Đúng lúc này đôi mắt cô ngưng lại, nhìn thẳng một gã đàn ông tây trang, người đàn ông kia tuổi chừng hơn bốn mươi, trên nguời có vết máu nhỏ, bị đám người chen chúc không để ý đến.
Cảnh sát bị đám người chặn đường đi, đương nhiên lo lắng dị thường.
Mạc Tử Hàm với chiếc dao trên bàn, lại chậm rãi thu trở về, dao kia vẫn lẳng lặng nằm ở trên bàn, cô vẫn chưa động đậy.
Việc này không liên quan tới cô, cô cũng không có tất yếu phải giúp Bạch Tử Chấn bỏ đại địch, bởi vì Hoàng Bột Nam không phải kẻ địch của cô.
Qua ước chừng phút, xe cứu thương đến đây, đám người đã tán đi từ lâu, đoàn xe cảnh sát rời khỏi tòa nhà tầng, Mạc Quân Nghĩa được nâng vào trong xe cứu thương, Mạc Tử Hàm bị Thẩm Đồng Vân kéo cùng vào xe cứu thương.
Hai mẹ con Vương Mỹ Vân do dự một chút, rồi cũng chen vào xe.
Trong xe cứu thương, đội ngũ y bác sĩ định tiến hành cấp cứu cho Mạc Quân Nghĩa, lại kinh ngạc phát hiện miệng vết thương của Mạc Quân Nghĩa được xử lý cực kì chuyên nghiệp, hơn nữa vết dao kia, đúng là rất bằng!
Nhưng bọn họ không hỏi nhiều, chỉ nghĩ đấy là bác sĩ của khách sạn hỗ trợ xử lý. Tới bệnh viện, Mạc Quân Nghĩa được đưa vào phòng cấp cứu, đoàn người Thẩm Đồng Vân và Mạc Tử Hàm chờ ở ngoài cửa hành lang.
Lần này bác sĩ phẫu thuật cho Mạc Quân Nghĩa là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất mà Thẩm Đồng Vân đã liên hệ riêng với viện trưởng bệnh viện điều tới.
Lúc này, vẫn chưa mất bao lâu thời gian, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Bác sĩ đi ra tươi cười, “Ít nhiều miệng vết thương đã được xử lý kịp thời, ngay cả viên đạn cũng lấy ra rồi, không có mảnh đạn nào sót lại! Tay nghề rất chuyên nghiệp!”
“Bác sĩ Vương, chồng tôi thế nào rồi?” Thẩm Đồng Vân vội vàng hỏi.
“Không có gì đáng ngại nữa, tiêu độc xử lý rất khá, không bị nhiễm trùng. Nếu không phải các người xử lý kịp thời, chỉ sợ tính mệnh người bệnh khó cứu rồi!” Bác sĩ Vương cười gật gật đầu, “Đừng tưởng rằng lấy đạn ra là chuyện đơn giản, chỉ cần một lỗi nhỏ thôi, thậm chí là tính toán không chính xác, đều dễ dàng đụng tới tâm mạch của bệnh nhân, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn làm quen với vị bác sĩ ngoại khoa kia.”
Bình thường viên đạn bắn vào vị trí này, mặc dù có đưa tới bệnh viện, cũng phải làm một hội chẩn ngắn, nghiên cứu và thảo luận ra phương pháp phẫu thuật, hơn nữa bác sĩ phải có tay nghề thành thạo, trong khi giải phẫu có thể thong dong ứng đối, mặc dù như vậy, hậu quả vẫn khó liệu.
Rất khó tưởng tượng, viên đạn bắn vào vùng sát tâm mạch người bệnh, khi chưa đưa tới bệnh viện, đã lấy đạn thành công, vị bác sĩ này phải tập trung bao nhiêu tinh lực? Tranh thủ bao nhiêu thời gian cứu người?
“Không phải bác sĩ làm, là em gái cháu làm.” Mạc Mộng Dao có chút đắc ý tươi cười, sau khi biết ba mình không sao, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mộng Dao!” Thẩm Đồng Vân trừng mắt nhìn cô một cái, trừng Mạc Mộng Dao không hiểu chuyện.
Bác sĩ Vương ngạc nhiên hỏi, “Người kia là em gái cháu ư?” Nói xong nhìn Trương Kỳ, cô bé này rõ ràng lớn hơn Mạc Mộng Dao hai ba tuổi, ông ta lại nhìn về phía Mạc Tử Hàm, ánh mắt đảo qua đảo lại, lại nhìn phía những người khác.
Mạc Mộng Dao chỉ chỉ Mạc Tử Hàm, bác sĩ Vương kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tử Hàm, trong mắt tràn ngập không thể tin hỏi, “Là cháu lấy viên đạn cho bệnh nhân ư?”
Mạc Tử Hàm đành phải gật đầu, bác sĩ lập tức nhìn về phía Thẩm Đồng Vân, thấy người đó đang cười khổ, trong lòng đã tin bảy phần.
“Cô bé, thật giỏi! Tôi cứ tưởng phải là một bác sĩ già dặn kinh nghiệm cơ, cháu làm thế nào?” Bác sĩ Vương tò mò đi lại đây, nhìn Mạc Tử Hàm từ trên xuống dưới hỏi.
Mạc Tử Hàm vốn ôm cánh tay đứng ở một góc, thấy thế lui về phía sau một bước nhỏ, thản nhiên nói, “Thì là làm như vậy đấy, ông đã thấy được.”
“Không đúng không đúng, ý bác là cháu lấy đạn ra như thế nào? Cháu không sợ hãi à?” Bác sĩ Vương cảm thấy hứng thú nhìn cô, trong mắt vẫn ngạc nhiên vạn phần.
Vấn đề này, làm Mạc Tử Hàm đen mặt.
“Bác sĩ Vương, đừng vội nói chuyện này, bây giờ chồng tôi thế nào rồi? Đại khái khi nào thì có thể tỉnh lại?” Thẩm Đồng Vân tức thời giải vây cho Mạc Tử Hàm, nhưng đối với vị bác sĩ chính của chồng mình đây, bác sĩ đức cao vọng trọng của bệnh viện, bà không dám không khách khí.
Bác sĩ Vương nghe vậy xoay người nói, “Trước tiên cứ để ở bệnh viện quan sát hai ngày, tôi sẽ theo dõi kĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, sáng mai sẽ tỉnh lại.”
Nói xong hắn định chuyển hướng tới Mạc Tử Hàm, thì thấy cuối hành lang có đoàn người tới, cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn mặc tây trang, rất khí thế.
Hắn đi đàng trước, bước chân trầm ổn, sắc mặt có chút khó coi.
Người tới là thị trưởng Bạch Tử Chấn, nhưng Mạc Tử Hàm đoán sắc mặt hắn khó coi nguyên nhân là nhiệm vụ thất bại.
Bạch Tử Chấn đi đến gần mọi người thì dừng bước, giày da không nhiễm một hạt bụi đứng cách Mạc Tử Hàm chừng ba mét.
“Quân Nghĩa thế nào?” Bạch Tử Chấn nhìn Thẩm Đồng Vân mở miệng hỏi.
Bà không ngờ Bạch Tử Chấn đích thân đến đây, nhưng sự tình hôm nay lòng của bà cũng có nghi ngờ, chỉ là trên mặt dấu diếm nói, “Đã qua giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ nói sáng mai sẽ tỉnh lại.”
“Phiền toái ngài, bác sĩ Vương, chuyện của Mạc tiên sinh còn thỉnh ngài hao tâm tốn sức nhiều hơn.” Bạch Tử Chấn ngữ khí thành khẩn mở miệng nói.
Không ngờ vị bác sĩ Vương còn có danh vọng đấy, thị trưởng Bạch Tử Chấn cũng quen biết ông ta.
“Thị trưởng Bạch nói chi vậy! Chúng tôi đương nhiên sẽ tận tâm hết sức đối đãi người bệnh, các người cứ tán gẫu đi, tôi đi xem tình hình bệnh nhân.” Bác sĩ Vương cười nói một câu, gật đầu với mọi người một cái rồi rời đi.
Bạch Tử Chấn tựa hồ muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Vương Mỹ Vân.
Người này không có ý muốn rời đi, còn tiến lên cười vươn tay ra, “Thị trưởng Bạch, không biết ngài có còn nhớ tôi không?”
Bạch Tử Chấn hơi dừng một chút, lập tức tươi cười, “Thì ra là chủ nhiệm Vương, sao bà lại đến Lan Thành này?”
Nghe đồn Bạch Tử Chấn là từ tỉnh điều tới, nói vậy hẳn là trước đó nhậm chức ở tỉnh, quen biết vị phó chủ nhiệm thính văn phòng tỉnh Vương Mỹ Vân cũng là bình thường thôi.
“Tôi đi du lịch ngang qua đây, nhân tiện thăm em gái và cháu gái tôi, hôm nay trùng hợp gặp chuyện này.” Vương Mỹ Vân cười nói, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tử Hàm.
Ánh mắt Bạch Tử Chấn theo Vương Mỹ Vân nhìn lại, lập tức hắn ngẩn người, sau đó gật đầu cười nói, “Hoàng Bột Nam đang lẩn trốn ở Lan Thành, ngày thường hay lui tới núi Tượng Dương nghỉ phép, không ngờ làm các người sợ hãi.”
“May mà cảnh sát Lan Thành tới kịp thời, ngoại trừ Mạc tiên sinh bị thương ra, không có thương vong khác đấy chứ?” Vương Mỹ Vân cười hỏi.
Nghe câu cảnh sát xuất hiện đúng lúc kia, rõ ràng khóe mắt Bạch Tử Chấn nhảy một chút, sau đó hắn chỉ lắc đầu, đơn giản hàn huyên vài câu, rồi phái người đưa hai người đến khách sạn nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Vương Mỹ Vân vốn định bảo Mạc Tử Hàm đi về cùng bà, dù sao thì Mạc Tử Hàm là đi ra cùng bà, hơn nữa bà cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Mạc Tử Hàm.
Chỉ là Thẩm Đồng Vân lại nói muốn giữ Mạc Tử Hàm lại bồi bà ta, Vương Mỹ Vân nghĩ tới chồng bà ta vừa gặp chuyện không may, nên không phản đối bà ta. Chỉ là trước khi đi, trong mắt nhìn Mạc Tử Hàm có nghi hoặc rất sâu.
Sau khi hai mẹ con Vương Mỹ Vân đi rồi, trên hành lang chỉ còn lại người của Bạch Tử Chấn và đám người Thẩm Đồng Vân.
Bạch Tử Chấn nói, “Không ngờ Hoàng Bột Nam sẽ xuất hiện ở núi Tượng Dương, lại nói, thật ra lại thành tôi hại Quân Nghĩa.”
Thẩm Đồng Vân miễn cưỡng tươi cười, có chút mỏi mệt lắc lắc đầu, “Là ý tốt của ngài mà, đều tại Hoàng Bột Nam, không nghĩ ngờ hắn ta lại làm ra chuyện thế này. Có bắt được người không?”
“Xuất động toàn bộ cảnh lực thành phố Lan Thành, không ngờ Hoàng Bột Nam vẫn chạy thoát được, nhưng có một gã cảnh sát nổ súng trúng hắn ta.” Sắc mặt Bạch Tử Chấn hơi trầm xuống nói.
Thẩm Đồng Vân chỉ nhíu nhíu mày, “Hy vọng có thể mau chút bắt được hắn.”
Bạch Tử Chấn híp mắt, “Hoàng Bột Nam này làm việc có vẻ điên cuồng, năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chính là dựa vào một cỗ ngoan kính mới sống yên ở Lan Thành, hiện tại xem ra, muốn bắt được hắn xác thực không phải dễ dàng như vậy.”
Bạch Tử Chấn nói xong, liếc nhìn Mạc Tử Hàm đứng ở một bên một cái, cười hỏi Thẩm Đồng Vân, “Không ngờ Mạc gia và Vương gia còn là thân thích?”
Thẩm Đồng Vân há miệng thở dốc, lập tức cười nói, “Lại nói, em dâu tôi là con gái bí thư Vương, chỉ là trong đó có một số việc có lẽ ngài không biết, mười mấy năm trước em dâu đã chặt đứt quan hệ với Vương gia, mấy năm nay chưa từng liên hệ với Vương gia.”
Bạch Tử Chấn gật gật đầu, trong mắt nhìn Mạc Tử Hàm hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
Mạc Tử Hàm lúc này nhíu mày, Bạch Tử Chấn này là người thực sự thâm trầm, cái này có chút giống Bạch Tử Dụ, người kia tuy rằng thường xuyên biểu hiện khiêm tốn có lễ, nhưng lãnh ý trong mắt, cùng với tâm tư làm cho người ta không đoán ra, đều có thể được kết luận là hạng người tâm cơ thâm trầm.
“Được rồi, nếu có cái gì cần, cứ trực tiếp liên hệ cho tôi.” Bạch Tử Chấn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cáo từ rời đi.
Thẩm Đồng Vân đương nhiên là tự mình đi đưa, tuy rằng bà và Bạch Tử Dụ là bà con xa, nhưng cũng không thể nói tới hiểu biết, thậm chí mấy năm nay liên lạc, còn ít hơn liên lạc giữa Mạc Quân Nghĩa và Bạch Tử Chấn.
Khi Thẩm Đồng Vân trở về, sắc mặt đã chứa đầy sầu lo.
Mạc Mộng Dao đi vào phòng bệnh thăm ba, Thẩm Đồng Vân cùng Mạc Tử Hàm đứng ở hành lang, hai người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút ngưng trọng.
“Tử Hàm…” Thẩm Đồng Vân do dự mở miệng, bà thật sự không tìm được người có thể bàn bạc.
Mạc Tử Hàm nhìn bà ta một cái, “Thím đoán Bạch Tử Chấn là cố ý?”
“Cháu làm sao mà biết?” Cơ hồ là thốt ra, Thẩm Đồng Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Đầu tiên là Bạch Tử Chấn an bài cả nhà thím đi núi Tượng Dương nghỉ phép, lại còn mang cả con đi, Hoàng Bột Nam đương nhiên sẽ không cho rằng trong đó có trá. Cháu đoán Bạch Tử Chấn rất có thể ở sau lưng thả ra tin tức, cho Hoàng Bột Nam biết được các người đi đâu, thế này mới dẫn Hoàng Bột Nam đi tới núi Tượng Dương, sợ là thù mới hận cũ, muốn giết trợ giúp đắc lực của Bạch Tử Chấn, cũng chính là Mạc… Cũng chính là bác ba.” Mạc Tử Hàm thản nhiên mở miệng nói.
Thẩm Đồng Vân càng nghe mặt càng trắng, ẩn ẩn lộ ra nhè nhẹ tức giận, không ngờ cả nhà mình lại thành mồi câu cho người ta, lúc ấy Bạch Tử Chấn có từng nghĩ tới chết sống của Mạc Quân Nghĩa không?
Nếu không phải Mạc Tử Hàm ra tay đúng lúc, Mạc Quân Nghĩa hiện tại nguy hiểm tới tính mạng, rất có khả năng chết rồi, điều này làm cho bà không thể chịu đựng được.
Bà cười thảm một tiếng, “Thím vừa rồi đang nghĩ, vì sao tiếng súng vừa nổ, xe cảnh sát đã chạy tới? Như vậy có phải đến quá nhanh không?”
“Chỉ có thể nói là thị trưởng Bạch đã giăng lưới sẵn rồi.” Mạc Tử Hàm ôm cánh tay tựa vào vách tường.
“Vì mục đích, hắn không từ thủ đoạn!” Thẩm Đồng Vân nắm chặt tay, các đốt ngón tay đã dần dần trở nên trắng, bà thở sâu, run run môi nói, “Thím đi xem bác ba cháu.”
Sau đó, Thẩm Đồng Vân thẳng lưng tiêu sái vào phòng bệnh.
Không ai nhịn nổi tư vị bị người bán đứng, Thẩm Đồng Vân cũng thế.
Mạc Tử Hàm nhìn bóng dáng của bà ta, trong đầu hiện lên hình ảnh trong mắt Bạch Tử Chấn lúc gần đi có chút suy nghĩ sâu xa, xem ra trước kia hắn không biết Mạc gia và Vương gia còn có một chút quan hệ họ hàng, hiện tại đã biết, hắn sẽ làm thế nào?
Nhưng xem ra, thái độ của Vương Mỹ Vân với Bạch Tử Chấn khá cung kính, Vương gia tất nhiên sẽ làm hắn có điều kiêng kị, dù sao tuổi còn trẻ có thể làm đến vị trí này, sau lưng không có bối cảnh cường đại là chuyện không thể nào.
Cho dù là con nít ba tuổi cũng có thể hiểu được đạo lý này.
Đi núi Tượng Dương gặp chuyện như thế, mẹ con Vương Mỹ Vân ngày hôm sau cáo từ trở về thành Đông, về phần bọn họ có đi Hương Cảng (Hong Kong) nữa không, Mạc Tử Hàm không biết rồi.
Mạc Tử Hàm cũng về nhà, Vương Phượng Anh có chút thất vọng khi mẹ con Vương Mỹ Vân rời đi, dù sao thân nhân mười mấy năm không gặp, thật vất vả mới gặp lại, hơn nữa lúc đi cũng không chào hỏi một tiếng, thực làm cho bà có chút thất vọng.
Mạc Tử Hàm vẫn trong thời gian nghỉ lễ, còn lại là chán đến chết rèn luyện thân thể, đọc sách thêm tri thức, ngẫu nhiên cùng Tần Tiểu Du đi ăn uống đồ lạnh, thỉnh thoảng ở trong sân đánh cầu lông.
Mạc Quân Nghĩa vẫn nằm ở bệnh viện, nhưng đã tỉnh lại, cũng từ phòng bệnh cấp cứu chuyển sang phòng bình thường, về phần chuyện của hắn, cô vốn không hỏi đến, cũng không muốn hỏi.
Còn có chính là, Hoàng Bột Bam sau sự kiện ở núi Tượng Dương cũng đã mai danh ẩn tích, nhưng Mạc Tử Hàm phỏng chừng, đây chỉ là tạm thời, có lẽ, hắn đang chuẩn bị bão táp lớn hơn nữa, đánh úp về phía Bạch Tử Chấn
Mạc Tử Hàm có một chút lo lắng nhưng không nói gì, thì là trải qua chuyện ở núi Tượng Dương, chỉ sợ Hoàng Bột Nam sẽ cho rằng Mạc Quân Nghĩa và Bạch Tử Chấn cố ý gài bẫy hại hắn, mặc dù vốn là nhằm vào Bạch Tử Chấn, hiện tại, chỉ sợ cũng sinh ra cừu hận với Mạc Quân Nghĩa.
Điểm này Mạc Tử Hàm không nói cho Thẩm Đồng Vân nghe, cô tin rằng nếu bà ta đủ thông minh, thì nên dự đoán được điểm ấy, cô cũng lười tốn nước miếng.
Trước nghỉ lễ một ngày, là một ngày quang đãng đẹp trời, bởi vì thích hợp du lịch, Tần Tiểu Du gọi điện cho Mạc Tử Hàm.
Cô hẹn Mạc Tử Hàm đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện đi vận động đánh cầu lông, cô đã chuẩn bị tốt vợt bóng rồi.
Mạc Tử Hàm không có việc gì nên đã đồng ý, đi ra ngoài từ sớm ăn cơm cùng Tần Tiểu Du, lại đi dạo tiêu thực, sau đó đi tới sân vận động thành phố.
Sân vận động thành phố Lan Thành không lớn lắm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, bên trong các loại hình thể dục môn nào cũng có, thiết bị có vẻ lạc hậu, nhưng phần lớn cái cần đều có thể tìm được.
Hai người đi vào sân vận động, Tần Tiểu Du lấy ra thẻ hội viên ba đưa cho, nghe nói là vào sân được đánh chiết khấu, hơn nữa có đồ uống miễn phí.
Sân cầu lông là một sân ngoài trời lớn, trên mặt dùng sơn phân chia tám sân, trong đó lưới cầu, nhưng có vẻ người đến đánh cầu lông không nhiều lắm, ngoại trừ hai sân có người, các sân còn lại đều trống.
Mạc Tử Hàm và Tần Tiểu Du chọn sân cách chỗ ngồi không xa, hai người cầm vợt bóng ra đánh.
Tần Tiểu Du phát bóng trước, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn nói, “Tử Hàm à, hôm nay mình nhất định sẽ không thua cậu nữa đâu!”
“Đánh trước nói sau.” Mạc Tử Hàm mỉm cười, vợt bóng chuyển động linh hoạt trong tay, rất suất khí.
Chỉ là vóc dáng nhỏ nhỏ cùng thân hình gầy yếu, thực tại làm cô mất điểm không ít.
Tần Tiểu Du nhanh chóng phát bóng, vợt bóng dưới ánh mặt trời vẽ ra một độ cong mê người, cầu lông bay về phía Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, chân bước mau lẹ lên nghênh cầu, nâng vợt bóng lên ba một tiếng đánh cầu trở về.
Kĩ thuật đánh cầu của Tần Tiểu Du trong mắt Mạc Tử Hàm có chút ngố ngố, nhưng cô vẫn thực hưởng thụ thời gian chơi bóng cùng cô bạn, nghe bên tai thỉnh thoảng vang tiếng cười như chuông bạc, hoặc là tiếng than thở hổn hển, Mạc Tử Hàm cũng tươi cười.
Đúng lúc này, ngoài cửa kính của sân bóng có thanh âm xa xa truyền tới, “Tử Hàm? Tử Hàm!”
Mạc Tử Hàm quay đầu, thấy Mạc Mộng Dao đang vẫy tay ở rất xa về phía cô, Mạc Tử Hàm dừng tay, nói một tiếng với Tần Tiểu Du rồi đi tới cửa thủy kính.
Mạc Mộng Dao đứng ở ngoài cửa đi lên, ngạc nhiên nói, “Sao em cũng ở sân vận động?”
Mạc Tử Hàm giơ vợt bóng trong tay lên, nhìn thấy sau lưng Mạc Mộng Dao có vài người đi lên, trong đó có mấy nữ sinh là đồng học của cô, mấy nam sinh khác, hình như là thanh niên chừng hai mươi tuổi.
“An Ức, Triệu Quân em đã gặp rồi.” Mạc Mộng Dao chỉ mấy bạn thân bên cạnh, sau đó lại chỉ vào mấy nam sinh phía sau, “Chị đến xem bọn họ đánh bóng rổ , đều là cao thủ đội bóng rổ của thành phố Lan Thành đấy, đây là Vương Vệ.”
Mạc Mộng Dao không giới thiệu rõ ràng mấy nam sinh kia, mà lại cường điệu giới thiệu Vương Vệ, Mạc Tử Hàm liền nhìn về phía nam sinh này.
Thân cao đại khái m, mặc đồng phục bóng rổ có vẻ gầy gò rắn chắc, bộ dáng cũng rất tuấn tú, hắn gật đầu với Mạc Tử Hàm, nhìn về phía Mạc Mộng Dao nói, “Đây là cô em gái nhát gan kia của em?”
Hắn trêu ghẹo thôi, nhưng Mạc Mộng Dao lại cứng đờ mặt, hung hăng trừng lại hắn, “Anh mới nhát gan đấy, Tử Hàm lần này đại hội thể dục thể thao cầm bảy quán quân, anh có thể sao?”
Vương Vệ không ngờ trêu ghẹo một câu mà thôi, thế nhưng ăn cái ba ba, trước đây không phải Mạc Mộng Dao nhắc tới nhắc tới em gái mình, không phải khinh thường thì là khinh bỉ sao?
“Bảy quán quân? Nói giỡn hả?” Mấy nam sinh phía sau Vương Vệ cười ra tiếng, nhìn Mạc Tử Hàm gầy teo nho nhỏ , đều mang theo chút thú vị.
Tần Tiểu Du cũng từ phía sau đi tới, cô bộ dạng xinh đẹp, thuộc loại thực xuất sắc tiểu mỹ nữ, nhất thời hấp dẫn tầm mắt đi qua.
“Tử Hàm à, làm sao vậy?” Tần Tiểu Du đứng ở bên cạnh Mạc Tử Hàm nhỏ giọng hỏi.
Mạc Mộng Dao vội nói với Mạc Tử Hàm, “Tử Hàm à, em đừng nóng giận, bọn họ không có ác ý…” Tử Hàm ba lần cứu cha, lại đã cứu cô một lần, cô đã sớm thay đổi ấn tượng với Mạc Tử Hàm rồi, cũng không chấp nhận được bị người ngoài nói.
“Em biết.” Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, Mạc Tử Hàm trước kia đúng là chất phác nhát gan, nhưng Mạc Tử Hàm hiện tại không thế.
“Hay là, em theo bọn chị cùng vào sân bóng rổ đi? Chị dạy em đánh bóng rổ.” Mạc Mộng Dao nhìn Mạc Tử Hàm, đoạt lấy trái bóng rổ trong tay một nam sinh bên cạnh vỗ vỗ xuống mặt đất, vui vẻ nói, “Chơi vui lắm.”
Nói xong, vứt bóng rổ trong tay cho Mạc Tử Hàm.
Người sau nâng tay tiếp nhận, ngón tay linh hoạt chuyển động, bóng rổ kia nhanh chóng chuyển động ngay trên đầu ngón tay cô!
Tất cả mọi người đều trừng lớn đôi mắt, tuy rằng loại động tác này hầu hết nam sinh ở đây đều có thể làm được, nhưng một nữ sinh nho nhỏ làm được, thật là làm người ta cảm thấy ngạc nhiên. Hơn nữa động tác của Mạc Tử Hàm rất thành thạo, thậm chí không cần tay kia đã làm bóng rổ xoay được.
Mạc Mộng Dao và Mạc Tử Hàm dù thế nào cũng coi như là cùng nhau lớn lên, chưa từng nghe nói cô biết đánh bóng rổ, tuy rằng, cô cũng chưa từng nghe nói Mạc Tử Hàm biết cứu người, lấy đạn, băng bó ngoại thương vân vân…