Đại Bảo Bối

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu như bà nội Lam Lam ngỏ ý khi Quan Quan mới hai tuổi, Chúc Chu sẽ từ chối không chút do dự. Vì không có ai chăm con hộ, mình anh nuôi con, hoàn toàn không có ý định yêu đương. Tim dành hết con rồi, làm gì còn chỗ trống cho cái khác.

Nhưng bây giờ không giống thế, con cũng lên lớp chồi rồi, không cần anh kè kè bên cạnh nữa, anh có thể yên tâm hơn. Trước đây con còn quá nhỏ, anh không yên lòng nổi, cũng không có tâm trí nào mà đi yêu đương.

Hiện anh đã có công việc, con cũng đã năm tuổi, biết chạy biết nhảy, còn đang đi học, có vẻ là thời cơ rất thích hợp. Chúc Chu cũng không phải người cứng nhắc, khi người các có ý mai mối anh sẽ không từ chối thẳng thừng. Anh trải qua một đoạn tình cảm không thuận lợi, lúc đầu còn muốn từ bỏ, sau này có con thì không nghĩ tới chuyện đó nữa, nhưng giờ cuộc sống đã dần đi vào quỹ đạo, sao còn từ chối chứ?

Cho nên Chúc Chu suy nghĩ một lúc rồi cười gật đầu: “Được ạ.”

Bà nội Lam Lam thấy Chúc Chu không phản đối, trong lòng càng vui. Tuy Chúc Chu là ba đơn thân nhưng không sao nha, đứa bé cũng ngoan như vậy, có thể thấy cha mẹ rất biết dạy con, hoàn toàn không nên kì thị người có con. Năm đó chị của bà cũng là mẹ đơn thân, không muốn kết hôn nhưng muốn làm mẹ nên đã mua tng trùng, mang thai tự nhiên; sau đó vào năm tuổi, con tuổi, chị bà gặp được người chồng hiện tại. Hai người gắn bó như keo sơn, sau đó sinh thêm hai đứa con, mà hai vợ chồng cũng đối xử với ba đứa bình đẳng như nhau, con cần gì đều có, không thiên vị đứa nào. Ba người con giờ đều đã thành gia lập nghiệp, tính cách linh hoạt phóng khoáng, tốt hơn đứa con thứ nhà bà nhiều.

Có gia đình, không thiếu cha cũng chẳng thiếu mẹ, cũng thi lấy giấy chứng nhận tư cách cha mẹ, nhưng khi thực sự thành cha mẹ lại không có cách nào làm cho chu toàn. Không ít người thi được giấy chứng nhận tư cách cha mẹ, nhưng người có thể đảm đương được trách nhiệm nuôi một đứa trẻ lại chẳng có bao nhiêu.

“Được được được, nhưng hiện tại chưa thể sắp xếp xem mắt được, nó còn đang ở nước ngoài, cuối năm mới về nước. Đợi đến cuối năm, nó trở lại, cô lại sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, cháu thấy sao?”

“Được ạ, nhưng nếu kỳ nghỉ đông cuối năm về thì lúc xem mắt có lẽ cháu sẽ phải dắt theo Quan Quan, bởi vì có mình cháu chăm con thôi, để bé ở một mình thì cháu không yên tâm lắm.”

“Chuyện này thì cháu không cần lo. Lúc đó cô cũng dắt theo Lam Lam, đi cùng hai đứa. Hai đứa cứ tán gẫu, cô dắt hai đứa nhỏ đi khu giải trí chơi, không quấy rầy đến hai người, như vậy cháu cũng thấy yên tâm.”

Bà nội Lam Lam đang nói đến khu vui chơi cho trẻ trong trung tâm thương mại mà không cần người lớn kèm cặp, Chúc Chu cũng từng đưa Quan Quan đến đó chơi mấy lần rồi.

Chúc Chu thấy rất ổn, gật đầu: “Vâng.”

Trên đường trở về, Quan Quan hỏi Chúc Chu: “Baba, xem mắt là gì ạ?”

Chúc Chu không né tránh, cẩn thận giải thích với Quan Quan: “Xem mắt là để baba đi làm quen bạn mới, nếu như thấy hợp nhau thì có thể trở thành người yêu.”

“Vậy ba sẽ kết hôn với người ta ạ? Kết hôn xong thì con còn được ở bên baba không ạ?”

“Đương nhiên, baba sẽ vĩnh viễn ở bên con, trừ phi con không muốn ở bên ba nữa, còn không thì không ai có thể chia cắt chúng ta. Dù sau này ba có kết hôn thì Quan Quan cũng sẽ chỉ có thêm một người cha thôi, không mất đi ai cả. Con không cần lo lắng, baba mãi mãi yêu con.” Nếu như vì thấy con còn bé mà né tránh vấn đề này thì cũng không phải một quyết định tốt, khiến con không an tâm. Phải nói cho bé biết, dù trong nhà có thêm một thành viên thì bé vẫn là một thành viên cố định.

Quan Quan hưng phấn nói: “Vậy con sẽ có hai người ba sao?”

Chúc Chu nháy mắt, cười trêu bé: “Có khi lại chỉ hẹn hò một thời gian thôi, còn kết hôn hay không thì ba cũng chưa biết được. Có một số việc phải đi từng bước một, có khi Quan Quan sẽ không có thêm một baba, chỉ có thêm một người chú thôi.”

Quan Quan còn bé, nói chuyện không kiêng kị gì, hỏi thẳng: “Thêm một người chú? Giống chú Thời ạ?”

Chúc Chu thấy mừng vì mình đang không uống nước hay ăn canh, nếu không khi nghe được hai chữ ‘chú Thời’ hẳn anh sẽ phun hết ra. Anh nắm tay Quan Quan nói: “Chú Thời là ông chủ khi đi làm của baba, chú hẹn hò cùng baba thì không giống thế. Thật ra chuyện này còn chưa thấy đâu đây này, con không cần bận tâm thay ba làm gì. Ha ha ha, con cứ vui vẻ tự tại như thế này là được rồi.” sau đó vuốt ve cái mũi nhỏ của bé.

Quan Quan cái hiểu cái không, lộ ra vẻ mặt ‘được rồi’.

Tuy Quan Quan không biết chú này và chú Thời khác nhau thế nào, nhưng cứ nghe theo lời baba là được.

Họ đi từ thang máy ra, Quan Quan liếc về phía nhà Thời Đường, nhỏ giọng hỏi Chúc Chu: “Chú Thời đi ngủ rồi nhỉ?”

Chúc Chu đáp: “Giờ này thì hẳn đã ngủ rồi, chúng ta cũng nên tắm rửa lên giường thôi.”

“Vâng ạ.”

Khi Chúc Chu và Quan Quan đã say giấc, Chúc Phạn tăng ca xong mới xác nhận với trợ lý của mình lần nữa.

“Quỹ ủy thác đã trả tiền như bình thường rồi chứ?”

Trợ lý đáp: “Hai ngày trước đã xác nhận với quản lý bên quỹ ủy thác rồi ạ, đã khôi phục việc gửi tiền như bình thường.”

“Được rồi.”

Một tuần sau, Chúc Phạn mang theo trợ lý đến công ty Thời Đường, cùng Thời Đường xác nhận một số điều khoản cuối cùng trong hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì, chính thức quyết định hợp tác, không có chỗ nào cần bổ sung.

Vẫn như lúc trước, Chúc Phạn cho rằng nhân viên nấu cơm cho Thời Đường cuối cùng cũng đổi sang người khác, nhưng khi Chúc Chu lại xuất hiện trong văn phòng của Thời Đường một lần nữa, lông mày Chúc Phạn kín đáo nhíu lại một chút.

Thật ra khung cảnh có chút kỳ lạ, khi Thời Đường nhìn về phía Chúc Chu thì Chúc Chu lại đang nhìn về phía Chúc Phạn, mà Chúc Phạn cũng đang nhìn Chúc Chu. Hiển nhiên hai người có biết nhau.

Lần trước Thời Đường không nghĩ quá nhiều, nhưng lần này hắn xác định đươc một chuyện: hai người này quen nhau, hơn nữa họ còn giống nhau. Nghĩ đơn giản thì họ là anh em, mà nhìn vẻ mặt này, quan hệ cũng thường thường?

Lúc đó Thời Đường không nghĩ tới khả năng họ là anh em cũng là vì họ gặp mặt nhau mà biểu hiện vẫn bình thường, nên hắn không nghĩ nhiều.

Mà nói sao thì đây cũng là chuyện của Chúc Chu, hắn nhìn thấy nhưng cũng không lắm chuyện hỏi câu nào.

Chúc Chu bày biện đồ xong thì rời đi, chính anh cũng không nghĩ sẽ gặp lại em trai lần nữa ở chỗ này của Thời Đường.

Tình cảm giữa anh và em trai vẫn thường thường, bởi vì thời gian ở chung của họ khá ít, gần như chỉ có những buổi tụ hội ba tổ chức, hoặc là khi ông dẫn bọn họ ra ngoài chơi. Anh thích tự chơi, em trai thì khá bận, tính cách lại lạnh lùng giống mẹ kế, cho nên mỗi lần gặp nhau ở nhà thì đều ai làm chuyện người nấy, không quấy rầy nhau, không thích đánh nhau hay quấn quýt giống trẻ con nhà khác.

Ngoài ba anh ra, ông bà nội cùng mẹ kế đều thấy như vậy rất tốt, bởi nếu gặp cảnh hai anh em đánh nhau thì họ cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Một gia đình như vậy, răn dạy ai cũng khiến bọn nhỏ cảm thấy oan ức, có thể khiến quan hệ xấu đi, quan hệ cứ nhạt nhòa như vậy cũng không tệ.

Lần này Chúc Phạn không hiểu nổi.

Nếu như Chúc Chu bắt đầu làm việc do vấn đề tiền bạc, phải đi làm đầu bếp gia đình cho người ta, vậy giờ quỹ ủy thác đã gửi tiền trở lại, anh ấy và con đều đã có sinh hoạt phí cố định, tại sao vẫn còn tiếp tục nấu cơm cho người khác?

Sau khi Chúc Chu rời đi, Chúc Phạn tán gẫu với Thời Đường vài câu cuối cùng rồi cũng đứng dậy ra về.

Chúc Chu còn đang ngồi trong phòng nghỉ đợi Thời Đường ăn xong.

Chúc Phạn đến một tiệm cà phê gần đó, gửi cho Chúc Chu một tin nhắn, hẹn anh lát nữa qua chỗ mình.

Sau một tiếng, Chúc Chu xuất hiện trong tiệm cà phê.

Hai anh em ngồi đối diện nhau.

Chúc Phạn hỏi thẳng Chúc Chu: “Tại sao anh vẫn còn làm đầu bếp gia đình cho người ta? Thích nấu ăn thì có thể nấu cho người trong nhà, cần gì phải ra ngoài làm đầu bếp gia đình. Nếu anh lo lắng vấn đề tiền bạc, thì không biết anh có kiểm tra tài khoản của mình bên quỹ ủy thác hay không, đã khôi phục việc gửi tiền như thường rồi. Trước đây vì một số nguyên nhân nên cần tạm thời đóng các tài khoản lại, gần đây mới khôi phục lại.”

Chúc Chu hoang mang nói: “Hả? Khôi phục lại bình thường rồi sao? Anh không để ý nên không rõ lắm. Khôi phục việc gửi tiền tức là công ty càng ngày càng tốt, đúng không? Thật tốt!” Chúc Chu cảm thán từ tận đáy lòng.

Còn gì vui vẻ hơn việc công ty của ba không bị phá sản, còn đi vào quỹ ddạo, ngày càng tốt hơn chứ.

Chuyện này một lần nữa chứng minh năng lực của Chúc Phạn, người em trai này của anh thật lợi hại.

Nghĩ như vậy, Chúc Chu nói một câu: “Quá tốt rồi, bữa cà phê hôm nay anh mời, không hổ là đứa con mà ba kiêu ngạo nhất!”

Chúc Phạn không ngờ Chúc Chu sẽ nói nhiều như vậy, nhất là khi nghe thấy Chúc Chu không biết chuyện quỹ ủy thác đã hoạt động trở lại, chút khí chịu trong lòng y cũng tản đi.

Hóa ra là anh không biết, vậy thì không có lý do gì để trách anh ấy.

Chúc Phạn nói: “Trước anh không biết, vậy giờ biết rồi thì có phải anh nên đổi công việc khác không. Tôi không ngại anh bắt đầu đi làm, thậm chí còn thấy như thế rất tốt, nhưng không cần phải đi làm đầu bếp cho nhà người ta.” Chúc Phạn cảm thấy như vậy không đủ thể diện, nhưng không phải vì mặt mũi nhà họ Chu, chẳng qua y cảm thấy thích làm đầu bếp thì cũng có thể đi làm một công việc khác tương tự, cần gì phải đến nhà người khác làm đầu bếp đâu. Ít nhiều gì cũng làm y thấy không được tự nhiên, giống như chuyên đi phục vụ một người, có cảm giác như đi hầu hạ kẻ khác vậy.

Chúc Chu phản đối: “Anh thấy công việc bây giờ của mình rất tốt, cũng rất hợp với anh, không định đổi việc.” Đặc biệt là rất hợp với con, khoảng cách gần, tiện đưa đón, cũng cho con có cảm giác an toàn.

Chúc Phạn không tài nào hiểu được, người anh trai không nỡ lòng buông bỏ công việc này khiến y không thể liên tưởng đến người vẫn luôn lười biếng không có mục tiêu phấn đấu trong ấn tượng của y.

Chúc Phạn thấy Chúc Chu từ chối thẳng thừng, thái độ trở nên lạnh lùng, y lạnh nhạt nói: “Nếu ông bà và ba nhìn thấy anh như vậy hẳn sẽ rất thất vọng.”

Chúc Chu không hoảng sợ, anh lắc đầu nói: “Họ sẽ không, bởi vì họ đều tôn trọng quyết định của anh.”

“Tôn trọng việc anh đi làm bảo mẫu? Tuy anh chế thuốc cũng bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhà chúng ta không giàu nứt đố đổ vách, nhưng tuyệt đối còn chưa nghèo đến nỗi để anh phải đến đi làm đầu bếp gia đình. Tuổi anh còn trẻ, anh không thấy mình đang phí hoài thời gian sao?”

Chúc Chu nhìn Chúc Phạn, không nói lời nào.

Truyện Chữ Hay