Đắc Kỷ

chương 56: nhìn lên bạch ngọc kinh trên trời (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hiên Viên Linh

Tướng mạo của người có huyết mạch của Trường Sinh thế gia đều là tóc trắng mắt lam, tuấn mỹ, lạnh lùng giống như khí lạnh vạn năm không thay đổi của Thiên Thượng Thành, không có một chút nhân khí nào, người vừa tới chính là gia chủ đời này của Trường Sinh thế gia, Thiên Thượng Thành thành chủ, Bạch Khuynh.

Trên người Đắc Kỷ chỉ có duy nhất một tấm áo mỏng, với tu vi Triệu Tuyết Tầm chắc chắn không đủ để chống đỡ hơi lạnh của Thiên Thượng Thành, nhưng khi đến những lúc thế này, từ trước đến giờ Triệu Tuyết Tầm đều không nói lời nào. Nàng cảm thấy khuất nhục, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô lực phản kháng, chỉ có thể nhắm hai mắt lại đếm từng giây từng phút, chờ thời gian trôi qua.

Bạch Khuynh tưởng rằng mình sẽ không tìm được câu trả lời, đưa tay chạm đến bả vai thiếu nữ, ngoài dự đoán là thiếu nữ trước giờ luôn trầm mặc nhỏ giọng nói: "Lạnh."

Đắc Kỷ khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Khuynh, tựa như có chút nổi giận cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất lạnh a..."

Trong đôi mắt màu lam của Bạch Khuynh lóe qua một chút ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn không nói gì, cởi bỏ áo ngoài của Đắc Kỷ, ôm nàng vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ làm cho hắn cảm thấy khoan khoái từ từ nhắm mắt lại, mà luồng khí lạnh trên người hắn lại liên tục không ngừng truyền tới thân thể của Đắc Kỷ.

Triệu Tuyết Tầm kỳ thật không phải là không biết tốt xấu, nàng bị Thiên Thượng Thành thu dưỡng lớn lên, ba nghìn sủng ái ở một thân, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tính tình nàng nhiều lắm cũng chỉ là bị bệnh công chúa, nhưng ngoại nhân không biết, địa vị của Triệu Tuyết Tầm ở Trường Sinh thế gia được kính trọng, không phải là vì Thành chủ đời trước thu dưỡng nàng, mà là vì Thiếu thành chủ Bạch Khuynh khi đó.

Bạch Khuynh thừa kế huyết mạch thuần túy nhất của Trường Sinh thế gia, khi còn bé gần như không thể rời bỏ Bạch Ngọc Lưu Ly Châu, chờ đến khi hắn lớn thành thiếu niên, thăng cấp thiên giai, cho dù là chí bảo cũng không thể nào điều trị khí lạnh thuần khiết trong cơ thể hắn, đúng lúc đó, thành chủ đời trước mang Triệu Tuyết Tầm về, lấy vô số thiên tài địa bảo thanh tẩy kinh mạch hài nhi, cưỡng chế biến nàng thành dược thể của Bạch Khuynh, có công dụng giống với Bạch Ngọc Lưu Ly, tựa như một công cụ sưởi ấm.dieen[email protected]leequysddoon Điều này khiến Triệu Tuyết Tầm từng mơ mộng triệt để hết hy vọng với Bạch Khuynh. Ở trước mặt người ngoài nàng cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật mà người người trong Phủ thành chủ đều biết rõ: nàng cũng là cái công cụ sưởi ấm, khiến cho nàng không có lúc nào là không muốn chạy trốn khỏi đây.

Địa vị của Triệu Tuyết Tầm được sùng bái, là vì Bạch Khuynh không rời bỏ nàng, trừ phi có một ngày Bạch Khuynh thăng cấp thiên giai một tầng, trở thành Thiên Đế phá hư không phi thăng mà đi, mà hiện thời Bạch Khuynh đã là Thiên giai bốn tầng Nhân Hoàng.

Mùi vị thân thể trần truồng bị người khác ôm vào trong ngực cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là trang phục của kia còn vô cùng chỉnh tề, hơi thở không có một tia bất loạn, Đắc Kỷ không phải là người ủy khuất chính mình, giãy giụa vài cái, Bạch Khuynh mở mắt, nhìn nàng.

"Trên người ca ca càng ngày càng lạnh" Đắc Kỷ mở to hai mắt, tựa như cầu khẩn nhìn Bạch Khuynh: "Có thể để cho ta mặc quần áo vào hay không, hoặc là trải chút đệm chăn..."

Nhiệt độ cơ thể cách một tầng vải vóc truyền đến cũng không thể khiến Bạch Khuynh cảm thấy ấm áp, lông mi dài tuyết trắng của hắn khẽ rủ xuống, tựa như suy nghĩ, một lát sau, hắn thì thầm một tiếng, lập tức liền có một hàng bạch y thị nữ tiến vào, các nàng đối với cảnh trên giường không có nửa điểm hiếu kỳ, mắt nhìn thẳng trải xong một đệm chăn dày lên giường rồi thi lễ một cái, đi ra ngoài.

Có đệm chăn chống lạnh, cảm giác khuất nhục khi thân thể trần truồng cũng giảm đi không ít, Đắc Kỷ không nói gì nữa, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng Bạch Khuynh, điều chỉnh tư thế một chút, ngủ thật say.

Bạch Khuynh nhìn chằm chằm thiếu nữ đã ngủ yên, bên trong đôi mắt màu lam nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng ở trong chăn đệm tràn ra nhiệt độ cơ thể ấm áp rất nhanh đem sự chú ý của hắn phân tán ra, hắn thậm chí buông lỏng bàn tay đang ôm chặt thiếu nữ, có chút mới lạ chạm vào đệm chăn.

Đệm chăn có dày nữa mà đắp lên băng tuyết cũng sẽ không sinh ra hơi ấm, cho nên toàn bộ Thành chủ phủ cũng chỉ có Triệu Tuyết Tầm là đắp chăn, nhưng nàng coi chuyện làm công cụ ấm giường của Bạch Khuynh như một chuyện khuất nhục nhất phải trải qua, chưa bao giờ nghĩ tới việc thỉnh cầu một tấm đệm chăn, lần đầu tiên Bạch Khuynh đắp đệm chăn tràn đầy nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, lông mi dài tuyết trắng cụp xuống, trong đôi mắt màu lam, xẹt qua một tia yêu thích không rõ ràng.D.D.L.Q.D

Lúc Đắc Kỷ tỉnh, Bạch Khuynh đã đi, Thiên Thượng Thành không có ngày sáng đêm tối, thị nữ hầu hạ nàng mặc vào xiêm y hoa lệ phiền phức, coi như là bắt đầu một ngày mới.

Không thể không nói bầu không khí trong Phủ thành chủ lạnh vô cùng thần kỳ, không ai vô cớ nói chuyện, ngẫu nhiên mở miệng cũng là một chữ nửa câu tích chữ như vàng, Triệu Tuyết Tầm là người bình thường, dưới loại hoàn cảnh này, không có bị bức điên thật sự là rất thần kỳ.

Đắc Kỷ ngủ một giấc bốn năm canh giờ, hôm qua chuyện nàng phân phó tự nhiên đã chứng thực, ngồi trên ghế bạch ngọc, nhìn nữ tử tóc trắng lam nhãn phía dưới, Đắc Kỷ chống cằm, lông mày khẽ nhíu.

Huyết mạch của Trường Sinh thế gia tôn quý, cho dù chỉ là chi thứ phần lớn cũng vì thế mà kiêu ngạo,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bạch Hiểu Tĩnh là một nữ tử can trường dám ra tay với Triệu Tuyết Tầm, nhưng tại sao mới chỉ ở Cấm Vũ Vực năm năm, đã hạ mình ủy thân cho một vũ giả Hoàng giai cấp thấp, còn tin tưởng hắn có thể thay mình báo thù?

Đắc Kỷ hết sức tò mò đối với chuyện này, nhưng nàng sai người bắt Bạch Hiểu Tĩnh cũng không phải vì câu hỏi này, mà là không muốn lưu lại hậu hoạn gì cho chính mình, chỉ nhìn một cái, liền sai người dẫn Bạch Hiểu Tĩnh đi nhốt lại, không thả lại Cấm Vũ Vực.

Thiên Thượng Thành ngày ngày nhàm chán không thú vị, Đắc Kỷ không biết Sở Dịch có tới cứu Bạch Hiểu Tĩnh hay không, nhưng nàng khiến người ta thiết hạ thiên la địa võng ở Cấm Vũ Vực, cho dù là Thiên Mệnh tử cũng phải lột một lớp da, dứt khoát cũng miễn cưỡng chịu đựng vài ngày, huống chi nàng còn vừa có một tia hứng thú với Bạch Khuynh.

Triệu Tuyết Tầm ở Thiên Thượng Thành muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có lẽ ngoại nhân nhìn nàng thật sự được thành chủ sủng ái, nhưng sự thật cũng không phải là như thế, nàng thậm chí chưa từng ở gặp Bạch Khuynh ở ngoài ngọc phòng, cũng chưa bao giờ trao đổi gì nhiều với hắn, Đắc Kỷ xem độ hảo cảm của Bạch Khuynh đối Triệu Tuyết Tầm một cái, ngoài dự đoán, mới chỉ có mười điểm.

V kìm nén chưa nói, kỳ thật mười điểm này vẫn là hôm qua mới cộng thêm vào, Triệu Tuyết Tầm cảm giác mình chỉ là công cụ sưởi ấm, ý tưởng này hiển nhiên rất chuẩn xác.

Bạch Khuynh là một người rất có tự chủ, thể chất của hắn âm hàn, cần được Triệu Tuyết Tầm điều trị, trừ lần đó ra, kỳ thật dược thể nhiệt độ (chỉ thân thể TTT) cũng có thể mang lại cho hắn thể nghiệm cực kỳ thoải mái, nhưng trừ phi đến lúc cần phải điều trị, hắn cũng sẽ không khiến người ta gọi Triệu Tuyết Tầm đến đây.

Gặp lại Bạch Khuynh đã là chuyện của một tháng sau, một tháng này Cấm Vũ Vực gần như bị lật tung lên, nhưng vẫn không tìm được dù chỉ một cọng lông tơ của Sở Dịch, chứng minh sự thật về Thiên Mệnh tử, Triệu Tuyết Tầm có thể bị Sở Dịch dễ dàng gài bẫy, hiển nhiên số mệnh của nàng không đấu lại được Thiên Mệnh tử, lời nói của V cũng rất có ý tứ, trừ phi có người có số mệnh mạnh hơn Thiên Mệnh tử, nếu không sẽ không thể giết chết hắn, nói cách khác, Thiên Mệnh tử có thể bị giết chết, chỉ là không biết ai có bản lĩnh này.

Ánh mắt của Đắc Kỷ lưu chuyển, cho phép Bạch Khuynh ngựa quen đường cũ cởi áo mỏng của nàng ra, thuận theo tựa vào trong lòng hắn, Bạch Khuynh dừng một chút, có chút không lưu loát đắp chăn lên cho nàng.

"Lần sau, có thể đặt một cái chậu than trong phòng được không?" Đắc Kỷ tựa như có chút không tự nhiên thấp giọng nói ra.

Bạch Khuynh ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại, tay hắn rất quy củ, chỉ đặt ở sau tấm lưng trần của nàng, dường như cảm thấy dạng tư thế này tuyệt đôi không làm cho người khác suy tư, Đắc Kỷ mở to hai mắt, dò xét gối đầu lên ngực hắn.

Lông mi dài tuyết trắng khẽ run lên một cái, Bạch Khuynh lại không mở mắt ra, chỉ vỗ vỗ sau lưng Đắc Kỷ giống như trấn an, tóc đen tản mạn ở trên bạch y chỉnh tề của hắn, vô ý tăng thêm vài phần rối loạn mê hoặc,D!e^[email protected]/Dn Đắc Kỷ khẽ đưa tay, nhưng mà tay còn chưa kịp đưa đến giữa không trung, liền bị nắm lấy, hai tròng mắt xanh thẳm khẽ mở ra một đường, thấp mắt thấy nàng.

"Quấn tóc vào." Gò má của Đắc Kỷ có chút hồng, Bạch Khuynh khẽ nghiêng đầu, cho phép nàng duỗi tay nhấc một nhánh tóc đen đang quấn quanh cổ hắn.

Hai tròng mắt xanh thẳm xinh đẹp nhắm lại một lần nữa, Đắc Kỷ vẫn không nháy mắt nhìn hắn, một hồi lâu sau, mới nhu thuận gối lên lồng ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiếng hít thở của thiếu nữ dần trở nên nhẹ nhàng chậm chạp đều đều, Bạch Khuynh lại mở hai mắt ra, trong mắt của hắn một chút buồn ngủ cũng không, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang ngủ say, trên mặt tựa như có một chút nghi hoặc.

Ngày hôm sau vẫn là một người bị bỏ lại ở ngọc trong phòng tỉnh lại, Đắc Kỷ đã có chút quen tùy ý để cho thị nữ cung kính nhưng lại không mang theo một tia tình cảm tắm rửa thay quần áo giúp nàng, nếu là Triệu Tuyết Tầm, giờ phút này đã ức chế không được muốn tìm người phát tiết, Đắc Kỷ lại không có cảm giác gì, thậm chí còn tâm tình đi dạo.

Triệu Tuyết Tầm nói là đi dạo, tất nhiên là muốn đi đến Cấm Vũ Vực tìm vài người vũ giả ngoại lai trêu đùa, nhưng Đắc Kỷ là thật sự muốn đi dạo quanh Thiên Thượng Thành này một chút, mười sau vị hộ vệ thường ngày vẫn đi theo nàng đội ngũ chỉnh tề mặc thêm áo choàng trắng như tuyết, che mái tóc trắng và tròng mắt màu lam vô cùng rõ ràng.

Bạch Ngọc Kinh trên trời hình ngũ giác, mười hai lầu, Thiên Thượng Thành ở giữa nhân gian ngược lại thực sự có năm sáu tòa thành trì to như vậy, dùng bạch ngọc xây thành, không nhiễm một hạt bụi, trên đường cơ hồ không thấy người đi đường, đây vốn là chỗ ở của tiên nhân trong truyền thuyết.

Hộ vệ thấy bộ dáng của Đắc Kỷ có chút kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra vị đại tiểu thư này đã lâu lắm rồi không đi lại trong thành, liền nhẹ giọng nhắc nhở: "Mười ngày nữa chính là Vân Trung Tế, Thiên Thượng Thành mười năm có ban đêm một lần, trong thành có hội hoa đăng, đến lúc đó đại tiểu thư có thể đến, nhiều người chắc chắn rất náo nhiệt."

Thiên Thượng Thành không phân chia ngày sáng đêm tối, tu hành tới trình độ nhất định võ giả cũng không cần dựa vào giấc ngủ đến bảo trì tinh lực, nhưng mười năm mới có bên đêm một lần, cho dù là Thiên Thượng Thành cũng phải náo nhiệt một hồi.

Đắc Kỷ cười với hộ vệ, đột nhiên hỏi: "Thành chủ cũng tới hội hoa đăng sao?"

Hộ vệ sững sờ một cái, suy nghĩ một chút, nói: "Thành chủ chưa bao giờ ra khỏi phủ thành chủ."

Trong lòng hắn buồn bực, không biết đại tiểu thư nhà mình mỗi lần nhắc tới thành chủ liền biến sắc tại sao lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng cũng có thể là muốn tránh thành chủ, hắn cũng biết một chút về tình cảnh của đại tiểu thư, nhìn đại tiểu thư hiếm khi không dùng lỗ mũi nhìn người, hắn đều cảm thấy nàng có chút đáng thương.

Đắc Kỷ có được đáp án, sắc mặt hơi đổi một cái, cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt tầm thường bỗng nhiên tỏa sáng lung linh, hộ vệ ngẩn ra một hồi lâu, mới phát giác đại tiểu thư nhà mình đã đi xa rồi, một người hộ vệ khác không giải thích được đẩy hắn một cái, "Bạch Kỳ, sững sờ cái gì, đi ."

Bạch Kỳ lấy lại ý thức, theo bản năng nhéo chính mình một cái, tự nhủ: "Ta nhất định là điên ..." Nếu không tại sao lại đột nhiên cảm thấy đại tiểu thư trước giờ tư sắc bình thường đột nhiên trong chớp mắt khiến hắn cảm thấy nàng... Đẹp như thiên tiên.

Truyện Chữ Hay