Cố Mộc Hy vốn đang cố chịu đựng khó chịu vì thuốc kích thích.
Lại bị anh hôn làm cho mờ mịt,bất giác lại thuận theo đưa tay quàng lấy cổ anh,ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của anh.
Nước từ voi sen vẫn không ngừng chảy,hai cơ thể ướt đẫm dính vào nhau,dấy lên dục vọng nguyên thủy.
Lãnh Thiên Kiệt cỡi bỏ áo sơ mi cùng quần dài của mình,ôm cô gái nhỏ triền miên trong phòng tắm.
Lưng cô áp sát vào vách tường lạnh lẽo,cả người bị anh vây chặt trong lòng ngực rắn chắc quyến rủ.
Cô rên khẽ theo từng nụ hôn vụn vặt của anh rơi trên ngực,xương quai xanh,cả cần cổ trắng ngần.
«Ưm....boss....»
«Gọi tên tôi.»Anh không ngừng ra vào cơ thể cô,lại khàn giọng yêu cầu,tay ôm siết vòng eo nhỏ nhắn.
«Lãnh....Thiên Kiệt,đừng.... a.»Cô chịu đựng dục vọng to lớn của anh,cả người mềm nhũn dựa vào lòng ngực anh,bám trụ lấy vai anh.
Anh chốc lát lại chưa thỏa mãn xoay cô áp mặt vào tường,từ sau không ngừng ra vào trong cô,lại mờ mịt hôn lên tấm lưng mãnh khánh,không tì vết của nữ nhân đang mềm nhũn.
......
Lãnh Thiên Kiệt tỉnh dậy vào lúc sáng sớm,đồng hồ sinh lý của anh hoạt động rất tốt,không có thói quen dậy trễ.
Anh nhìn nữ nhân đang vùi đầu vào ngực anh ngủ say hài lòng cong khóe môi,ánh mắt lại trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Người con gái này là của anh,mãi cũng là của anh.
Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán cô,anh rời giường vào phòng tắm.
.....
«Boss,thật ngại quá,tôi ngủ quên.»Cố Mộc Hy lật đặt chạy đến công ti,vừa mở cửa liền thấy boss đứng trầm ngâm bên cửa sổ.
«Sao không ngủ thêm lát nữa.»Anh dời ánh mắt,xoay người.
«Tôi sợ trừ lương a.»
«Boss,hôm qua anh nói giờ còn tính chứ.»
«Nói gì.»Anh khẽ cười,cô một chút cũng không nhắc đến chuyện tối qua.
«Anh là nói tiền lương tăng gấp đôi a.»Cô nhìn anh,không phải lại định ăn quỵt chứ.
«Không tính nữa.»
«Boss,không phải chứ.Tôi không nghỉ anh lại là người thất đức như thế.»Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ thất đức.
«Thất đức?Tôi là muốn cho em tăng lương nhiều hơn nhưng.....»
«Boss,lúc nãy tôi nói đùa thôi mà,anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân.»Cô cười lấy lòng,ngu ngốc thật.
«Sao nữa.»
«Tiền lương có thể tăng thêm nhiều chứ.»Trọng tâm vốn là đây mà.
«Tăng gấp đôi.»Anh nhìn gương mặt hớn hở của người con gái nhỏ trước mặt,cong khóe môi.
«Hả,không phải anh nói nhiều hơn sao.»
«Tôi có nói sao,không nhớ rồi.»Anh nhìn cô,đôi mắt dài hẹp có vài phần dịu cợt.
«Boss,anh bây giờ là quá tiểu nhân,nói không chịu nhận.»
«Tiểu nhân tôi đây có việc muốn cho em tăng lương,nhưng....»
«A,boss,anh biết tính tôi rồi,tôi là nói đùa,nói đùa thôi.»Cố Mộc Hy vẫn là Cố Mộc Hy,nghe tới tiền liền bất chấp tất cả,hai mắt sáng rực.
«Tôi cần suy nghĩ lại.»
Thù cũng dai thật,hừ,bà đây sao bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
Cô nhấc gót đi lại phía tay,khôn khéo đưa đôi tay nhỏ bé xoa bóp vai anh.
«Boss,tôi nói này,anh là nên rộng lượng một chút a,như vậy sẽ càng có nhiều người ái mộ anh.»Bàn tay cô vẫn chuyển động nhẹ trên vai anh.
Lãnh Thiên Kiệt khẽ cong môi,cô gái nhỏ này lại càng ngày càng lớn gan.
«Tôi không cần nhiều người ái mộ,chỉ cần một người.»Anh kéo tay cô,đem người cô áp vào lòng mình,đặt mông lên chân anh,tư thế vô cùng mờ ám.
«Muốn tăng lương cũng không phải chuyện khó,chỉ cần....»Anh đưa bàn tay vào trong áo sơ mi của cô,vuốt ve những dấu đỏ tối qua anh để lại.
«Boss,bệnh biến thái của anh vô phương cứu chữa nhỉ?»Cố Mộc Hy véo mạnh hông anh,bật dậy trừng lớn mắt,liền xoay lưng về chỗ làm việc.
Đã không được tăng lương còn bị sàm sỡ.
......
Hôm nay,Lãnh Thiên Kiệt lôi cô về nhà rất sớm.
Cố Mộc Hy cỡi giày,đá vào một xó,chuẩn bị vào phòng thì bị anh gọi lại.
«Tối nay theo tôi đi dự tiệc.»
Không phải là tối nay em rãnh không mà là tối nay theo tôi đi dự tiệc,ô sin của anh chắc,lúc nào cũng ưa trò ra lệnh.
«Tôi không đi,đi với anh lần nào gặp xui xẻo lần đó.»
«Tôi cho em phút chuẩn bị.»Dứt lời anh liền vào phòng.
Cố Mộc Hy nhìn bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cửa,ai oán le lưỡi,anh ta là ai mà ra lệnh cho cô,ừm là boss a.
Cố Mộc Hy tắm rữa xong liền chui vào chăn nằm dài trên giường, không hề quan tâm dự tiệc gì đó.
«Cố Mộc Hy,em cũng gan thật đấy.»Lãnh Thiên Kiệt tây trang phẳng phiu đứng bên cạnh giường cô,lát sau anh liền áp người xuống đè lên cô.
«Muốn vận động một chút trước khi đi không.»Anh kéo chăn,mập mờ đưa bàn tay vào trong áo ngủ cuả cô.
«Tôi dậy,tôi đi là được chứ gì.»Cô đẩy người anh,vùng dậy ngay lập tức.
Lãnh Thiên Kiệt hài lòng,ngồi nhàn nhã trên giường nhìn cô lục lọi tủ quần áo.
«Boss,anh cứ ngồi như vậy sao tôi thay đồ.»
«Việc em thay đồ thì liên quan gì đến việc tôi ngồi ở đây.»
«Anh điên khùng gì vậy.Anh thay đồ có người nhìn anh chằm chằm anh chịu được không.»
«Người đó là em thì có thể miễn cưỡng chịu được.»
Lãnh Thiên Kiệt không đợi cô nỗi cáu liền đi lại kéo nữ nhân đang mặc đồ ngủ ra khỏi nhà.
«Không cần thay nữa,tôi chuẩn bị cho em rồi.»
.....
Nơi tổ chức tiệc khá long trọng,người đến khá đông đủ.
Hầu hết các con mắt đều hướng về nam nhân tuấn tú cùng nữ nhân thanh lịch đang tiến vào.
Cố Mộc Hy trong bộ lễ phục màu tím nhạt vô cùng xinh đẹp,thanh lịch,tóc dài buôn thả sau lưng,gương mặt vốn rất xinh đẹp trang điểm nhẹ lại càng thêm có thần khí.
«Boss,là tiệc gì vậy.»Cô khoác tay anh,theo bước chân anh chậm rãi tiến vào bên trong.
«Đính hôn.»
«Là ai đính hôn a.»
«Tôi.»
«Hả.....»Cố Mộc Hy suýt chút thì ngã ngữa,anh....anh đính hôn.
«Là với Hứa Uyển Đình?»Cô có chút bất ngờ,lại thấy trong lòng hơi trùng xuống.
«Ừm.»Anh phát hiện cô không vui,trong lòng có chút thoải mái.
«Vậy tại sao còn đưa tôi đến đây.»Hóa ra ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô cũng vì lễ đính hôn anh lại đưa một người phụ nữ khác đến.
«Đưa em đến ăn tối.»Anh cười,sao Cố Mộc Hy lại cảm thấy nụ cười đó vô cùng đáng ghét.
«Tôi không ăn,không quấy rầy lễ đính hôn của anh nữa.»Cô cụp mắt,thoát cánh tay khỏi người anh,xoay người bỏ chạy.
Lãnh Thiên Kiệt không ngờ cô lại bỏ chạy,anh không chút do dự liền đuổi theo,thu hút ánh nhìn trăm con mắt trong buổi lễ.
«Cố Mộc Hy,em sao phải chạy chứ.»Lãnh Thiên Kiệt đuổi kịp cô ngoài bãi đổ xe,anh nắm chặt lấy tay cô kéo cô sát lại mình.
«Lãnh Thiên Kiệt,anh đừng đùa dai như vậy nữa,tôi chịu không nỗi.»Cô cắn mạnh tay anh,dứt khoát chạy đi.
Lại một lần nữa bị tóm lại,Cố Mộc Hy tức tối quăng cho anh một cái tát «Đồ ăn trong đó tôi nuốt không vô,anh tự đi mà ăn.Khiến tôi trở thành con rối như vậy đủ rồi.»
«Cố Mộc Hy,em lại làm loạn gì vậy hả.»Lãnh Thiên Kiệt nắm lấy bả vai cô,tức giận vì lại bị cô cho ăn tát.
«Anh đừng nghĩ tôi ngốc nghếch không biết gì,anh không muốn cưới Hứa Uyên Đình,lại lấy tôi làm lá chắn.Anh coi tôi là gì hả?»Gương mặt cô đã thoáng chốc nhợt nhạt,trong lòng vô cùng bức rức.
«Em còn nói mình không ngốc,tôi khi nào lấy em làm lá chắn.»Thực ra đêm nay anh mang cô tới cũng vì muốn chính thức cho cô một danh phận trước mọi người.
«Đủ rồi,tôi dù sao cũng là nữ nhân,không đủ kiên cường chịu đựng trò đùa của anh,buông tha tôi đi.»Cô biết chính mình vì sao tức giận,cũng vì trong lòng có anh nên mới như vậy.
«Em là không thích tôi đính hôn với cô ta sao.»Anh lấy lại bình tĩnh,ôm cô vào lòng ngực,cưng chiều xoa đầu cô.
«Tôi không thích thì sao?Anh có thể vì tôi mà hủy hôn à,hay vì tôi mà có thể trở mặt với mọi người.»Cô vùng ra,đối diện với ánh mắt của anh,gương mặt có vài phần cứng ngắt.
Thấy anh lặng im,cô quyết định quay lưng rời đi.
«Em lại định đi đâu.»Anh lại kéo tay cô,lôi cô đối diện với anh.
Cố Mộc Hy im lặng,giây sau liền tháo giày cao gót,bông tai,dây chuyền,cả chiếc lắc lủng lẳng trên cổ tay.
Đây là những thứ anh chuẩn bị cho cô.
«Tất cả đều trả lại cho anh.Đi tìm người khác mà làm lá chắn.»Cô không đợi anh nói lại tiếp tục.
«Bộ lễ phục này tôi sẽ gữi lại anh sau.»Dứt lời cô liền chân không rời đi.
Lãnh Thiên Kiệt lần này không đuổi theo,chỉ lặng lặng nhìn các thứ cô để lại dưới đất.
« Có thể,vì em tôi chuyện gì cũng có thể.»Bóng dáng ai đã đã khuất vào màn đêm rồi.
Trầm ngâm một lát anh lấy điện thoại gọi đến Hạo Dương.
«Gần nhà hàng Bust,đi tìm Cố Mộc Hy cho tôi.Đón cô ấy về nhà cậu.»
Anh tắt điện thoại,liền xoay người vào trong.
Cố Mộc Hy lững thửng bước bôn trên vỉa hè,có vô số ánh mắt người đi đường nhìn về phía cô bàn tán xì xầm.
Cô còn tâm trạng đâu để ý,đầu óc cô toàn những hình ảnh Lãnh Thiên Kiệt cùng Hứa Uyên Đình đính hôn trước bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của mọi người.
«Bíp...bíp.....»Tiếng còi xe làm Cố Mộc Hy giật mình quay đầu lại.
«Thư Kí Cố,sao lại ở đây.»Là Fell,anh ta đi lại phía cô,ánh mắt khiến cô vô cùng quen thuộc.
«Tôi.....Tôi.....về nhà.»
«Lên xe đi,tôi chở cô về.»