Vừa bước chân lên đảo, nghênh đón họ là một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, có đôi chút giống Tây Phong Âu nhưng khác biệt ở chỗ lão nhân gia này nhìn rất dõng dạc, có chút dễ gần không thâm sâu bí hiểm như Tây Phong Âu. “Thất nhi” nụ cười ấm nồng trên bờ môi, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, giọng khàn khàn sanh sảnh mà nói
Khẽ gật đầu bọn họ cùng nhau tiến vào rừng rậm, bất chợt xung quanh đều tĩnh lặng dị thường, nhoẻn môi cười mỉa “Vậy là chúng ta đã bị phát hiện”
Vừa dứt lời hàng ngàn cây tên như những chú ong độc thẳng tiến tới, Liễu Thất lùi lại, lão nhân nhân một tay làm hình bát quái hoàn toàn thu hết những mũi tên vô hình vào bụng bất ngờ đẩy ra, tên đi từ hướng nào về lại hướng đó.
“Xú lão nhân, nhà ngươi là ai” Yêu Ái từ lùm cây xuất hiện, hùng hồ chỉ vào lão nhân gia nói.
Một nụ cười nhẹ hé lộ “Là tử thần đòi mạng” nói xong hai bên cùng nhau xông vào giao chiến
“Để lại mọi chuyện cho họ, đi theo ta” Liễu Thất kéo Hoàng Bá Hạo Minh từ đám đông ra, nói, hắn giật tay lại nói “Hảo”
Trước khi xoay mặt ra đi Liễu Thất nhoẻn môi cười tà mị điểm này khiến Hoàng Bá Hạo Minh có chút giật mình.
Bước vào một khu rừng khác, một lôi đài xuất hiện, trên cột thánh giá có một thân ảnh quên thuộc bị trói trên đó, xung quanh là cỏ rơm vay quanh người “Sương nhi” Hoàng Bá Hạo Minh đau lòng gọi.
“Cuối cùng nhà ngươi cũng đã tới” Yêu Nghiệt xuất hiện, lạnh lùng nhìn thân ảnh phiêu diêu như cơn gió mùa xuân phía dưới.
Cười nhạt, Liễu Thất nói “Người đã tới, giờ thì giao người”
Yêu Nghiệt cười lạnh “Giao người, hôm nay ai có mạng bước vào đảo thì không có mạng đi ra”
Cười mỉa, Hoàng Bá Hạo Minh liền phản bác “Thế thì xem ai sống ai chết”, cả hai bên liền tiến lên giao chiến.
“Uy, cuối cùng cứu binh của ngươi cũng tới, phải cố lên a” tiểu phiền phức hảo tâm nhắc nhở
Đôi mặt nặng trĩu nhập nhèm lắp bắp như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị độc dược hành hạ khiến cho người suy yếu cực điểm ngay cả nói cũng không nên lời.
“Độc Cô Thát Tề ta khuyên ngươi nên quy phục, cùng ta đối phó với bọn họ, ít ra ta sẽ rộng lượng, tha cho ngươi con đường sống” Yêu Nghiệt đứng trên lôi đài nhìn các tỷ muội mình đang chiếm uy thế thì nàng liền ra thế thượng phong hướng tới Liễu Thất nói.
Cười yếu ớt “Rất tiếc, ta không phải là hắn” một chưởng vào bả vai của Yêu Cơ khiến nàng lùi lại vài ba bước, không bỏ qua cơ hội Yêu Cơ tiếp tục xông lên
“Ngươi đừng dối thần gạt quỷ nữa” Yêu Nghiệt không tin, luận thân hình, luận giọng nói thì nàng chắc chắn là Độc Cô Thát Tề.
Chiết phiến đỡ lấy bàn tay độc ác như dạ xoa, Yêu Cơ cười lạnh bất chợt từ cổ tay lộ ra độc châm phi thẳng vào người của Liễu Thất.
Nhăn mày Liễu Thất không mảy may cầm lấy độc châm trên cổ tay khẽ xoay người “Á” Yêu Cơ liền nằm lăn quay dưới đất, chưa hả được cơn giận của bản thân mình Liễu Thất liền dùng đôi chân kẹp chặt lấy đầu của Yêu Cơ.
“Hư” hành động này khiến Yêu Cơ bị nghẹt thở, bàn tay đập lấy đất cát để phát tiết hòng bớt đau đớn, trở lại bên này Yêu Sắc cùng Yêu Huyết đang hợp sức đối phó với Hoàng Bá Hạo Minh, hai người hợp lại đương nhiên chưa là đối thủ của Hoàng Bá Hạo Minh, cả hai người đều bị Hoàng Bá Hạo Minh đẩy lùi.
Nằm dưới đất Yêu Sắc thấy Yêu Cơ đang bị Liễu Thất hành hạ thì phi như cơn gió đến bên Liễu Thất “Cẩn thận” bên này Hoàng Bá Hạo Minh khéo nhắc nhở
Thả Yêu Cơ ra, Liễu Thất nhanh chóng chộp được cái cổ mảnh khảng của Yêu Sắc, hai mắt trở nên thâm độc, bàn tay siết chặt cổ nàng ta, tay kia liền bẻ gãy bàn tay của Yêu Sắc “Rắc”
“Áaaaaaaaaaaaaaa” Yêu Sắc kêu la lên thật khủng khiếp
“Tam muội/Tam tỷ” ba yêu nữ còn lại đều đồng thanh gọi, nhịn không được Yêu Huyết liền xong lên đòi lại công đạo cho Yêu Sắc, Hoàng Bá Hạo Minh lanh lẹ liền cản trở hành động của nàng ta.
Chưa hài lòng, Liễu Thất như yêu quái, đôi tay như chứa sức mạnh ngàn cân cứ không ngừng nhào nát cánh tay của Yêu Sắc ra “Áaaaaaaaaa, giết ta đi, áaaaaaaaaaaaa”
Sống như vậy không bằng chết, chi bằng chết một cách thống khoái, nở lên nụ cười yêu nghiệt “Giết ngươi, đừng nằm mộng nữa, bổn công tử muốn các ngươi chết thật đau đớn, sống cũng như chết” đôi mắt lóe sáng sáng, nụ cười mãn nguyện bản tính hung tàn lộ rõ.
“Ta sẽ cứu muội” Yêu Nghiệt không đành lòng, liền phi thân tới gần Liễu Thất, khẽ xoay đầu lại các tấm vải như suối tuôn trào ra, quấn lấy hai thân ảnh không tự lượng sức.
Bất chợt Liễu Thất cười như điên dại, đôi mắt sau lớp mặt nạ phát sáng, cả người đều tản ra hàn khí khó có thể khống chế.
Hàn phục được Yêu Huyết, Hoàng Bá Hạo Minh muốn giúp một tay bất chợt bị Liễu Thất làm hoảng sợ, trong tay đang bóp chặt con mồi khiến nó thoi thóp chết cũng không xong sống cũng không được, còn hai thân ảnh bị các dãi lụa quấn chặt lấy vùng vẫy như con cá nằm trên thớt.
Liễu Thất bây giờ không còn sự dõng dạc, bất cần đời mà chính là một yêu ma, một đại ma đầu tái thế, giọng cười của hắn còn đáng sợ hơn cả thần chết.
Hoàng Bá Hạo Minh thấy thế sắc mặt tái lại “Liễu Thất, ngươi hãy thanh tỉnh lại đi, lúc này không thể tẩu hỏa nhập ma được”
Phải, chính xác bây giờ Liễu Thất như kẻ vô hồn, gặp người là – sát
Yêu Nghiệt cố gắng vùng vẫy, vận dụng hết toàn bộ nội công dồn lên đan điền “Yá” các dãy lụa quấn quanh nàng liền biến thành vảivụn rơi xuống đất “Đi chết đi”
Yêu Nghiệt liền tiến gần Liễu Thất “Hừ” một tiếng hừ lạnh vang lên, nội công thâm hậu của Liễu Thất đánh bật cả Yêu Nghiệt, nở nụ cười mãn nguyện, Liễu Thất tàn độc bẻ gãy cánh tay của Yêu Sắc “Áaaaaaaaaaaa”
La lên thảm thiết, dòng máu tươi phun trào, người thấy cũng đau lòng, tận mắt chứng kiến sự tàn độc của Liễu Thất ngay cả Hoàng Bá Hạo Minh cũng phải khiếp sợ, hắn nổi điên thì chỉ đả thương người vô tội, còn Liễu Thất nổi điên thì liền xé rát thịt kẻ khác ra như xé giấy???
Cười thật sảng khoái, Liễu Thất buông con mồi ra, nở nụ cười nham hiểm nhìn lấy Yêu Cơ sắc mặt tái mét do bị vải lụa cuộn chặt đã lâu, bất ngờ thu lại vải lụa Liễu Thất liền chẻ đôi Yêu Cơ ra, cho nàng ta cái chết thật thống khoái.
“Không” Yêu Nghiệt hét lên, mắt chứa đựng hận thù nói “Được lắm, ngài tàn độc thì đừng trách ta”
Nói xong Yêu Nghiệt liền tức tốc phi thân đến bên lôi đài, không chịu thua thiệt Hoàng Bá Hạo Minh liền đi theo, mắt thấy độc trảo tiến thẳng tới cổ của Hoàng Bá Dạ Sương, hắn đau lòng liền dùng lưng mình đỡ lấy “Á”
Độc trảo gim sâu vào da thịt, khiến Hoàng Bá Hạo Minh đau tới nhăn mày nhưng bất chấp tất cả dùng thân mình che chắn cho thân ảnh yếu đuối, sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Bá Dạ Sương
Đầu Liễu Thất liền hạ xuống bên trái, rồi ngẩng ngơ nhìn, có lẽ vì hỏa khí công tâm khiến Liễu Thất trở nên thần trí bất minh chỉ biết trơ mắt nhìn Hoàng Bá Hạo Minh bị Yêu Nghiệt hành hạ.
Vận nội công ở cánh tay Hoàng Bá Hạo Minh tức thì đẩy lùi Yêu Nghiệt, nhưng Yêu Nghiệt đang được lợi thế tuyệt không buông tha con mồi trước mắt.
Sau khi độc trảo được rút ra thì cả người Hoàng Bá Hạo Minh liền bị độc công tâm “A”, cả người liền khụy xuống, ôm chặt lấy tim của mình, khuôn mặt anh tuấn nhăn nheo có thể thấy độc của Yêu Nghiệt rất mạnh.
Sau khi thức tỉnh Liễu Thất liền nhăn mày muốn tiến lên thì Yêu Nghiệt quyết không chừa cơ hội nào cho đôi lữ tình nhân khổ mệnh kia một cơ hội nào cả, độc trảo như tên lửa lao thẳng tới người Hoàng Bá Dạ Sương.
Một cơn gió mạnh xuất hiện làm cho Yêu Nghiệt phải che lại mặt vì cát bụi bay tứ tung, phất ống tay áo, cây thập giá tự liền bị che đôi ra, Hoàng Bá Dạ Sương liền nằm chọn trong tay của nam tử kimono, một nam ôm một nữ từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống như tiên tử hạ phàm
“Ngươi là ai” sắc mặt tái mét, Yêu Nghiệt hỏi
Liễu Thất từ khi nào đã đi tới bên cạnh Hoàng Bá Hạo Minh, cởi bao tay ra, một ngón tay liền áp vào trán của hắn, bất chợt đẩy Hoàng Bá Hạo Minh nằm xuống, bàn tay nhanh chóng di chuyển từ chân lên đỉnh đầu, các luồn khí đen cứ tuôn trào ra từ người của Hoàng Bá Hạo Minh.
Từ khuôn mặt nhuộm đen như ‘bao thanh thiên’ nay đã hồng nhuận có sắc khí hơn, đỡ đầu hắn lên, một viên thuốc liền nhét thẳng vào cổ họng của hắn.
Liễu Thất đứng lên liền đỡ lấy Hoàng Bá Dạ Sương rồi nhìn lấy cái nam tử áo trắng hiện giờ, cả hai tuy giao mắt nhìn nhau, nhưng lại lộ rõ giới tuyến của hai người, có một khoảng trống vô hình đã ngăn cách hai người.