Mạc Tử Hàm bên này ở căn tin ăn cơm, bên kia Mai Tư Trúc đuổi theo Tống Xuân tới cạnh ao nhỏ.
Đường ao nhỏ ở ngay tại phía sau dãy trường học, đi sâu vào trong, chính là công trường đang thi công xây dựng thêm trường học.
Trong khoảng thời gian này trường học xây dựng thêm, phía sau dãy dạy học tràn đầy bụi đất bay lên, chỉ có ao nhỏ này vẫn sạch sẽ như trước, hoa sen lá cây, nước ao phẳng lặng.
“Tiểu Xuân! Cậu đợi mình với!” Mai Tư Trúc cuối cùng cũng cầm được cánh tay Tống Xuân, người sau cắn môi khóc giãy dụa, “Cậu buông ra! Mình chết cho xong, ở trước mặt nhiều người như vậy bị Mạc Mộng Dao đánh! Mình, mình…”
Nói xong cô ta lại khóc oa oa lên. Cô là một nữ hài tử, ngày thường rất chú ý bề ngoài, hôm nay trước mặt toàn bộ học sinh ở căn tin, bị người đẩy ngã xuống đánh cho không ngẩng đầu lên được, bảo cô về sau làm sao dám gặp người?
“Cậu đừng nói nhảm như thế! Cậu bị một chút thôi có xấu đâu, sớm muộn gì cũng trả lại cho nó!” Mai Tư Trúc vừa nghe lời ấy hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ.
“Xấu một chút? Cậu xấu thử cho mình xem!” Tống Xuân khóc đỏ bừng đôi mắt, phát giận lớn, một phen giãy khỏi tay Mai Tư Trúc lui về phía sau hai bước.
Mai Tư Trúc nghe vậy tức giận, đè nặng một bụng lửa giận khuyên giải, “Vậy cậu có thể làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ nhảy vào hồ mà chết à? Để bọn họ sung sướng! Mình nói Tiểu Xuân cậu có phải bị ngốc rồi không!”
Tống Xuân đặt mông ngồi ở cạnh hồ nước, hai tay bụm mặt khóc, hôm nay trong căn tin có rất nhiều bạn học ở đó, bảo cô trở về sao dám gặp người. Mọi người nhất định đều ở sau lưng cười cô.
“Ai nha cậu hãy nghe mình nói được không, chuyện này chúng ta khẳng định không thể bỏ qua như vậy, phải nghĩ biện pháp xả giận. Bằng không cậu chính là ở đây khóc chết cũng vô dụng.” Mai Tư Trúc lôi cánh tay Tống Xuân ngồi ở bên cạnh cô ta.
Tống Xuân nghe vậy nâng ánh mắt sưng đỏ lên, trên cổ của cô còn có ba vết cào lớn, thái dương cũng bị Mạc Mộng Dao cào xước, tóc tán loạn không chịu nổi, rất chật vật.
Cô oán độc oán hận nói, “Cậu nói rất đúng, không thể để cho Mạc Mộng Dao yên!”
“Ha ha, cậu nghĩ rằng mình và cậu nói chính là Mạc Mộng Dao sao? Tống Xuân, chúng ta là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu Mạc Tử Hàm lúc ấy không đi lên kéo thiên vị, chỉ ôm cậu, cậu sẽ không chịu thiệt!” Mai Tư Trúc liếc mắt một cái lạnh giọng nói.
Tống Xuân nghe vậy sửng sốt, lập tức bỗng nhiên nhìn về phía cô nói, “Mình nói mà! Lúc ấy vốn là mình đánh Mạc Mộng Dao! Ai biết có người đi lên ôm mình, mình chợt nghe thấy nó hô đừng đánh đừng đánh, sau đó Mạc Mộng Dao kia phản kích lại! Thì ra là Mạc Tử Hàm giở trò quỷ!”
“Chính là Mạc Tử Hàm giở trò quỷ, người sáng suốt đều biết nó giúp Mạc Mộng Dao.” Mai Tư Trúc cười lạnh nói.
Tống Xuân tức giận đứng lên mắng, “Có năng lực nó đi lên đánh với mình! Kéo người ta ra tính bản sự gì chứ? Mình thấy nó là không vừa mắt, bộ dạng gầy teo nghèo túng! Thực sự có năng lực thì đi lên đánh với mình!”
Mai Tư Trúc trấn an nói, “Được rồi Tiểu Xuân, cậu đừng nóng giận. Mạc Tử Hàm kia không phải là vì không bản sự, không dám đánh với cậu, cho nên mới làm chuyện ghê tởm kia sao? Để nó tiểu nhân đắc chí đi, gần đây trong lớp biểu hiện tốt một ít, thầy Trần coi trọng, không biết nói chính mình rốt cuộc là ai!”
“Đúng rồi, nó thật ghê tởm, còn đi trộm đề? A, chính là kẻ không đầu óc! Cũng dám khảo một trăm điểm, ai tin chứ?” Nhớ tới Mạc Tử Hàm, Tống Xuân thôi khóc, chỉ lo nói châm chọc.
“Được rồi Tiểu Xuân, chúng ta không nói xấu sau lưng, nhưng chúng ta làm việc, không thể để chúng nó bắt nạt như thế.” Mai Tư Trúc cười cao ngạo.
Tống Xuân nhất thời ngồi trở lại bên người cô ta, “Làm sao bây giờ?”
Mai Tư Trúc lặng lẽ nói bên tai cô ta vài câu cái gì, trong ánh mắt chớp động ác độc tuổi này không có.
Tống Xuân nghe xong ánh mắt mở lớn, hung tợn nói, “Đi! Cứ làm như vậy! Tối ngày mai gặp ở cổng trường.”
“Chị em bọn họ đồng tâm, chúng ta cũng chị em đồng tâm, đấu xem ai lợi hại.” Mai Tư Trúc cười lạnh một tiếng.
Tống Xuân nhất thời xấu hổ giữ chặt cánh tay Mai Tư Trúc, “Thực xin lỗi Tư Trúc, vừa rồi còn phát giận với cậu, là mình quá kích động, cậu đừng giận mình đấy!”
“Cậu như vậy không phải vì mình à? Nếu không Mạc Mộng Dao đụng phải mình, cậu sẽ không xung đột với nó.” Mai Tư Trúc tươi cười lý giải.
Ai cũng không phát hiện, một gã dân công đang nghiêng người nằm ngủ trưa bên cạnh hồ nước, nghe rành mạch từng lời họ nói.
Mà sau tiết học giữa trưa, không cần Mạc Tử Hàm đến lớp Mạc Mộng Dao giám thị, Mạc Mộng Dao tự mình tới cửa.
“Tử Hàm, em đi ra đây.” Mạc Mộng Dao đứng ở cửa lớp, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mai Tư Trúc và Tống Xuân, lại chuyển mắt nhìn về phía Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm thấy thế để tệp giấy trong tay xuống bàn đi ra phòng học.
Mạc Mộng Dao giữ chặt cánh tay của cô bước nhanh đi đến góc hành lang, cảm động nói, “Tử Hàm, cảm ơn em chuyện giữa trưa hôm nay.”
“Khách khí làm gì.” Mạc Tử Hàm cười nói, trên gương mặt nhỏ gầy, ánh mắt thật to có vẻ rất dễ nhìn.
“Nếu không có em, hôm nay chị bị xấu mặt rồi! Hôm nay em làm tốt lắm! Để chị hung hăng đánh con ranh kia một trận!” Mạc Mộng Dao hưng phấn nói.
Cô vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cha là người lăn lộn giang hồ, cô đương nhiên cũng bị nhiễm một ít, cũng bày ra vài phần tư thế.
“Hừ, lần tới nó đừng rơi vào tay chị! Tử Hàm à, em cùng ban với nó đừng sơ ý, chị và Mai Tư Trúc chơi cùng một khu tới lớn, tính tình của nó chị biết mấy phần, người này mang thù, còn xấu tính nữa.” Mạc Mộng Dao sờ mấy vết cào ở cằm, không quên dặn dò.
Mạc Tử Hàm hiểu rõ cười cười, tuy rằng tiếp xúc với Mai Tư Trúc không nhiều lắm, nhưng cô cũng có mấy phần cảm giác như vậy. Nhưng mà đối với bọn họ, Mạc Tử Hàm xác thực không để ở trong lòng, không thể lúc nào cũng nhìn chằm hai nhóc con lừa đảo kia được.
“Chuyện này không kinh động các thầy cô chứ?” Mạc Tử Hàm hỏi.
Mạc Mộng Dao lắc đầu, “Còn chưa đâu, vừa rồi Mạc Đoan Mạc Thụy đều đến đây, đều nghe nói chuyện căn tin, ồn ào đòi đi đánh bọn họ cho chị, chị cản lại, chuyện này nháo đến chỗ các thầy cô thì không hay lắm.”
Mạc Tử Hàm nghe vậy thì cười, Mạc Mộng Dao dương cằm nói, “Còn đối nghịch với chị á, nhà chúng ta ở trong trường có bốn anh chị em, còn sợ hai người bọn họ sao?” Nói đến đây cô còn đắc ý, không có gì so với chính mình gặp chuyện không may anh em đều đến quan tâm, đáng giá làm cho người ta đắc ý.
Anh em? Mạc Tử Hàm lại dắt khóe môi cười trào phúng. Trong bốn anh chị em họ, cô nhỏ tuổi nhất, cũng không được tán thành nhất, từ nhỏ đến lớn, vô luận khi nào thì, sự tình gì, đều bị xa lánh bên ngoài, cô cũng không biết mình và bọn họ có tình anh em, tình chị em.
Nhìn Mạc Mộng Dao, chỉ là là bắt người tiền tài thay người tiêu tai thôi, về phần hôm nay giúp Mạc Mộng Dao chỉ là nhất thời quật khởi muốn trị Tống Xuân kia mà thôi.
Buổi tối tan học, xe Thẩm Đồng Vân đứng ở bóng cây trước trường học. Cổng trường lui tới toàn là xe đạp, xe điện, rất ít có xe cá nhân đi đón con.
Có xe cá nhân, đủ để cho nhóm cư dân Lan Thành liên tiếp ghé mắt.
Mà phụ nữ lái xe, lại làm cho người ta ghé mắt không thôi.
Hết