Từng ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất thật giống như chuỗi chuỗi đồng tiền tung tóe, cô gái tùy ý bứt một cọng cỏ đuôi chó vuốt vuốt, một tay cầm ống nhòm quan sát trại lính nơi xa, mười mấy quân nhân đang vác súng qua lại dò xét, mặc dù đeo mắt kính cũng khó tránh khỏi sẽ bị đoán ra, nếu chưa từng gặp mặt La Hiểu Hiểu, lúc này có thể cầm hoá đơn đi nhận hàng rồi.
Nhưng không được, mặc dù dò hỏi được lúc này La Hiểu Hiểu đang ở trại lính phía tây, kho chứa hàng cách phía tây một ngàn mét, mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.
"Chị Thất, không nhìn thấy La Hiểu Hiểu tới, hay là chúng ta. . . . . . ?" Lộ Băng lau mồ hôi sền sệch một cái, thật sự không chịu nổi ánh nắng mặt trời.
Trình Thất giơ tay lên: "Không thể, chờ một chút đi, khi trời tối lập tức hành động!" Mọi thứ ban đầu đều thuận lợi, thay vào đó La Hiểu Hiểu có thể ở trại lính, từ lần trước mất đi mấy người anh em, không dám đánh cuộc một phần ngàn, mặc dù cô cũng bị nóng sắp bị cảm nắng, nhưng một người thành công, có ai không trải qua vất vả?
"Mọi người nghe theo Chị Thất đi, có chút vất vả mà không chịu nổi? Còn chưa phải là người đàn ông a!" Tiểu Lan gõ Lộ Băng một cái, bất mãn oán trách.
"Không phải anh đây vì em sao?" Lộ Băng lắc đầu một cái, tiếp tục cắm điểm.
"Nhưng em không có yếu ớt như vậy, anh nói chúng ta cứ đi như thế, bà nội thật sự nhận được chăm sóc tốt sao?"
"Yên tâm, viện trưởng viện mồ côi rất sợ chết, anh đã cảnh cáo ông ta, hơn nữa, không phải cũng đã đưa qua hai triệu rồi sao? Đợi sau khi sóng gió đi qua, chúng ta len lén trở về đón bà đi!"
"Có thật không? Lộ Băng, cám ơn anh!"
Trình Thất không nói gì nhìn hai người tình chàng ý thiếp, kể từ sau khi cùng Tiểu Lan một đôi, cô phát hiện Lộ Băng không hề làm việc không đàng hoàng nữa, ngược lại càng thêm tích cực phấn đấu, thậm chí đầu óc cũng trở nên thông minh, trước kia lòng trách nhiệm, cô chưa từng nhìn thấy có trên người của anh ta, có lẽ cuộc sống bình thường phải do một nam một nữ tạo ra, mặc kệ là tốt hay xấu cũng không thoát khỏi được hai chữ tình yêu.
Nhàm chán dựa vào thân cây nhìn ra xa, Italy là phương hướng này chứ? Nghe nói chênh lệch bảy tiếng, như vậy lúc này có phải Tòa thành Vatican đã chìm vào bóng tối hay không? Người nọ. . . . . . Cũng đã đoán được cô đang gạt anh chứ? Không đúng, nếu như đoán được, anh sẽ tìm cách thông báo cho Long Hổ hội.
Lúc này trại lính không thể nào không có động tĩnh gì, vẫn mấy người canh giữ như trước, nói cách khác, anh vẫn còn tìm cô? Cho rằng cô bị lạc hay là cố ý chỉnh anh?
Không biết vì sao luôn mong ngóng thấy anh, nếu như biết rõ còn chưa tới ngăn trở, nói rõ đối với cô vô cùng thất vọng, Lạc Viêm Hành, anh vĩnh viễn cũng không hiểu, cái gì gọi là số mạng do bàn tay mình sắp đặt, không phải tất cả mọi người đều cam tâm nghe theo lệnh của anh, lại càng không hiểu thù hận trong trong lòng người khác, mặc dù tôi không có nhưng người bên cạnh tôi, đánh đổi cả đời, mục tiêu lớn nhất chính là đứng trên kẻ khác, bỏ ra nhiều như vậy, anh nhìn thấy được, câu nói đầu tiên muốn cho bang hội chúng tôi vâng lệnh nghe theo.
Có thể nào cam lòng? Xem như các anh em chấp nhận ủy khuất cầu an, cô cũng không đồng ý.
Cũng không biết tên kia ăn cơm chưa, hộ chiếu hay cái gì khác cũng bị cô vứt, có thể tìm tới chỗ ngủ được không? Không thể chứ? Nói thế nào cũng đường đường là lão đại Long Hổ Hội, đúng vậy, lão đại của Long Hổ Hội, là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Sự thật chứng minh, thực tế rất tàn khốc, vốn người đàn ông còn ăn mặc chỉnh tề lúc này quần áo xốc xếch, áo sơ mi, quần jean bị ép buộc cởi ra, bị buộc thay đổi áo rách lam lũ, vô ý thức nằm ở trong đống rác ngủ say.
"Mẹ nó, tại sao lại đổi ít như vậy?" Đàn ông vạm vỡ đếm tiền bán đi điện thoại di động và quần áo hàng hiệu, trên thế giới này càng ngày càng đen rồi, cái quần jean kia, vừa nhìn có giá trị xa xỉ, là kiệt tác của người nổi tiếng, tại sao lại cho ít như vậy?
"Biết đủ đi, may mắn là một kẻ ngốc, chỉ lấy đi ví da, nếu không không, phải chúng ta sạch bách sao?"
Thật vất vả cướp đoạt lại là hàng đã xài rồi, người này cũng đủ xui xẻo, bị cướp đoạt hai lần.
Đàn ông vạm vỡ lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ xui xẻo đang ngủ mê man, cuối cùng tức không nhịn nổi, nhấc chân bắt đầu đạp mạnh, trút hết bất mãn trong lòng, chân đạp hơn mười mới nghiêng đầu: "Đi!"
Lạc Viêm Hành khó chịu nhíu mày, đau đớn kịch liệt buộc anh mở mắt, mùi thối rữa xông vào mũi, trong dạ dày sôi trào muốn nôn, tại sao toàn thân không còn hơi sức, cũng không biết người đang ở chỗ nào, đây chính là cuộc sống người mù nên có sao? Lồng chim tất nhiên là bi ai, nhưng nơi phồn hoa bên ngoài cũng không thấy có bao nhiêu êm ái.
Tuy bị cướp hết sạch nhưng nguy cơ đã giải trừ, không bao lâu bọn thủ hạ sẽ tìm tới, mà cô gái kia chỉ sợ cũng không còn duyên gặp nhau, anh tin tưởng cô có thể tìm tới một địa phương mà Long Hổ sẽ vĩnh viễn cũng không đuổi bắt được, dĩ nhiên, anh sẽ không đi tìm cô, loại tổn thương này một lần đã đủ.
Lúc này mới phát hiện, gấp gáp khó dằn nổi muốn đến Tòa thành Vatican như vậy cũng không phải là muốn nếm thử tự do, chỉ vì trên đường có người kia đi theo, cho dù là đi địa ngục, trong lòng cũng đầy vui vẻ chứ?
"Này, xảy ra chuyện gì? Đã bị cướp?"
Một ông già tóc vàng bưng hộp giầy ngồi xuống, móc móc cứt mũi xong mới móc ra một đống thức ăn hơi thiu tiếp tục nói: "Nghe không hiểu? Tiếng anh đấy? Không phải là người địa phương sao? Ăn một chút đi!" Đem một cái đùi gà đưa qua.
Lạc Viêm Hành lạnh lùng nhắm mắt, rõ ràng chẳng thèm ngó tới.
Ông già chê cười: "Còn rất có cốt khí, thật ra tôi để ý cậu đã một ngày, không phải từ nơi nào lưu lạc tới chứ? Vậy chúng ta có thể cùng cảnh ngộ rồi, trước kia nhà tôi cũng được xem là giàu có, mà tôi cũng là Giám đốc của một công ty ở Luân Đôn!" Nói đến chuyện cũ, ông già bẩn thỉu tùy ý ngồi xuống, nâng bàn tay nhăn nheo đầy dầu mỡ thức ăn, cứ như vậy lau miệng một cái tiếp tục nói: "Tài sản hơn tỷ, tôi biết các người cũng không tin, bởi vì nơi này không phải Luân Đôn, không ai biết công ty của tôi!"
Nhìn vẻ nghiêm túc của ông già cũng làm cho Lạc Viêm Hành muốn hỏi một chút quá trình vì sao từ một Giám đốc có tài sản hơn một tỷ trở thành một tên ăn xin, dù sao đây được xem là kinh nghiệm.
"Có nghe nói qua Long Hổ chưa?" Thấy người đàn ông nhíu mày, liền cười nói: "Không sai, chính là xã hội đen, trước kia tôi cũng có vợ con, nếu không phải sau chuyện kia, hiện tại cũng đã ôm cháu chắt rồi, những người xã hội đen kia cũng không phải là người nói lý lẽ, muốn làm gì thì làm, ngay cả cho cậu không gian hối hận cũng không có, bọn họ muốn thu lấy công ty của tôi, đương nhiên tôi không muốn, đây chính là thành quả tôi dùng tâm huyết tích lũy cả đời, nói đôi câu không hết, trở về bắt đầu bị khắp nơi nhắm vào, cũng trách chính tôi không cẩn thận, trong thực phẩm có nhiều chất độc hại nhưng không có kiểm tra ra, chết rất nhiều người!" Nói tới chỗ này, bộ dạng ông già thật bình tĩnh, cũng không cảm thấy không công bằng: "Trong một đêm, mất hết tất cả, thiếu một khoản nợ, khi thấy công ty mình thành lập được phủ lên danh tiếng xã hội đen, lúc ấy không còn hy vọng gì nữa, con trai ở trường học bị người đánh chết, con gái bỏ đi theo người, ha ha, nhưng tôi thì không chết!"
Lạc Viêm Hành chỉ yên lặng nghe, mặc dù muốn lên tiếng nhưng có lòng không đủ sức, cũng không cảm thấy xấu hổ, thực tế xã hội chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, giống như ông già này có nhiều vô số, ông ta có ủy khuất của ông ta, nhưng Long Hổ cũng muốn sinh tồn, muốn sinh tồn thì phải hy sinh người khác.
Đối với anh nhân từ với người chính là tàn nhẫn với chính mình, anh tin chắc lý lẽ này.
"Biết tại sao tôi không chết không? Lúc ban đầu tôi muốn tự tay giết thằng nhóc họ Lạc kia cho nên mới đi tới nơi này nằm gai nếm mật, bảy năm rồi, tôi làm tên ăn xin bảy năm rồi, để chờ một ngày nào đó..., tôi nói cậu có thể trò chuyện với tôi hay không? Cậu không mở miệng được sao?" Ông già bất mãn lay lay người đàn ông, thấy đối phương vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có thể lẩm bẩm: "Aiz! Cậu muốn hỏi tôi bây giờ suy nghĩ gì chứ? Thằng nhóc, tôi cho cậu biết, hiện tại tôi đã buông xuống tất cả, trước hết là tôi không giết được tên nhóc kia, xem như giết tên nhóc kia rồi thì phải làm thế nào đây? Vợ con sẽ trở về sao? Công ty sẽ trở về sao? Không biết, cho nên cậu đó, hãy cứ nhìn thông suốt mọi việc mới có chút vui vẻ, cậu nhìn tôi, hiện tại ăn đủ no, mặc ấm, người biết đủ!"
Lạc Viêm Hành không kiên nhẫn mím môi, mà ông già còn đang không ngừng giáo dục.
"Nhìn ra được, có thể cậu bị thất bại việc gì, nhưng cậu và tôi không giống nhau, cậu còn trẻ, nếu cậu gặp phải chuyện giống như tôi, như vậy tôi khuyên cậu, tỉnh lại đi, đừng làm cuộc sống khó khăn, nếu như tôi trẻ lại hai mươi tuổi, khẳng định còn có thể trở nên nổi bật. . . . . ."
Trung Quốc, thành phố F, bên trong một phòng khách sạn quốc tế sang trọng, Khúc Dị giống như một ông vua đang ngồi trong ghế da, kỳ quái nhìn cô gái đối diện, mới vừa trở về nước, không kịp bước vào nhà liền bị hẹn đến nơi này, thật sự không nghĩ ra: "Có chuyện có thể ở bên ngoài nói, cần gì phải tới nơi này tiêu pha?"
Ma Tử đang muốn giải thích, nhưng thật sự khó có thể mở miệng, cô còn chưa có phóng khoáng đến mức này, lén liếc mắt dò xét, anh không thể không lôi thôi lếch thếch được sao? Nhìn cái miệng đầy râu ria, thật đúng là cho rằng mình là Trương Phi sao? Càng nhìn càng không vừa mắt, ghét nhất râu quai nón, có việc cầu người, cho nên vẻ mặt vẫn hiền hòa, đôi tay sốt ruột xoa xoa đầu gối: "Anh. . . . . . có phải anh muốn cùng tôi. . . . . . Cái đó. . . . . . Lui tới hay không?" Rất sợ bị từ chối, bình tĩnh nhìn sang.
Khúc Dị mới vừa bưng lên ly trà thiếu chút nữa rơi xuống đất, đôi tay nắm chặt: "Thật xin lỗi, ngượng quá!" Lau chùi hết nước đọng trên mu bàn tay, sau đó trợn to mắt nhìn về phía cô gái: "Cô vừa mới nói cái gì?" Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác sao? Anh nhớ rõ lần trước gặp mặt rất không vui vẻ, ngay cả tiễn chân anh cũng không nguyện ý.
"Không nghe thấy thì thôi, coi như tôi không nói gì đi!" Phiền muộn đứng dậy, vừa muốn đi ra ngoài, tay liền bị kéo lại, theo thói quen gãi gãi cái ót, lúng túng khác thường: "Đầu tiên nói trước, người tôi thật nhiều tật xấu, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don. hơn nữa anh cũng đã biết, ly hôn một lần, không cha không mẹ, không biết làm cơm, quét dọn và rửa chén gì đó tạm được, anh yên tâm, thân thể tôi rất khỏe mạnh, không có chạm qua thứ không nên chạm, sanh đứa bé sẽ không có vấn đề, còn nữa, có lúc tính khí cũng không tốt lắm, có thể sẽ có chút ích kỷ, nhưng tôi có thể thay đổi!"
Người đàn ông từ kinh ngạc đến bật cười, lần nữa đè cô gái xuống: "Ngồi xuống trước, tôi rất bất ngờ, thật mà, nhưng tôi muốn biết, tại sao cô muốn cùng tôi hoà hợp?" Đừng tưởng rằng nhìn anh không ra bài xích trong mắt cô.
Hơi thở Ma Tử có chút gấp rút, giấu đầu hở đuôi, trợn mắt: "Mặc dù tôi không phải là Quốc Sắc Thiên Hương gì đó, nhưng anh cũng không ưu tú lắm đâu, cũng không soi gương xem khuôn mặt râu ria một chút, tôi và anh, nhìn bề ngoài cũng coi là xứng đôi, không nói gạt anh, kể từ sau khi ly hôn, tôi cũng không tin hôn nhân gì đó, càng không tin có người đàn ông nào chịu được tôi, tại anh vô duyên vô cớ quyến rũ, cũng cảm thấy người anh thật đàng hoàng, có thể thử lui tới, anh không muốn thì thôi!"
"Đợi đã...!" Lần nữa đè xuống cô gái muốn đứng dậy: "Tôi không nói không muốn, chỉ là quá đột ngột, cô thật sự nghĩ xong chưa?"
"Ừ, tôi nghĩ thật lâu, Khúc Dị, hôm nay hẹn anh tới nơi này, chính là muốn xem anh có thể thích hợp với tôi hay không, nếu anh thật sự. . . . . . có cảm giác đối với tôi, vậy tôi tin tưởng anh đối với tôi quả thật có chút ý tứ, nếu không có cảm giác thì. . . . . . Coi như tôi chưa từng tới!" Cũng không phải là lừa gạt, nếu không có cảm giác, như vậy sẽ không cần tiền, một khi xác định lui tới thì anh mới có lý do trợ giúp cô, mà cô cũng có cơ hội hoàn lại.
Khúc Dị vẫn có chút không dám tin, vốn chỉ cho rằng chỉ thương tiếc đối với cô gái này, đột nhiên nói đến muốn gì đó . . . . . . Trong lòng thật sự có chút . . . . . . Hưng phấn, mặc dù giàu có nhưng anh chưa từng đi tìm cô gái, không xác định sẽ kết hôn, anh cũng sẽ không tùy tiện dính vào các cô gái, nếu là người khác, chắc chắn anh từ chối, lần này lại muốn nắm chắc cơ hội.
Nhưng anh không muốn hoan ái có mục đích, đó là tình cảm thật đáng khinh, thật giống như đã hiểu ra cái gì, mỉm cười lấy ra một tấm thẻ đưa tới: "Mật mã là sáu một, tôi ở Anh quốc đã nghe nói chuyện của các người, tổng cộng là hai tỷ, chuyện này là lỗi của đại ca, tôi thay mặt anh ấy trịnh trọng nói xin lỗi với mọi người, hi vọng mọi người có thể nhớ điều này!" Aiz! Anh không biết tại sao đại ca phải làm như vậy, nhưng quá không đạo đức rồi, phải biết khi đó, đúng là bọn họ vô cùng đau lòng, còn mang theo anh em đã chết, không phải muốn cho những người chết đó không nhắm mắt sao?
Mặc dù muốn đè ép, cũng phải chờ làm xong tang sự chứ? Như thế rất tốt rồi, Phi Vân Bang vì chuyện tang sự này đều muốn qua loa chấm dứt, loại hận này làm sao hóa giải được đây? Cho nên anh kết luận có lẽ cô gái này vì tiền mà tới, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, mặc dù cô không đến, anh cũng sẽ tự tay đưa qua.
Ma Tử không hề lấy tiền, mà mắng chửi: "Vốn cho rằng anh không giống bọn họ, xem ra tôi đánh giá anh quá cao!" Đáng chết, anh coi cô như gái điếm sao? Không sai, cuối cùng là vì tiền, nhưng người một nhà thì khác, sẽ nghĩ biện pháp trả lại nợ, nhưng bây giờ có ý gì? Cho rằng cô tới đây dùng thân thể đổi tiền sao? Sau đó không thiếu nợ nhau?
Khúc Dị bị mắng choáng váng đầu, sau khi tỉnh táo, cô gái chạy tới cửa, vội vàng đứng dậy ngăn lại: "Tôi không có ý khác, đây vốn là muốn bồi thường cho các người, tôi. . . . . . Thôi, tôi không nói là được chưa? Như vậy đi, cô muốn như thế nào, tôi sẽ làm như thế ấy, tôi là người không biết ăn nói, như vậy được chưa?" Tại sao cô gái này động một chút là phát giận? Anh có chọc giận cô sao? Không có chứ?
"Lời này là anh nói, được, bây giờ bắt đầu, anh đi tắm đi!" Mặt không đổi sắc chỉ hướng phòng tắm, thấy người đàn ông do dự, lập tức mặt lạnh: "Đừng nói với tôi đổi ý rồi hả ?"
"Bà cô ơi, chúng ta như vậy, có thể quá không bình thường hay không? Không cảm thấy quá nhanh? Thật ra có thể đợi đến sau khi kết hôn mới. . . . . ."
Ma Tử có chút phiền não, vì mạng của các anh em, cô phải đánh nhanh thắng nhanh, cố nặn ra một nụ cười: "Tôi chịu đựng tổn thương, thường bị người mắng xấu xí, tự nhiên hiểu rõ, hôn nhân không có tình yêu chắc sẽ không có hạnh phúc, có lẽ người khác sau khi kết hôn mới động phòng, nhưng đối với tôi, chỉ có thể như vậy, nếu như kết hôn, anh đối với gương mặt này của tôi không làm sao có hứng thú, khi đó tôi phải làm thế nào? Ly hôn lần nữa?"
Khúc Dị bị nói xong, liên tục lùi về phía sau, không cách nào phản bác, cho đến khi bị bức vào phòng tắm, bắt được hai vai cô gái: "Tại sao cô phải tự xem thấp bản thân như vậy? Không phải tất cả người đàn ông đều chỉ nhìn bề ngoài, lấy tôi mà nói, biết tại sao tôi thích cô không? Đúng vậy, lúc đầu là vì số mạng của cô rất giống mẹ tôi, nhưng tôi phát hiện cô kiên cường hơn mẹ tôi nhiều lắm, cuối cùng tôi nghĩ, nếu như bà ấy có một nửa ngạo khí của cô cũng không rơi vào hoàn cảnh đó, tôi nhìn thấy cô là một cô gái tốt, người nào cưới được cô cũng là hạnh phúc lớn nhất của anh ta, mặc dù tôi không biết tôi có yêu cô hay không, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi tuyệt không đối xử với cô giống như người chồng trước của cô!"
Ma Tử vốn nên tức giận, không ngờ ngược lại chuyển thành cười, không hề mặt lạnh nhìn người giống như lúc nảy, vỗ vỗ bả vai người đàn ông làm quen nói: "Vốn là tôi còn đang suy nghĩ tại sao tên nhóc anh lại coi trọng tôi? Thật sự, tôi nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra, cuối cùng tôi cho rằng có thể đắc tội với anh ở đâu đó, cố ý tới trêu chọc tôi, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không yêu anh, chỉ là không sao, dù sao chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu? Thật ra tôi thích loại người đàng hoàng như anh, tôi nghĩ có một ngày, có lẽ tôi sẽ thật thích anh, anh đã nhìn tôi không lạ mắt, như vậy tôi cũng không tự cho rằng mình là người thanh cao, chúng ta có thể cùng cố gắng!" Đối với tương lai tốt đẹp, người đàn ông này cũng không phải là thành thật mà là ngốc, quýnh lên, nghĩ cái gì nói tất cả ra cái đó, người tài giỏi như thế nắm chặt trong tay, giữ thật chặt.
Được rồi, hiện tại mới phát hiện người này thật là một chọn lựa không tồi.
"Cô cười rồi!" Khúc Dị nhìn ngây người, đây là lần đầu tiên ở trước mặt anh cô gái cười rất tự nhiên, thật xinh đẹp.
Ma Tử lập tức trừng mắt to: "Tranh thủ thời gian tắm rửa, nếu chút nữa trời tối, nhất định sẽ cho anh đẹp mắt!" Thở phì phò kéo cửa ra, vỗ vỗ ngực, khiếu thẩm mỹ của người đàn ông này nhất định có vấn đề, nhất định có vấn đề, sao có thể nhìn cô đến ngây ngốc, cô thật có mê người như vậy sao? Hơn nữa tại sao mặt lại nóng như vậy? Lúc này phát xuân quá mãnh liệt, cũng có chút chống đỡ không được.
Cô tin tưởng anh thật thích cô, cô có nghe nói qua mẹ của Khúc Dị, nếu là nguyên nhân khác, có lẽ sẽ xì mũi coi thường, nhưng mang người mẹ đã chết ra nói, cô còn có lý do gì để nghi ngờ? Trời ạ, Khúc Dị là thật thích cô, lại có thể mang cô so sánh với mẹ của anh, sau khi cưới chỉ cần không tìm người phụ nữ thứ ba, gây bất hòa làm loạn, mặc kệ anh có khuyết điểm gì, cô đều có thể bao dung.
Cho dù là. . . . . . có đánh cô, cũng có thể nhịn, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống đang uống say. . . . . .
Còn tưởng rằng sẽ cô đơn tới già, không ngờ cũng tuổi rồi còn có đàn ông thích, không phải ông trời quá tàn nhẫn lạnh lùng sao! Khúc Dị. . . . . . Khúc Dị. . . . . . Chỉ cần không quan tâm bề ngoài của cô, cô nhất định có biện pháp làm cho anh yêu cô, thật ra râu quai nón cũng rất tốt, rất đàn ông, hơn nữa sau khi trải qua quan sát khoảng cách gần, cô phát hiện ánh mắt, lỗ mũi, lông mày của người đàn ông này, thậm chí ngay cả gáy cũng vô cùng tinh tế, còn có đôi môi, thật mỏng, hàm răng trắng bóng, được cho là đẹp trai.
Nghe bên trong phòng truyền ra tiếng nước chảy, bàn tay nhỏ bé từ từ sờ lên cửa gỗ, nhếch miệng lẩm bẩm nói: "Nếu anh không rời bỏ, tôi cũng không chê!" Hai hàng nước mắt theo khóe mắt lăn xuống, từ nay về sau, Khúc Dị chính là người đàn ông của Ma Tử cô, ai dám tổn thương anh, cô muốn đi liều mạng với người đó!