Vốn Thời Đường không định để ý đến Diệp Hàng, hắn biết hiện tại Diệp Hàng chỉ chưa thể chấp nhận được, nhất thời không kìm chế được lòng mình mà thôi. Khi y tỉnh táo lại sẽ vỡ lẽ ra, thậm chí sẽ chán ghét bản thân mình lúc này đã mất khống chế. Diệp Hàng sĩ diện thế nào, Thời Đường có thể thấy được phần nào.
Trong thế giới của người trưởng thành không có nhiều lần nổi điên như vậy, đa số là những chuyển biến thầm lặng không sóng gió, tự mình tiêu hoá tâm trạng tiêu cực.
Nhưng Thời Đường không nghĩ tới sự kiện này còn dính tới Chúc Chu.
Trong mắt hắn, anh chàng kia hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới với bọn họ, chì là một người phụ trách nấu cơm cho hắn thôi.
Thời Đường suy nghĩ một chút, gửi cho Diệp Hàng một câu.
“Bạn của tôi nhìn thấy tối hôm ấy cậu ở cùng một người đàn ông, sau đó cùng đi, có vẻ rất thân mật.” Lừa y, đồng thời cũng như cản cho Chúc Chu một phiền phức. Đây là một lựa chọn theo bản năng, không muốn chuyện riêng tư liên luỵ đến người ngoài.
Diệp Hàng cũng sẽ không hoài nghi tính chân thực, bởi vì Thời Đường không đến quán bar không có nghĩa là bạn hắn không thích đi bar, mà quán bar kia cũng thuộc hạng nhất nhì.
Diệp Hàng không có cơ hội đưa Thời Đường đi gặp bạn của mình, nhưng trong lúc hai người đi hẹn hò có vô tình đụng phải bạn của Thời Đường, Thời Đường đã giới thiệu y với mấy người bạn. Lần ấy đã giới thiệu qua, cũng coi từng gặp mặt một lần, chưa chính thức thôi.
Cho nên khi Diệp Hàng nhìn thấy nội dung tin nhắn, mặt cắt không còn giọt máu, biết tâm lý may mắn của mình thật lố bịch.
Điện thoại trong tay Diệp Hàng cứ vậy mà rơi xuống ghế, cả người y như mất hết sức lực, không cầm nổi.
Đầu óc Diệp Hàng rối tinh rối mù.
Hoá ra là bạn của anh ấy phát hiện ra?
Nhưng Diệp Hàng không quan tâm mấy chuyện, y không quan tâm ai nói cho Thời Đường hay Thời Đường tự phát hiện ra, cũng không giận chó đánh mèo lên đầu Chúc Chu nữa.
Y chỉ biết mình và Thời Đường thực sự không thể tiếp tục nữa rồi.
Tất nhiên, y có thể tiếp tục mạnh miệng ngụy biện, nhưng đến cuối những lời ngụy biện có gạt được Thời Đường không? Kẻ phải lúng túng vẫn là chính y.
Thời Đường thấy Diệp Hàng đã yên tĩnh, hắn ngồi vào ghế mát xa, xoa bóp vai cổ đau nhức vì ngồi trước máy tính xử lý công việc quá lâu.
Thân thể thả lỏng nhưng đầu óc lại không thể thả lòng để không suy tư những chuyện bất thường.
Diệp Hàng gửi qua cái tin như vậy, là sợ Chúc Chu sẽ nói gì với hắn khiến hắn hiểu lầm y. Nhưng sau khi nhận được tin nhắn cuối cùng của y, hắn có thể khẳng định chuyện này là thật, nếu không Diệp Hàng sẽ không cố chứng minh mình không làm chuyện gì có lỗi.
Như vậy phải chăng hắn có thể hiểu ý Diệp Hàng là chuyện này người có liên quan hay không đều đã biết, chỉ có hắn là không hay biết gì?
Vừa nghĩ đến một người ngoài cuộc như Chúc Chu còn biết rõ về vết nhơ trong chuyện tình cảm của hắn, mà người trong cuộc như hắn lại là người duy nhất không biết gì.
Rất nhanh Thời Đường đã dựa vào thời gian Diệp Hàng có mặt ở quán bar suy ra sự khác thường trong thái độ và vẻ mặt của Chúc Chu vào ngày hôm sau.
Lúc đó hắn còn lấy làm lạ, hóa ra là vì chuyện này, nên anh ta mới cư xử khác thường như thế.
Đến cả phong cách nấu ăn cũng khác trước, các món ăn phong phú đều tràn ngập cảm xúc áy náy.
Nội tâm Thời Đường vốn mẫn cảm, nghĩ tới mấy chuyện đó, nội tâm yếu đuối khó chịu như bị trăm ngàn cây kim ghim vào.
Hắn nhớ về tuổi thơ bất lực đáng thương của mình, nghĩ tới người thiếu niên thấp kém đến như vô hình, nghĩ tới thanh niên đập nồi dìm thuyền, liều chết dù phải đi quyên tng trùng cũng muốn xuất ngoại, hết thảy đều khiến hắn thấy bị sỉ nhục, không thể chịu nổi.
Bây giờ còn không thể không đối mặt với sự thương hại của một người ngoài dành cho hắn.
Thời Đường cảm thấy điều này thật nực cười, mà càng đáng chê cười hơn là bản thân.
Đột nhiên hắn tắt ghế mát xa, đứng dậy, bởi vì tâm tình kích động mà lồng ngực phập phồng lên xuống.
Thời Đường rất ít khi không kìm chế được lòng mình. Sau khi hắn thấy Diệp Hàng mất khống chế cũng chẳng làm sao, thậm chí còn xem thường, giờ hắn lại rơi vào cảm xúc mà hắn chê cười.
Điều này làm hắn thức thao láo, cũng không có cách nào tiến vào giấc ngủ.
Hắn đi đến trước tủ rượu, rót cho mình một ly rượu mạnh, ở nước ngoài hắn cũng thường uống rượu. Rượu đắng vào cổ họng, đắng cay cực kỳ.
Ngoài đắng ra cũng chỉ còn đắng thôi.
Chuyện của Diệp Hàng đương nhiên có khiến hắn tức giận, nhưng chưa đủ để khiến hắn mất khống chế, thậm chí vẫn có thể như thường mà tiếp tục làm việc, ăn cơm, nghỉ ngơi, nói chuyện cùng Diệp Hàng bấy giờ đã là bạn trai cũ.
Nhưng hắn lại biết chuyện của mình bị một người ngoài ngâm cứu đánh giá, đồng tình thương hại hắn.
Từ trước đến nay lòng tự trọng của Thời Đường chưa từng bị đả kích và hủy hoại đến nhường này.
Cho nên những ký ức thống khổ mới cùng lúc hiện về, cảm xúc tiêu cực như nuốt trọn lấy hắn.
Đêm đó mọi người đều có tâm sự, không ai ngủ ngon giấc cả.
Diệp Hàng tan nát cõi lòng, tâm lý suy sụp khóc ướt gối trên giường bệnh viện
Chúc Chu dỗ Quan Quan ngủ xong, bởi vì chuyện Diệp Hàng và Thời Đường chia tay mà trong lòng không yên.
Thời Đường cứ một ly rồi lại một ly, nhớ tới những chuyện trước kia, đầu đau như búa bổ, một đêm không ngủ.
Nhưng khi mặt trăng khuất bóng, mặt trời mọc.
Diệp Hàng lau khô nước mắt, mang theo đôi mắt sưng húp nhờ y tá thay thuốc cho y, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chúc Chu nhìn thấy Quan Quan, tươi cười hàn huyên với bé, nhìn bé ăn sáng, đưa bé đến trường.
Thời Đường tắm xong cạo sạch râu, mặc âu phục, đeo ca-ra-vát, ngoại trừ đôi mắt vẫn hằn tia máu ra thì trên người không có mùi rượu, đến công ty với vẻ mặt như thường.
Buổi trưa, Chúc Chu mang cơm hộp đến phòng làm việc của Thời Đường.
Thời Đường không thèm liếc mắt nhìn Chúc Chu.
Chúc Chu đặt hộp cơm xuống, xoay người sang phòng nghỉ.
Thật lâu sau vẫn không thấy Tiểu Lâm mang hộp cơm ra, Chúc Chu nghĩ, hẳn hôm nay Thời Đường rất bận.
Bình thường giờ này Chúc Chu đã về nhà ngủ trưa một giấc rồi.
Hơn giờ, Chúc Chu buồn ngủ rồi mới lấy được hộp cơm để rời khỏi cao ốc.
Về đến nhà, Chúc Chu cũng không ngủ trưa, bận rộn một hồi, nhà cửa thu xếp tạm ổn thì đã sắp đến giờ qua nhà Thời Đường.
Có thể nhìn ra hôm nay Thời Đường vô cùng bận, Chúc Chu cố ý hỏi một câu, xem mấy giờ Thời Đường về để căn thời gian làm cơm cho tốt.
Thế nhưng Thời Đường không hề trả lời.
Chúc Chu suy nghĩ một chút, không xào chín đồ ăn như mọi khi, chỉ hầm canh trước thôi, nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế và cắt gọt xong hết rồi.
Mấy món chính như sườn thì làm từ trước, sau đó cho vào hộp giữ nhiệt, món chay thì đợi Thời Đường trở về sẽ làm nốt.
Hôm nay Thời Đường về nhà muộn hơn lúc trước. Nghe tiếng, Chúc Chu bắt đầu xào rau, cũng không kịp hỏi Thời Đường tắm rồi ăn hay ăn luôn.
Bị động tác xào nấu của Chúc Chu làm gián đoạn, Thời Đường cầm ly rượu đứng cách bàn ăn không xa không gần nhìn Chúc Chu bê đồ ăn.
Chúc Chu vội vàng dọn thức ăn lên, không nhìn Thời Đường, đợi đặt canh lên bàn xong anh mới nhìn sang hướng Thời Đường, người đã uống được nửa ly rượu.
Vẻ mặt Thời Đường không tốt, người tinh ý ắt sẽ nhận ra vẻ tái nhợt âm trầm của hắn.
Ban đầu mỗi khi nhìn thấy Thời Đường, Chúc Chu còn cẩn thận từng li từng tí một, về sau vì hắn thể hiện thiện ý với cha con anh nên anh cũng an tâm như thường.
Mà tối nay, Chúc Chu lại có cảm giác bất an đến độ run như cầy sấy.
Thậm chí anh còn không thể nhìn thẳng vào mắt Thời Đường, vừa liếc mắt qua nhìn Thời Đường đã sợ hãi cụp mắt xuống, lầm bà lầm bầm nói với Thời Đường nãy giờ vẫn chưa thay đồ cũng chưa tắm: “Có thể ăn cơm rồi, Thời tiên sinh.”
Thời Đường nhìn bàn cơm vẫn phong phú như mọi ngày, cười gằn, ánh mắt tự giễu.
Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó đi tới trước bàn ăn, chậm rãi đặt ly rượu rỗng xuống mặt bàn.
Giống như đang soi mói, cầm đũa gắp một miếng thịt gà lên nhìn, không ăn mà ném thẳng vào thùng rác.
Thịt gà rất mềm, màu da bóng bẩy, mà món bình thường hắn thích ăn.
Hắn thích ăn gà mỡ hành, thỉnh thoảng Chúc Chu sẽ làm một lần, không cần Thời Đường cố ý dặn.
Có thể do sắc mặt khó coi của Thời Đường, còn có sự im lặng âm u nãy giờ, khiến Chúc Chu không thể ở lại, yên lặng định quay về bếp, về nơi khiến anh có cảm giác an toàn.
Nhưng Thời Đường lại cất giọng lạnh lùng nói: “Tôi cho anh đi rồi à?”
Chúc Chu lập tức trở về, đối mặt với Thời Đường, ánh mắt tránh né.
Thời Đường nhìn vẻ tái nhợt kinh hoảng của Chúc Chu, một tay để lên bàn, ngón tay cong lên, gõ lên mặt bàn. Tiếng gõ không nặng không nhẹ như nhịp trống gõ vào ngực Chúc Chu, tùng tùng tùng, như đòi mạng.
Đêm qua Chúc Chu vốn ngủ không ngon, trưa còn không được nghỉ ngơi, giờ vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt xanh đen, đối mặt với một Thời Đường khủng bố như vậy, tay chân anh như nhũn ra, chỉ có thể cố gắng không chế không để mình phát run.
Chúc Chu hoảng sợ buông thõng hai tay, thật lâu xong mới lấy hết dũng khí hỏi Thời Đường: “Thời tiên sinh, tôi có chỗ nào làm chưa tốt sao? Anh có thể nói với tôi, tôi làm lại. Xin lỗi, xin lỗi.” Tuy không biết mình làm sai ở đâu, nhưng Chúc Chu vẫn xin lỗi theo bản năng, mong muốn được tha thứ.
Chúc Chu càng khiếp nhược Thời Đường càng cảm thấy buồn bực mất tập trung, thậm chí chán ghét.
Một người nhát gan sợ phiền phức như vậy là biết việc riêng tư của hắn, thậm chí còn dùng mấy món ăn này để làm nhục hắn, ghê tởm hắn, cười nhạo hắn vô tri như một thằng ngu. Mà hắn còn là người đi thuê người này, đối phương cầm tiền của hắn làm chuyện khiến hắn ghê tởm, sao Thời Đường có thể nuốt trôi cơn tức này được.
Rượu trong bụng Thời Đường bắt đầu cuộn sóng, thường ngày Thời Đường không phải người mới một chén đã say, chỉ là hắn hơi đau đầu, bụng còn đang rỗng, rượu càng dễ lên men nhanh hơn.
Hắn dừng việc gõ bàn, giọng điệu nhàn nhạt: “Bắt đầu từ ngày mai anh không cần tới nữa.” Vừa tuỳ ý lại lạnh lùng.
Tâm trí Chúc Chu rối bời, anh nghĩ tới lời hôm qua của Diệp Hàng, có thể là do chia tay nên tâm tình Thời tiên sinh không tốt, hôm nay anh lại làm gì đó mà Thời tiên sinh không thích, làm tâm tình Thời tiên sinh càng xuống dốc.
Anh cũng không đoán được rằng Thời Đường biết anh biết chuyện của Diệp Hàng từ lâu, anh còn cho rằng chuyện khá đơn giản, rằng hai người kia mâu thuẫn từ sớm, sau đó Thời Đường không muốn tiếp tục nữa nên chia tay.
Anh không biết Ngô Hoài Vũ đã nói tất thảy cho Thời Đường, cũng không ngờ Diệp Hàng sẽ làm anh lộ tẩy qua tin nhắn.
Nghe thấy mình bị đuổi việc, Chúc Chu cúi người xin lỗi theo bản năng.
“Được, xin lỗi Thời tiên sinh. Tôi biết rồi, tôi sẽ rời đi ngay, xin lỗi, xin lỗi.”
Nghe Chúc Chu cứ xin lỗi rồi lại xin lỗi, Thời Đường buồn bực tàn nhẫn nạt: “Không cần anh nói xin lỗi, anh tưởng anh là ai? Cút ra ngoài!”
Lớn nhường này mà Chúc Chu chưa từng đối mặt với ai phẫn nộ như vậy.
Anh hoảng loạn cởi tạp dề, cầm túi của mình, bước chân vội vã xách giày của mình mở cửa chạy ra ngoài, còn chẳng kịp đổi giày.
Anh hổn hển chạy tới bên ngoài tiểu khu, nhìn xe đến xe đi, không nhịn được đỏ cả mắt.
Chúc Chu đi dép, một tay cầm túi một tay xách giày, vành mắt đỏ hoe mờ mịt đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Chúc Chu không biết tại sao mình lại thấy oan ức khổ sở, nước mắt tuôn ra.
Lúc này đây Chúc Chu máy móc ngồi tàu điện ngầm về vườn trẻ, trong đầu nghĩ về người cha luôn xuất hiện để an ủi cổ vũ anh mỗi lần anh gặp khốn khó.
Anh nhớ cha.
Mọi cảm xúc suy sụp đều được ép xuống khi anh đến trạm của mình. Ra khỏi ga tàu, Chúc Chu nỗ lực treo lên một nụ cười, đổi giày, bước chân nhẹ nhàng đi về phía vườn trẻ.
Tuy cha không còn nữa nhưng anh còn có một tiểu thiên sứ đang đợi anh đến.
Anh phải kiên cường lên, không thể khóc.
Ít nhất không thể để con nhìn thấy anh khóc.