĩ cái khỉ gì thế hở đồ con nít quỷ? Anh nói cho em một cái cúp chiến sĩ thi đua xuất sắc hình người, muốn mặc quần áo hay cởi – ăn gì không? Để anh xem trong tủ lạnh…”
Chưa kịp nói xong đã bị Ngụy Chi Viễn nhảy lên vồ cho ngã sấp.
Hai người không biết xấu hổ náo loạn một hồi trên sofa, Ngụy Khiêm suýt nữa bị Ngụy Chi Viễn lột từ “cầm thú áo mũ chỉnh tề” thành “cầm thú không áo mũ”, đúng lúc này di động reo.
“Mẹ kiếp đừng lấy cà vạt trói tay anh, vải dỏm cũng đắt lắm đó, bị em xoắn thành dưa muối luôn rồi.” Ngụy Khiêm vừa phàn nàn giãy ra vừa lấy di động, nhìn màn hình một cái rồi mở máy, “Lão Hùng, anh lại…”
Âm thanh bên phía Lão Hùng cực kỳ ồn ào, trong đó dường như còn lẫn tiếng trẻ con khóc, lão ra sức gào to một tiếng: “Tỉnh G hướng Đông một quốc lộ duy nhất để ra ngoài, cách cảng F .km, mau…”
Uỳnh một tiếng, Ngụy Khiêm không khỏi nhắm mắt lại, cảm thấy như có thứ gì đó xuyên qua di động đập vào tai mình, định thần lại thì máy đã báo bận mất rồi.
Ngụy Khiêm ngớ ra hai giây, lúc này mới nhớ, trước khi đi Hùng Anh Tuấn có bảo, cảnh sát triệt phá một ổ buôn người ở tỉnh G, tiện thể tìm được rất nhiều tuyến khác, cứu được nhiều nạn nhân, tin tức vừa ban bố trên trang web thì lập tức có không ít người liên hệ.
Trong đó có một số người nhà của nạn nhân do các nguyên nhân như cao tuổi hoặc bệnh tật mà không thể đi xa, được cảnh sát đồng ý, Lão Hùng liền làm liên lạc viên, tự mình đến đó đón họ về.
Theo thời gian thì hẳn là đang trên đường về.
Lão Hùng làm việc cực kỳ chu đáo, bất kể đi đâu nhất định đều để lại một người liên lạc khẩn cấp, lão không báo cảnh sát mà gọi điện thoại cho Ngụy Khiêm biết vị trí, vậy chắc chắn là đã khẩn cấp đến mức độ nhất định, sợ dăm ba câu không nói rõ được với nhân viên cảnh sát.
Ngụy Khiêm nhanh chóng gọi vài cú điện thoại, lập tức biết vùng đó do đột nhiên mưa to khiến núi lở và đất đá trôi, dẫn đến giao thông hiện đã gián đoạn, anh báo cho bên nhân viên cứu hộ tọa độ chính xác của Lão Hùng, ngay hôm sau liền cùng Ngụy Chi Viễn chạy tới tỉnh G.
Nhân viên cứu hộ tìm được xác ô tô ở hiện trường, nhưng tạm thời không thấy người, khả năng còn sống hẳn là khá cao.
Ngụy Khiêm dùng tất cả các nguồn lực anh có thể nghĩ đến, qua thêm một ngày nữa mà vẫn chưa tìm thấy Hùng Anh Tuấn đâu.
Cuối cùng, Ngụy Khiêm nói: “Gọi cho ông Hùng, ông ấy quen biết nhiều hơn. Việc nào ra việc nấy, con trai ông ấy hiện giờ mất tích chưa rõ sống chết, tôi không tin đến bây giờ mà ông ta còn dỗi được.”
Lão Hùng năm đó mệt mỏi chán chường, bỏ hết gia sản cạo đầu đi tu, khiến cha suýt nữa tắt thở vì giận, từ đó tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với tên bất hiếu kia.
Nhưng cắt thật hay cắt giả thì người ngoài không biết được. Dù sao thì chỉ bằng một cú điện thoại, Ngụy Khiêm đã mời được ông Hùng, càng nhiều người gia nhập, tìm kiếm thêm hai ngày, họng Ngụy Khiêm muốn xuất huyết, rốt cuộc mới tìm được lão khốn nạn Hùng Anh Tuấn này.
Bọn Ngụy Khiêm đi bộ hơn chục cây số trên quốc lộ còn chưa kịp thông, mới đến cái thôn nhỏ khỉ ho cò gáy, tìm được Lão Hùng đầu quấn băng, thần chí hãy còn chưa tỉnh táo lắm.
Khéo ông thầy chùa rượu thịt Hùng Anh Tuấn này được Phật tổ phù hộ thật, mạng hơi bị lớn.
Đứng trước thiên nhiên con người nhỏ bé là điều khỏi phải bàn, lúc ấy trước mắt như có núi lở, kính chắn gió đằng trước bị một tảng đá đập nát bét, Lão Hùng vội bảo mọi người chạy.
Nhưng trong số nạn nhân cùng xe có một đứa bé, không biết là đầu óc hay tinh thần có vấn đề mà chẳng tài nào nói thông được. Tình hình vừa rối lên, sảy một cái thì thằng nhỏ chẳng biết đã chạy đi đâu mất, suýt nữa bị cuốn vào đám đất đá lộn xộn.
Lão Hùng vừa khẩn cấp liên lạc với Ngụy Khiêm, vừa lao đến xách thằng bé lên kẹp nách chạy như điên, rốt cuộc vừa nói một câu thì một tảng đá từ trên núi lăn xuống liền đập trúng tay cầm di động, di động nát bét, Lão Hùng và thằng nhỏ ngốc cùng nhau ngã sấp mặt.
Lão Hùng lập tức ngất đi, hoàn toàn không nghe thấy những người khác đang hoảng hốt gọi tên mình.
Bùn lầy và đá vụn trên núi sắp trút xuống, đúng lúc này, Lão Hùng một lần nữa đứng dậy như phép lạ, lão dùng tốc độ khó tin kéo thằng nhỏ lao đến nơi tương đối an toàn… Nghe nói giống như có một người vô hình ra sức đẩy họ vậy.
Một chỗ mạng lớn khác, là trong số nhân viên đi theo có một bác sĩ, kể cũng khéo, chính là bác sĩ tên Tiểu Lưu lúc Ngụy Khiêm nằm viện đã bắt chuyện với Lão Hùng. Bệnh viện của họ rỗi việc giở trò, quy định khi bác sĩ thực tập lên cấp hai, chẳng những học hành và lý lịch phải đủ tiêu chuẩn, mà còn cần trải qua phục vụ xã hội tự nguyện nữa.
Bác sĩ Tiểu Lưu thấy các nạn nhân đều từng bị ngược đãi, đang cần một bác sĩ, bèn dứt khoát đi theo Lão Hùng chuyến này.
Vừa thấy tình hình này, bác sĩ Lưu liền hấp tấp chạy đến đỡ Lão Hùng ra, cả đoàn không dám nán lại tại chỗ, lập tức lui về bên đường, xuống xe vội quá nên đồ đạc của bác sĩ Lưu vẫn còn để trên cái xe hỏng, tìm thử mới phát hiện thiết bị điện tử đều mất hết.
Xa gần không một bóng người, chẳng biết chạy bao lâu mới gặp được một thôn dân lái con xe bán tải cà tàng sắp hỏng.
Anh này dẫn họ về nhà, bác sĩ Lưu vội vàng xử lý vết thương cho Lão Hùng.
Có điều nông thôn bên này khá lạc hậu, vốn không liên hệ nhiều với bên ngoài, vừa gặp phải thiên tai thì giao thông liên lạc nhất thời đều đứt hết, mãi mấy ngày sau, bác sĩ Lưu với sự trợ giúp của người dân bản xứ chạy xe bán tải, mới may mắn liên lạc được với người tìm kiếm.
Lão Hùng được khiêng lên xe cấp cứu.
Ngụy Khiêm và Ngụy Chi Viễn đi theo, vì tìm lão mà mấy ngày rồi Ngụy Khiêm không được nghỉ ngơi, môi khô nứt nẻ, khiến Ngụy Chi Viễn đau lòng vô cùng, cậu mở một chai nước suối đưa cho anh, nói nhỏ: “Anh, uống miếng nước trước rồi lát nữa dựa vào em mà nghỉ ngơi một lúc.”
Lão Hùng nghe thấy cậu nói chuyện mới từ từ hé mắt ra.
Lần này, lão không móc mỉa Ngụy Chi Viễn dám tình chàng ý thiếp trước mặt mình, bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ: “Tôi đã nhìn thấy Trần Lộ.”
“Chứ còn gì,” Ngụy Khiêm tu một hơi nguyên nửa chai, “Anh xém nữa đi cùng chị ấy rồi.”
“Cô ấy không cần tôi – khi đó đầu tôi bị đá đập, mẹ kiếp, xém nữa là về với Phật tổ luôn, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi liền nhìn thấy nai con nhà chúng tôi, cô ấy khom lưng, hỏi tôi là ‘Ông ăn no rửng mỡ hả, chạy đến chốn khỉ ho cò gáy này làm chi cho đá đập, có đau không?’, tôi nói ‘Anh cầu nhân được nhân, đau cái gì? Cùng lắm thì em dẫn anh về, vợ chồng mình đến bên kia đoàn tụ’.”
Lão Hùng thều thào không rõ lắm, y như tơ nhện chạm đến là đứt vậy.
“Cô ấy kéo tôi dậy, bảo, ‘Ông là đồ đại ngốc, chết cũng không để tôi được yên, tôi sớm tìm được người mới trẻ trung đẹp trai ở bên kia rồi, ai chờ đoàn tụ với lão già xấu xí như ông, còn không mau cút đi!’, sau đó liền đẩy tôi ra, Như Lai thần chưởng công lực vẫn như xưa…”
Đến đây thì tiếng Lão Hùng dần nhỏ đi, khóe môi hãy còn nụ cười thoải mái không nói rõ, đầu vẹo sang bên, cứ thế ngất đi.
Kẻ sống và người chết hai ngả, sau cùng cũng về chung một đích.
Có thể cầu nhân được nhân, là đại hạnh.
Sau đó Lão Hùng thêm một vết sẹo trên cái đầu trọc lóc, cũng nhờ vậy mà được lên thời sự, làm bộ làm tịch nói láo một hồi, thế mà còn có rất nhiều fan hâm mộ lão như cao tăng.
Qua chuyến này, Ngụy Khiêm xem như hiểu, dành cho lão đó bất cứ một chút cảm thông nào, đều là lãng phí cả thôi.
Đồng thời bắt đầu nổi tiếng trên màn ảnh, còn có trò Tống Tiểu Bảo nữa.
Trong tình huống được Ngụy Khiêm dùng tiền bật đèn xanh cho mà sau vài năm cô vẫn chưa nổi được, giống như chỉ diễn chơi thôi vậy, chẳng ai trông mong cô có thể làm nên trò trống gì, ai ngờ may mắn làm sao, tình cờ nhận vai nữ phụ trong một bộ phim điện ảnh kinh phí thấp, rồi đột nhiên nổi luôn.
Từ đó lên như diều gặp gió, Tống Tiểu Bảo lại còn nhận được mấy giải thưởng liên tiếp, rất nên trò nên trống.
Hôm nay, Tống Tiểu Bảo gọi điện về nhà khoe khoang: “Anh, em sắp về rồi! Lần này bọn em quảng bá phim mới ngay trong rạp đối diện nhà mình, anh nhớ phải đến đó, hai anh đập nồi bán sắt vụn cũng phải bớt thời gian mà đến đó!”
“Được,” Ngụy Khiêm đồng ý luôn, sau đó hỏi: “Đúng rồi, em diễn vai gì vậy?”
Tống Tiểu Bảo: “Một người bệnh tâm thần ạ.”
“…” Ngụy Khiêm vắt hết óc ra một câu khen ngợi: “Vậy hả? Thế thì diễn đúng bản sắc rồi.”
“Xì!” Tống Tiểu Bảo nói, “Em đi trang điểm đây, buổi tối anh với anh ba tới sớm nhé!”
“Này, Tiểu Bảo, chờ đã.” Ngụy Khiêm đột nhiên gọi cô lại, hơi do dự rồi hỏi, “Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì ạ?” Tống Tiểu Bảo ngẫm nghĩ qua, “Hôm nay mười bốn, ngày mười bốn tháng nào đó là lễ tình nhân gì đó, tháng này là…”
Ngụy Khiêm: “…”
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thôi, em đi trang điểm đi.”
Hôm nay là ngày giỗ mẹ.
Lần này, Ngụy Khiêm hiếm khi không ngủ gật trong rạp, xem Tống Tiểu Bảo dốc lòng giải thích về bệnh thần kinh, cảm thấy cô diễn quả thật rất khá, một cô gái trẻ có thể phá vỡ hình tượng đóng tâm thần trên màn ảnh, mà còn rất chuyên nghiệp, thì nổi cũng có lý do cả thôi.
Hết phim thì đã khuya, Tiểu Bảo bị đoàn phim kéo đi ăn mừng, Ngụy Khiêm lại im lặng rời khỏi, anh đến nghĩa trang ở ngoại ô, tìm được mộ mẹ – năm đó chôn người chết còn rất rẻ, nếu đổi thành tấc đất tấc vàng như trước mắt, thì dù đem bán hết mấy người chị em kia cũng chẳng mua nổi.
Cạnh đó là mộ bia của vài người khác, một gã thiếu niên Tôn Thụ Chí mặt rỗ, một bà lão trông chẳng tốt đẹp gì, và người phụ nữ trung niên mặt mày hơi nhút nhát – do không tìm được xác nên mộ bà Tống và mẹ Mặt Rỗ đều chỉ chôn quần áo.
Nhưng họ vẫn tin rằng, hai người rồi sẽ trở về, làm hàng xóm với thân nhân.
Ngụy Khiêm chào từng người, cuối cùng ngồi trước mặt mẹ: “Bà nội tôi xuống đó trị mẹ không ít nhỉ? Đáng đời, tôi đưa bà đến đây chính là vì thế mà.”
Không ai trả lời anh.
Ngụy Khiêm tự độc thoại: “Con gái mẹ đã được tôi nuôi nấng trưởng thành, con bé đó giờ cũng ra dáng lắm rồi, có điều phải trách ba nó không được đẹp, thành thử ít nhiều thua thiệt, hiện giờ trang điểm cũng chẳng bằng mẹ năm đó. Nhưng vậy thì đã sao? Người ta biết đóng phim, có tương lai, không biết bao nhiêu khán giả hâm mộ, còn mẹ? Tám kiếp cũng chẳng đuổi kịp!”
Ngụy Khiêm không thèm tôn trọng, vỗ mộ bia rồi đứng dậy: “Chỉ đến khoe khoang chút thôi chứ chẳng có ý gì khác đâu.”
Anh phủi đất trên người, muốn quay lưng đi, nhưng dường như nhớ đến điều gì, lại nghiêng người ấn tấm bia đá lạnh ngắt một cái.
Lát sau, Ngụy Khiêm nói nhỏ: “Ân oán của hai ta kết thúc từ đây, tôi không muốn hận mẹ nữa, cũng hận hơn ba mươi năm rồi, mệt muốn chết.”
Nói xong anh đi ra ngoài, Ngụy Chi Viễn còn đang chờ anh ở cổng nghĩa trang.
Ngụy Khiêm lên xe đóng cửa lại, Ngụy Chi Viễn đang chậm rãi lái đi thì anh đột nhiên nói: “Anh không muốn làm nữa.”
Ngụy Chi Viễn: “Dạ?”
Ngụy Khiêm nhìn đèn đường chợt sáng chợt tối ở đằng trước, nói khẽ: “Anh muốn từ chức chủ tịch, mỗi năm chia hoa hồng cho anh là được rồi, còn lại thì để các em lo đi – anh định quay về trường cũ tiếp tục theo ngành khoa học sự sống, học thạc sĩ rồi lên tiến sĩ, về sau ở ngay trong trường cho qua ngày…”
Lý tưởng của anh vốn là làm một nhà khoa học, mặc blouse trắng đi lại trong phòng thí nghiệm, ghi chép các loại số liệu, làm luận văn, đánh tài liệu, nghiên cứu nọ kia, mỗi ngày ăn cơm cũng nghiên cứu, ngủ cũng nghiên cứu, trừ nghiên cứu thì chẳng để tâm đến chuyện gì, khỏi phải lo cơm áo gạo tiền.
Ngụy Khiêm nói, rồi cứ thế ngủ thiếp đi trong chiếc xe có độ ấm thích hợp.
Ngụy Chi Viễn chậm rãi đậu xe ven đường, hạ ghế xuống, kéo tấm chăn ở ghế sau đắp cho anh, lại dém giúp anh, sau đó vén tóc anh lên rồi cúi người đặt một nụ hôn trên trán, trong tình huống anh đã không còn nghe thấy, thỏa mãn mỉm cười đáp rằng: “Được ạ!”
Anh thích làm sao thì làm.
Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa – Tiền Chung Thư.