Đám cưới của chị họ, cô và Lục Tử Ngạn đều được mời. Trước khi đi, anh đứng trước gương ngắm ngang ngắm dọc rồi bắt đầu tự mãn "Tuyệt, không một khuyết điểm." Nghiêng mặt sang trái anh nói "Rất đẹp." Quay sang phải anh tặc lưỡi, sau đó nhìn cô "Thanh Vũ, em nói xem có phải anh là tuyệt sắc giai nhân?"
Cố Thanh Vũ cảm thán, trả lời tuỳ tiện "Ừ."
Lục Tử Ngạn cười tươi "Haha...đó là chuyện hiển nhiên."
Con người này thật không có lòng tự trọng.
Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ rất trang trọng, chị họ mặc bộ váy cưới màu trắng trông rất xinh đẹp lộng lẫy, vì đây là lễ cưới của người mẫu nổi tiếng nên thu hút nhiều nhà báo, phóng viên đến xem, cũng may chị đã nhờ bảo vệ cản lại. Phần lớn khách khứa đều là nhân vật nổi tiếng, giàu có, thế giới này hầu như không hợp với Cố Thanh Vũ. Cô cảm thấy không tự nhiên cho lắm, Lục Tử Ngạn nắm tay cô cất tiếng "Không cần căng thẳng."
Cố Thanh Vũ gật đầu, chị họ và anh rể thấy cô liền vui vẻ chào hỏi "Em đến rồi à."
Cô cười gật đầu. Nghe nói anh rể là tổng giám đốc công ty lớn tên là Triệu Doãn, vẻ ngoài lịch lãm hết sức phong độ. Cô cất tiếng "Chúc mừng chị."
Chị họ để lộ nụ cười toả nắng "Cảm ơn em, mau vào đi."
Anh rể vỗ vai Lục Tử Ngạn, cô nghe anh nói họ rất thân, lúc trước anh từng học chuyên ngành quản trị kinh doanh, anh rể là tiền bối của anh. Sau này khi Lục Tử Ngạn từ bỏ ngành đó chuyển sang sư phạm bọn họ ít khi gặp gặp mặt cho đến lúc anh rể và chị họ quen nhau. Lục Tử Ngạn và Triệu Doãn lại có dịp tái ngộ.
Anh rể mặt tươi như hoa "Không ngờ chú lại kết hôn trước anh, còn dám giấu. Sợ anh đây không gửi quà mừng à?"
Lục Tử Ngạn nhếch miệng một cái "Anh nghĩ tôi kém giống anh à, theo đuổi chị tôi mấy năm trời mới được cưới."
Triệu Doãn mặt mày nhăn nhó, lâu ngày không gặp anh vẫn đáng ghét như xưa "Vậy sao chú mày không dám công khai , anh đây đường đường chính chính theo đuổi chẳng sợ gì."
Lục Tử Ngạn nghe vậy "hừ" mạnh "Ông đây là vì sợ vợ ở trường bị quấy nhiễu nên mới làm vậy, còn anh, suy cho cùng cũng là trung thành theo đuổi tận năm mới hết độc thân. Tôi đây chỉ cần hai năm." Vế cuối cùng của anh khiến cô ngạc nhiên, anh đang khoe khoang mình tài giỏi hay chê cô dễ dãi?
Anh rể hết đường nói liền quay sang hỏi cô "Sao em lại yêu một người như cậu ta?"
Cô thành thật trả lời "Anh ấy rất tốt."
Lục Tử Ngạn nghe vậy trong lòng cực kỳ vui vẻ, liếc nhìn anh rể đầy tự mãn. Lưu Tinh Tử nhìn cuộc đấu khẩu của hai người đàn ông mãi không dứt liền lên tiếng "Đến giờ rồi." Hai người đàn ông mới dừng lại cùng đi vào.
Ngồi ở hàng ghế của người thân cô dâu, Cố Thanh Vũ chăm chú nhìn chị họ chậm rãi bước đến gần anh rể. Nhìn họ đứng bên nhau thật đẹp đôi. Lục Tử Ngạn nói khẽ "Nếu là anh, anh sẽ không chọn cái nơi này làm lễ cưới."
Cố Thanh Vũ khó hiểu nhìn anh "Sao vậy?"
"Quá nóng!"
Cô ngớ người, cái lý do đơn giản như vậy sao? Cô nhàn nhã hỏi tiếp "Anh có thể quạt."
"Mỏi tay."
Lười đến thế là cùng.
Nói đến Tết quả thật rất vui nhưng cũng rất mệt. Cố Thanh Vũ phải lau dọn nhà cửa, xem xét những thứ không sử dụng được nữa thì đem bỏ, thay cái mới. Quần áo chất đống trong máy giặt, cô còn phải phần chia từng loại để giặt riêng, Lục Tử Ngạn thì đang ở trường không thể giúp cô. Cố Thanh Vũ đem giỏ đồ vừa giặt xong ra ban công phơi lên, sắp đến Tết nên tiết trời bắt đầu se lạnh, đồ phơi cũng lâu khô hơn.
Cố Thanh Vũ nằm phịch xuống đất, mệt chết mất. Trong khi chờ máy giặt cô sẽ chợp mắt một chút. Thật ra thì ở vị trí bây giờ rất thoải mái, gió thổi vào trong thật sự mát mẻ.
.....
Lục Tử Ngạn vừa về đến nhà, Cố Thanh Vũ đã ầm ĩ gọi "Ngạn Tử, Ngạn Tử, lại đây."
Anh hơi ngạc nhiên đi đến, hai mắt mở căng, cô đang làm gì đây? "Em định làm spider man à?"
"Mau giúp em." Cố Thanh Vũ gằn giọng, lúc này anh còn đùa, tư thế cô bây giờ đang đứng trên thang gấp, ôm sát bức tường, lúc nãy định tháo tấm rèm cửa nhưng không ngờ cao quá, cô với mãi không tới làm cái thang bị lung lay đứng không vững, sợ ngã nên cô cứ bám vào tấm rèm.
Lục Tử Ngạn tươi cười, đi đến giữ cái thang "Em xuống đi, để đấy anh làm cho."
Cố Thanh Vũ hơi run trèo xuống xương cốt như muốn rã ra thành từng mảnh. Lục Tử Ngạn trèo lên, rất nhẹ nhàng, nhanh chóng tháo được tấm rèm đưa cho cô, vẻ mặt vô cùng tự mãn "Thế nào, có phải anh rất lợi hại?"
"Là tại anh cao thôi." Cố Thanh Vũ nhận lấy tấm rèm bỏ vào máy giặt. Lục Tử Ngạn xắn tay áo lên, cất tiếng "Em nghỉ đi để anh làm cho."
Cố Thanh Vũ lắc đầu "Không cần đâu, cũng xong rồi, chỉ cần giặt là xong thôi." Cô lấy khăn mặt cho anh "Anh vào tắm đi."
Lục Tử Ngạn không nói thêm, quay lưng đi tắm. Cố Thanh Vũ nằm ngả lưng trên sofa, bật ti vi lên xem, đợi lát nữa anh tắm xong, cô sẽ hỏi anh xem có cần mua gì không, năm nào cũng vậy, Cố Thanh Vũ luôn cùng anh đón các ngày lễ, giáng sinh, tết, tết trung thu,... Anh luôn bên cô như vậy.
...
Cố Thanh Vũ hỏi anh cần mua gì không, anh nghĩ một hồi, cuối cùng nói muốn mua tấm nệm mới. Vậy là buổi chiều, anh lấy xe đưa cô đến trung tâm mua sắm. Cố Thanh Vũ xem một lượt rồi cất tiếng :
"Ngạn Tử, anh thấy tấm nệm này thế nào? "
Lục Tử Ngạn ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời "Màu sắc không tệ, cũng êm ái, khi 'vận động' chắc chắn độ nhún rất tuyệt. "
Cố Thanh Vũ liếc anh, cô nhân viên nghe vậy mặt hơi ửng. Cô mím môi lập tức quay mặt đi. Lục Tử Ngạn bật cười giữ tay cô "Em không mua nữa sao?"
Cố Thanh Vũ điềm đạm trả lời "Không."
"Haha...đùa với em thôi. Mau chọn đi. Sẵn tiện mua thêm bộ chăn gra mới."
Nói đến việc lựa màu sắc, Cố Thanh Vũ tự hỏi, có phải anh bị mù màu không, rõ ràng là màu đỏ lại nói là hồng đậm, xanh lam lại nói là tím. Cô chọn màu nâu để dễ trang trí lại không quá nổi bật, anh lại chê không đẹp mắt. Cô chọn màu xám tro, anh nhíu mày phản bác "Xấu quá."
Cuối cùng tính kiên nhẫn của Cố Thanh Vũ đạt cực hạn, cô gằn giọng "Anh tự chọn đi."
"Em toàn chọn màu tối."
"Như vậy mới không dễ bẩn, nhìn lại hài hoà."
Lục Tử Ngạn bất mãn nhìn cô, rồi chỉ tay "Màu đỏ rượu đẹp hơn."
Cố Thanh Vũ nhìn theo anh, cô thở dài "Đó là màu nâu!" vế sau nói thầm: là cái anh đã chê xấu.
Anh có chút ngượng ngùng, quay mặt đi "Tuỳ em chọn."
Cô nhịn cười, quay sang nói với nhân viên, chiều theo ý anh, cô chọn bộ màu nâu, nhờ chuyển về nhà. Thanh toán xong, anh cùng cô đi siêu thị. Cô cười đùa "Ngạn Tử, anh bị mù màu à?"
Lục Tử Ngạn liếc cô một cái "Không được à?"
"Chỉ là hơi buồn cười thôi. Anh không phân biệt được còn dám nói em không có mắt thẩm mỹ về màu sắc. " Cô cười lớn.
Lục Tử Ngạn:"...."