Diệp Trạch Văn nhìn theo bóng Diệp Chí Tư rời đi mới cất bước lại gần ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiệu Tuệ Như mở miệng nói, "Tuệ Như, anh biết em mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi. Thực ra anh cũng rất mệt, muốn sớm nghỉ hưu giao hết mọi việc lại cho Chí Tư, sau đó cùng em đi du lịch khắp thế giới, chỉ có thế giới riêng của hai chúng ta."
"Nhưng vừa rồi... anh mới phát hiện ra, chúng ta không thể sớm nghỉ hưu được, anh em nó cần chúng ta ở bên cạnh."
Ông dịu dàng xoa xoa đôi tay lạnh của bà, dường như muốn sưởi ấm, "Tuệ Như, em nhớ kỹ, chúng ta là cha mẹ của ba đứa nhỏ, mình đã đưa chúng nó tới thế giới này thì phải có trách nhiệm bảo vệ bọn nó, tạo ra một mảnh bầu trời cho chúng. Cho nên, cho dù là em hay là anh, đều không được ngã xuống, khi chúng cần tới thì mình phải đứng trước mặt che chắn, bảo hộ chúng được bình yên khỏe mạnh."
Thiệu Tuệ Như vốn không có phản ứng gì mà người lại khẽ run rẩy lên, nước mắt không tiếng động nào chảy từ khóe mắt xuống, Diệp Trạch Văn nắm tay bà, tiếp tục xoa, "Tuệ Như, anh biết em luôn thấy có lỗi với ba đứa nó, đặc biệt là với Tri Thanh, em muốn bù đắp cho con. Bây giờ, Tri Thanh trở về rồi, em càng không được nằm xuống, em còn phải bồi thường tốt cho con mà."
Thiệu Tuệ Như khó khăn mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ nhìn chồng, bà khóc vô cùng khổ sở, "Nhưng em đã đẩy nó ra, con sẽ không bao giờ chịu thừa nhận người mẹ này nữa, em còn bồi thường được cho nó sao? Trạch Văn, thế mà em đã mạnh mẽ đẩy con ra rồi! Em đẩy con xa mình rồi! Hức hức hức..."
Diệp Trạch Văn một tay nắm tay bà, một tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt bà, Thiệu Tuệ Như khóc dữ dội, ông vừa mới lau đi thì nước mắt lại chảy ra, ông không chê phiền mà kiên nhẫn cùng dịu dàng lau, "Tuệ Như, lúc trước chúng ta nghĩ sẽ không tìm được con, mười mấy năm trôi qua rồi, cũng không biết Tri Thanh trưởng thành sẽ trông như thế nào."
"Nhưng chúng ta chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn kiên trì, cuối cùng, kiên trì tận mười chín năm ròng rã, Tri Thanh của chúng ta đã về cạnh mình. Giờ nó vẫn chưa tiếp nhận mình thì mình cứ kiên trì, một năm không được thì nhẫn nại mười năm, anh tin, chỉ cần chúng ta kiên trì thì con sẽ tiếp nhận mình."
"Cho nên." Diệp Trạch Văn ôn nhu mà chắc nịch nói, "Tuệ Như, em phải cố lên, không được nằm xuống, Tri Thanh còn chờ mình."
Thiệu Tuệ Như đột nhiên khóc dữ dội hơn, sự vô hồn cũng mất đi, sinh ra một năng lượng sinh tồn, dường như bà đã tìm được mục tiêu hy vọng sống.
Khóc và khóc, tới khi mệt và ngủ thiếp đi, cả người lại tốt hơn nhiều, có thể những cái nghẹn trong lòng đã theo nước mắt chảy ra, cả người bừng lên sức sống mới và trẻ ra vài tuổi.
Diệp Trạch Văn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt cuối cùng trên mặt vợ mình, ông ngồi bên cạnh ôn nhu nhìn, lâu sau, kéo chăn đắp lên cho bà rồi đứng dậy rời khỏi phòng, đi thẳng tới thư phòng.
Đã hơn ba giờ sáng, Diệp Trạch Văn vẫn chưa nghỉ, ông còn rất nhiều việc cần làm.
Cả đêm ở thư phòng, chẳng mấy chốc đã tám giờ sáng, ông nhìn đồng hồ, lấy di động ra gọi cho Trạm Kình.
Bên kia, Trạm Kình vừa tập thể dục về, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, cũng không màng trả lời, trực tiếp ném điện thoại sang một bên đi thẳng vào phòng tắm.
Với việc Trạm Kình không bắt máy ông cũng đoán trước được, ông không hề bực bội, cứ mỗi phút lại gọi lại, tới lần thứ tư Trạm Kình mới chịu tiếp máy, Diệp Trạch Văn không nói dài dòng, "Trạm Kình, bác muốn gặp Tri Thanh."
Trạm Kình đang đứng bên ngoài phòng trị liệu, thông qua cửa kính nhìn vào trong, trong phòng, Diệp Tri Thanh đã tỉnh, đang được truyền nước biển, Trạm Thừa cũng đã dậy lại ăn vạ không muốn rời giường.
Đối với yêu cầu của ông, Trạm Thừa chỉ nói hai từ, "Không tiện."
Diệp Trạch Văn không hề ngạc nhiên, tiếp tục mở miệng, "Tập đoàn Diệp thị năm nay kiếm được % lợi nhuận."
Nghe vậy, Trạm Kình nhướng mày, không nghĩ tới Diệp Trạch Văn lại hào phóng như vậy. Đúng là năm nay Diệp thị phát triển không tồi, % lợi nhuận tuyệt đối không dưới tỷ.
Hắn nhìn Diệp Tri Thanh, ánh mắt khẽ lóe lên, "Một tuần sau."
Diệp Trạch Văn trầm ngâm chớp mắt, đồng ý điều kiện này của Trạm Kình, "Được." Hắn biết bây giờ Diệp Tri Thanh sẽ không đồng ý gặp bọn họ, hơn nữa còn đang bị thương, không thể quá kích động. Thời gian một tuần đủ cho hai bên bình tĩnh lại, khi đó vết thương của cô cũng gần lành rồi.
Quả thực giống như lời Chí Tư nói, Trạm Kình đối với Tri Thanh hình như có thiện cảm, cô ở chỗ hắn thì ông cũng không cần lo lắng nữa.
Trạm Kình không biết suy nghĩ này của ông, sau khi thỏa thuận xong hắn liền cúp máy, gọi một cuộc khác cho trợ lý, "Ra tay với Diệp thị mạnh hơn cho tôi."
Tề Tiến nắm di động đang kết nối mà không thể diễn tả cảm xúc hiện tại của mình, boss à, chúng tôi đã ra tay chèn lực lớn rồi, còn tăng được sao? Đây là thực sự muốn quyết chiến sao? Tới một mất một còn mới chịu?
Cậu vô lực trừng mắt với chiếc điện thoại trên tay, sau một hồi, cầm theo di động và lời của Trạm Kình đi truyền lệnh với mấy người lãnh đạo cấp cao của Kình Thiên.
Mấy người đó nghe xong lệnh biểu cảm y như Tề Tiến, ngốc rõ ra mặt, người này thực sự muốn liều mạng với tập đoàn Diệp thị à?
Sau đó... sau đó... thì thực hiện mệnh lệnh cao cấp của đại boss nhà mình, dồn hết lực chèn ép.
Lãnh đạo cấp cao của Kình Thiên lại một lần nữa cho thấy hiệu suất làm việc đỉnh của đỉnh, chỉ qua nửa giờ, Diệp Trạch Văn đã nhận được tin, giật cả mình, chỉ biết cười khổ theo.
Người đàn ông đó, trước nay đều xuất con bài mà không cần lý do.
_____oOo_____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật .. tại việt nam overnight