“Ăn ngon không?”
Lý Triều Kha cười cười hỏi.
Thịnh Thế Hùng nhạt mặt: “Cũng được.”
Đọc FULL bộ truyện.
“Nhưng tôi thấy rõ là anh vẫn chưa động đũa vào món vịt cay này mà.”
Lý Triều Kha nói rồi lấy đũa gắp một miếng vịt đầy ớt, miệng cười vui vẻ gắp đến bên miệng Thịnh Thế Hùng.
“Nào, há miệng đi.”
Thịnh Thế Hùng mặt không chút cảm xúc.
Cậu bé bên cạnh đi đến trước mặt Thịnh Thế Hùng, trèo lên đầu gối anh ngồi, tay thì bóp bóp cằm của anh: “Ba, a... —— há mồm."
“Cậu Thịnh lớn như vậy rồi, không lẽ đến há miệng cũng phải để trẻ con dạy?”
Lý Triều Kha nhịn cười muốn sảng.
Ai ngờ lại có cơ hội tuyệt vời để cô trêu chọc anh như thế này.
“Há miệng nào.”
Cậu bé phối hợp nói theo: "Ba, a... —— "
“Đúng rồi, ngoan lắm, ăn thêm miếng nữa đi, há miệng.”
"Ba, a... —— "
“Thêm nữa đi.”
"Ba, a... —— "
“……”
Nhìn thấy Lý Triều Kha vui vẻ, lại gắp thêm lên một miếng thịt không biết kẹp bao nhiêu miếng ớt bên trong,
Thịnh Thế Hùng: “…”
Anh cảm giác được miệng anh bắt đầu sưng phồng lên luôn rồi.
Khi Lý Triều Kha lại gắp thêm một đũa khác đến, ánh mắt Thịnh Thế Hùng lóe lên một cái.
Trong lòng Lý Triều Kha đột nhiên thấy có điều bất thường, lập tức muốn buông đũa xuống, lui về sau ba bước.
Nhưng lúc cô phản xạ đã chậm.
Thịnh Thế Hùng đã mở miệng ngoạm lấy miếng thịt cô đút, sau đó dùng một tay kéo người cô xuống, trực tiếp hôn lên môi cô.
Thừa cơ hội đem miếng thịt bên trong đẩy vào miệng Lý Triều Kha.
Sau đó còn cầm lấy khăn tay ưu nhã lau miệng, cười nói: “Không cần cảm ơn.”
Lý Triều Kha: “…”
“Ba mẹ, hai người mới hôn nhau sao?”
Cậu bé nhìn họ với ánh mắt sáng ngời.
Lý Triều Kha không thể nhả miếng thịt trong miệng ra trước mặt cậu bé được.
Cô vẫn luôn dạy cậu bé phải biết trân trọng thức ăn, mặc khác, nếu cô trước mặt anh nhả thịt ra, như vậy không phải chứng minh là Thịnh Thế Hùng đã đút thịt cho cô bằng miệng à?
Lý Triều Kha xấu hổ đến tai cũng đỏ bừng.
Cái người này, quá đáng hết sức!
Lý Triều Kha, cuối đầu ngặm ngùi ăn nuốt hết nguyên miếng thịt.
Hòa nhau một ván Thịnh Thế Hùng rất vui vẻ, buông tha Lý Triều Kha, anh ôm cậu bé vào lòng, lớn tiếng nói: “Đi, tính tiền xong, ba dẫn con đi mua đồ chơi.”
“Anh mua cho thằng bé nhiều đồ lắm rồi đó.”
Lý Triều Kha nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Đồ chơi trong nhà đã chất thành nguyên một ngọn núi luôn rồi.
Lần trước Lý Triều Kha có đi kiểm tra thử, còn rất nhiều món còn chưa khui tem nữa.
Thịnh Thế Hùng cười nói: “Chỉ cần con trai thích là được rồi.”
“Có mấy món đồ chơi là phiên bản giới hạn, mua để đó có thể tăng giá theo thời gian.”
“Hơn nữa, nếu như em không mua, tôi không mua, tất cả mọi người cũng không mua, vậy kinh tế quốc gia sẽ gặp vấn đề đó.”
Đối với lý luận này Lý Triều Kha không dám gật bừa, cô cũng cười nói: “Không lẽ kinh tế quốc gia phụ thuộc vào tiêu hao hoang phí của người dân à?”
“Em còn quan tậm chuyện vụn vặt đó nữa à.”
Cuối cùng, không nhữn Thịnh Thế Hùng mua nhiều đồ chơi mới cho cậu bé.
Mà còn mua cho Lý Triều Kha một hộp son.
Màu son có đủ hết từ màu đỏ cho đến màu xanh lục.
Lý Triều Kha hết biết nói gì: “Thổi màu xanh lục này dùng làm gì được chứ?”
“Mẹ có thể hóa trang sân khấu.”
Cậu bé nghiêm túc đề xuất ý kiến cho Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha đỡ trán, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Mẹ con là nhà thiết kế, chứ đâu có phải là chuyên gia trang điểm.”
“Mẹ nói sai rồi, chờ chúng ta về đến nhà, mẹ có thể biến nhà chúng ta thành một cái sân khấu.”
“Con với ba chính là khán giả trung thành nhất của mẹ đó.”
Thịnh Thế Hùng cười khẳng định: “Con trai nói đúng đấy.”
Ăn uống no đủ, lại đi dạo phố mua đồ lặt vặt.
Cả ba người đều thấy mệt, Thịnh Thế Hùng lái xe về nhà, Lý Triều Kha không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu.
Trong gương chiếu lên gương mặt anh tuấn của Thịnh Thế Hùng, vẻ mặt anh rất tập trung, đôi môi mỏng mím chặt.
Vẻ nghiêm túc của anh làm tim Lý Triều Kha nảy lên thình thịch.
Ai ngờ Thinh Thế Hùng cũng đột nhiên nhìn về phía kính chiếu hậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Triều Kha hốt hoảng, vội vàng dời mắt ra chỗ khác.
Cậu bé nằm trên đùi Lý Triều Kha, ngủ thiếp lúc nào không hay.
Đến nhà.
Thịnh Thế Hùng ngừng xe, cẩn thận xuống xe mở cửa, anh cúi người bế cậu bé trong lòng Lý Triều Kha lên.
Mái tóc dài của Lý Triều Kha tung bay.
Có vài sợi bay phất qua miệng và mũi của anh, mùi hương thơm ngát làm tim anh có chút loạn nhịp.
Lý Triều Kha đi theo sau Thịnh Thế Hùng, nhìn đôi chân thẳng tắp thon dài đến nghịch thiên của anh, thật sự quá đẹp rồi.
Cái gọi là chân mẫu của năm, phải là như vậy mới đúng.
Anh mắt Lý Triều Kha vẫn luôn chăm chú nhìn theo, trong phút chốc có chút lơ đãng.
Thịnh Thế Hùng đã bế cậu bé đặt lên trên giường, anh cẩn thận chỉnh lại góc mền, khi xoay người lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt si mê của Lý Triều Kha nhìn anh chằm chằm.
Nhất thời trong lòng thấy đắc ý vô cùng, cong môi lên, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Không những đẹp mà còn ngon miệng à.”
Lý Triều Kha lấy lại tinh thần nghe anh nói vậy, lỗ tai không khỏi đỏ cả lên.
Người đàn ông này rất thích nói những lời thô bỉ!
Không đứng đắn gì hết.
Lý Triều Kha lo là cậu bé sẽ bị âm thanh làm tỉnh giấc, nhấc chân đi ra phía ngoài.
Thịnh Thế Hùng nở nụ cười, đi theo.
Cửa phòng vừa đóng, Thịnh Thế Hùng lập tức ép Lý Triều Kha lên vách tường.
“Thịnh Thế Hùng anh thả tôi ra.”
Hai tay Lý Triều Kha bị chụp lên trên đỉnh đầu, chân bị Thịnh Thế Hùng đẩy ra một cách ác ý.
Tư thế này cực kì rất bất nhã.
Lúc ra khỏi phòng Lý Triều Kha đã có linh cảm không lành, cô biết anh sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Nhưng cô bị anh đẩy vào tường một cách khuất nhục như vậy.
Lý Triều Kha vẫn thấy có chút thẹn thùng.
Người đàn ông này quá xấu tính rồi.
Anh tựa như một con sói hoang dã, nhìn trúng con mồi là cô, sớm muộn gì cũng có một ngày đem cô nuốt hết vào bụng.
“Hôm nay em hành tôi như vậy, có thích không?”
Giọng nói của anh trầm thấp đầy mê hoặc.
Dường như có thể khiến lỗ tai người khác mang thai.
Lý Triều Kha mơ màng lắc đầu lia lịa: “Rõ ràng là anh trêu tôi.”
“Em còn dám trả đũa tôi, xem ra tôi vẫn chưa dạy dỗ em đủ rồi.”
Anh nghiêng người hôn lên môi của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng đảo loạn bên trong.
Nụ hôn này rất sâu, rất sâu.
Cực kì sâu.
Lý Triều Kha một bên dùng đầu lưỡi tê dại chống cự, một bên lại không nhịn được mà trầm mê.
Nhất là khi cô mở mắt ra, nhìn thấy khoảng cách gần giữa hai người, gương mặt anh vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.
Một đôi mắt đen láy ấy đầy thâm thúy.
Vững vàng nhìn cô.
Lý Triều Kha giật thót, nhanh chóng nhắm mắt lại, mặt lại đỏ thêm.
Bàn tay không đàng hoàng của anh cũng trượt tới eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Thịnh Thế Hùng, tôi…”
Cả người Lý Triều Kha run lên, vội vàng hối lỗi: “Tôi sai rồi.”
“Sai chuyện gì?”
“Tôi…tôi không nên chỉnh anh.”
Người đàn ông thở nhẹ vào tai cô sau đó ngậm lấy vành tai cô nói: “Chỉnh cũng đã chỉnh rồi, không phải nên có thành ý một chút sao?”
Thành ý?
Lý Triều Kha sững sờ.
Người đàn ông đưa ngón tay lên chỉ vào môi của mình: “Đến lúc xem biểu hiện của em rồi.”