Thành phố F, phòng khách Bạch Long đường, Long Hổ Hội, một tòa biệt thự theo kiểu Tứ Hợp Viện, hơn người đang nhàm chán tụ tập trong một cái sân lớn nói chuyện trời đất, cũng bàn luận bước kế tiếp nên làm thế nào trở lại Bách Hoa uyển, Đông Phương Minh cầm cương đao trong tay vuốt tới vuốt lui, đây cũng không phải là địa bàn của mình, dù nói thế nào Bách Hoa uyển mới là địa bàn của mình, muốn trở về phải chờ sóng gió đi qua.
Khúc Dị nói anh ta có biện pháp giải quyết chuyện này, giải quyết như thế nào?
Trình Thất ngồi trên xích đu dây, đã bao lâu không có cùng nhau nghỉ ngơi rồi? Tay nắm chặt hơn hai tỷ, không chỗ tiêu xài, rất thú vị, có tiền không chỗ tiêu xài, nhìn thấy thủ hạ của Khúc Dị, Nhị Cẩu Tử bưng tới nước đá, tò mò nói: "Các người còn chưa có tìm được Hội Trưởng sao?"
"Cả Tòa thành Vatican cũng lật tung, không tìm được!" Nhị Cẩu Tử thở dài, cái này gọi là chuyện gì? Long Hổ đều lật tung lên rồi, rốt cuộc đại ca đi nơi nào?
Một cô gái nào đó nghe vậy, ít nhiều gì cũng có chút đau lòng, tên kia không có báo cảnh sát? Tòa thành Vatican có bao lớn, làm sao không tìm được đây? Chẳng lẽ. . . . . . Từ từ ngồi thẳng, tròng mắt trầm tư, lúc đi không thấy có người khả nghi đi theo chứ? Cô rất cẩn thận, như vậy không có tồn tại sát thủ, nhưng vấn đề là người ở đâu?
Mười hai ngày rồi, không chút tin tức, móc ra thẻ điện thoại trong áo lót, thử mở cuộc gọi quốc tế đường dài, nhưng mã số người kia không gọi được, trong lòng tự nhiên nảy sinh lo lắng, cô chỉ muốn lấy hàng, thật không muốn anh chết, điện thoại di động không phải bị trộm chứ?
"Chị Thất, nếu chị thật lo lắng, có thể đi Tòa thành Vatican. . . . . ." Đông Phương Minh sớm nhìn ra suy nghĩ của Trình Thất, nếu không tại sao gọi là tâm phúc chứ?
"Ai nói tôi lo lắng?" Không đợi đối phương nói xong, liền chặn lại, cô sẽ lo lắng cho người lấn áp cô sao? Cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Đông Phương Minh cười không nói, không lo lắng tại sao một ngày cô muốn hỏi mấy lần? Anh không có bạn gái, không hiểu chỗ kì diệu bên trong, nhưng anh cũng hiểu như thế nào tình cảm, đây chính là yêu sao? Chỉ là không hiểu từ trước đến giờ, bất cứ chuyện gì Trình Thất cũng dám làm dám chịu trách nhiệm, tại sao lại đối với tình cảm ăn ở hai lòng như thế?
Trình Thất biết Đông Phương Minh không tin cô, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Tôi nói cậu cũng trưởng thành rồi, dáng dấp không tồi, người cao lớn, thân thể khỏe mạnh, hôm nay cũng xem như là Tiểu Phú Ông, trong lòng chứa tài trí mưu lược hơn người, cô gái thích cũng không ít, tôi còn nhớ lần trước trong bang có một cô gái nhỏ thổ lộ với cậu chứ? Thế nào? Nhìn không khá? Là ánh mắt cậu quá cao hay là Liễu Hạ Huệ?" Nhiều năm như vậy, chưa từng nghe người thủ hạ này để ý tới cô gái nào, làm người đứng đầu phải có nghĩa vụ suy tính hạnh phúc cả đời của cậu ta.
Đông Phương Minh cười lắc lắc đầu: "Chuyện tình cảm, không miễn cưỡng được!"
"Ồ! Còn rất cao thượng, nói một chút, thích dạng gì?"
Lông mày xinh đẹp nhướng lên, nghiêm túc suy tư hồi lâu, sau đó nói: "Không biết, chuyện này lão đại cũng không cần quan tâm, vẫn là lo lắng cho cô đi!" Thích dạng gì, anh thật không biết, từ từ thôi.
Trình Thất không hỏi thêm nữa, đúng vậy a, mình cũng không phải là tám lạng nửa cân sao? Hay là suy nghĩ phải phát triển bang hội như thế nào, trở về làm sao để đối phó với La Ngọc Khôn. La Ngọc Khôn, Lạc Viêm Hành trở về ông ta nên khóc chứ? Không thể chờ đợi nghĩ đến La Hiểu Hiểu đi cầu cô trả lại tiền.
Một ngày lại một ngày, thời gian thoáng chốc mới đó đã mười lăm ngày, Lạc Viêm Hành không yên lòng nằm ở ven đường, tóc đen dính đầy bụi bậm dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi không ai bằng, gương mặt hiện đầy dơ bẩn, quần áo cũ rách như mấy trăm năm chưa từng giặt qua, tản ra mùi hôi thối nồng đậm, dù vậy, khí chất vương giả lại không giảm chút nào, thật là thân thể Đế Vương khổ sở cũng không khác gì dân gian.
Một chân cong lên, ngón tay phải thon dài gõ xuống phiến đá mặt đường có vần điệu, tay trái nhặt điếu thuốc tàn ông già chuẩn bị cho anh, mặc dù con ngươi thỉnh thoảng chuyển động, nhưng cũng không có tiêu cự, toàn thân cao thấp, cũng giống như con ngươi xanh biếc trong suốt tỏa sáng không vấy bẩn, ở một bên ông già đã sớm bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rồi, kiêu ngạo như vậy, ai sẽ cho anh tiền?
Dĩ nhiên, để cho ông ta tò mò là con ngươi của người đàn ông: "Cậu thật không nhìn thấy? Bẩm sinh hay là sau khi lớn lên?" Ông ta cũng là người có kiến thức, dựa theo đường viền mắt và người đàn ông mù này cũng chẳng hề để ý, chắc rằng bị mù vô cùng lâu, lâu đến nổi ông ta không cách nào suy nghĩ, căn cứ hành động cử chỉ, đối với chuyện người mù, đối phương hiểu như lòng bàn tay, có thể là bẩm sinh.
Vì sao con ngươi có thể tùy ý chuyển động? cái này thật không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta cho rằng người mù, con ngươi đều vĩnh viễn chỉ nhìn một phương hướng, bọn họ không nhìn thấy, cho nên không hiểu được làm sao chuyển động con ngươi, nhưng người ở trước mắt . . . . . . Chẳng lẽ là ông ta nhìn lầm, là sau khi lớn lên sao?
Lạc Viêm Hành liếc qua, sau đó tiếp tục nhìn phía trước: "Lúc sáu tuổi!" Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, cô gái kia sáu tuổi mất đi người cha duy nhất, mà anh lúc sáu tuổi mất đi hai mắt, người thân duy nhất. . . . . . Tỉnh ngộ ra cái gì, chợt ngồi thẳng thân thể: "Không đúng!"
‘Mang theo hai con gái đi về quê, sau đó lại không biết tính sao, vừa nặng nghiệp cũ, rồng vẫn là rồng, nói làm thì làm ngay. . . . . . ’
Nhớ tới lần đầu tiên bị bắt cóc trở về, cha nuôi Tôn Kế Trung nói như vậy, Trình Thất cũng đã nói, nhà cô chỉ có một mình cô là con gái độc nhất, cha nuôi và Trình lão xem như là quen biết cũ, không thể nào sai lầm, thật ra Trình Thất còn có người chị hoặc là em gái, Trình Thất không nhớ rõ kí ức của đứa bé bốn tuổi, như vậy lúc Trình Thất còn nhỏ, một cô gái khác coi như là chị của là Trình Thất?
Đến nay Trình Thất vẫn không biết thật ra cô còn có thể có người chị hơn cô hai tuổi?
Người ‘chị’ đó hôm nay còn sống hay chết? Tất cả cũng không biết.
"Sáu tuổi? thằng nhóc, cậu còn nhớ rõ hoa trông như thế nào sao? Còn nhớ rõ làm sao phân biệt màu sắc không? Hoặc biết rốt cuộc người có hình dáng như thế nào sao?" Khỏi phải nói tới, ông già cảm thấy rất hứng thú, đem cái hộp giầy đựng tiền lẻ đẩy sang một bên, nghiêm túc quan sát kỳ nhân bậc nhất trên thế giới.
Lúc này Lạc Viêm Hành mới kéo về suy nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhưng con ngươi của cậu làm sao. . . . . ." Xoay chuyển linh hoạt như vậy?
Có lẽ gần nửa tháng nay, nếu không phải có ông già thì đã sớm chết đói, Lạc Viêm Hành không lựa chọn xem nhẹ đối phương, dường như đã nghĩ thông suốt cười nói: "Nếu có một ngày, có người bức bách ông chuyển động nó, không nghe lệnh cũng sẽ bị khoét mắt, ông cũng sẽ dùng trọn đời để làm cho nó chuyển động!" Ở trong lòng anh, cậu là một trưởng bối vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa nói được làm được, mỗi lần nhớ tới huấn luyện khi còn bé đều vô cùng cảm khái, dĩ nhiên, nếu không có cậu, anh cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Ông già chắc lưỡi: "Tôi nhìn cậu không phải là người bình thường, hơn nữa tương lai chắc chắn có thành tựu, thằng nhóc, đến lúc đó cũng đừng quên lão già tôi đây!" Quả thật là rồng phượng trong loài người, rốt cuộc cũng không nhìn lầm người.
Lạc Viêm Hành nhíu mày: "Ông muốn cái gì? Như vậy đi, chờ có một ngày tôi phát đạt, cho ông một nguyện vọng!"
"Vậy không phải cậu thật sự trở thành thượng đế sao? Tôi suy nghĩ đã!" Thế nhưng suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra đến tột cùng mình cần cái gì, gật đầu nhìn giáo đường cao ngất thở dài: "Nếu như trước kia đi, có người hỏi tôi muốn cái gì, dĩ nhiên là vợ con và sản nghiệp của tôi, nhưng hôm nay, chỉ muốn muốn ba bữa cơm ấm no, giống như bao nhiêu người già khác, có người chăm sóc, như vậy đi, cậu phát tài thì cho tôi một hai chục ngàn để cho tôi đi Viện Dưỡng Lão, như thế nào?"
"Ha ha, tôi không ngờ ông cam nguyện trầm luân như vậy!"
"Ai nói tôi muốn trầm luân? Đến Viện Dưỡng Lão, tôi có biện pháp từng bước từng bước bò lên trên, đến cuối cùng đem nơi đó biến thành địa bàn của mình, sau đó thu nạp những người lang thang không có nhà để về, hiện tại chuyện duy nhất tôi muốn làm chính là đem không thể hóa thành có thể, cho những người không hy vọng cũng có hi vọng trong cuộc đời này!" Cảm giác kia nhất định rất tuyệt.
Lạc Viêm Hành ngẩn ra, ông già cũng hơn tuổi rồi, còn có ý chí như thế, mà anh có thể nào vì một cô gái ở chỗ này tiêu hao tâm trí? Từ từ lên tinh thần, cầm hộp giầy, ngửa đầu cảm nhận có người đến gần hay không, ‘cộp’ một tiếng, có tiền thảy vào, cảm kích nói: "Cám ơn!"
"Ha ha, không tệ không tệ, nên đối với mình có lòng tin, nếu không, chỗ này tôi còn có chút tiền gửi ngân hàng, chúng ta cùng nhau cố gắng mở một viện dưỡng lão như thế nào? Có tôi làm quân sư cho cậu, bảo đảm. . . . . . í. . . . . ." Trong lúc vô tình nhìn thấy nơi xa đi tới hơn mười người áo đen, mặc quần áo danh giá, hơn nữa đích đến chính là chỗ bên này, hoảng sợ nói: "Cậu. . . . . . cậu không có đắc tội với xã hội đen nào chứ?" Tại sao lại là xã hội đen?
Dường như Lạc Viêm Hành đoán được là thần thánh phương nào, cũng không sợ hãi, ngược lại bình tĩnh giương môi: "Xem ra nguyện vọng của ông sắp thành sự thật!" Phủi mông một cái, đôi tay chống nạnh đứng lên.
Khâu Hạo Vũ và Hàn Dục mang theo ánh mắt không thể tin được từng bước từng bước đến gần, sau khi xác định ‘tên ăn xin’ đó chính là Lạc Viêm Hành, hai người cùng dụi mắt, nhìn lại hộp giầy bên chân người đàn ông cùng một đống tàn thuốc nhặt được, còn có thức ăn trong túi nhựa . . . . . . Giọng nói Hàn Dục run rẩy như tơ: "Đại. . . . . . Đại đại, đại ca?" Không chắc chắn, hỏi lại.
Ông già vừa nghe cũng đứng lên, rõ ràng những người này biết nhau, chẳng lẽ, người chung sống nửa tháng là. . . . . . xã hội đen mà ông ta chán ghét nhất? đôi mắt già nua càng trừng lớn.
Lạc Viêm Hành không hề cảm thấy quẫn bách, mà sưng mặt lên lạnh lùng quát: "Nửa tháng, các người có năng lực a, Tòa thành Vatican nhỏ bé, các người lại có thể tìm nửa tháng?"
"Thật sự là đại ca!" Khâu Hạo Vũ che trái tim chua xót, thật may mắn, tại sao đại ca chạy tới làm ăn xin rồi?
Hàn Dục phản ứng nhanh nhất, tiến lên nịnh nọt nói: "Đại ca, anh bớt giận, mặc dù chỗ này không lớn, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh lại có thể ở chỗ này làm. . . . . . ăn xin!" Trời ạ, này căn bản không thể nào.
Sau khi Lạc Viêm Hành đè nén lửa giận mới chê cười: "Vậy là tôi trách oan cho các người hả ?"
"Không phải, không phải, dĩ nhiên không phải! Đại ca, anh chịu khổ, anh yên tâm, quay về tôi nhất định bắt Trình Thất cho anh. . . . . ." Hàn Dục xoa mồ hôi lạnh một chút, Trình Thất, cô cũng quá độc ác rồi, thua thiệt cho đại ca vẫn dung túng đối với cô.
Bắt? Làm sao bắt? Sợ rằng người đã sớm cao bay xa chạy rồi, lắc đầu nói: "Thôi, không liên quan đến cô ấy, xem như học hỏi kinh nghiệm!" Cảm giác được Khâu Hạo Vũ nắm mình, vừa muốn theo thủ hạ đi khỏi, lại dừng bước, nhìn về phía ông già vẫn không có mở miệng, cảm nhận được đối phương thất vọng, chuyện đã hứa rồi nhất định phải thực hiện: "Cho ông ấy hai chục ngàn đô, những ngày này, nhờ có ông ấy hết lòng chăm sóc!"
Ông già liên tục lùi về phía sau, thật giống như bị cái gì đả kích, sững sờ nhìn chằm chằm Hàn Dục, một người hóa thành tro ông ta cũng sẽ không quên, lại chuyển ánh mắt tới trên mặt Lạc Viêm Hành: "Lạc Viêm Hành!"
"Không sai, tôi chính là Lạc Viêm Hành!" Lạc Viêm Hành đã từng làm chuyện xấu hổ, ép người ta cửa nát nhà tan, vợ chạy theo người tình, con trai bị người đánh chết, hít sâu một hơi, cau mày nói: "Tôi nhớ ông đã nói, ông đã buông xuống từ lâu!"
Đôi tay già nua chợt nắm chặt, chỉ trong chốc lát, vài giọt máu tươi theo kẽ hở ngón tay chảy xuống, cuối cùng lại chậm rãi buông ra, tự giễu nói: "Đúng vậy, buông xuống. . . . . . cậu lại chính là Lạc Viêm Hành, cậu là Lạc Viêm Hành. . . . . . Không buông xuống thì phải làm thế nào đây?" Không còn hơi sức ngồi co quắp, không phải nói đây là Thượng Đế sao? Thì ra Thượng Đế cũng thích đùa, một phần ngàn khả năng bị ông ta đụng phải.
"Con người khi còn sống, không có gió êm sóng lặng vĩnh viễn, giống như tôi, cũng làm ăn xin một ngày nhưng tôi không hối hận, bởi vì mỗi một bước đều chứng tỏ mình lớn lên, trước kia nếu ông đủ cẩn thận, như vậy cũng sẽ không cho chúng tôi thừa cơ lợi dụng, tôi rất nể phục nghị lực của ông, đáng để tôi học tập!"
Ném xuống một câu này, cũng không quay đầu lại đi về phía xe hơi nơi xa.
Lúc này Hàn Dục mới nhận ra ông già, là ông ta? Không trách được nghe tên của đại ca lại kích động như thế, kẻ thù không đội trời chung, cũng may trước đó đại ca không có nói cho ông ta biết, nếu không chạy trời không khỏi nắng, sau khi để xuống hai cọc tiền, lại lấy ra mười gói thức ăn: "Công ty Thực phẩm của ông chúng tôi hoạt động rất tốt, dĩ nhiên, thu hoạch bằng hai phần ba của ông, đây là danh thiếp của tôi, nếu như có lòng trở về quản lý tiếp tục, vị trí giám đốc vẫn là của ông!"
"Đây được xem là gì? Thù lao chăm sóc cậu ta ?" ông già hừ lạnh, cũng không nhìn cọc tiền kia một cái.
Châm chọc lớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Thứ nhất, vợ của ông, ngay từ trước lúc ông phá sản đã đi với người rồi, thứ hai, con của ông chết đi cũng không phải là bởi vì nguyên nhân ông phá sản, dĩ nhiên, cũng không hoàn toàn chính xác, lúc ông còn huy hoàng thì anh ta ỷ vào người cha có tiền, làm xằng làm bậy bên ngoài, mạnh mẽ cưỡng hiếp một bé gái mới mười hai tuổi còn trong lứa tuổi vị thành niên, lúc ấy bởi vì gia thế lớn mạnh của ông, bên phía bé gái không dám kiện lên, sau khi ông phá sản, bọn họ mới xử anh ta, thứ ba, không phải thù lao, là đáng giá cao tài năng của ông!" Sau khi ném xuống danh thiếp, cũng tự nhiên đi khỏi.
Ông già khiếp sợ nhìn một nhóm người đi xa, cố gắng hồi tưởng, nhớ có một lần con trai hỏi ông muốn không ít tiền, nói là sau khi say rượu khi dễ một cô gái nhỏ, dùng tiền là có thể giải quyết, hơn nữa Long Hổ không cần thiết tới lừa gạt ông ta, về phần công ty, đúng là không cách nào kháng cự hấp dẫn, dù sao đó là chính ông ta tạo dựng lên.
Nâng lên đôi tay đen nhánh, nhưng ông ta đã không còn là người tràn ngập nhiệt tình như lúc trước kia, cuối cùng cầm lên một đống tiền chạy về phía phương xa, để mặc cho tấm danh thiếp kia theo gió bay đi, không ngờ còn cám ơn Hàn Dục nói cho ông ta biết tin tức này, cho dù là thật hay giả, ít ra để cho ông ta an ủi, không giết được kẻ thù
"Theo tin tức của chúng tôi, Hội Trưởng tập đoàn quốc tế Long Hổ hôm nay trở về từ Tòa thành Vatican, từ một nguồn tin đáng tin cậy, trước hôm qua, vị kiêu hùng trong thương giới đã ở tại Tòa thành Vatican làm kẻ lang thang áo quần cũ rách, nhếch nhác tất cả mười bốn ngày, nhưng không biết nhân vật hô gió gọi mưa này vì sao đột nhiên cao hứng. . . . . ."
"Chị Thất, trở về rồi!" Ma Tử chỉ chỉ TV.
Trình Thất đã thấy, kẻ lang thang? Là ăn xin sao? Không thấy bộ dạng nghèo túng của người này, thật đúng là một tổn thất lớn, lúc này người đàn ông trên TV được hàng trăm người bảo vệ đi ra sân bay, tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, mái tóc đen nhánh sáng bóng, mặt mũi tinh tế như điêu khắc, đường nét góc cạnh rõ ràng, cùng với mắt kính gọng vàng trên sống mũi, nhìn thế nào cũng không giống đã làm kẻ lang thang.
Mọi người đoán anh đi trải nghiệm cuộc sống, chỉ có cô biết là bị cưỡng bức bất đắc dĩ, xem ra mắt đã tốt hơn, không người nào nâng đở, còn có thể bước đi như bay, hiên ngang mạnh mẽ.
Không ai dặn dò, còn có thể tìm đúng vị trí cửa sau xe, cái khác duy nhất là đáy mắt lạnh lùng, lạnh đến thấm vào lòng mọi người, Trình Thất không biết anh gặp được cái gì lúc ở Tòa thành Vatican, nghe trở thành ăn xin gần nửa tháng thì trong lòng không khỏi khó chịu, là cô thật xấu sao? Lại có thể khi dễ một người mù.
Nhất định rất hận cô chứ? Chỗ của Khúc Dị thật an toàn sao? Phát hiện hàng bị mang đi, có thể giận dữ hay không?
Doanh trại.
"Chát!"
Người đàn ông đã từng kiểm tra giao hàng bị một cái tát đánh ngã trên mặt đất, ngửa đầu giải thích: "Đúng là con dấu chính xác!"
La Ngọc Khôn nhanh chóng nhìn khắp phòng: "Không thể nào, không thể nào, nửa tháng? Khi đó là quỷ gọi điện thoại tới?" Tại sao có thể như vậy? Hàng này không phải Lạc Viêm Hành lấy đi, mới vừa rồi đã gọi điện thoại tới, người ta chưa lấy hàng, hôm nay hỏi ông ta lấy lại, chuyện này căn bản không thể nào, số điện thoại kia rõ ràng là của Lạc Viêm Hành.
Hoá đơn nhận hàng không giả, con mẹ nó, đến cùng là có chuyện gì?
La Hiểu Hiểu thấy cha tức giận như thế, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, hỏi: "Làm sao bây giờ?" Lạc Viêm Hành muốn tới nhận hàng? Không phải đã đề cập rồi sao?
"Cha làm sao biết? Đợi người ta tới, chuẩn bị nghênh đón!" La Ngọc Khôn hận không được quất chính mình một bạt tai, là bị Long Hổ đùa bỡn hay. . . . . . Mặc kệ là loại nào, ông ta đều bị đủ cả.
Nửa giờ sau, bên trong phòng họp, Lạc Viêm Hành mặt không vẻ gì, tra xét chứng cớ, liếc nhìn điện thoại La Ngọc Khôn, quả thật có một cuộc điện thoại đến từ của mình, mà không hỏi tới hoá đơn nhận hàng, những thứ này anh đương nhiên biết, Trình Thất này, anh đánh giá cô thấp rồi, những chuyện này cũng nghĩ ra, không cần tốn nhiều sức đi vào doanh trại đem hàng ra ngoài, không nể phục cũng khó, lạnh lùng cười nói: "Thủ trưởng La, những thứ này mặc dù là thật cũng không giả, chỉ là mười bốn ngày trước, điện thoại di động của tôi bị Trình Thất trộm đi, còn có con dấu!"
"Ồ! Vậy thì chẳng trách được tôi?" Đối phương thừa nhận không úy kị chút nào, khiến cho La Ngọc Khôn nuốt lại suy nghĩ vào trong bụng.
Nhưng sau đó, Lạc Viêm Hành đẩy hoá đơn nhận hàng tới trước, thong thả nghiêng đầu, đầu ngón tay gãy hai đầu vai: "Nhưng chữ ký này, ông xác định là tôi đích thân kí sao?"
La Ngọc Khôn cầm lên hoá đơn nhận hàng lật xem, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người cũng mềm nhũn, tại sao ông ta quên Lạc Viêm Hành dùng bút ngòi vàng, mực nước? Trên tờ giấy, mặc dù chữ ký gần như giống nhau như đúc, nhưng dùng loại bút bình thường. . . . . . Rõ ràng như vậy, ông ta lại có thể không nhìn ra, trên đời này có mấy người dùng mực nước ký tên?
"Chắc hẳn Thủ trưởng La đã tỉnh ngộ sai lầm chỗ nào, như vậy tôi cũng không nói nhiều, một tháng sau tôi sẽ giao dịch với Trần Vĩnh Bình, như vậy thì làm phiền Thủ trưởng La mau sớm tìm hàng còn nguyên đem về cho tôi! Đúng rồi, nghe nói mua đi lô hàng kia chính là người hoa kiều!" Ném mạnh xuống một xấp tài liệu, mặt không đổi sắc dẫn bọn thủ hạ đi ra khỏi phòng họp.
La Ngọc Khôn gần như muốn đem hoá đơn nhận hàng bóp vỡ, Trình Thất? Tối tăm nói: "Hạn cho các người trong một tuần, tìm ra người này cho tôi. . . . . ."
"Cha, không cần tìm, con biết cô ta, Trình Thất là thủ lĩnh của Phi Vân Bang, chuyện này giao cho con đi làm!" La Hiểu Hiểu nói xong, nhanh chóng đuổi theo, thấy Lạc Viêm Hành còn chưa đi xa, tiến lên chặn lại lối đi: "Viêm Hành, anh thật muốn tuyệt tình như vậy sao? Cho dù chúng tôi liên lạc được với hoa kiều, nhưng chúng tôi làm sao có nhiều tiền để mua?"
Lạc Viêm Hành nghe vậy, trêu đùa hỏi ngược : "Ý của La tiểu thư là?"
Trong lòng La Hiểu Hiểu thoáng qua một tia không nắm chắc, đối phương vẫn lạnh nhạt xưng hô với cô, ôm một chút hi vọng, bắt được hai vai người đàn ông điềm đạm đáng yêu cầu khẩn: "Chuyện này chúng tôi biết sai rồi, lô hàng kia ít nhất cần hai mươi tỷ để đi mua, mặc dù cha em là thủ trưởng quân khu này, nhưng ông ấy cũng không có tiền bỏ ra nhiều như vậy, anh. . . . . . anh có thể giúp em ứng tiền trước hay không? Xem như em cầu xin anh, nể tình em thích anh nhiều năm như vậy, em có thể không yêu cầu bất kỳ danh phận đi theo anh, chăm sóc anh, làm cái gì cũng được!"
"La tiểu thư thật đúng là tận dụng mọi cơ hội, cho dù không có chuyện này, đại ca cũng không có nói muốn cô đi theo anh ấy chứ?" Hàn Dục buồn cười lắc đầu một cái.
Lạc Viêm Hành đưa tay gỡ tay cô gái chạm vào, khóe mắt lộ ra tàn nhẫn: "Công và tư rõ ràng, La tiểu thư nên hiểu lý lẽ này! Đi!"
La Hiểu Hiểu bị mấy tên thủ hạ kéo đến bên cửa sổ, ngây ngốc nhìn người đàn ông máu lạnh đi vào thang máy, trái tim giống như bị người từng đao từng đao cắt nát, cô không ngờ người đàn ông này tuyệt tình như thế, hay là cô đánh giá mình quá cao? Chẳng lẽ trong lòng anh thật sự không có cái gì tốt hơn so với buôn bán sao?
Yêu lâu như vậy, ngay cả một chút thương tiếc cũng không chiếm được, nhưng tại sao anh lại nguyện ý cùng Trình Thất đi Tòa thành Vatican? Tại sao? Cô không bằng con nhà quê Trình Thất ở chỗ nào? Không có tu dưỡng, không có tư cách, không có dạy dỗ, không có gì cả, mà La Hiểu Hiểu cô từ nhỏ sống trong xã hội thượng lưu, cha là thủ trưởng quân khu, tại sao Trình Thất có thể, cô lại không thể?
Đôi tay ôm chặt lấy đỉnh đầu, không nghĩ ra, đến tột cùng không bằng cô gái kia ở chỗ nào, nước mắt theo khóe môi trượt vào trong miệng, chua xót bên trong có ai có thể hiểu? Yêu nhiều năm như vậy, tất cả tư tưởng đều tập trung trên người một người, cuối cùng lấy được cái gì? Lạc Viêm Hành, anh thật quá đáng.
Trình Thất, lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối không!
Bên trong phòng làm việc, Hàn Dục vừa lắc đầu vừa nói: "Quả thật đã chạy mất, một người cũng không lưu lại, ngay cả ông già làm việc vặt cũng không biết đi đâu, tôi nghĩ đã lén ra khỏi nước, đại ca, muốn đi tìm bọn họ trở về không?"
"Cậu cảm thấy cậu có bản lãnh tìm được bọn họ sao?" Lạc Viêm Hành rất thất vọng nhìn thủ hạ, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, chạy mất, chạy trốn thật đúng là sạch sẽ, Trình Thất, cô thật đủ mạnh mẽ, bỏ lại một cục diện rối rắm rồi phủi mông chạy lấy người, không để lại cái gì, nhớ đêm đó đối phương chưa từng kháng cự nụ hôn của anh thì ra là. . . . . . Hiểu lầm.
Thật ra anh muốn cũng không nhiều, chỉ sau một ngày mệt mỏi, về nhà không còn cô đơn một mình, trên bàn cơm không còn là một đôi đũa nữa, đối tượng có thể nói chuyện cũng không phải là A Nhiêm, nửa đêm ở trong chăn có người có thể ôm dựa sát vào nhau, cô không muốn thống nhất, có thể không sáp nhập, dù sao sau khi kết hôn, đã là người một nhà, không sợ cô sẽ ngồi trên đầu anh, cho dù Phi Vân Bang có một ngày vượt qua Long Hổ Hội, nhưng dù sao cũng là người một nhà, anh tin tưởng cô sẽ không chèn ép ngược lại anh, nhưng cô cũng không cho anh thời gian thực hiện những thứ này.
Trực tiếp chạy mất, thật lợi hại, một chiêu này đủ trực tiếp, đủ quyết định, không hổ là Trình Thất.
Đối với phương diện tình cảm, cho dù Hàn Dục trì độn cũng nhìn ra được lúc này đại ca rất đau lòng, chẳng lẽ yêu thật rồi sao? Cũng đúng, cả đời không thấy cùng cô gái nào truyền ra xì căng đan, chỉ có Trình Thất này, lại có thể nguyện ý đi du lịch với cô, nhưng Trình Thất phụ lòng đại ca: "Đại ca, anh. . . . . . Thích cô ấy?"
Lạc Viêm Hành không có phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ cười nhẹ.
"Cô ấy đã đi rồi !" Đại ca yêu Trình Thất. . . . . . Cũng may cô gái kia bỏ trốn mất dạng, nếu không anh ta có thể bị thê thảm, chẳng những bị cô gái kia chộp được nhược điểm, hôm nay còn có thể kiêu ngạo chạy mất, trước kia đắc tội rất nhiều, sau này vẫn không thể chỉnh chết anh ta sao ? Ông trời có mắt, ông trời có mắt !
Hơn nữa những lão già kia cũng sẽ không đồng ý để cho đại ca cưới một cô gái lòng cao hơn trời như vậy.
Có thể nhìn thấy bộ dáng tự mỉa mai của đại ca, trong lòng khó tránh khỏi vô cùng buồn bực, nghe nói thất tình rất khổ sở, quả nhiên, dựa vào đầu óc thông tuệ của đại ca, rõ ràng có cơ hội sớm liên lạc với mình, nhưng anh ấy cố tình nguyện ý làm ăn xin cũng không nguyện ý trở về, anh ấy đang giận dỗi chính mình hay giận dỗi Trình Thất?
Ba ngày sau. . . . . .
Ở trong Bạch Long đường, Trình Thất nằm ở trong chăn vuốt vuốt con dấu, ba ngày rồi, Lạc Viêm Hành không có hành động, vả lại Khúc Dị cũng nói tên cháu trai này không hề có ý muốn bắt cô, càng như vậy, trong lòng lại càng không dễ chịu, cứ có cảm giác nợ anh cái gì, không trả thì cả đời cũng không được an bình, nợ cái gì chứ ?
Chẳng lẽ là con dấu?
Cơm nuốt không trôi, bởi vì không thể ngủ, sau khi từ Tòa thành Vatican trở lại, không một ngày nào ngủ được an ổn, lật người lần nữa, trong đầu lóe lên hình ảnh chuyện ngày đó, là trong thoáng chốc máy bay cất cánh, trong lòng vô cùng khủng hoảng, tay của người đàn ông đè lên mu bàn tay cô, nói cho cô biết không cần sợ hãi.
Là từng câu ‘Cô rất đẹp’, ‘Cô đẹp nhất’.
Là ở trong khách sạn người đàn ông dịu dàng hôn cô, còn có bởi vì không nhìn thấy, ngu như heo đánh thức cô hết lần này đến lần khác. . . . . .
Là nguyên nhân vì sao đối phương nguyện ý làm ăn xin ở Tòa thành Vatican mà không trở về, sẽ không phải là anh đang đợi cô đi tìm anh chứ? Lạc Viêm Hành, con mẹ nó, đến tột cùng anh đang làm gì? Tại sao muốn nói dối? Cô nhớ anh từng nói không thích cô, tất cả đều bởi vì hai tháng này sao?
Bất đắc dĩ lật người mấy lần, một tay lấy chăn vén lên, điên rồi điên rồi, Trình Thất, cô điên rồi, đến tột cùng là muốn cái gì? Nhất định là không trả lại con dấu cho nên mới mê muội, trả lại? Nhưng người đàn ông kia cho rằng cô đã cao bay xa chạy, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Ném? Cũng ném mấy trăm lần rồi, cuối cùng đồ chơi này không phải trở lại trong tay sao?
Hơn nữa, con dấu này nhìn rất xinh đẹp, chế tạo từ đá cẩm thạch, một đầu chạm khắc hoa văn Long Hổ rất đặc biệt, một đầu khác giống như là một sợi dây chuyền, quấn quanh con rồng ngọc, là cảm thấy vứt bỏ đáng tiếc mới nhặt về hết lần này đến lần khác.
Hôm nay mới phát hiện, mẹ nó, anh chính là khối u ác tính, không trả lại giống như bị trúng gió, nói làm thì làm ngay, lật người xuống giường che mặt lại leo tường ra, sau khi đến nhà họ Lạc cũng không đi cửa chính, lấy ra móc sắt ném vào một gốc cây Phong, thấy khắp nơi đều có thủ vệ, muốn đi vào thật đúng là không dễ dàng, nhưng cô là ai ? Bang chủ Phi Vân Bang Trình Thất, trên thế giới này sẽ không có nơi nào cô không đi được.
Mất sức chín trâu hai hổ mới ẩn thân đến bên ngoài biệt thự, nhìn những thủ vệ không biết chuyện gì, khinh bỉ cười một tiếng, ngửa đầu nhìn thấy bên trong biệt thự cảnh tối lửa tắt đèn, xem ra người đàn ông còn chưa trở lại, như vậy tốt hơn, rón rén đi tới đại sảnh, tìm được công tắc nguồn điện, một cây kéo trực tiếp cắt bỏ toàn bộ, làm trộm nha phải giống như vậy mới được, ngộ nhỡ chủ nhà trở lại, phát hiện trong nhà có người cũng không đến mức có thể nhìn thấy mặt của cô.
Quen cửa quen nẻo đi tới một gian phòng đọc sách, để ở chỗ nào sẽ không bị người nọ nhìn thấy, lại không đến nỗi coi là đồ bỏ quét đi? Sau khi đi tới bàn đọc sách, vừa muốn đem con dấu ném vào, lỗ tai vừa động, mắng thầm một câu đóng ngăn kéo chui vào trong góc nơi xa, lấy bồn hoa che người, bịt lại miệng mũi, điều hòa hơi thở, lúc này bị phát hiện, không thể không chết.
Không bao lâu, cửa bị đẩy ra, người đàn ông thuận tay nhấn một cái ở trên vách tường, ‘Tách’ một tiếng, sau đó chính xác không có lầm đi tới bàn đọc sách, lấy ra tài liệu bắt đầu lật xem ký tên.
Nghe đầu ngọn bút ở trên tờ giấy chạy ‘sột soạt’, không trở ngại chút nào, giờ khắc này, Trình Thất không biết nên lấy tâm trạng gì để hình dung rung động, lúc này người đàn ông mặc áo ngủ, tháo xuống mắt kính và máy trợ thính, nhìn xuyên qua ánh trăng hơi yếu ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái, nửa tháng không thấy, hình như vẫn phong độ.
Rung động là ánh đèn trong phòng căn bản không có sáng, người bình thường mở đèn phát hiện không ánh sáng cũng sẽ ngửa đầu liếc mắt nhìn ra vấn đề chứ? Người ta không phải, người ta không có sao, vẫn tự nhiên xử lý công việc không chút trở ngại, anh bạn già, anh biết chính xác ký tên chỗ nào sao? Chẳng lẽ Lạc Viêm Hành có một đôi mắt thần kỳ? Ban đêm cũng có thể thành thạo?
Không dám phát ra tiếng vang, cứ như vậy ngồi xổm sau một tiếng, mới thấy người đàn ông có ý rời đi.
Lạc Viêm Hành hơi có vẻ mệt mỏi, ném bút xuống, đứng dậy đi về hướng cửa, trở tay ‘tách’ một tiếng đè xuống công tắc, mới vừa bước ra một bước, liền nhíu mày móc súng lục ra, liếc xéo về phía sau, chợt xoay người thét to lên: "Ra ngoài!"
"Đầu hàng!" Trình Thất lập tức giơ hai tay lên, tay không làm sao đấu với súng, cô lại không ngốc, liều chết mà đánh chỉ biết lập tức đi gặp Diêm Vương Gia, đứng ra còn có cơ hội sống, chịu đựng hai chân tê dại, vừa đứng dậy vừa hô to.
Âm thanh quen thuộc khiến cho người đàn ông hít một hơi lạnh: "Trình Thất? Cô không có chạy?" Nói xong lại ấn xuống công tắc mở điện một cái.
‘Cộp!’ một tiếng, khiến cho con dấu trong tay Trình Thất cũng thiếu chút nữa rơi xuống, đần độn nhìn nơi công tắc mở đèn, đến tột cùng là có chuyện gì? Quá không thể tưởng tượng nổi: "Anh, anh. . . . . . Anh. . . . . ." Lắp ba lắp bắp chỉ vào người đàn ông.
Sau khi Lạc Viêm Hành xác nhận người tới chính là cô gái đáng giận, bỏ súng xuống, trong mắt lóe ra lạnh lùng, đi qua mấy khúc quẹo ngồi vào trên sô pha, ném súng trên mặt bàn, tựa vào trong ghế sa lon lạnh nhạt nói: "Lá gan của cô thật không nhỏ, lần này lại muốn trộm cái gì?"
Trong lời nói đều là giễu cợt.