Ánh đèn của phòng giải phẫu sáng liên tục trong mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được tắt. Một lúc sau, một nhóm bác sĩ bước ra từ phòng giải phẫu, ai cũng mang khuôn mặt mệt mỏi.
Tiết Kiệt rời khỏi phòng giải phẫu với sự mệt mỏi, anh ta lắc lắc đầu, quơ quơ đôi tay bị tê của mình. Tiết Kiệt định bụng sau khi trở về sẽ đánh một giấc trên chiếc giường thân yêu, nhưng, kế hoạch đó đã bị phá vỡ khi mà anh ta đột nhiên bị kéo vào một góc, điều đó đã làm Tiết Kiệt sợ tới mức phải hét lên. Sau khi nhìn thấy người kéo mình chính là Trần Khánh, Tiết Kiệt tức giận lườm Trần Khánh:
"Bác sĩ Trần, anh có thể sẽ đem tôi dọa cho sợ chết đấy!"
Trần Khánh không để ý đến sự tức giận của Tiết Kiệt, nôn nóng hỏi Tiết Kiệt về vấn đề mình quan tâm nhất:
"Tình hình lúc phẫu thuật thế nào?"
Từ lúc cuộc phẫu thuật bắt đầu, anh luôn đứng đợi ở trong góc này, ước chừng đã đợi được mười hai tiếng đồng hồ.
Nghe thấy câu hỏi của Trần Khánh, ánh mắt lờ đờ của Tiết Kiệt đã sáng bừng lên:
"Cô Tri Thanh đúng là quá tuyệt vời, quá cool ngầu. Tôi đã quyết định, sau này cô Tri Thanh sẽ là nữ thần của tôi, tôi sẽ luôn thần tượng cô ấy!"
Tiết Kiệt ngay lập tức biến thành một fan não tàn của Diệp Tri Thanh.
Trần Khánh tức giận nhíu nhíu mày, anh quát:
"Tôi hỏi anh kết quả cuộc phẫu thuật như thế nào?"
Anh đã đứng đợi ở đây mười hai tiếng đồng hồ, cũng không phải vì muốn nghe mấy lời nói ngu ngốc của Tiết Kiệt.
Tiết Kiệt nhìn anh, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, sau đó vừa đi vừa nói:
"Còn có thể thế nào, tất nhiên là cả hai ca phẫu thuật đều rất thành công!"
"Cái gì? Cả hai ca phẫu thuật đều rất thành công?"
Trần Khánh cả mặt đầy vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
"Này, ai là người đã tiến hành mổ chính cho hai cuộc phẫu thuật?"
Trong suy nghĩ của mình, anh không muốn tin tưởng người mổ chính kia chính là Diệp Tri Thanh. Hẳn là vào lúc phẫu thuật họ đã mời một chuyên gia tới.
Hơn nữa, cả hai ca phẫu thuật đều có tính nguy hiểm cao, mà tỉ lệ thành công lại vô cùng thấp. Nếu như bác sĩ mổ chính hơi vô ý thôi, khả năng hai bệnh nhân tử vong trên bàn mổ là vô cùng cao.
Không cần phải nói, Trạm Kình bị thương ở cột sống, vết bỏng ở cột sống rất nghiêm trọng, cho nên nửa đời sau của Trạm Kình đã định sẵn là bị liệt. Cuộc phẫu thuật này chỉ là giúp anh ta xử lí vết bỏng thôi. Bất quá, diện tích bị bỏng sau lưng anh ta quá lớn, việc xử lí cũng không dễ dàng gì. Mà sau khi phẫu thuật xong, lưng anh ta cũng không thể phục hồi lại như trước.
Và ông lão tám mươi hai tuổi bị bệnh tim nghiêm trọng đó có thể sẽ chết trên bàn bất cứ lúc nào. Vậy nên ngoại trừ người thân của ông là Hứa Hoành Văn, hầu như không có một bác sĩ nào trong bệnh viện dám nhận ca phẫu thuật của ông. Ngay cả những vị bác sĩ lâu năm và rất có tiếng nói trong khoa tim của bệnh viện cũng không dám nhận.
Gộp hai ca phẫu thuật siêu khó này lại với nhau, độ khó còn tăng lên gấp bội. Vì vậy, tuyệt đối không thể để một cô gái trông chưa đầy hai mươi tuổi làm bác sĩ mổ chính, cùng lắm là bác sĩ mổ phụ thôi!
Tiết Kiệt nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn người ngu ngốc:
"Còn có thể là ai? Đương nhiên là cô Tri Thanh rồi! Trong toàn bộ hai ca mổ, cô Tri Thanh chính là bác sĩ mổ chính, từ đầu đến cuối chủ nhiệm Hứa chỉ làm bác sĩ phụ hỗ trợ thôi!"
Nhớ tới bộ dáng cool ngầu của Diệp Tri Thanh lúc làm phẫu thuật cho bệnh nhân, Tiết Kiệt lại tiếp tục ngưỡng mộ và sùng bái.
Lúc ấy trong phòng phẫu thuật đã xuất hiện rất nhiều tình huống nguy hiểm. Đặc biệt là ông lão tám mươi hai tuổi kia, ông ấy đã hai lần suýt chết trên bàn mổ, chủ nhiệm Hứa lúc đó đã tuyệt vọng muốn từ bỏ mấy lần.
Nhưng mà nữ thần của anh ta lại không có từ bỏ đâu, cô ấy trấn tĩnh tiếp tục ca mổ, còn chỉ đạo những người khác làm việc đâu ra đấy.
Cuối cùng, cô ấy cũng thành công. Chẳng những cướp được ông lão tám mươi hai tuổi từ tay Tử Thần về, còn hoàn thành ca mổ một cách thành công.
Trong mười hai tiếng đồng hồ, Diệp Tri Thanh đã làm việc không ngừng nghỉ. Con dao phẫu thuật dường như kết hợp chặt chẽ với bàn tay của cô ấy, cô ấy có thể điều khiển con dao làm theo ý mình, giống như là một cuộc phẫu thuật trong sách giáo khoa.
Trong tất cả thời gian ca mổ diễn ra, cô ấy rất bình tĩnh. Cả quá trình đều có trật tự, cho dù có tình huống bất ngờ xảy ra, cô ấy cũng có thể đưa ra quyết định thích hợp nhất ngay và xoay chuyển nguy hiểm một cách thần kỳ.
Trên người cô ấy mang theo loại khí chất khiến người ta an tâm. Nhìn khuôn mặt và những động tác bình tĩnh của cô ấy, dù cho có khẩn trương mong kỳ tích xuất hiện cũng bình tĩnh lại. Sau lại nghe theo những chỉ dẫn của cô ấy, tiếp tục trấn tĩnh làm nhiệm vụ của mình. truyện full tạitạitại dembuon
Thật đúng là tuyệt vời!
Điều đặc biệt chính là cô ấy không chỉ mổ chính một ca phẫu thuật, mà là đồng thời mổ chính cả hai ca. Diệp Tri Thanh quả thật giống như phân thân vậy. Cô ấy quay trái, tiến hành mổ ở một người, còn người kia thì để những bác sĩ khác phụ trách. Khi xử lí ổn tình huống rồi thì để phụ tá tiếp tục phụ trách, còn bản thân thì quay sang phải, tiếp tục mổ ở người còn lại.
Nếu như người bệnh bên kia có tình huống ngoài ý muốn, cô ấy phải nhanh chóng ổn định tình huống của người này, giao cho mấy bác sĩ mổ phụ rồi chạy sang bên kia để tiếp tục phẫu thuật.
Trong toàn bộ quá trình, tình hình cả hai của người bệnh đều được Diệp Tri Thanh ghi nhớ trong đầu. Giống như cô ấy đã phân thân ra để đồng thời làm phẫu thuật cho cả hai vậy. Thật đúng là quá tài giỏi!
Một ca phẫu thuật đồng thời tiến hành mổ cho cả hai người, yêu cầu lại cao như thế, quả thật làm cho anh ta cả đời khó quên.
Tiết Kiệt cảm thấy vô cùng may mắn vì anh ta đã mặt dày quấn lấy chủ nhiệm Hứa để được làm bác sĩ mổ phụ. Nếu như không có cuộc phẫu thuật hôm nay, anh ta khẳng định sẽ không thể thấy được một cuộc giải phẫu xuất sắc như vậy. Sau đó anh ta có thể cả đời sẽ dậm chân tại chỗ.
Tiết Kiệt chính là tốt nghiệp từ học viện y danh giá. Anh ta luôn cảm thấy tự hào về những thành tích mà mình đạt được. Lúc đến bệnh viện thực tập, Tiết Kiệt thấy mình biểu hiện rất không tồi, cũng luôn vì việc đó mà tự hào.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy Diệp Tri Thanh tài giỏi có thể một lúc mà cùng mổ chính cho cả hai cuộc phẫu thuật. Tiết Kiệt phát hiện, những điều mà anh ta cảm thấy tự hào, so sánh với thành tựu của Diệp Tri Thanh thì chúng không là gì cả.
Tiết Kiệt cảm thấy mình giống như một con ếch ngồi đáy giếng. Chỉ luôn ngồi nhìn miệng giếng rồi cảm thấy mình là vua, không biết thế giới bên ngoài kia rộng lớn thế nào. Diệp Tri Thanh xuất hiện, làm anh ta cảm thấy thế giới này có bao nhiêu to lớn, còn anh ta thì nhỏ bé biết bao. Anh ta còn cần phải nỗ lực hơn rất rất rất nhiều.
"Đều là Diệp Tri Thanh làm? Cả hai cuộc phẫu thuật đều là cô ta mổ chính? Sau đó cả hai cuộc phẫu thuật đều rất thành công? Sao có thể chứ?"
Trần Khánh hoàn toàn không thể tin được sự thật này. Cái cô gái tóc vàng chưa đến hai mươi kia thế mà lại tài giỏi như vậy?
Sao có thể?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Tiết Kiệt nhìn Trần Khánh, bĩu môi:
"Nếu anh không tin thì đi tìm chủ nhiệm Hứa hỏi đi!"
Nói xong, Tiết Kiệt không thèm để ý đến Trần Khánh nữa mà lập tức rời đi. Anh ta vừa ngáp vừa nghĩ phải về nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng sau khi nhớ lại cuộc phẫu thuật kia liền ngay lập tức thay đổi kế hoạch, anh ta phải nghiên cứu tốt những thu hoạch hôm nay của mình. Sau đó trau dồi thêm kĩ năng để một ngày nào đó có thể trở thành phụ tá đắc lực của cô Tri Thanh, cùng cô Tri Thanh thực hiện thêm nhiều ca mổ lớn nữa.
Trần Khánh không có ngăn cản Tiết Kiệt rời đi. Cả người Trần Khánh hồn xiêu phách lạc, hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi sự thật này. Trần Khánh cảm thấy mình đã khinh người quá đáng, hung hăng nhéo tay của mình.
Đây là một nỗi nhục nhã lớn.
Bỗng nhiên, điện thoại của Trần Khánh vang lên, anh ta mở ra nhìn. Bỗng sắc mặt trở nên rất kì lạ. Sau đó lại xoay người nhìn về phía phòng giải phẫu, nở một nụ cười kì quái.
Nhớ ủng hộ truyện nhé!