Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

chương 25: mommy ngu ngốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng, cô dời tầm mắt qua chỗ khác, "Anh mau tìm mẹ ruột Thừa Thừa trở về đi."

"Ha ha..." Trạm Kình nhìn cô dời ánh mắt, hắn khẽ mỉm cười không rõ ràng, "Nếu là nguyện vọng của em thì tôi sẽ đáp ứng."

Một lát sau, Trạm Kình từ sô pha đứng dậy rời khỏi phòng.

Từ đầu tới cuối, Diệp Tri Thanh đều không quay đầu lại vẫn nhìn bên ngoài hoa viên.

Tuần kế, Trạm Kình không xuất hiện trước mặt Diệp Tri Thanh và cô cũng không quan tâm điều đó lắm, vì cô chẳng muốn tiếp xúc gần người đàn ông nguy hiểm đó, nên lựa chọn cách xa hắn.

Một tuần nay, Diệp Tri Thanh nằm lì trên giường cả tuần lễ được Trạm Thừa chăm sóc, mấy ngày trước do cô không thể động đậy nên nhóc giúp nhưng mấy ngày sau là do Trạm Kình đòi làm.

Ở bên cạnh Diệp Tri Thanh, cậu bạn nhỏ Trạm Thừa đã tìm lại sự hoạt bát và vui vẻ vốn có ở một đứa nhóc lên , mặc dù phần lớn thời gian nhóc vẫn ngoan ngoãn vô cùng nhưng nhóc đã biết học làm nũng với cô, thậm chí còn la lối khóc lóc, chơi xấu, những lúc như thế cô chỉ bất lực thỏa hiệp.

Dường như cậu bạn nhỏ Trạm Thừa biết được điều này nên trò bịp bợm la khóc, chơi xấu lại trở thành tâm đắc, thường xuyên thực hiện được nguyện vọng qua nó.

Hôm nay, Diệp Tri Thanh cũng xuống giường được rồi, cô không muốn nằm suốt trên giường nên muốn dạo một lúc trong hoa viên, bạn nhỏ Trạm Thừa lại lo lắng, không biết lấy từ chỗ nào ra một chiếc xe lăn, mở to hai mắt long lanh nhìn cô, "Cô ơi, chân cô còn chưa khỏe hẳn, Thừa Thừa đưa cô ra ngoài nha."

Diệp Tri Thanh nhìn chân phải bị bó thạch cao của mình lại nhìn vẻ mặt hiểu chuyện mà kiên định của nhóc thì đồng ý, "Được."

Cậu bạn nhỏ hớn hở cười, cẩn thận đỡ Diệp Tri Thanh ngồi lên xe lăn, ước chừng cái xe nó còn cao hơn nhóc, nhưng nhóc vẫn vô cùng vui vẻ, vừa đẩy cô dạo hoa viên vừa giới thiệu tất cả loài hoa trồng ở đây.

Phần lớn thời gian cậu bạn nhỏ đều ở trong biệt thự nên so với cô thì nhóc quen thuộc hơn, đặc biệt là hoa viên này, đó là nơi nhóc tới thường xuyên nhất, giờ nhóc rất vui khi chia sẻ với cô.

Hoa viên của biệt thự này rất lớn, được bố trí tinh tế, lại không mất đi vẻ trẻ con, rõ ràng là thiết kế cho Trạm Thừa.

Nhóc giới thiệu nó như là một căn cứ bí mật riêng của mình vậy, hưng phấn vui vẻ đem toàn bộ hoa trong này giới thiệu cho cô biết, khuôn mặt cute nhỏ nhắn nở nụ cười tươi, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm tỏa sáng, đôi mắt cười nheo thành mặt trăng nhỏ, miệng luyên thuyên tựa như chú chim non ríu rít, vô cùng vui vẻ, làm người ta không tự chủ được vui lây.

Diệp Tri Thanh nhìn lại khuôn mặt sáng ngời của nhóc, đôi mắt vì cười biến thành trăng nhỏ, trong đó tích đầy sự vui vẻ, so sánh với Trạm Thừa ngoan ngoãn hiểu chuyện của lúc trước có vẻ là thêm vài phần linh động hơn.

Sau một lúc lâu, cô thu hồi lại tầm mắt, hơi rũ mắt xuống nhìn hai tay đang đặt trên bụng mình, một tuần này cô khôi phục khá tốt, tuy tay trái không thể cử động bình thường, nhưng cũng cử động lại được chút ít, cô nắm tay lại thì trên vai sẽ truyền tới một cảm giác tê dại quen thuộc, chợt trong ánh mắt của cô thoáng lướt qua vài giây lạnh lẽo.

"Cô ơi, cô ơi, cho cô xem cái này, đây là do Thừa Thừa tự vẽ nha!" Bỗng nhiên, Trạm Thừa lấy một tập tranh yêu quý đưa tới trước mặt cô, dường như muốn được cô khen, nhưng lại sợ chính mình vẽ không tốt.

"Ừ." Cô đưa tay nhận lấy tập tranh, quyển tập tranh này rất dày, nhóc đã vẽ rất nhiều bức, cô lật giở xem kỹ từng trang một.

Đây là do một đứa nhóc tuổi vẽ, nhóc thực sự rất nghiêm túc, có thể nhìn ra mỗi một bức tranh đều rất chăm chút, ngoài ra còn nhận thấy một điều khác qua những bức ảnh chân dung tuyệt đẹp, bên cạnh khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp còn có cả sự bất an trong đó.

Nhóc con thật sự rất chăm chỉ để vẽ nhưng thực ra sâu trong nội tâm nhóc lại không thích vẽ, có lẽ đây chỉ là những thứ mà người lớn muốn cậu thích mà thôi.

Nhóc bị bệnh tim bẩm sinh nên không được vận động mạnh, chỉ có thể học tập những bộ môn yên tĩnh, nhưng bản chất của nhóc là hoạt bát năng động, mỗi ngày bị ép ngồi im một chỗ để vẽ như thế này quả là một sự tra tấn với nhóc.

Nhưng nhóc không hề từ chối, không kêu ca gì hết, ngoan ngoãn làm theo, hơn nữa tự ép chính mình thích bộ môn yên tĩnh này.

Biểu hiện của nhóc rất khá, xác thực rất cố gắng, nhưng dù thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không thích nó.

Bạn nhỏ Trạm Thừa thấp thỏm nhìn cô xem từng bức tranh của cậu, sau khi cô lật xong bức tranh cuối cùng, cậu mới lên tiếng, "Cô ơi, thế nào ạ? Con vẽ có đẹp không ạ?"

Diệp Tri Thanh nhìn nhóc, "Con vẽ rất khá, so với cô vẽ còn đẹp hơn nhiều, con có thể dạy vẽ cho cô không?"

Trái tim lo lắng của cậu bạn nhỏ Trạm Thừa lập tức nhảy nhót vì vui sướng, hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, "Có thể! Có thể! Có thể ạ!" Sau đó như sợ cô đổi ý, bé liền sai người giúp việc chuẩn bị ngay vật dụng dùng để vẽ tranh, sau đó vội vàng đẩy cô tới một nơi mà cậu rất thích, "Cô ơi, chúng ta vẽ tranh ở chỗ này nhé?"

Diệp Tri Thanh nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một vườn chim nhỏ, bên trong có đủ loại chim sẻ sinh sống, chúng đang hót, vô cùng náo động.

Cô nhìn lại Trạm Thừa, thấy nhóc cũng đang nhìn bầy chim với ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là nhóc ghen tị với chúng rồi, ghẹn tị vì chúng có thể tự do bay lượn, vui vẻ hót vang, còn có nhiều bạn nhỏ chơi cùng.

Diệp Tri Thanh hơi nheo mắt lại, dịu dàng cười nhẹ và gật đâu, "Được."

Cậu bạn nhỏ Trạm Thừa mừng rỡ cười, cười rộ như chú chim sẻ vậy, "Hahahaha...hahaha..."

Rất nhanh, người giúp việc đem dụng cụ cần thiết để vẽ tới, dọn ra trước mặt hai người, bạn nhỏ Trạm Thừa hóa thân thành một nhà giáo, nghiêm túc chỉ dạy Diệp Tri Thanh vẽ.

Bộ dáng cô vô cùng nghiêm túc mà học tập, rất khiêm tốn mà ham học hỏi, nhưng làm sao cũng không học được, có lúc làm khó bạn nhỏ Thừa Thừa nữa.

"Cô ơi, không phải như vậy, không phải như vậy, là như thế này ạ!"

"Cô ơi, chỗ này vẽ gợn lên một tý... không phải như vậy, phải gợn lên một tý..."

"Cô ơi, sao cô ngốc thế? Thừa Thừa nói nhiều lần rồi, không phải vẽ như vậy, là phải..."

"No no, không phải như vậy! Không phải! Phải như thế này cơ!"

"Đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy... No no, không phải như thế, vừa mới nãy không phải tốt hơn rồi sao? Sao lại quên mất nữa rồi?"

"Cô ơi, sao cô ngốc quá vậy!"

"..."

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Cập nhật .. tại VNO

Truyện Chữ Hay