Lâm Nghiệp vốn định tìm thùng rác để ném tàn thuốc vào.Thời điểm nghe được giọng nói, hắn vô ý thức nặng đầu.
Sau đó ngay cả tàn thuốc cũng chưa kịp ném.Hắn không thể quen hơn với giọng nói trong trẻo này, nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể kết nối với cô gái trước mặt.Ngoại trừ Diệp Khánh Khôn ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều giật mình ngay tại chỗ.Ngay cả Tóc Dài Tới Eo đã gặp qua Diệp Thiều Hoa, khi nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng có chút hoảng hốt.Mãi cho đến khi một tiếng "kẹt" vang lên, mọi người mới phản ứng kịp."Xin lỗi xin lỗi, " Mặc Ngân lập tức mở miệng, tiện tay kéo cái ghế mà anh đã mang theo, "Tôi không phải cố ý, tôi sẽ.
.
.
sẽ.
.
."Hắn gãi đầu một cái, nửa ngày cũng không nói ra câu gì.Nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa, hai mắt lóe sáng."Ơ, cmn, " Có người thấp giọng mở miệng, "Đây quả thực là thần nhánh rồi! Chết trong ánh mắt mất! Đây là Sơ Dương đại thần ư?"" Nào nào nào, con gái đừng nên xen vào, chuyện này để cho con trai bọn tôi!""Vậy mà trong game lại có một đại mỹ ngữ như vậy? Tui độc thân năm chắc chắn vì nữ thần Sơ Dương.".
.
.Diệp Thiều Hoa đang dựa vào cửa nhìn những người này điên cuồng.
Vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ duỗi một ngón tay gõ lên môi.Diệp Khánh Khôn vốn không thích những người gọi là "bạn bè" của Diệp Thiều Hoa, hắn cầm lấy điện thoại của con gái, lập tức đi ra ngoài.Đám người vô ý thức tản ra một con đường.Tóc Dài Tới Eo cũng đi theo sau lưng Diệp Khánh Khôn, "Tiểu Diệp, cậu trở lại thì tốt rồi."Câu này càng khẳng định, đây là Diệp Thượng Sơ Dương."Sư phụ sư phụ!" Mặc Ngân ỷ vào khoảng cách bản thân tương đối nhỏ, lập tức từ trong đám người chạy ra, có chút thấp mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, đôi mặt hưng phấn có chút đỏ lên, "Con là Mặc Ngân!""Đồ đệ ngoan, con hôm nay cùng bằng hữu chơi vui không, " Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ đầu hắn, khẽ cười một cái, "Đợi ngày mai, sư phụ liền đi tìm ngươi."Mặc Ngân sắc mặt hồng hồng gật đầu.Không nghĩ tới Diệp Thượng Sơ Dương cứ như vậy đi, những người còn lại trong phòng vô cùng tiếc nuối.Có một ít người muốn tiến lên mở miệng giữ cô ở lại.Những những người này chủ yếu đến xem náo nhiệt, Diệp Thiều Hoa không hiền lành như vậy, cô chỉ gật đầu.Lâm Nghiệp một chữ đều không nghe thấy.Không, hắn nghe được những người ở đó nói chuyện, mỗi một câu chữ hắn đều nghe rõ.Tuy nhiên, hắn không biết nó có ý nghĩa gì khi kết hợp với nhau.Hắn chỉ nhìn chằm chằm nữ sinh kia, sắc mặt hơi căng lên, cảm xúc hết sức phức tạp.Không phải chưa từng hoài nghi ảnh chụp trêи diễn đàn.Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Thượng Sơ Dương hóa ra là bộ dạng này.Gương mặt không tì vết, ánh mắt thanh lãnh mà bễ nghễ.Ngay cả ngón tay gõ môi đều thon dài như ngọc.Tất cả mọi người xung quanh đều biến thành cảnh.Ngay cả đệ nhất mỹ nhân được cả game công nhận - Nhàn Hoa Lộng Ảnh ở trước mặt cô cũng chẳng là gì.Lâm Nghiệp rất muốn hỏi hỏi cô tại sao phải lừa hắn tấm hình kia là cô.Nhưng dưới sự chú ý của mọi người, và sự hiện diện của Diệp Khánh Khôn, hắn biết rõ quan hệ của Diệp Thiều Hoa và Sở Vân, hắn chỉ dùng sức kiềm chế lớn nhất của mình để kiềm chế bản thân.Nhưng mà Tình Hải Cô Chu không có sức kiềm chế như vậy.Hắn khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa muốn rời khỏi thì lập tức đuổi theo."Sơ Dương, tại sao em phải gạt anh?" Tống Thần chăm chú mấy bước liền đuổi kịp Diệp Thiều Hoa.Hắn không minh bạch vì sao đối phương một mực không nguyện ý call video, cũng không nguyện ý gửi ảnh chụp, thậm chí không nguyện ý nói chuyện với hắn.Nếu như sớm biết, hắn căn bản sẽ không giải trừ tình duyên với cô!Không có gì cảm thấy tiếc nuối hơn những gì mình từng có được nhưng lại tự mình đánh mất.Sau khi hắn nói những lời này, sắc mặt An Tuân lập tức chuyển từ xanh sang tím.Những người khác trong trò chơi cũng lộ ra ánh mắt kỳ lạ, bất giác liếc nhìn về phía An Tuân.Tất cả mọi người đều biết rõ Tình Hải Cô Chu vì Nhàn Hoa Lộng Ảnh nên ly hôn với Diệp Thượng Sơ Dương, vậy mà hôm nay An Tuân trạng phục tỉ mỉ vẫn không bằng Diệp Thiều Hoa không trang điểm, nổi danh xấu xí trêи mạng Diệp Thượng Sơ Dương.Mặc dù bọn họ khinh thường động tác của Tinh Hải Cô Chu, nhưng họ có thể hiểu được.Dù sao, sắc đẹp này cũng khiến con gái động tâm.An Tuân lúc đầu đến xem trò cười của Diệp Thiều Hoa, không nghĩ rằng cuối cùng bản thân biến thành người bị người ta trêu chọc.Cảm nhận được những nụ cười xung quanh mình, ả đẩy Chanh Tử và những người khác đang dỗ dành mình ra xa, tức giận xách túi chạy ra ngoài!Diệp Thiều Hoa nhân lúc An Tuân đi ngang qua mình, chỉ nói một câu: "An tiểu thư, có tức hay không?""Mày chờ đấy cho tao!" Cái túi quý giá trong tay An Tuân đã bị ả nắm đến biến dạng.Diệp Thiều Hoa cười khúc khích vươn vai.“Hì hì.”Ai quan tâm đến cô.Ngay trong đêm hôm đó, trang web chính thức của trò chơi "Võ Lâm Truyền Kỳ" đã đăng một bài mới."Mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ, Diệp Thượng Sơ Dương"Diệp Thiều Hoa lúc đầu không biết đến bài viết này, lúc cô đi sân bay đón Sở Vân, Sở Vân cười như không cười nhìn cô --"Chúc mừng Diệp Thượng Sơ Dương đại thần, em hot rồi."Chờ cầm điện thoại Sở Vân lên xem, Diệp Thiều Hoa mới phát hiện có người chụp trộm cô lúc ở trong phòng.Không ai có thể ngăn cản được việc yêu thích cái đẹp, về phần bài viết về Nhàn Hoa Lộng Ảnh lúc trước.
.
.Nhàn Hoa Lộng Ảnh dáng dấp đẹp mắt, nhưng so với Diệp Thượng Sơ Dương, quá bình thường.Khí chất còn kém không chỉ một bậc.Khí thế là thứ mà không ai có thể bắt chước được, thông qua ảnh chụp còn có thể nhìn ra được khí phách của người ta, Nhàn Hoa Lộng Ảnh chắc chắn không thể bằng được.Đây là khí thế đã được lắng đọng qua hàng chục thế giới, chính là khí tức từ trong xương mà ra.Hoạt động của [ Võ Lâm Truyền Kỳ] còn vài ngày nữa.Mấy ngày nay lúc vào trò chơi yêu cầu kết bạn của Diệp Thiều Hoa rất nhiều, Sở Vân mặt đen lên, khó chịu vô cùng.Tất cả mọi người đều chờ mong Diệp Thượng Sơ Dương ra sân lần nữa, nhưng Diệp Thiếu Hoa được người ta rất mong đợi cũng không đi lần nào nữa.Sở Vân thừa dịp trong khoảng thời gian này giới thiệu cho cô quen biết thêm mấy người bạn, cũng là nhân vật hết sức quan trọng của Thanh thị, Lâm Nghiệp đương nhiên cũng ở trong đó."Vì sao không nói cho em, tấm hình kia kỳ thật không phải cô ấy?" Lâm Nghiệp nhìn Sở Vân đánh bi-a, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cả người vô cùng bực bội..