Diệp Trạch Văn không nhịn được nữa, lao từ chỗ tối ra xông tới trước mặt Diệp Tri Thanh, ngừng lại quan tâm nhìn cô, "Tri Thanh, bây giờ con còn đang bị thương, không thích hợp vận động."
Diệp Tri Thanh dừng động tác lại, giọng nhàn nhạt nói với ông, "Xin lỗi, xin hỏi bác là ai?"
Ông ngẩn người, ánh mắt tối lại, "Tri Thanh, con không nhận ra cha sao? Cha biết con nhớ rõ mọi người và cũng nhận ra mọi người mà. Cha biết tất cả những chuyện con đã trải qua, biết con trải qua năm tháng ấy chẳng dễ dàng chút nào, do đó sinh ra hận với chúng ta cùng là lẽ bình thường, nhưng cha muốn nói với con, bất kể con có hận chúng ta ra sao đi nữa thì chúng ta vẫn như cũ, là người một nhà."
Sắc mặt Diệp Tri Thanh không hề thay đổi, cảm xúc không dao động một chút nào, vẫn thờ ơ nhìn ông, "Diệp tiên sinh, thật vô cùng xin lỗi bác, không biết tôi đã làm gì mà các người lại cho rằng những năm qua của tôi là quá vất vả, đến nỗi hận các người. Bây giờ tôi nói rõ với mọi người luôn, mấy năm vừa qua thực sự tôi sống khá tốt, không hề cảm thấy khổ gì cả, cho nên không có gì gọi là hận."
Diệp Trạch Văn nhìn cô thật sâu, ông đã nhìn thấy nhiều người trên thương trường, gặp qua không ít người, và tự cho mình nhìn người khá chuẩn, nhưng ngay lúc này, ông nhìn vào đôi mắt trong suốt lạnh lẽo của con gái lại cảm thấy con bé đang nói thật.
Nhưng mà, ông nhận ra mình không nhìn thấu được bên trong đáy mắt của con bé, nhìn không thấu lòng con mình, không thể nào phân biệt lời con bé nói là thật hay giả nữa.
Con bé chỉ là cô gái tuổi, lại làm một con cáo già trên thương trường như ông không nhìn thấu được, có thể thấy là con bé đã trải qua không ít chuyện mới tập thành thói quen giấu kỹ cảm xúc, không để cho người ngoài nhìn rõ mình.
Nhìn chằm chằm Diệp Tri Thanh một hồi lâu rồi ông đi tới bên ghế đá ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nhiều phần thâm trầm, như đang đánh giá Diệp Tri Thanh, tầm mắt thoáng nhìn vết thương trên vai và chân của cô, "Con thực sự sống tốt sao? Sao cha nhìn không giống? Con có thể không nhìn nhận người cha này, nhưng cha không thể làm ngơ để con gái mình bị thương được."
"Tùy bác." Diệp Tri Thanh thờ ơ nhìn ông, tiếp tục làm động tác cử động tay chân.
"Uh..." Diệp Trạch Văn yên lặng nhìn, không nghĩ tới con gái lại phản ứng lại như thế. Ông còn tưởng đứa con gái này sẽ phản đối mạnh, cố gắng cắt đứt quan hệ với họ, ông đã tính cả cách quấn lấy con bé không ngờ rằng nó lại có thái độ hờ hững như thế.
Điều đó giống như nói lên con bé cùng bọn họ chẳng có chút quan hệ nào, bọn họ muốn làm gì thì làm cái đó, còn không làm gì thì nó cũng chẳng hề quan tâm tới.
Diệp Trạch Văn đau đầu nhéo ấn đường, cái này là không có chút mong chờ với họ sao, nếu so với hận thì điều này càng phiền toái hơn. Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, ông ngước lên nhìn con gái, "Tri Thanh, cha muốn làm một giao dịch với con. Cha muốn con trị bệnh cho vợ mình, phí điều trị tùy con muốn."
"Xin lỗi, trên tay tôi nhận một bệnh nhân rồi, người bệnh này có chút đặc biệt, cần dành rất nhiều thời gian, tạm thời không có thời gian nhận thêm." Diệp Tri Thanh lạnh lùng nói.
Diệp Trạch Văn nhìn sâu vào cô, "Có phải do vợ cha có hiểu lầm gì trước đây với con không? Cho nên con không muốn điều trị cho bà? Con là một bác sĩ chuyên nghiệp, cha tin con hiểu rõ, và con cũng là người thích hợp nhất để trị bệnh cho bà ấy, để tình trạng bà ấy mau khỏi."
Không đợi cô trả lời, ông tiếp tục bồi thêm, "Cha biết bây giờ con đang điều trị cho Thừa Thừa, đúng là bệnh cháu nó rất đặc biệt, tốn nhiều thời gian ở bên cạnh. Nhưng quan hệ của Thừa Thừa với cha cũng không tệ, cha có thể đưa bà ấy tới đây, như vậy con có thể đồng thời điều trị cho cả hai người."
Diệp Tri Thanh chậm rãi ngừng động tác lại, lau khô mồ hôi trên trán, nhìn thẳng Diệp Trạch Văn, lãnh đạm cự tuyệt, "Thực xin lỗi, tôi từ chối."
"Vì sao? Có thể cho cha một lý do không?" Đây không nằm ngoài dự đoán của ông, ông sớm đã chuẩn bị tốt kế hoạch dài để ứng chiến.
Cô nhìn ông, "Tôi không phải một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi chỉ là người tình nguyện nên tôi có thể lựa chọn bệnh nhân mà tôi muốn chữa."
Diệp Tri Thanh đúng là một bác sĩ không biên giới nổi tiếng, nhưng cô ấy chưa từng làm việc tại bệnh viện, hay công tác thời gian dài cả, tất nhiên là chưa mở phòng khám linh tinh nào, từ khi bắt đầu tới hiện tại cô chỉ là một bác sĩ lang thang, một người tình nguyện mà thôi.
Cô có kiến thức chuyên môn vững vàng, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, không phụ thuộc vào bất kì bệnh viện hay phòng khám, hoàn toàn là một bác sĩ lang thang, cho nên trong giới bác sĩ thì danh tiếng Diệp Tri Thanh còn là một kẻ quái dị.
Trong đó, ngoài một nửa là kính phục còn đó những kẻ lại xem thường cô.
Nhưng cô trước sau không thèm quan tâm, giống như lời cô nói, những năm qua không hề tệ chút nào, có thể tự do, không trói buộc bởi việc gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không muốn làm thì không làm thôi.
Vì cô không quan tâm hay để ý tới bất kì lời nói của người nào, chỉ dựa vào cảm giác thích của mình mà làm.
"Ý của con là... con không thích vợ của cha? Cho nên không muốn điều trị cho bà ấy?" Ông nhìn chằm chằm cô.
"Đúng vậy." Cô thẳng thắn thừa nhận.
Lần này, Diệp Trạch Văn lại đứng hình, không nghĩ con bé thẳng thắng đáp như thế, nói thẳng ra, bình tĩnh, không hề oán hận gì, không hận Thiệu Tuệ Như, nhưng cũng không thích bà ấy.
Có vẻ như trong lòng con bé chỉ xem bà ấy như một người mình không thích, cũng không phải mẹ mình.
Sự thờ ơ này khiến ông bị sốc, mười chín năm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao nó không muốn dựa dẫm hay kỳ vọng gì từ bọn họ nữa?
"Tri Thanh..." thấy cách con bé nhìn họ làm ông không biết nên nói gì.
Diệp Tri Thanh lãnh đạm nhìn ông, "Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi rửa mặt một chút, xin lỗi không tiếp chuyện được với bác nữa." Sau đó nhìn Trạm Thừa đang ngủ say, dặn dò người hầu một tiếng rồi rời khỏi hoa viên.
Bước chân của cô có vài phần khập khiễng, nhưng lưng vô cùng thẳng tắp, cả người lộ ra hơi lạnh, còn có chút quật cường nhưng có lẽ cô không hề hay biết được điều đó.
Vì cô là một cô gái sống cho bản thân.
Cô tin tưởng mình có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, không cần cầu xin ai, vì cô tin mình vẫn sống rất tốt.
Thực tế mà nói, cô quả thực sống tốt hơn nhiều người trên thế giới này, nhưng có biết được rằng sau bóng lưng quật cường ấy có người đau lòng thay mình.
Ra tới cửa hoa viên, cô gặp Trạm Kình đang lặng lẽ đứng ở đấy, Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn một cái, gật đầu, muốn lướt qua hắn.
"Là bởi vì hy vọng quá nhiều lần rồi cũng thất vọng quá nhiều lần nên không muốn hy vọng nữa sao?"
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân