Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

quyển 2 chương 2-1: tử hàm ra tay, thị trường đồ cổ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mai Tư Trúc đã ở đấy rồi.” Tần Tiểu Du nhanh mắt nhìn thấy Mai Tư Trúc đi theo cảnh sát.

Quả nhiên thấy Mai Tư Trúc giờ phút này thần sắc hơi kích động đi theo Quan Vân Hiên, Lâm Vân và các cảnh sát khác mặc quần áo thường đi phía sau.

“Chúng ta đi xem đi, Tử Hàm!” Tần Tiểu Du ôm cánh tay Mạc Tử Hàm vung vẩy.

Đã chơi lâu với Tần Tiểu Du, Mạc Tử Hàm sớm biết cô thích hóng hớt chuyện của người khác. Cô lại gối đầu lên hai tay, nằm ở trên cỏ nói, “Mới bị đánh đã quên đau rồi?”

Tần Tiểu Du mếu máo, biết Mạc Tử Hàm ý chỉ chuyện lần trước bị bắt cóc, nhưng cô thấy, hai kiện sự không giống nhau mà. Cho dù nghi phạm thật sự là dân công thì vẫn có rất nhiều cảnh sát ở đó.

Tựa hồ biết Tần Tiểu Du suy nghĩ cái gì, Mạc Tử Hàm nhàn nhàn nói, “Nếu tin tưởng cảnh sát có thể giải quyết mọi việc, thế giới đã sớm hòa bình.”

Tần Tiểu Du thấy ý của Mạc Tử Hàm có chút cực đoan, nói phản bác, “Nếu ngay cả cảnh sát cũng không thể tin, vậy có thể tín ai?”

“Chính mình.” Không chút suy nghĩ, Mạc Tử Hàm từ từ cười, “Mình chỉ tin chính mình.”

Tần Tiểu Du im lặng, cô cảm giác được Mạc Tử Hàm tản mát ra từ trong khung lòng tự tin lười biếng, cũng biết cô có bổn sự này, chỉ là cô không nghĩ ra, vì sao lần này sau khi mất trí nhớ, tính tình Tử Hàm thay đổi nhiều thế.

Vấn đề này cô từng hỏi qua cha mình, Tần Vạn Siêu giải thích là có một số người trước kia đờ đẫn, là vì không thông suốt, khi gặp biến cố rất dễ thay đổi lớn, loại tình huống này không phải không có căn cứ, Mạc Tử Hàm thay đổi có lẽ là vì chuyện nhà ở của nhà cô.

Còn nữa theo tuổi lớn lên cũng là một nguyên nhân. Ít nhất Tần Tiểu Du cảm thấy chính mình sau khi mười bốn tuổi, thay đổi nhiều hơn so với mười ba tuổi, cũng trưởng thành hơn…

Nhưng mà cô càng thích Mạc Tử Hàm lúc này, tuy rằng trước đây ở cùng một chỗ với Mạc Tử Hàm, chủ yếu là do cô quyết định, mà hiện tại Mạc Tử Hàm, lại làm cho cô có chút ỷ lại, không tự giác ỷ lại.

Lúc này có mấy người nhận ra cảnh sát và Mai Tư Trúc đi cùng nhau, lại bị nhà trường ra mặt ngăn lại, việc cản này khiến cho càng nhiều học sinh chú ý tới tình huống phía sau dãy trường học, tụ tập tốp năm tốp ba đi lại xem.

Tần Tiểu Du cố nhịn tính tình nóng vội ngồi cạnh Mạc Tử Hàm, khoanh chân trên cỏ xanh, nhưng ánh mắt không hề ly khai khỏi đó.

Đám người Mạc Mộng Dao giờ phút này cũng chú ý tới tình huống bên đó, kết bạn đi qua, Mạc Tử Hàm thấy vậy mới lười biếng đứng dậy.

Tần Tiểu Du nhăn mũi nói, “Còn nói không phải theo chị họ bạn!”

“Đã nói nhận lời nhờ của người ta.” Mạc Tử Hàm tươi cười tiêu sái đi qua, Tần Tiểu Du cũng vội vàng đuổi kịp.

Học sinh tụ càng lúc càng nhiều, nhà trường cũng bắt đầu khẩn trương, thầy cô chủ nhiệm lớn tiếng sơ tán đám người, “Đều đừng tới đây, cảnh sát phá án! Đều về lớp học đi!”

Quan Vân Hiên ở phía trước nhất thời nhăn mày, thầm mắng thầy cô trường này đều là óc heo à, nếu cảnh sát quang minh chính đại phá án, bọn họ phải thay quần áo thường làm cái gì?

Học sinh vừa nghe cảnh sát phá án, lại càng thêm tinh thần, một đám kiễng chân nhìn xung quanh.

Nhóm dân công cũng ngừng làm việc, không hiểu cho nên nhìn về phía mấy vị cảnh sát.

Quan Vân Hiên hỏi hiệu trưởng Trương bên cạnh, “Mọi dân công đều ở đây sao?”

Hiệu trưởng Trương phải đi thương lượng với người thầu khoán, bước nhanh trở về nói, “Đều ở đây cả, hôm nay không có ai nghỉ.”

Quan Vân Hiên bảo Mai Tư Trúc đứng lên phía trước, “Nhìn xem, có ấn tượng hay không.”

Mai Tư Trúc sợ hãi đi lên, ánh mắt đảo qua một đám dân công, thật cẩn thận lắc đầu, “Không ấn tượng.”

Lâm Vân cứng nhắc hỏi, “Nhìn kỹ lại xem, khi các bạn ở bên cạnh ao nói chuyện phiếm, có người đi qua, hoặc là nghe được các bạn nói chuyện hay không.”

Thì ra Mai Tư Trúc bị đưa tới cảnh cục đã thừa nhận, nhưng ả chưa nói buổi tối hẹn Tống Xuân là muốn sửa trị Mạc Tử Hàm, chỉ nói là buổi chiều hôm gặp chuyện không may ở chỗ này hẹn Tống Xuân buổi tối gặp mặt.

Cô không biết dân công nào ở đây cả, làm sao có thể chỉ nhận được cái gì.

Đúng lúc này ả thấy được Mạc Mộng Dao đứng trong đám người, con ngươi chuyển động, bỗng nhiên nói, “Hôm kia Tống Xuân đánh một trận cùng Mạc Mộng Dao, đêm qua xảy ra chuyện!”

Vừa rồi ả bị đưa tới cảnh cục, bị cảnh sát nghiêm khắc yêu cầu giữ bí mật chuyện Tống Xuân bị cưỡng gian, hơn nữa theo Tống Xuân hình dung, hình như đối phương là dân công, trên quần áo có nhiều bụi đất, chỉ vì trời quá tối nên khôn nhìn rõ.

Nghe đến đó ả đã u mê rồi, mà cảnh sát cũng tập trung tầm mắt ở dân công làm việc trong trường học, cho nên mới mang ả đến xem.

Lúc này ả mới nhớ tới chuyện Mạc Mộng Dao và Tống Xuân đánh nhau, theo bản năng hắt nước bẩn lên người Mạc Mộng Dao.

Mạc Mộng Dao đứng ở trong đám người đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức cả giận nói, “Mày có ý gì! Tống Xuân gặp chuyện không may có liên quan gì tới tao!”

“Tao chưa nói có liên quan tới mày, chính mày nói!” Mai Tư Trúc rụt lui về phía sau, sắc mặt lạnh như băng nói.

“Cô đi ra.” Quan Vân Hiên nhận ra Mạc Mộng Dao chính là cô gái buổi sáng đứng ở bên cạnh Mạc Tử Hàm.

Mạc Mộng Dao đè nén tức giận, đẩy đám người ra bước đi ra ngoài, kỳ thật không cần cô đẩy, đám người cũng đã tự động tránh đường cho cô. Mạc Mộng Dao ở trường học vốn có tiếng là mỹ nữ, lại là học sinh lớp mũi nhọn sơ nhị, giờ phút này có đầy người muốn xem chê cười cô.

Các học sinh nói nhao nhao, thảo luận rất lớn.

Mạc Tử Hàm đứng ở trong đám người, bắt tay với một lá cây.

“Mai Tư Trúc này rất quá đáng rồi.” Tần Tiểu Du nhíu mày nói, loại nước bẩn như thế này sao lại hắt lên nười một nữ sinh, chẳng phải là tìm phiền toái cho Mạc Mộng Dao à.

“Hôm kia quả thật Mạc Mộng Dao đánh Tống Xuân một trận.” Mạc Tử Hàm thản nhiên mở miệng nói.

Tần Tiểu Du hôm kia không có tới, không biết tình huống, nhưng giờ phút này nghe Mạc Tử Hàm nói nhẹ nhàng như thế, cô nghi hoặc nói, “Bạn không lo lắng cho chị họ bạn à?”

Cô thật sự nghi hoặc, rõ ràng Mạc Tử Hàm biểu hiện là rất để ý Mạc Mộng Dao, bằng không làm sao có thể như hình với bóng, theo sát từ sáng tới tối như thế? Nhưng bây giờ thấy Mạc Mộng Dao gặp phiền toái, Mạc Tử Hàm lại không biểu hiện ra tức giận một chút nào, thậm chí còn hứng thú.

“Mình chỉ lo lắng an toàn của chị ấy thôi.” Mạc Tử Hàm hai tay ôm trước ngực, thân thể đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước nói.

Tần Tiểu Du chu môi không hỏi lại nữa, tuy rằng cô không nghĩ ra, nhưng cảm giác được Mạc Tử Hàm không muốn nói chuyện nhiều.

Giờ phút này, Mạc Mộng Dao sắc mặt khó coi đi ra phía trước, đứng đối diện Mai Tư Trúc, thần thái cao ngạo nói, “Quả thật tao có đánh Tống Xuân một trận, nhưng không phải vì mày à? Chuyện này không liên quan tới tao, đừng có nước bẩn gì cũng hắt lên người tao.”

“Có vấn đề gì hay không không phải do tao định đoạt, mày nói với cảnh sát ấy.” Mai Tư Trúc lau mặt, không hề nhìn cô.

Nữ cảnh Lâm Vân liếc mắt nhìn Quan Vân Hiên, người sau khẽ gật đầu, cô mới sắc mặt nghiêm cẩn mở lời, “Vì sao bạn lại phát sinh tranh chấp với Tống Xuân?”

“Chúng tôi ở căn tin ăn cơm, Mai Tư Trúc đi qua quệt vào bát của tôi, bát canh làm dơ quần áo của nó, bọn nó muốn tôi xin lỗi, rồi nổi lên tranh chấp.” Đối mặt cảnh sát hỏi, Mạc Mộng Dao vẫn là một năm một mười nói ra.

Lâm Vân nhíu mày nói, “Sau đó giải quyết như thế nào?”

“Không giải quyết, đồng học hỗ trợ can ngăn, Tống Xuân cật khuy bỏ chạy.” Mạc Mộng Dao liếc Mai Tư Trúc một cái, không nói ra tên Mạc Tử Hàm.

“Ý là, chuyện này Tống Xuân cật khuy?” Lâm Vân nhíu mày hỏi.

“Rất nhiều đồng học đều thấy, chị có thể hỏi bọn họ.” Mạc Mộng Dao gật đầu, tiếp tục nói, “Cho nên tôi không có động cơ trả thù, muốn nói trả thù phải là Tống Xuân muốn trả thù tôi.”

Nói xong lời này, Mạc Mộng Dao cười lạnh nhìn về phía Mai Tư Trúc.

Mạc Tử Hàm quan sát, khi Mạc Mộng Dao nói một câu cuối cùng, rõ ràng khóe mắt Mai Tư Trúc nhảy dựng.

Lâm Vân ghi chép vào sổ, gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Mộng Dao hỏi, “Những dân công này, bạn có biết không?”

Mạc Mộng Dao nhíu mày, cảnh sát nói vậy là có ý gì? Vẫn hoài nghi cô à?

Kỳ thật không phải là vấn đề hoài nghi cô hay không, cảnh sát chỉ làm theo phép thôi, những người có dính dáng tới chuyện này đều có hiềm nghi.

“Không.” Mạc Mộng Dao không thèm nhìn mấy dân công này, không kiên nhẫn nói.

“Bạn nhìn kỹ lại xem.” Lâm Vân trầm giọng nói.

Mạc Mộng Dao cắn chặt răng, hừ một tiếng, xoay người đi tới trước hai bước, quan sát một vòng mới nói, “Không có!”

Lúc này chủ thầu đi lên phía trước, đưa cho Quan Vân Hiên một điếu thuốc, người sau không tiếp chỉ nhìn hắn, chủ thầu cười nói, “Đồng chí cảnh sát, chỗ tôi nhận toàn người bổn phận thôi, các anh xem có phải hay không…”

“Các ông tạm thời ngừng làm việc, theo tôi về sở lấy lời khai, ông cũng phải phối hợp với điều tra của chúng tôi, chuyện này khắc tra ra manh mối.” Quan Vân Hiên thần sắc lạnh lùng mở miệng nói.

Trở về điều tra một chút, những người này tối hôm qua làm gì, có nhân chứng nào, nếu là lần đầu gây án, thì không khó điều điều tra ra.

Nhóm dân công nhóm nhất thời khe khẽ nói nhỏ.

Đúng lúc này, trong đám dân công bỗng nhiên lao ra một gã đầy người tro bụi xi măng, hắn bước nhanh tới chỗ Mạc Mộng Dao gần hắn nhất, chế trụ cô, sắc mặt dữ tợn hét lớn, “Đều đừng tới đây! Đều đừng tới đây!”

Nhóm cảnh sát nhất thời muốn vây lên, trong tay dân công không biết khi nào thì có thêm một thanh dao nhỏ, để trên cổ Mạc Mộng Dao, quát ầm lên, “Đều đừng tới đây! Bằng không, bằng không tao sẽ giết nó!”

Quan Vân Hiên lập tức ngăn động tác của thủ hạ lại, trầm giọng nói, “Anh buông dao xuống trước đã, có chuyện gì từ từ nói, chúng tôi sẽ không làm khó dễ anh!”

Lâm Vân cũng vội vàng mở miệng nói, “Anh đừng kích động! Vô luận anh làm cái gì, chỉ cần anh chủ động dừng lại, chúng tôi sẽ xử lí nhẹ, nhưng nếu anh giết người, tội sẽ lớn đấy!”

Người nọ nhất thời sắc mặt dữ tợn lôi kéo Mạc Mộng Dao lui về phía sau mấy bước, Mạc Mộng Dao sắc mặt trắng xanh, giờ phút này ý nghĩ trống rỗng, không kịp làm cái gì.

“Đừng nói vậy với tao! Thẳng thắn được khoan hồng! Ông đây không bị lừa đâu! Chúng mày thả tao, tao sẽ không giết nó!” Người nọ gào thét ầm ĩ tiếp tục thối lui về phía sau, khóe mắt vẫn quan sát chung quanh.

Các học sinh sợ tới mức lui về phía sau một vòng lớn, chỉ có Mạc Tử Hàm còn đứng ở chỗ cũ, giờ phút này có vẻ lộ liễu.

Nhưng cô không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, thần sắc trấn định nhìn một màn trước mắt.

Quan Vân Hiên liếc mắt nhìn một mình Mạc Tử Hàm đứng ở một bên, giờ phút này không có tâm tư bất kể cô, về phần nhân viên nhà trường, giờ phút này đã đứng ở phía sau cảnh sát, sắc mặt khẩn trương mở miệng khuyên bảo, hoặc là sơ tán khu đuổi đám học sinh đi, không ai chú ý tới Mạc Tử Hàm đã hơi ngồi xổm người xuống, lấy tay với một hòn đá nhỏ bằng ngón tay ở trên mặt đất.

Động tác này bị Quan Vân Hiên chú ý tới, nhớ tới cảnh tượng ngày đó Mạc Tử Hàm cứu người, không hiểu sao, gánh nặng trong lòng Quan Vân Hiên được giải khai.

“Là ta làm! Nhưng là nó tự tìm! Hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới góc hẻm kia, không phải tìm làm à? Chúng mày thả tao, bằng không tao sẽ giết nó!” Người nọ cảm xúc hiển nhiên kích động, tay luôn luôn phát run, gáy bộ Mạc Mộng Dao đã đỏ rực rồi, thiếu chút nữa sẽ chảy máu.

Quan Vân Hiên nhanh chóng tự hỏi trong đầu, chuyện quan trọng nhất trước mắt là cứu con tin, bảo hộ an toàn tính mạng học sinh, người này hiển nhiên cảm xúc kích động, dưới loại tình huống này rất dễ dàng làm ra chuyện cực đoan.

“Được, chúng tôi thả anh, nhưng anh buông học sinh ra trước đi.” Quan Vân Hiên liếc Mạc Tử Hàm đứng ở một bên không hề động đậy, khóe môi xẹt qua vẻ tươi cười. Nhưng bộ dạng lạnh lùng của hắn kia, không có độ tin cậy một chút nào.

Dân công kia phi một ngụm, “Chúng mày tránh ra trước, lui ra phía sau mười, không, hai mươi mét, tránh đường ra cho tao!”

Mạc Mộng Dao bị hắn kìm không thở nổi, khóe mắt chảy ra nước mắt, không dám khóc thành tiếng.

Quan Vân Hiên nhất thời thần sắc lạnh lùng khoát tay áo, ý bảo mọi người lui về phía sau, chính mình đồng thời cũng thong thả lui về phía sau.

Dân công nhất thời thần sắc buông lỏng, lực đạo trong tay theo bản năng giảm nhẹ hai phần.

Mạc Tử Hàm trong mắt tinh quang chợt lóe, căn đúng lúc vung cổ tay, ném cục đá!

Cục đá kia lãnh liệt xẹt qua không trung thành một đường cong, phanh vững vàng vào cổ tay người kia, người nọ nhất thời đau kêu một tiếng, năm ngón tay mở ra, dao rơi xuống đất!

(còn nữa…)

Truyện Chữ Hay