Dưới sự trợ giúp của Thanh Bảo và Hứa Vũ Liên, Lý Triều Kha đã hoàn thành bộ lễ phục của Hồ Vy Vy, hiện tại chỉ chờ Hồ Vy Vy đưa kim cương tới hoàn thành một bước cuối cùng, cơ bản đã đại công cáo thành.
Lý Triều Kha là một nhà thiết kế hạng nhất trở về từ nước ngoài, đã có không ít người nghe danh đến đây chỉ định cô làm nhà thiết kế.
Cho nên làm xong chuyện của Hồ Vy Vy, Lý Triều Kha lập tức bắt đầu bản thiết kế cho những khách hàng khác.
Đột nhiên điện thoại lại có một cuộc gọi lạ.
Đối với cuộc gọi lạ, hiển nhiên là Lý Triều Kha có chút sợ hãi, cô ngẩn người rồi mới kết nối.
Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hồn nhiên ngây thơ của cậu bé: “Mẹ ơi, mẹ vẫn làm việc ạ, có phải là mẹ rất mệt mỏi không?”
Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
“Mẹ rảnh lắm, không mệt đâu.”
Lý Triều Kha nghe thấy âm thanh của con trai, trong lúc nhất thời cả người đều thả lỏng, vốn dĩ thần kinh có chút đau nhức giờ phút này cũng đã giãn ra.
Cô bưng lên nước lên uống một ngụm, nụ cười trên mặt tràn đầy dịu dàng: “Con đang chơi ở đâu vậy?”
“Con đang chơi ở công ty của ba, công ty của ba lớn lắm. Nhưng mà mẹ ơi, con đã nhìn kỹ giúp cho mẹ rồi, không có một người phụ nữ nào xinh đẹp hơn mẹ hết á.” cậu bé rất đắt ý.
Lý Triều Kha không quan tâm đến cái này, cô cười nói: “Chờ đến lúc mẹ tan làm rồi thì sẽ đến đối diện đón con về nhà nha.”
“Dạ!” cậu bé đồng ý ngay lập tức.
Lý Triều Kha cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu cô đã chuẩn bị giảng đạo lý với cậu bé thật kỹ càng.
Sao cậu bé đã đồng ý rồi?
“Mẹ ơi, mẹ đã ăn cơm chưa, ba nói là trưa ngày hôm nay một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa đó ạ.”
Lý Triều Kha lập tức căng thẳng, Thịnh Thế Hùng đang chuẩn bị chơi thuật quanh co với cô có đúng không?
Cô từ chối: “Mẹ còn rất nhiều bản thiết kế phải làm, hai người đi ăn đi.”
“Vậy mẹ phải chăm sóc cho mình thật tốt nha, phải vừa làm vừa nghỉ.”
Trong giọng nói của cậu bé không thể che giấu hết sự mất mát.
Lý Triều Kha nhanh chóng cúp điện thoại, cô sợ mình không đành lòng thấy con trai thất vọng, sẽ mở miệng đồng ý, đến lúc đó đối mặt với Thịnh Thế Hùng lại không chống đỡ được, vậy thì kế hoạch mang con trai rời đi cũng sẽ bị thất bại.
Mà ở phía của cậu bé, Thịnh Thế Hùng vẫn luôn ghé tai nghe cậu bé trò chuyện, sắc mặt nặng nề, đôi mày kiếm nhíu lại.
Người phụ nữ ấy thế mà lại từ chối lời mời ăn cơm với anh?
Chẳng lẽ là cô không biết một bữa cơm của anh đều có thể tham gia đấu giá trên thị trường à?
“Ba ơi, mẹ thật sự bận nhiều việc lắm, không phải là ba sẽ giận mẹ nó chứ?” Đôi mắt đen bóng của cậu bé chớp cũng không thèm chớp một cái, cậu bé cứ nhìn Thịnh Thế Hùng như vậy.
Lông mày của Thịnh Thế Hùng lập tức giãn ra, nụ cười trên mặt dịu dàng hơn: “Ba vĩnh viễn sẽ không giận con trai với lại mẹ, nếu như mẹ đã bận, vậy thì chúng ta đi ăn cùng nhau đi, sau đó mua thức ăn mang qua cho mẹ, có được không nào?”
“Oa, ba thật là tốt quá đi!”
cậu bé lập tức nhào đến ôm cổ của Thịnh Thế Hùng, hôn một cái lên gương mặt của anh.
Đẹp đến mức làm trái tim của Thịnh Thế Hùng nở rộ như hoa.
Anh thừa nhận là Lý Triều Kha dạy dỗ con trai không tồi, con trai thật sự làm cho người ta yêu thích.
Hiện tại anh càng nhìn cậu bé càng cảm thấy yêu thương không hết.
Thịnh Thế Hùng dẫn cậu bé đến một nhà hàng cần phải hẹn trước nửa năm trời.
Đương nhiên anh là một trong những người đầu tư, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến đó, đều có phòng bao dành riêng cho anh.
Bình thường Thịnh Thế Hùng đều đi có một mình, thỉnh thoảng sẽ dẫn theo Trương Tùng Bách đi, cho nên ngày hôm nay anh dẫn theo một đứa bé khoảng bốn tuổi bước vào, nhân viên trong nhà hàng đều sôi trào, đồng loạt suy đoán mối quan hệ của hai người.
Nhưng mà mọi người lại ngại sự uy nghiêm của Thịnh Thế Hùng, cái gì cũng không dám nói.
Chỉ có một nhân viên phục vụ nữ thừa dịp lúc Thịnh Thế Hùng đi vào nhà vệ sinh thì lén lúc đi vào trong phòng hỏi cậu bé: “Cháu với cậu Thịnh có quan hệ như thế nào vậy bạn nhỏ?”
cậu bé bình tĩnh nhìn cô ta, nhìn vài giây, sau sau đó mới nói: “Dì không có xinh đẹp bằng mẹ của cháu.”
Nhân viên phục vụ: "???"
cậu bé cười đến nỗi trong đôi mắt có ngôi sao đang lên, mặc dù là tuổi còn nhỏ, nhưng mà nhân viên phục vụ lại có một loại cảm giác trái tim đập nhanh.
Đúng lúc Thịnh Thế Hùng đẩy cửa trở về, cậu bé lập tức nhảy xuống từ trên ghế, trực tiếp chạy về phía của Thịnh Thế Hùng, vui mừng gọi: “Ba ơi.”
Nhân viên phục vụ thở ra một hơi: "???"
Tất cả những nhân viên trong nhà hàng: "???"
Tất cả mọi người đều trông ngóng Thịnh Thế Hùng sẽ quát mắng cậu bé nhận người thân lung tung, nhưng mà để mọi người phải rớt hết cả mắt đó chính là Thịnh Thế Hùng dịu dàng đáp lại.
“Con trai, sao vậy?”
Đám người: “...”
“Con nhớ ba lắm.” cậu bé làm nũng nói.
Đám người lại là: "???"
Thịnh Thế Hùng nở một nụ cười, lúc nãy anh chỉ đi vào nhà vệ sinh có một chút xíu thôi nhưng mà cậu bé lại nói là nhớ anh, làm cho anh cảm thấy rất vui.
“Con muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn đi.”
“Con ăn xong rồi, muốn đi đâu, muốn mua cái gì, con cứ nói.”
Thịnh Thế Hùng có thể biểu đạt tình yêu, cho dù là cậu bé có muốn hết tất cả thì anh cũng sẽ nâng đến trước mặt của cậu bé.
Nhưng mà lúc nói ra những lời này, trong đầu của anh đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt của Lý Triều Kha.
Nhớ đến cô lên án mình, nói mình chiều chuộng con trai như thế này sẽ làm hư con trai.
Lông mày của Thịnh Thế Hùng không khỏi hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra, con trai là con của anh, có chiều chuộng nữa thì cũng sẽ không hư.
Bữa cơm này hai ba con ăn rất vui vẻ.
Nhất là cậu bé, cậu bé âm thầm khen mình vì đã tiêu diệt rất nhiều hoa đào cho mẹ.
Cậu bé thật tự hào!
Hai người cơm nước xong xuôi lại đi ra ngoài xem phim, vừa bước ra rạp chiếu phim, ông chủ của nhà hàng lúc nãy vừa mới dùng cơm liền tự mình gói bốn món ăn và một món canh đưa tới.
“Chúc mừng cậu Thịnh, có một đứa con trai dễ thương và thông minh như vậy.”
Ông chủ cũng rất giật mình, nhưng mà nhiều hơn đó chính là cảm thấy vui vẻ cho Thịnh Thế Hùng.
cậu bé nhận được lời khen, cười híp hết cả mắt, rúc vào trong vai của Thịnh Thế Hùng, hai ba con nhìn giống như là được đúc từ trong một cái khuôn ra.
Thịnh Thế Hùng đưa tay ra nhận lấy đồ đóng hộp từ trong tay của chủ nhà hàng, đôi môi mỏng hé mở, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Ba mươi phút sau.
Thịnh Thế Hùng dẫn theo cậu bé đi đến tòa cao ốc Phúc Sơn.
Đi thang máy lên lầu mười bảy.
Lễ tân nhìn thấy Thịnh Thế Hùng thì đều sợ hãi, miệng há thật to, cả người hưng phấn vẫn chưa còn tỉnh hồn lại.
cậu bé lắc đầu, âm thầm cảm thán đẹp trai quá cũng có phiền phức.
Đây là nơi làm việc của Lý Triều Kha, lúc trước cậu bé cũng đã đến đây rất nhiều lần, cho nên cũng coi như là quen đường, cậu bé trực tiếp lôi kéo tay Thịnh Thế Hùng đi vào bên trong.
Thanh Bảo đúng lúc đi ra từ phòng đo đồ, vừa nhấc mắt nhìn thấy hai ba con anh tuấn bất phàm, khí chất cao hơn người ở trước mắt.
“Anh Thịnh, Tuấn Kiệt, hai người đến đây tìm chị Triều Kha hả.” Thanh Bảo mở miệng hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Thế Hùng đảo qua Thanh Bảo.
Đương nhiên là anh vẫn còn nhớ ngày hôm đó mình đi tìm con trai, nhìn thấy Thanh Bảo cũng ở nhà của Lý Triều Kha.
Cậu ta với Lý Triều Kha có quan hệ như thế nào?
Nhìn tuổi trông như là nhỏ hơn Lý Triều Kha, hơn nữa hình như còn thích Lý Triều Kha.
Cậu ta thích Lý Triều Kha, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng của Thịnh Thế Hùng, trong nháy mắt làm cho anh có chút khó chịu đối với Thanh Bảo.
“Anh Thanh Bảo, có phải là mẹ em đang ở trong phòng họp không ạ.” cậu bé cười híp mắt hỏi.
Cậu bé thật sự rất thích anh Thanh Bảo, tính tình tốt lại luôn giúp đỡ cho mẹ.
Nhưng mà Thịnh Thế Hùng lập tức ôm cậu bé lên, sau đó cất cao giọng nói: “Lý Triều Kha.”
Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lẽo, dường như là một mùi cà phê đậm đặc.
Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Trong lúc ánh mắt tiếp xúc với một lớn một nhỏ, tiếng thán phục cũng tràn đầy một mảnh.
Hứa Vũ Liên nhìn thấy cảnh này cũng lập tức chạy vào trong phòng thiết kế thông báo cho Lý Triều Kha: “Triều Kha, mau đi ra ngoài đi, anh Thịnh đến tìm cô kìa."