Đắc Kỷ

chương 32: danh tướng và mỹ nhân thời trước (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hiên Viên Linh

Hoa Dung công chúa thật sự rất đẹp

Nói thật, Đắc Kỷ đúng là có chút bất ngờ, những thế giới trước đây nàng chọn, những người ban bố nhiệm vụ đều có dung mạo thuộc hàng tuyệt sắc giống như Hứa Thanh Yên, nhưng trong phần giới thiệu về Hoa Dung công chúa không đề cập chút nào đến dung mạo của nàng, khi soi gương, Đắc Kỷ lại có thể cảm thấy dung mạo này giống nàng vài phần.

Nếu nói Đắc Kỷ có mười phần, thì Hoa Dung công chúa cũng giống nàng bảy phần, một thân phong lưu trụy lạc lẳng lơ, nhưng cũng không lộ vẻ lỗ mãng rẻ tiền, ngược lại lộ ra một loại khí chất phóng túng chỉ thuộc về mỹ nhân, gần như là bá đạo. Chiêu Đế là hôn quân, nhưng hôn quân giỏi nhất chính là sủng ái nữ nhân, được đế vương nuông chiều hai mươi năm, đương nhiên mỹ nữ hắn dưỡng ra chính là cực phẩm.

Thời điểm Đắc Kỷ xuyên vào chính là lúc Hoa Dung công chúa đang trang điểm trước gương, trong cung yến hôm qua Cảnh Nguyên Đế muôn tứ hôn cho Đại tướng quân nhưng không thành, khiến Hoa Dung công chúa trở thành một câu chuyện cười, theo như nguyên văn, lúc này nàng ăn mặc trang điểm là muốn đến quý phủ của Đại tướng quân làm loạn một trận, nhưng lại xem nhẹ lá gan của Cơ Phượng, Cơ Phượng căn bản là không gặp nàng, còn sai người đuổi nàng ra ngoài, đến tận khi nàng chết, Phượng Cơ cũng chưa thèm liếc mắt nhìn nàng một lần.

Hoa Dung công chúa trang điểm theo kiểu Mẫu Đơn đang thịnh hành nhất, nàng từ nhỏ nàng đã thích làm đẹp, cũng biết rất rõ mình trang điểm thế nào là phù hợp nhất, kiểu trang điểm Mẫu Đơn vô cùng xinh đẹp đang thịnh hành ở Kinh Thành này chính là do nàng khởi sướng, những người cổ hủ trong triều ngoài miệng thì mắng, nhưng đến khi gặp được nàng rồi thì ai cũng nhìn không rời mắt.

Đắc Kỷ soi gương, môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm xong động tác cuối cùng, trên khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt trong gương kia lại có thêm vài phần yêu khí.

V mặc dù đã buông tha việc chấn chỉnh Đắc Kỷ, [email protected]$uydmnnhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nó vẫn nhắc nhở: “Danh tiếng của người ban bố nhiệm vụ rất xấu, ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Đắc Kỷ không cẩn chuẩn bị tâm lý dù chỉ một chút, nàng không phải là những nhiệm vụ giả giống như những tiểu cô nương kia, danh tiếng của nữ nhân đều là do nam nhân định ra, cho nên Hoa Dung công chúa bị thiên hạ chỉ trích, đơn giản là do phụ hoàng và huynh trưởng bất lực, hoàng thất suy thoái, nếu như Chiêu Đế chăm lo việc nước, Cảnh Nguyên Đế anh minh cơ trí, thì cho dù nàng có lẳng lơ gấp mười lần thì sử sách cũng lưu danh nàng là một công chúa hiền đức.

Hiện giờ Cảnh Nguyên đế là một người không đáng tin cậy, sắc mặt của Đắc Kỷ hơi đổi, đôi mắt dừng lại trên tư liệu của vị Đại tướng quân cơ phượng chưa từn gặp mặt kia, mặc dù Hoa Dung công chúa không nói ra, nhưng Đắc Kỷ có thể cảm nhận được, không thể làm cho Cơ Phượng trở thành người của mình, cho dù chết cũng cảm thấy tiếc nuối, nếu đã như vậy, không bằng thuận tiện thay nàng hoàn thành tiếc nuối này.

V bị sự vô sỉ của nàng làm cho khiếp sợ, vài thế giới trước không nói, nhưng Hoa Dung công chúa còn không yêu cầu điều này có được không? Nguyện vọng của người ta là chết cũng phải thật đẹp mắt, vậy thì chỉ cần trước lúc đại quân của Cơ Phượng đại quân đanh vào kinh thành thì nàng tự sát không phải là xong rồi sao?

Đắc Kỷ nhướn mày: "Vong quốc công chúa tự sát mà chết, không phải là khiến dân chúng chê cười sao? Nếu ta đã đến, vậy thì cho dù phải chết cũng phải hạ tấng trong lăng Hoàng Hậu, như vậy mới tính là chết tử tế."

V chỉ cảm thấy không phản bác được, cũng không có lời nào để nói, yên lặng thắp cho vị Đại tướng quân tương lai là hoàng đế lập quốc một cây nến, cầu nguyện cho găng mặt đẹp của hắn không nên trở thành bữa ăn xa hoa của con hồ ly này.

Hoa Dung công chúa có phủ công chúa của chính mình, ba vị phò mã kia liên tiếp chết tại phủ công chúa này, nàng ngược lại cũng không thấy xúi quẩy, còn dưỡng không ít thiếu niên bần hàn trong phủ này, mỗi người đều là những thiếu niên xinh đẹp nhất thời đại này.

Đắc Kỷ không thích mấy nam sủng của Hoa Dung công chúa, nam nhân nàng thích tướng mạo có thể không anh tuấn, nhưng thân hình nhất định phải cao lớn, dương khí phải thịnh, giống như Doanh Chiêu là tốt nhất, cho dù tuổi còn nhỏ, cũng phải là một thiếu niên oai hùng, dáng vẻ hiên ngang, mà mấy thể loại “kiều hoa” tựa như thiếu niên mà Hoa Dung công chúa dưỡng này là loại nàng phản cảm nhất .

Hoa Dung công chúa yêu cái đẹp, yêu nhất là tướng mạo hoa mỹ của các quý công tử, ba đời phò Mã trước đây của nàng đều được tuyển chọn từ dòng dõi thư hương, quan lại lựa chọn ra, đáng tiếc người thứ nhất chết ngay đêm tân hôn.

Người thứ hai là Thế tử của Quốc Công, có công chúa rồi còn tư thông cùng với biểu muội, biểu muội có bầu, cả nhà Quốc Công tiến cung thỉnh tội, vốn dĩ Chiêu Đế nghĩ đến nữ nhi nhà mình cũng là tái giá, chuẩn bị khuyên giải một chút, không nghĩ tới một nhà lão Quốc Công ỷ vào chiến công của tổ tiên, lại còn không biết thẹn cầu cho biểu muội kia có được dan phận là thiếp của Phò Mã, Chiêu Đế tức giận tự mình cầm kiếm giết chết một nhà này.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Chiêu Đế ngàn chọn trăm tuyển, cuối cùng chọn cho Hoa Dung công chúa một nam nhân có bề ngoài sáng láng nhưng nội tâm lại nhút nhát, không nghĩ đến hắn nhút nhát cả đời nhưng cũng có lúc ngược lại, bắt gặp Hoa Dung công chúa trêu ghẹo nam sủng, hắn tự thắt cổ tự vận.

Không ai dám buộc công chúa phải thủ tiết, Hoa Dung công chúa gả cho người từ năm mười sáu tuổi, trải qua ba đời phu quân, hiện thời cũng chỉ mới hai mươi tuổi hoa, đúng là thời gian đẹp nhất trong đời của một nữ nhân, vốn dĩ Chiêu Đế băng hà còn chưa đến một tháng, nàng là không muốn tái giá, không nghĩ đến tên Cơ Phượng kia lại dám kháng chirtuws hôn ngay trên cung yến, biến nàng trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Đắc Kỷ bước ra khỏi phòng, nha hoàn hầu hạ bên người- Lưu Vân vội vàng đuổi theo, không biết có phải là ảo giác của nàng ta hay không, diiẽnddaàanleeêequyúdôôn mà lại cảm thấy Điện Hạ đã đẹp lên không ít, nhưng nàng đi theo Hoa Dung công chúa đã lâu, nhất thời không có cách nào phân biệt.

V cho rằng Đắc Kỷ muốn đi đến phủ Đại tướng quân làm loạn giống như ý tưởng của Hoa Dung công chúa, không nghĩ đến nàng sai người hầu chuẩn bị kiệu, nhưng một đường đi đến hoàng cung.

Ninh Triều được xem như là triều đại vô cùng cởi mở, tiểu thư khuê các ra cửa cũng không được coi là chuyện lạ, huống chi Hoa Dung công chúa là phụ nhân đã kết hôn, cho nên cỗ kiệu màu hồng phấn nạm ngọc của nàng đi trên đường cũng không có nhiều người để ý, Đắc Kỷ nửa tựa ở bên trong xe kéo, một tay chống đầu, một tay nâng ngay trước mắt, trong mắt của Lưu Vân chính là công chúa nhà mình đang thưởng thức chiếc vòng mã não mới có được ở trên cổ tay, nàng trộm nhìn, chỉ cảm thấy ngọc mã não trên tay mỹ nhân màu đỏ tươi, chỉ nhìn một cái đã cảm thấy đẹp không sao tả xiết, không khỏi đỏ mặt cúi đầu xuống, V lại nhìn thấy rõ ràng Viên Quang thuật trong tay nàng.

Trên Viên Quang Kính hiện lên khuôn mặt của Đại tướng quân Cơ Phượng, Đắc Kỷ hào hứng quan sát, chỉ nhìn một cái V đã biết là hỏng rồi, nói một cách công bằng thì tướng mạo của Cơ Phượng có phần tương tự với Doanh Chiêu, chính là kiểu anh tuấn, nhưng cũng không thể tính là đẹp, nhưng khí chất oai hùng, mạnh mẽ, cương trực kia lại vô cùng hấp dẫn nữ nhân, sắp ba mươi tuổi, toàn thân tản ra một loại sát khí chỉ có thể tích lũy trên chiến trường.

Có lẽ đã phát giác ra chỗ không ổn, Cơ Phượng nhíu mày, ánh mắt không hề sai lệch đối diện với Đắc Kỷ qua Viên Quang Kính, cặp mắt đen phảng phất có ánh sáng, lông mày của Đát Kỷ cũng nhíu lại, nam nhân này, thật ngang ngược.

"Đại tướng quân, đã xảy ra chuyệ gì sao?" Phó tướng Vương Thịnh bên người hỏi.

Cơ Phượng vỗ vỗ đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Ta cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình, ở Kinh Thành này... Đợi mọi chuyện ở đây xong hết, ta sẽ mang các ngươi quay về Tây Bắc."

Vương Thịnh còn chưa nói lời nào, thống lĩnh Thân binh Chu Bình liền cười nói: "Hóa ra Đại tướng quân không cần Công Chúa thiên kiều bách quý, là vì muốn cô nương ở Tây Bắc ta."

thiên kiều bách quý: thứ vô cùng quý giá, được chiều chuộng

"Miệng tiện của ngươi!" Vương Thịnh cười mắng một câu, thấy sắc mặt Cơ Phượng khó coi, vội vàng nói: "Đại tướng quân, đừng nghĩ nhiều, không phải hôm qua đã cự tuyệt sao? Bệ hạ cũng không thể không cần da mặt cố tình đưa Công Chúa cho ngài được."

Trong ánh mắt của Cơ Phượng dẫn theo một chút lãnh ý, thấp giọng nói: "Chỉ sợ không đơn giản như thế, ta thấy vị tân quân này, không phải là người không có đầu óc ."

Phó tướng cùng với Thân binh cũng không dám nói lời nào nữa, lời này Đại tướng quân có thể nói, mấy lão già nội các có thể nói, nhưng bọn họ lại không thể nói, cho dù đó là sự thật đi nữa. Bọn họ ở Tây Bắc nhiều năm như thế, cứ coi như là một nhóm nhà quê, nhưng cũng không thể để người khác lợi dụng được.

Cơ Phượng thấy thân tín như thế, cũng biết lời nói của mình hơi quá, hắn thở dài, đang muốn nói chuyện, nơi khúc quanh đột nhiên đụng phải một cỗ xe ngựa, ngựa của hắn hí dài một tiếng, nhanh chóng lui lại vài bước vẫn bị xe kéo đụng phải, nó lắc lắc đầu, cúi đầu thét lên.

Mã phu kia chắc là gia nô của một nhà có địa vị, gặp được tình cảnh này, không chỉ không hoảng loạn, mà ngược lại quát mắng một tiếng: "Dã binh ở nơi nào, dám va vào chủ tử nhà ta, ngươi chịu nổi sao?"

Cơ Phượng kiểm tra thương thế của con ngựa mình yêu mến, phát hiện chỉ bị thương một chút, cũng không có ý định so đo, dđl%quy/dôn không nghĩ tới người đối diện còn dám kêu gào, đôi mắt lạnh lùng, cất giọng nói: "Chỗ rẽ va chạm vào nhau, vốn là hai bên vô ý, thấy ta mặc khôi giáp, ngươi mở miệng liền nhục mạ Tam Quân, đây chính là quy củ ở kinh thành?"

Đậy là chỗ rẽ ít người qua lại, mã phu không sợ khiến người ta coi là trò cười, chỉ sợ bị chủ tử trách tội, đang muốn cãi lại, thì một cánh tay ngọc có đeo một chiếc vòng mã não vén dèm xe lên, lông mày của Cơ Phượng nhíu lại, chỉ thấy rèm kia mở ra một góc, chỉ lộ ra một nửa gương mặt của mỹ nhân, môi đỏ mọng hé mở: "Chủ nhân còn chưa nói lời nào, vị tướng quân này đã cãi vã với cẩu, thật sự là tính trẻ con."

Chu Bình quát lên: "Sao ngươi có thể nói vậy, ngươi là nữ quyến nhà ai, sao có thể không biết lễ nghi như vậy..."

Hắn nói còn chưa dứt lời, Cơ Phượng đã đưa tay, ý bảo hắn không cần nhiều nói, Chu Bình liền không lên tiếng, Cơ Phượng ngồi trên lưng ngựa, thi lễ đối với người bên trong xe ngựa, thoạt nhìn thì giống như lễ nghi đầy đủ, nhưng lông mày lại nhướn lên, nói: "Phu nhân dùng cẩu đánh xe, lại càng trẻ con hơn."

"Làm càn!"

Đột nhiên rèm xe vén lên, khuôn mặt thịnh nộ của Hoa Dung công chúa đột nhiên chiếu vào mắt của một nhóm tướng sĩ Tây Bắc, Chu Bình sững sờ xoa xoa con mắt, kéo kéo Vương Thịnh, Vương Thịnh ngu ngơ, thân thể bị bieso nghiên ngả, thiếu chút nữa là ngã ngựa, đến hai mắt củaCơ Phượng cũng tỏa sáng.

Cái gọi là mỹ cực cận yêu, khuôn mặt của Hoa Dung công chúa vốn giống Đắc Kỷ bảy phần, lại có thêm hơi thở của Đắc Kỷ, lại càng thêm xinh đẹp, hiện giờ mỹ nhân đang tức giạn, giống như đóa mẫu đơn lại thêm sắc đỏ thẫm, Chu Bình không thể nói nên lời, hận không thể quay lại một khắc trước, nuốt tất cả những lời mạo phạm vừa rồi xuống.

Mỹ cực cận yêu: những gì đẹp quá mức đều mê hoặc lòng người, không tốt

Mỹ nhân dạng này, chỉ sợ cho dù không hiểu lễ nghĩa, cũng khiến người khác muốn sủng ái nàng, hắn sững sờ, đột nhiên tát chính mình một cái, sau đó kéo Vương Thịnh, lắp bắp nói: "Đây, Đây là người sống sao?"

Xiêm y của Vương Thịnh đều bị kéo ra một đường, vô ý thức sửa sang lại tà áo một cái, nghe được lời này của Chu Bình, quả thực hận không thể lại cho hắn thêm một cái bạt tai nữa, mỹ nhân đang ở trước mặt, chính mình mất mặt thì thôi đi, lại còn kéo hắn theo nữa!

Cơ Phượng người lấy lại tinh thần sớm nhất, nhưng trong mắt cũng chỉ có thêm một chút cảm xúc phức tạp, chuyển giọng nói: "Phu nhân, Cơ mỗ có sai, Cơ mỗ nhận sai, phu nhân ngàn vạn lần đừng phát giận, coi chừng làm hại đến thân thể."

Lời nói này quả thực dẫn theo chút ý đùa giỡn, Chu Bình và Vương Thịnh đầu tiên là mơ hồ, sau đó lập tức cũng phản ứng lại, trong mắt cũng mang theo một chút ý tứ không thể nói nên lời, tướng quân nhà mình, đây là nhìn trúng nha...

(anh hùng khó qua ải mỹ nhân là đây a)

Truyện Chữ Hay