“Chiếc ô vẫn còn ở trong nhà người, người đẹp như hoa tôi thì lang bạc chân trời…”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cả ba người trên giường đều giật mình.
Lý Triều Kha là người phản ứng đầu tiên, cô nhanh chóng xoay người rời khỏi vòng tay của người đàn ông.
“Sao chuông điện thoại của em là bài này?”
“Tôi cũng không biết.”
Thịnh Thế Hùng có chút buồn bực, đứng dậy cầm điện thoại lên nhìn: “Là chị của tôi.”
“Vậy anh nhanh bắt máy đi.”
Lý Triều Kha thúc giục.
Trong lòng thì mừng như điên.
Cuộc điện thoại này quá đúng lúc luôn.
Mà cậu bé vừa nghe là cô điện đến thì lập tức ngừng giả bộ ngủ, bật dậy hô lên: “Mẹ, ba.”
“Bé Kiệt ngoan, chào buổi sáng.”
Lý Triều Kha ôm cậu bé xuống giường.
Có điều đi được hai bước thì thả cậu xuống.
Thật sự quá nặng rồi.
Cô dẫn cậu bé đi đánh răng rửa mặt lúc trở ra có chút bất ngờ khi thấy người đàn ông lúc này đang bận rộn dưới bếp.
“Tôi muốn nấu chút cháo đỏ giúp em bổ máu, nhưng chị tôi lại điện chúng ta cùng ra ngoài chơi rồi.”
Thịnh Thế Hùng một bên vừa nói, một bên vừa đảo chảo.
Và thế là một cái bánh rán đẹp đẽ ra lò.
“Bánh rán ngon, bé Kiệt rất thích.”
Cậu bé cực kỳ thích bánh mà ba làm, chỉ cần nghe được mùi thì nước miếng bắt đầu chảy ròng.
Tâm tình Lý Triều Kha cũng rất tốt.
Không có cháo đậu đỏ, thay vào đó Thịnh Thế Hùng nấu cho Lý Triều Kha một phần trứng hấp.
Bên trong có thả một chút nghệ tây.
Thấy Lý Triều Kha có chút chần chừ, Thịnh Thế Hùng nghiêm mặt nói: “Theo chỉ dẫn của bác sĩ, cứ yên tâm, với thể chất của em vẫn có thể ăn được món này.”
“Ba, mấy sợi đỏ đỏ này là gì vậy ạ?”
“Mẹ, cái đó ngon không, con ăn thử có được không?”
Cậu bé tò mò.
Thịnh Thế Hùng đưa tay nặn nặn gương mặt của cậu: “Nam tử hán đại trượng phu, giành ăn với mẹ là không được đâu nha.”
“Mau ăn bánh, uống sữa tươi đi.”
Một nhà ba người ăn uống xong xuôi, Thinh Thế Hùng đột nhiên cúi đầu nhìn bộ đồ của anh, nói: “Em giúp tôi phối đồ đi.”
“Hả?”
Lý Triều Kha sửng sốt.
Thịnh Thế Hùng nhíu mày: “Sao thế, chuyện như vậy đối với chuyên gia thiết kế thời trang như em rất khó sao?”
Tất nhiên là không khó rồi.
Chỉ là Lý Triều Kha cảm thấy Thịnh Thế Hùng có thẩm mỹ rất tốt.
Hơn nữa anh còn là một cái giá treo đồ trời sinh, bất kể anh mặc thứ gì lên người cũng đều rất đẹp.
Lý Triều Kha tự thấy dù cô có chọn bừa một bộ, Thịnh Thế Hùng cũng sẽ trở thành người nổi bật nhất đám đông mà thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Thế Hùng mở lời nhờ cô.
Lý Triều Kha cảm thấy rất trân trọng.
Cô cẩn thận quan sát Thịnh Thế Hùng một hồi, cắn môi suy nghĩ.
“Thế nào, em thấy tôi rất đẹp trai có phải không?”
Thịnh Thế Hùng cười nói.
Lý Triều Kha: “…”
Thật hết nói nổi, cô khinh thường nhìn anh: “Có đẹp hay không, không quan trọng.”
“Quan trọng là…rất biết cách săn sóc.”
Thịnh Thế Hùng nói tiếp.
Lý Triệu Kha: “…”
Tức…
Người không biết xấu hổ rất thích chiếm tiện nghi.
Cô cắn môi dưới một cách vô thức.
Ngay sau đó, người đàn ông duỗi tay tới, nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Giọng khàn khàn nói: “Em không được cắn chỗ này, chỗ này chỉ mình tôi mới có thể cắn.”
Mới đầu Lý Triều Kha không phản ứng lại, cô còn thấy anh quá tri kỉ luôn.
Nhưng lúc đang chọn đồ, cô càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.
Thịnh Thế Hùng không thể nào chỉ quan tâm nhẹ nhàng vậy được.
Cho nên không cho cắn, chỉ mình anh mới có thể cắn, chữ cắn này là…
Là cắn thật sao?
A…A…A…!
Lý Triều Kha hiểu ra, cả khuôn mặt lập tức đỏ choét.
Cô ác ý chọn cho Thịnh Thế Hùng một cái áo sơ mi màu xanh lục, phối cài áo ghi lê màu đỏ sậm, quần tây màu xanh biển.
Lúc đem đồ ra cho Thịnh Thế Hùng, môi Lý Triều Kha không kiềm được cong lên.
Nhưng hai phút sau Thịnh Thế Hùng thay quần áo đứng trước mặt Lý Triều Kha, cô kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đồ yêu nghiệt…!
Người đàn ông này, thật sự quá yêu nghiệt rồi.
Quân áo màu sắc không đồng nhất, anh mặc vào lại thấy hài hòa đến lạ.
Đôi chân dài làm quần tây màu nổi trở nên cực kỳ đẹp.
Cái áo sơ mi màu xanh lục phối với gile đỏ sậm, lại bộc lộ được hết khí chất của anh.
Cao quý sang trọng.
Đẹp trai đến thế.
Lý Triều Kha hầu như không thể dời mắt khỏi người anh được.
Thịnh Thế Hùng một tay đút túi đi đến gần Lý Triều Kha, trong mắt cô chỉ toàn là si mê kinh diễm, lần đầu tiên trong đời anh cảm thất rất biết ơn với bề ngoài của mình.
Anh nâng tay nhéo nhẹ gương mặt cô.
Làm da cô khá mềm mại, lại mịn vô cùng, nhất là đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, rất lung linh.
Thịnh Thế Hùng lại cảm thấy chỗ nào đó của mình bắt đầu rục rịch.
Anh thở dài, xoay người bế cậu bé vừa chạy vào ló đầu ngoài cửa.
“Đi thôi.”
Ba mẹ và chị gái Thịnh Thế Hùng trở về thăm nước, sẽ ở nhà ông cụ Thịnh.
Nhưng tình cờ ông cụ lại có việc gấp phải đi tới thành phố kế bên.
Vì vậy Thịnh Thế Hùng hào phóng dắt Lý Triều Kha và cậu bé cùng đến nhà cũ.
Dù sao sớm muộn gì thì Lý Triều Kha cũng phải vượt qua cửa ải của ông cụ mà thôi.
Chẳng bằng để cô sớm làm quen với nhà cũ, chờ đến khi thật sự gặp ông cụ cũng có thể tùy cơ ứng biến, thừa dịp gây ấn tượng với ông cụ.
Đối với việc về nhà cũ cậu bé lại rất vui vẻ.
Tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng trong lòng lại hiểu được đây là cách để được công nhận thân phận.
Ông cụ Thịnh không ở đây, người lớn nhất chính là Thịnh Thiên Sơn.
Rất ít khi ông trở về nước, ông vốn không muốn quá vất vả, lúc này ông đang đánh cờ cùng Thịnh Tố Uyên trong đại sảnh.
Nhìn thấy ba người Thịnh Thế Hùng đi đến, ông lập tức cao hứng vẫy tay.
“Thế Hùng, đến đánh với ba một ván.”
Thịnh Thế Hùng đi tới cười nói: “Người nào thắng vậy?”
“Thắng bại là chuyện thường tình, không quan trọng, đừng nói đến chuyện đó.”
Vẻ mặt Thịnh Thiên Sơn như muốn siêu thoát.
Thịnh Thế Hùng không thèm nể mặt vạch trần ông: “Là ba thua chứ gì.”
“Thua gì mà thua, lần nào cũng nói mãi.”
Thịnh Thiên Sơn trừng mắt nhìn Thịnh Thế Hùng.
Thịn Tố Uyên điên cuồng cười: “Ba à ba già đầu rồi mà tật xấu này vẫn không sửa được.”
Bị mọi người dồn ép như vậy Thịnh Thiên Sơn rất không vui, mặt ông đanh lại.
Cậu bé lạch bạch chạy đến trước mặt Thịnh Thiên Sơn.
Thịnh Thiên Sơn rất yêu thích cậu bé, dùng bàn tay to lớn của mình ẫm cậu ngồi lên đùi ông.
“Con cũng biết chơi cờ sao?”
Cậu bé nghiêm túc nhìn bàn cờ, nói: “Kỹ thuật chơi cờ của ông nội rất tốt, có thể đoán trước ba nước cờ.”
“Oa, tiểu bảo bối con thật là giỏi.”
Thịnh Tố Uyên là người đầu tiên hô lên.
Cô ta khen ngợi gật đầu: “Đúng vậy, ông nội của con của thể đi trước ba nước cờ.”
“Ba của con có thể đi trước năm nước đó.”
Thịnh Thế Hùng không cam lòng bị tụt hậu lập tức khoe chiến tích.
Sắc mặc Thịnh Thiên Sơn trầm xuống: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.”
“Nhưng mà sóng trước bao giờ cũng đi trước sóng sau.” Cậu bé nghiêm mặt nói.
Lý Triệu Kha bật cười.
Cô cuối cùng cũng hiểu được, cậu bé đang cố gắng để ông nội có ấn tượng tốt về mình.
Huyết thống tình thân quả thật rất kì diệu.
“Ba người cứ chơi cờ đi, con đưa Triều Kha đi tham quan.”
Thịnh Tố Uyên cười đưa tay kéo tay Lý Triều Kha.
Thịnh Thế Hùng lập tức giương mắt nhìn về phía Lý Triều Kha, muốn xem có phải cô đã bớt dè dặt đối với người nhà anh rồi không.