“Tôi nói nhóc con này, mới sơ trung đúng không? Thật sự là nhóc leo lên tầng hai cứu người ở vụ bắt cóc kia á?”. Bên cạnh Lâm Vân, tên cảnh sát gọi là Hầu Tử kia, nhìn Mạc Tử Hàm từ trên xuống dưới, miệng kinh nghi hỏi.
“Nghe nói còn giết người?” Một tên cảnh sát khác cũng không dám tin khẽ động khóe miệng, chuyện này bị truyền vô cùng kì diệu, quá không thể tưởng tượng đúng không?
Quan Vân Hiên nhấp mím môi, cân nhắc đến chuyện Mạc Tử Hàm chỉ là một cô gái mười bốn tuổi bình thường, thật sự không nên truyền ra ngoài đường tin tức này, liền cười nói, “Tình hình chung, sự thật luôn bị khuyếch đại, Tử Hàm đi cứu người là không giả, lá gan lớn, tâm tư cẩn thận, thực dũng cảm, còn cái khác đừng tin.”
Nghe Quan Vân Hiên nói như vậy, mọi người mới “ồ!” một tiếng, thấy tin tức truyền ra quá mức giả dối, vốn là như thế này thôi.
Mà Mạc Tử Hàm vẫn cười tủm tỉm, đương nhiên sẽ không phản bác những lời này, có người giấu diếm thay cô, đương nhiên là quá tốt rồi.
“Nhóc con, có biết uống rượu không?” Hầu Tử cười tủm tỉm trừng mắt nhìn, xoay xoay một lọ rượu đế trong tay.
Mạc Tử Hàm lắc lắc đầu, “Tôi không uống rượu.”
Lâm Vân cười nói, “Tử Hàm mới bao nhiêu, cậu lại em ấy uống rượu, nào có người như cậu vậy hả?”
Hầu Tử lấy cái chén cho Mạc Tử Hàm, mở miệng nói, “Có gì chứ, uống một chút có lợi cho phát triển trí óc, phụ nữ các cô không hiểu!” Dứt lời rót đầy cho Mạc Tử Hàm một ly.
Lâm Vân nhất thời cả giận nói, “Sao tôi lại chưa từng nghe thấy loại ngụy biện này, Tử Hàm đang ở tuổi lớn, uống rượu?”
Mọi người cười ha ha, ở một bên mời rượu, “Đi ra ăn mừng, nào có ai không uống rượu chứ? Tiểu Vân, cô cũng nói kết án này ít nhiều nhờ cô bé này, mọi người phải mời nhóc một chén mới đúng chứ!”
“Đúng đúng đúng, nào nào nào, cùng nhau uống chén này!”
Lâm Vân thấy không tránh được, đành bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Chỉ một ly thôi, có thể uống không?”
Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ cười, gật đầu đồng ý, trước kia cô đương nhiên là ngàn chén không say, mà hiện tại cái thân thể nhỏ bé này, có thể uống được rượu đế nồng độ cao này hay không, cô thật sự không có nắm chắc.
Uống chén rượu xong, Mạc Tử Hàm cảm thấy trong bụng cồn cào một trận cay độc, trên mặt nháy mắt đỏ bừng.
Cô vốn có khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to, chỉ là con ngươi kia quá mức trầm tĩnh bình thản, làm sao giống như hiện tại vậy, nhìn qua, rõ ràng là một cô gái đáng yêu.
Quan Vân Hiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhìn rất thú vị, nhất thời cười khoát tay áo, “Được rồi, tôi thấy uống một chén giao vui là được rồi.”
Hầu Tử đứng dậy lại rót cho Mạc Tử Hàm nmột ly, “Một ly sao được! Ít nhất cũng phải ba ly mới được!” Nói xong hắn trừng mắt nhìn về phía Mạc Tử Hàm, “Uống chút rượu về ngủ một giấc, đảm bảo em ngày mai tinh thần gấp trăm lần!”
Mạc Tử Hàm nhất thời cười nói, “Ngày mai là đại hội thể dục thể thao của trường chúng tôi, anh đừng làm chậm trễ tôi thi đấu.”
“Ôi chao! Nhóc con này còn dự thi cơ đấy, tham gia hạng mục gì?” Hầu Tử không ngừng động tác trong tay, Lâm Vân ba lần ngăn cản đều bị tránh thoát.
Mạc Tử Hàm không biết chính mình cụ thể báo hạng mục gì, chỉ nghe nói hình như Lý Lương kia báo hộ mình hơn mười loại.
“Đại hội thể dục thể thao có những hạng mục gì?” Mạc Tử Hàm mở miệng hỏi nói.
Lúc trước cô không quá quan tâm, hiện tại nghĩ lại, mình lớn như vậy rồi, chưa bao giờ tham gia cái gọi là đại hội thể dục thể thao ở trường học, chỉ biết thể dục thi đấu thể thao, nhưng bên trong hạng mục gì? Có khác những hạng mục thể thao thế giới không?
“Hình như có chạy dài, chạy ngắn, nhảy cao, nhảy xa, đẩy tạ, còn gì nữa nhỉ?” Hầu Tử vò đầu, “Tôi nhớ không rõ, đã bao nhiêu năm không tham gia đại hội thể dục thể thao rồi.”
Nói xong lại bắt đầu thuyết phục mọi người nâng chén, lại uống thêm một chén vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tử Hàm đã như bình máu.
Lâm Vân vội vàng chia thịt nướng cho cô, Mạc Tử Hàm ăn mấy mấy miếng mới dịu xuống, cảm giác trong bụng nóng rát, rất tuyệt.
Màn đêm buông xuống, Mạc Tử Hàm không biết mình uống tổng cộng bao nhiêu chén, tóm lại là mỗi khi cô mới dịu bụng xuống, Hầu Tử lại hi hi ha ha rót rượu cho cô, cô không cự tuyệt ai mời cả, cùng mọi người chè chén.
Về sau cơ bản là Mạc Tử Hàm tự rót rượu cho mình, cuối cùng chúc Hầu Tử kia nằm luôn ra bàn.
Đi ra khỏi quán nướng, Mạc Tử Hàm vỗ vỗ khuôn mặt hồng hồng của mình, hít sâu một ngụm không khí đầu thu trong trẻo, cô rất muốn giơ hai tay ra hô to một tiếng, nhưng nghĩ đến chung quanh nhiều người hỗn độn, đành phải kiềm chế tâm tình.
Lâm Vân ghé mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, thấy Mạc Tử Hàm ôm cánh tay đứng ở cửa quán, trong thần sắc có chút hờ hững và thê lương, tuy chỉ là nhoáng một cái rồi thôi, nhưng cô nhìn thấy rõ ràng.
Lập tức thấy Mạc Tử Hàm cười trừng mắt nhìn cô.
Lâm Vân mím môi cười, “Quan đội, tôi đưa Tử Hàm về nhà, các người đều uống không ít đâu, trên đường cẩn thận một chút.”
Hầu Tử vịn chặt người bên cạnh, nhắm mắt lại nói lảm nhảm gì đó, chú ý có thể nghe được, hắn đang nói thâm, “Uống nữa! Tôi không tin nhóc con cô lại ngàn chén không say!”
Quan Vân Hiên gật đầu, chỉ có hắn và Lâm Vân không uống rượu, bảo Lâm Vân đi đưa, nói thật là dìu đi.
Mạc Tử Hàm nói mình có thể tự đi về được, Lâm Vân kéo cô ly khai.
Trên đường, Lâm Vân nhìn cô mảnh khảnh khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói, “Không ngờ em uống được đấy, mới đầu giống như say, sau đó càng uống càng tỉnh.”
Mạc Tử Hàm một tay xoa mặt, nghiêng đầu cười, “Tôi cảm thấy, uống rượu và lực ý chí của một người có liên quan.”
“Ồ? Nói như vậy, em được coi như ý có chí lực tốt?” Lâm Vân cười khanh khách nói, cô vốn xinh đẹp, giờ phút này mặc y phục hàng ngày, một khi cười rộ lên minh diễm động lòng người.
Mạc Tử Hàm nhún vai, “Cái khác không dám nói, điểm ấy tôi có tin tưởng.” Cô từng chịu huấn luyện nghiêm khắc, cho dù dùng dụng cụ và dược vật tiên tiến nhất trên thế giới tới trước mặt cô, cũng đừng hòng lấy được nửa chữ từ miệng cô.
Nhưng cô không lấy đó làm kiêu ngạo, bởi vì loại cuộc sống này, nhớ lại đều đáng sợ.
Trước kia dùng quá nhiều dược vật, khiến thân thể miễn dịch dược vật, làm sao được như bây giờ, cho cô cảm nhận được thanh xuân và sức sống.
Mặc dù bây giờ thay đổi thân thể, đối với ý chí của mình, cô vẫn tuyệt đối tin tưởng, thân thể có thể thay đổi, nhưng lực ý chí quan huấn luyện quá nghiêm khắc kia, không có khả năng sẽ thay đổi.
Chỉ là Lâm Vân nghe xong lại cười ra tiếng, cô nhìn Mạc Tử Hàm hỏi, “Chị vẫn muốn hỏi em, em còn nhỏ thế, rốt cuộc trải qua quá cái gì? Có đôi khi nhìn qua còn già dặn hơn chị vậy?”
Mạc Tử Hàm ôm ngực, nhấc mắt nhìn cô, “Không nghe nói qua ‘người nhỏ quỷ lớn’ à?”
Lâm Vân tức thì bị cô đùa cười khanh khách, “Thật đúng là người nhỏ quỷ lớn!”
“Trễ thế này, cười đến hoa rơi cành rụng, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.” Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, đôi mắt lóe sáng.
Lâm Vân mím môi cười nói, “Ai dám, lúc chị tham gia quân ngũ là cao thủ cách đấu đấy, thủ đoạn độc ác bắt vô số sắc lang.”
“Xem ra hôm nay có cơ hội mở rộng kiến thức rồi.” Quẹo vào một ngõ nhỏ, Mạc Tử Hàm nhún vai đứng lại.
Lâm Vân ngây ngốc nhìn cô một cái, “Sao không đi nữa?” Đúng lúc này, vài bóng đen dài, lộ ra từ phía vách tường.
Cô bỗng nhiên quay đầu, thấy bốn gã thanh niên chậm rãi đi vào ngõ nhỏ, trên người có mang mùi rượu, mê đắm nhìn cô.
Lâm Vân nhất thời cả kinh, lập tức nheo lại đôi mắt quan sát địa hình bốn phía, không quên kéo Mạc Tử Hàm ra phía sau.
“Cái này có thể thi triển bắt tay tồi ‘Hoa’ của chị nha.” Mạc Tử Hàm cười tủm tỉm nói.
“Nghe nói em biết võ?” Lâm Vân kéo Mạc Tử Hàm về phía sau lui lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi.
Mạc Tử Hàm nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô, chỉ nghe Lâm Vân ngượng ngùng nói, “Kỳ thật chị là chủ công trinh thám, võ thuật không đến nơi đến chốn.”
Mạc Tử Hàm không nhịn được cười lên, bốn thanh niên đối diện vẫn chưa ra tiếng, có lẽ trong mắt bọn họ, trong con hẻm này, hai cô gái này là miếng thịt bò trên thớt gỗ, chạy không thoát.
Mà nhỏ gầy Mạc Tử Hàm, không phải mục tiêu của bọn họ, ánh mắt bốn người đàn ông đều quay tròn quan sát Lâm Vân xinh đẹp mê người.
Đã sớm nghe nói thành phố nhỏ Lan Thành này loạn, nhưng Mạc Tử Hàm lần đầu tiên gặp gỡ loại chuyện này.
Lâm Vân híp mắt lấy di động, có hai gã đàn ông cười vô sỉ vọt nhanh lại đây. Chóp mũi Mạc Tử Hàm ngửi được mùi rượu trên người đối phương còn nồng nặc hơn cả người mình.
Lưu manh đi đầu lấy ra một thanh gao găm gấp, giơ dao nhỏ sáng loáng trước mặt, cười lạnh nói, “Thức thời đừng gọi bậy.”
Lâm Vân kinh hô một tiếng, thấy Mạc Tử Hàm đã xông về phía trước hai bước, mượn lực đạp một chân lên tường, thân thể nho nhỏ nhảy dựng lên, hai chân kẹp lấy cổ người đàn ông đằng trước!
Đến đây, Mạc Tử Hàm dừng lại, nếu uốn éo, đương nhiên có thể thoải mái thu phục, nhưng như vậy, chẳng phải là lấy mạng đối phương sao?
Cô đành phải hạ người xuống, đè ép đối phương quỳ hai gối xuống đất.
Mạc Tử Hàm thuận tay đánh bất tỉnh tên lưu manh này, tay thoáng cái đã đoạt lại dao găm trong tay hắn!
Khi hắn chưa hoàn toàn ngã xuống đất, một tay cô chế trụ bả vai lưu manh kia, mượn lực, xinh đẹp bay lên đá một chân vào mặt người đàn ông phía sau.
Hiện tại thân thể của cô còn quá mức nhỏ gầy, khi đánh nhau với người ta chỉ có thể mượn lực để chiến thắng, mượn lực là mấu chốt.
Trong nửa tháng này, mặc dù mỗi ngày kiên trì rèn luyện, nhưng chỉ cố gắng làm cho thân thể nhỏ yếu này giống người bình thường thôi. Đương nhiên, vẫn còn kém xa lắm, nếu không làm sao có thể động phát là té xỉu.
Lưu manh phía sau thấy cô trong thời gian ngắn giải quyết hai người, nhất thời thần sắc hoảng hốt, sắc mặt dữ tợn cầm dao găm đâm lại đây!
Mạc Tử Hàm đứng thẳng tại chỗ, thân hình nhoáng lên một cái, nghiêng người tránh thoát dao găm! Mà lưu manh kia không dừng bước chân được, dao găm kéo cả người vọt qua Mạc Tử Hàm!
Mạc Tử Hàm chế trụ cổ tay hắn, giơ đầu gối hung hăng đánh về phía bụng hắn, người nọ nhất thời hai mắt trợn lên, thét lớn một tiếng ngã xuống đất, Mạc Tử Hàm thuận tay đánh vào sau gáy hắn, làm người bất tỉnh.
Còn thừa một người cuối cùng, đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
Cái này làm Lâm Vân trợn mắt há mồm, dĩ vãng đều là nghe người ta nói, hôm nay nhìn thấy Mạc Tử Hàm ra tay, mới làm cô thực sự thán phục.
“Tôi cũng từng học một ít vật lộn cách đấu.” Mạc Tử Hàm vỗ vỗ tay, xoay người cười nói.
Lâm Vân vội vàng lấy điện thoại di động ra, “Chị báo cảnh sát đã, sau đó đưa em về nhà.”
Mạc Tử Hàm khoát tay áo, “Tôi tự mình có thể về nhà, thật ra chính chị cần cẩn thận một ít.”
Lâm Vân sắc mặt đỏ lên, tự biết Mạc Tử Hàm nói thật, hai người cùng một chỗ, em ấy phải bảo vệ cô, cô làm cảnh sát thật đúng là mất mặt về nhà.
Báo cảnh xong, đợi khi xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát, Mạc Tử Hàm mới phất phất tay xoay người rời khỏi, Lâm Vân cô, “Số điện thoại nhà em như thế nào!”
Mạc Tử Hàm móc từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại di động xinh đẹp, “Số điện thoại của chị thế nào?”
Di động này là Thẩm Đồng Vân đưa cho cô, nhưng Mạc Tử Hàm không biết số của mình, đành phải gọi cho Lâm Vân lấy số.
Lâm Vân chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lập tức lấy di động ra báo số, Mạc Tử Hàm lung lay đi qua, lại cho Lâm Vân lưu số của mình, thế này mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm rời đi, Lâm Vân lắc đầu thở dài, “Thật sự là một cô bé kì quái.”
Quốc khánh ngày mùng một tháng Mười, một ngày trước Quốc khánh, đệ tam trung học thành phố Lan Thành tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Băng rôn khẩu hiệu đại hội thể dục thể thao được treo lên, trước một ngày các học sinh bị yêu cầu phải đội mũ trắng, mặc quần áo thể thao, cho nên trước cổng trường học đầy rẫy những sạp hàng rong bán mũ trắng.
Trong nhà có đương nhiên trực tiếp đội, không có, tới trước cổng trường mua đội, cũng không mất bao nhiêu tiền.
Sáng tinh mơ, Mạc Tử Hàm đen mặt, đội mũ trắng đi ra khỏi nhà. Nghe nói mũ này là đại hội thể dục thể thao năm trước giữ lại, đã có nhiều nếp nhăn, cũng may được Vương Phượng Anh giặt rất sạch sẽ.