Edit: Hiên Viên Linh
Thương thế của Đắc Kỷ thực sự rất nặng, lúc xà yêu tấn cấp vốn là thời điểm ý thức hỗn loạn nhất, Triệu Tuyết Tầm lại là dược thể được chế tạo chuyên để điều trị âm hàn thể của những người trong Bạch gia, vì thế mà xảy ra chuyện rầm rộ kia, cuối cùng không thể vãn hồi.
Lúc đó Bạch Vũ An có chút suy nghĩ, nhưng đến khi thật sự gặp được thiếu nữ vốn dĩ ngày thường luôn ương ngạnh kiêu ngạo nho nhỏ nằm đó, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, hô hấp đều là rất yếu mà vô lực, một bộ dáng mất đi sinh cơ, thì trong lòng không khỏi có chút đau sót, lông mày hắn nhăn lại, nhìn về phía những thị nữ còn lại đang hầu hạ, "Tại sao lại như thế này? Y quan đâu? Chẳng lẽ các ngươi muốn để người nằm ở chỗ này tự sinh tự diệt hay sao?"
Lúc hắn đến cũng chưa kịp nghe toàn bộ lời nói của Như Tố, đám thị nữ còn lại nhìn thấy Như Tố bị như vậy, chỉ cẩn thận nói lại những lời của y quan nói lại với Bạch Vũ An. Lông mày của Bạch Vũ An càng nhíu chặt, bước vài bước đến bên giường, nâng tay phủ lên trán của Đắc Kỷ.
Một luồng linh lực âm hàn nhưng lại tràn trề sinh cơ được rót vào, vốn dĩ thân thể đau đớn muốn nứt lập tức cảm thấy thoải mái một chút, Đắc Kỷ mở to hai mắt, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn tặng cho Bạch Vũ An một ánh mắt quyến rũ muốn nói còn xấu hổ, vô cùng xinh đẹp.
Gò má của Bạch Vũ An lập tức ửng hồng, tức giận trừng Đắc Kỷ một cái, nhưng vẫn không buông tay ra, một hồi lâu sau, Đắc Kỷ gần như cảm thấy thương thế ở cổ họng cũng gần khỏi hẳn rồi, nói giọng khàn khan: "Ta, ta... Còn tưởng rằng, thật sự, phải dưỡng... Nửa tháng."
Bạch Vũ An thu tay lại, da mặt căng thẳng, lạnh giọng hừ nói: "Tỷ thí trong gia tộc sắp tới, ai muốn lãng phí tu vi vì ngươi, ta cũng chỉ là..."
Đắc Kỷ nhìn lại, thấy vẻ đỏ bừng xấu hổ trên mặt thiếu niên đã rút đi, quả thật có thể nhìn ra một chút thần sắc trắng bệch, mắt sáng hơi cong lên, nói giọng khàn khàn: "Ngươi cũng thích ta, không thể nhìn ta chịu đau đúng không?"
Trong nháy mắt Bạch Vũ An giống như mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, "Nói hươu nói vượn! Ngươi nữ nhân này quả thực…quả thực không biết xấu hổ!"
Đát Kỷ cười mắt cong cong nhìn hắn, giọng nói hạ thấp xuống: "Được rồi, coi như ta như nói hươu nói vượn."
Một đám thị nữ cúi đầu nín thở, Bạch Vũ An vô cùng không tự nhiên, giống như đang cực lực che giấu điều gì đó, nói: "Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, ta nghe người ta nói, ngươi sắp phải gả cho đường ca, làm gia chủ phu nhân. Về sau, về sau ta chính là tiểu thúc của ngươi..."
Hắn nói được một nửa, đột nhiên phản ứng lại hình như ngữ điệu của mình không đúng, dừng một chút,;;ddl,,qd.. lại nhẹ giọng hầm hừ nói: "Thật không biết vận khí của ngươi tốt đến mức nào nữa, không biết bao nhiêu cô nương trên Thiên Thượng Thành trong lúc ngủ cũng mơ được gả vào Bạch gia ta, này cuộc đời này của ngươi a, thật sự là ngồi trên Kim Sơn hưởng phúc ."
Đắc Kỷ cười liếc hắn một cái, không có nói nữa, Bạch Vũ An sờ sờ mũi, đột nhiên thấp giọng nói: "Nhưng, nếu như ngày đó ta biết rõ, ta sẽ không đuổi theo mang ngươi trở về."
Hắn nói xong, tựa như vừa cởi bỏ khúc mắc, thở dài ra một hơi, không dám nhìn sắc mặt Đắc Kỷ, xoay người rời đi.
Lời nói của Bạch Vũ An không đầu không đuôi, thị nữ nghe không hiểu, nhưng Đắc Kỷ lại cúi đầu cười, trong đôi mắt mang theo vài phần tự giễu, lập tức chậm rãi nhắm lại.
Như Tố bị phế bỏ một tầng tu vi, cho dù là ở trên Thiên Thượng Thành, nhưng không có ba năm rưỡi cũng là không dưỡng lại được như cũ, những thị nữ còn lại cũng biết ý, mặc dù trên mặt vẫn lạnh như băng ngàn năm không thay đổi, nhưng thái độ đối với Đắc Kỷ lại càng thêm cung kính, sau khi Bạch Khuynh vào cửa, ánh mắt hơi chậm lại.
Hôm đó thức tỉnh, hắn xác thực không giữ lại được quá nhiều lý trí, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, hắn chỉ vô pháp khống chế yêu thân của chính mình, bản năng và lý trí lại chiếm thượng phong, cho nên chuyện ngày đó, hắn là vẫn nhớ.
Đối với Triệu Tuyết Tầm trên danh nghĩa là muội muội nhưng trên thực tế là dược thể, hắn cũng không có quá nhiều cảm giác, không mức thích nhưng cũng không có quá nhiều phản cảm, tựa như từng cọng cây ngọn cỏ trên Thiên Thượng Thành này, chỉ là một thứ đồ vốn dĩ phải thuộc về hắn, không hơn.
Kỳ thật hắn không quan tâm hỉ nộ ái ố của nàng, những thứ ngoại nhân kia thấy được gọi là sủng ái, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình phải có trách nhiệm đối với nàng, con người dù sao cũng không giống với vật chết, cho nên hắn thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, tận lực làm cho nàng có cuộc sống giống như những nhười bình thường, mà không làm giống như ý muốn của cha là nhốt nàng cả đời ở trong ngọc phòng.
Phát sinh như vậy sự tình là ngoài ý muốn, bản năng của yêu vật không thể nén được, hơn nữa hắn không có loại tâm tình áy náy này, chẳng qua là cảm thấy mình cần làm điều gì đó.
Đắc Kỷ không đứng dậy, cho dù thương thế trên người đã giảm bớt không ít, khi nhìn thấy Bạch Khuynh, vẻ mặt buông lỏng khi nàng đối mặt với Bạch Vũ An liền biến mất, tựa như căng thẳng tựa như bất an nhìn hắn, dưới chăn, hai tay siết chặt ga giường.
Bạch Khuynh không giống Bạch Vũ An đi đến bên giường xem thương thế của nàng, một tay hắn để ở sau lưng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng không thấy một chút biểu tình, nói: "Hôn kỳ được định vào một tháng sau, có điều gì muốn thì nói cho ta biết."
Ý định của hắn là muốn hỏi điều kiện đáp ứng hôn sự của Đắc Kỷ, nhưng khi vào trong tai người khác liền biến thành muốn tín vật đính hôn gì,[email protected]_ydocn không khỏi khiến người ta nghe ra vài phần sủng ái, bọn thị nữ hầu hạ trong phòng đều âm thầm cắn răng, hận chính mình vì cái gì không có phúc khí như vậy.
Giọng nói của Đắc Kỷ khàn khàn, trong giọng nói lại tựa hồ có chút cẩn thận, nói: "Nhất định... Phải thành thân sao?"
Bạch Khuynh suy nghĩ một chút, nói: "Không muốn thành hôn, vậy thì thôi, nhưng nếu ngươi không muốn thành hôn với ta, hôn sự sau này có lẽ cũng gian nan một chút, những chỗ khác cũng phải có chút đền bù tổn thất... Ngươi nếu có muốn cái gì, cứ việc tìm ta."
Những lời này nói ra vô cùng rõ ràng dứt khoát, bọn thị nữ cũng không nhịn được cười trộm, lặng lẽ quan sát thần sắc của Đắc Kỷ, nghĩ sẽ được nhìn thấy dáng vẻ nàng làm bộ làm tịch không được mà xuống đài cũng không được.
Nhưng ngoài dự đoán, Đắc Kỷ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thoáng cong cong, nhẹ nói: "Tạ thành chủ ân điển."
Vẻ mặt của thiếu nữ trầm tĩnh lại, không có chút ủy khuất bởi vì thất thân mà không thể không thỏa hiệp nào, trong đôi mắt nàng tràn đầy thản nhiên, chẳng biết tại sao Bạch Khuynh cũng cảm thấy tâm tình khá hơn một chút, khẽ gật đầu một cái.
"Vũ An vừa đến đây?" Hắn đột nhiên nói ra.
Vừa mới tu được yêu thân, khứu giác của hắn vô cùng bén nhạy, rất dễ dàng có thể ngửi thấy hơi thở của một con rắn khác từ ở bên ngoài phòng, nhớ tới hương vị ngày đó trên môi của thiếu nữ khiến hắn một lần lại một lần chìm đắm, hắn hơi cứng người lại, lông mày khẽ nhíu thật chặt.
Đắc Kỷ tựa như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, trong đôi mắt để lộ ra vài phần ôn nhu hàm xúc, nhẹ giọng nói: "Hắn... Là người tốt."
V thiếu chút nữa sực nước bọt của chính mình, nó xác định Đắc Kỷ không phải xuyên từ hiện đại đến đây, giờ mới làm nhiệm vụ được bao lâu, mà đến thẻ người tốt cũng không cần người dậy cũng đã có thể phát ra, hay là nói, từ trước đến giờ nữ thần vẫn có nhiều sách lược đây?
Thẻ người tốt là một trong những “thẻ lời khen”- đây là cách nói của giới trẻ Trung Quốc có hai cách hiểu cách thứ nhất là một kiểu khen ngợi không làm mất lòng người khác, ví dụ khi nhận xét một người bình thường không có gì xuất xắc nhưng không muốn làm người đó buồn lòng hoặc khi bạn không có ấn tượng gì với người đó sẽ nói “cô ấy/anh ấy là người tốt”. Cách hiểu thứ hai là tỏ vẻ ưng thuận của mình với người khác ví dụ khi được hỏi cảm thấy người kia thế nào, có thích người đó không cũng có thể nói “cô ấy/anh ấy là người tốt” tỏ vẻ tán đồng, người nghe sẽ tùy vào biểu hiện khi đó mà ngầm hiểu.
Bạch Khuynh cũng không biết thẻ lời khen là cái gì, vì vậy hắn nghe xong liền gật đầu, hắn biết rõ đường đệ kia của hắn, thiên phú cao, nhưng tính tình lại hư hỏng, lại không vừa ý bất kỳ nữ nhân nào, khó thấy hắn quan tâm một người nào khác, ngoại trừ hắn và Đắc Kỷ đã có tư tình.
Những loại chuyện như vậy hắn không thích hỏi đến, chỉ thấy bộ dáng Đắc Kỷ ôn nhu, chẳng biết tại sao nhớ tới những hình ảnh lẻ tẻ khi biến thành yêu thân, trong nhữg hình ảnh đó có thiếu nữ ánh mắt quyến rũ như tơ, hoặc vui hoặc giận, tựa như đau đớn tựa như khóc, rõ ràng là một bộ dáng không chịu nổi, lại giống như vẫn cố gắng phối hợp với người trước mắt.
Ánh mắt đột nhiên có chút hơi mơ hồ, tâm thần của Bạch Khuynh căng thẳng, lập tức phục hồi tinh thần lại, xoay người rời đi. Bình thường tự chủ của hắn không yếu như thế, chỉ là không lâu trước đây vừa mới tấn cấp, đúng thời điểm cảnh giới không yên, nếu như nàng đáp ứng hôn sự cùng hắn cũng coi như xong, nhưng nếu như nàng cùng đường đệ lưỡng tình tương duyệt, vậy thì cho dù là hồi tưởng trong đầu, cũng xem như khinh nhờn.
Bạch Vũ An dùng gần nửa số tu vi, trị nội thương cho Đắc Kỷ đến gần như khỏi hẳn, hắn cũng không dám hao phí quá mức, dù sao hắn sớm đã thành danh, không cần tranh cái gì đệ nhất ở trên trận tỷ thí gia tộc, nhưng ít nhất cũng phải bảo trụ địa vị của mình không bị hạ xuống sau người khác.
Bạch Khuynh đi rồi, Đắc Kỷ để cho thị nữ thay quần áo giúp nàng, đỡ nàng đi ra gian ngoài phơi nắng, nội thương đã tốt lên một nửa, nhưng ngoại thương xây sát vẫn còn nguyên, nhúc nhích liền đau đến tê tâm liệt phế,D!e^[email protected]/Dn mới ra khỏi chỗ ở, Đắc Kỷ đã đau đến mức đầu đầy mồ hôi, một người thị nữ đỡ không nổi, một người khác đang muốn tiến lên, thì một đôi tay chỉ người luyện võ mới có đỡ lấy bả vai của Đắc Kỷ.
Lông mày của Bạch Kỳ nhíu chặt, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư sao lại đi ra, thương thế của người..."
"Ta không sao." Đắc Kỷ mím môi, tựa như có chút cậy mạnh, khẽ cắn chặt răng, lạnh giọng nói: "Cũng không đến mức tàn phế, đi vài bước đường vẫn được ."
Mấy ngày này trong long Bạch Kỳ xuống dốc, nhất thời đau lòng, nhất thời tỉnh ngộ, nhất thời mờ mịt, vốn dĩ cho rằng sau khi biết đại tiểu thư không còn gì đáng ngại sẽ khá hơn một chút, nhưng khi thật sự thấy bộ dáng đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy trong long, trên mặt tất cả đều là đau đớn cùng thương tiếc, không còn những ý tưởng khác.
V tường tận quan sát vẻ mặt của Bạch Kỳ một phen, trong lòng lại lộp bộp một cái, nó mở ra bảng độ hảo cảm, tìm ra báo cáo của Bạch Vũ An đáng thương kia là điểm hảo cảm, lại kéo xuống dưới một chút, vị hộ Vệ đại gia kia số đỏ rừng rực quả thực tổn thương cặp mắt chó (nguyên văn nhé) hợp kim ti-tan của nó.
Nó nhìn chằm chằm Đắc Kỷ, lại nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, cuối cùng ánh mắt rơi ở lên nhiệm vụ mục tiêu- Thiên mệnh tử mới chỉ trong khoảng hai mấy điểm hảo cảm, không hiểu tại sao nó lại nhìn ra vài cái mũ xanh rờn như hoa cỏ ngày xuân, trong cái đầu máy móc của nó chỉ có một câu ca tẩy não từ tuần hoàn đáp lại: Cuối cùng ngươi đến có bao nhiêu người anh trai mưa a!
Bạch Kỳ- người sớm đã giơ cờ xin đầu hàng trước đại tiểu thư nhà mình đang nhìn Đắc Kỷ, hốc mắt lại có chút đỏ lên, hắn khàn giọng nói: "Là Bạch Kỳ không có bảo vệ tốt đại tiểu thư."
Đắc Kỷ cười tự giễu, nhẹ nói: "Có quan hệ gì với ngươi đâu, đây chính là mệnh của ta, cả đời..."
Bạch Kỳ không nói lời nào, lực tay đỡ Đắc Kỷ lại nặng thêm vài phần, giống như vô ý thức nghĩ phải bắt được cái gì đó, sau khi phục hồi tinh thần, lại chậm rãi buông ra, lông mi dài tuyết trắng cụp xuống, che lại cặp mắt màu lam có chút ảm đạm, cũng che giấu một tia hung ác nham hiểm lóe qua đáy mắt.
V gần như muốn khóc, một Bạch Khuynh không đủ, còn thêm một Bạch Vũ An, hiện tại lại muốn cộng thêm một người, Thiên mệnh tử đã logout không biết đã bao lâu rồi! Nó là thật không biết vị tiểu tổ tông Đắc Kỷ này đến cùng là muốn chơi trò gì a!
(Phần nay ta thích Vũ An không biết các nàng thích ai?)