Hết tiết học thứ nhất, Trần Khả Dương gọi Mạc Tử Hàm vào văn phòng. Hôm qua bởi vì cục thành phố đến trường học trao cờ thưởng, hiệu trưởng nhà trường lại tìm hắn nói chuyện khen ngợi, cho nên vẫn bận việc không có thời gian gặp cô.
Các thầy cô khác trong văn phòng đều cúi đầu bận rộn, ánh mặt trời chiếu vào, chỉ có thể nghe được thanh âm lật giấy.
Hắn tự mình chuyển một chiếc ghế dựa cho Mạc Tử Hàm, đặt ở trước mặt bàn làm việc của mình, động tác này làm thầy giáo bên cạnh ghé mắt trông lại, thấy đó là đồng học biết sửa máy tính kia thì cười, tiếp tục cúi đầu bận rộn.
“Cảm ơn thầy Trần.” Mạc Tử Hàm cười ngồi xuống.
Trần Khả Dương cũng cười, ngồi ở bàn làm việc quan sát Mạc Tử Hàm, “Em không cần phải cảm ơn thầy, nói đến cảm ơn, thầy còn phải cảm ơn em đấy.”
Mạc Tử Hàm nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.
Trần Khả Dương cười nói, “Cục thành phố phát cờ thưởng cho thầy, hiệu trưởng nhà trường cũng khen ngợi thầy, nhưng thầy và em đều biết, chuyện này đều là công lao của em.”
Nói thật, Mạc Tử Hàm hôm kia làm những việc đó vẫn làm cho hắn cảm thấy giật mình và khó hiểu, cô biết lái xe, cô còn trợ giúp cảnh sát giải cứu con tin, tuy rằng khi bộ đội đặc chủng miêu tả trường hợp giải cứu tránh hắn, nhưng hắn vẫn nghe được Mạc Tử Hàm dùng móc câu vắt lên lầu hai.
Đến tột cùng cô có bao nhiêu lá gan, cô còn làm được gì nữa?
Đương nhiên Mạc Tử Hàm không thừa nhận cô bé kia chính là cô, nhưng thông qua miêu tả, Trần Khả Dương không cho rằng chung quanh còn có một cô bé khác giống Mạc Tử Hàm như thế.
Mạc Tử Hàm cười nhìn về phía Trần Khả Dương, “Chuyện này đúng là nên khen ngợi thầy Trần, nếu không có xe của thầy, chúng ta nhất định không thể đuổi theo đối phương.”
Trần Khả Dương nhất thời cười nói, “Xem ra phải khen ngợi không phải thầy, hẳn là xe của thầy.”
Mạc Tử Hàm nhún vai, “Không hổ là nổi danh độc miệng đệ tam trung học, nếu thầy muốn nói như vậy.”
Nghe xong lời này, Trần Khả Dương làm thầy giáo vốn nên tức giận, nhưng hắn không tức giận được.
“Mạc Tử Hàm, có người nào nói với em, kỳ thật em rất xuất sắc không.”
Mạc Tử Hàm nghe lời này ngây ngẩn cả người, lập tức cười, “Đại khái không có.” Nếu có, trước kia làm sao cô có thể là nữ sinh tự ti lại nhát gan chứ.
“Em rất xuất sắc.” Trần Khả Dương cười nhẹ, lẳng lặng ngóng nhìn cô rồi nói.
Mạc Tử Hàm nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
“Nhưng mà em có thể nói cho thầy biết, em học lái xe khi nào không?” Trần Khả Dương cười hỏi, đây mới là thắc mắc lớn nhất của hắn, Mạc Tử Hàm học được lái xe như thế nào, kĩ thuật của cô học được từ đâu?
Mạc Tử Hàm híp mắt: “Thầy Trần có thể hỏi trực tiếp mà, không cần phải phí thời gian đi lòng vòng.”
Trần Khả Dương nhất thời bất đắc dĩ, vật nhỏ này quá nhạy cảm, tựa hồ người khác làm cái gì đều có chứa mục đích. Mà hắn khen quả thật là phát ra từ nội tâm, không phải muốn hỏi thăm gì đó.
“Quên đi, tuy rằng thầy rất ngạc nhiên, nhưng thầy không muốn tìm hiểu riêng tư của em, sắp có chuông rồi, em về lớp học đi.” Trần Khả Dương tháo kính mắt xuống, xoa xoa ánh mắt bởi vì không nghỉ ngơi tốt mà cay xè.
Mạc Tử Hàm mỉm cười đứng lên, “Học của bác ba, trong nhà bác ấy có xe.” Dứt lời, cô xoay người đi ra ngoài.
Trần Khả Dương chớp chớp ánh mắt cay mỏi, nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ cười. Nhóc con này, tâm tư thật sự tinh tế mẫn cảm, lại thật sự thành thục lúc còn nhỏ, trước kia vậy mà không phát hiện.
Mạc Tử Hàm vẫn chưa trực tiếp trở lại lớp, mà đi dạo qua một vòng trước cửa sơ nhị nhất ban, thấy Mạc Mộng Dao thành thành thật thật ngồi ở trong phòng, cô mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Đáp ứng chuyện của Thẩm Đồng Vân rồi, Mạc Tử Hàm đương nhiên sẽ làm, từ ngày hôm qua đến trường bắt đầu, cô nhìn chằm chằm vào Mạc Mộng Dao, nếu không phải lần này Trần Khả Dương tan học tìm cô, cô sẽ không để cho Mạc Mộng Dao rời đi tầm mắt của mình. Tuy rằng cô không biết Mạc Mộng Dao có xảy ra sai lầm gì không, đối phương cũng không nhất định để ý tới Mạc Mộng Dao.
Nếu chuyện này thật sự như cô đoán, chính là chuyện ba người thị trưởng Bạch, Mạc Quân Nghĩa, Hoàng Bột Nam. Như vậy Hoàng Bột Nam sẽ không đi động con gái Mạc Quân Nghĩa, bởi vì việc này đối với hắn không có tác dụng.
Nếu chuyện tập kích Mạc Quân Nghĩa lần trước thật sự là Hoàng Bột Nam gây nên, chỉ có thể thuyết minh Hoàng Bột Nam làm như thế là thị uy thị trưởng Bạch, hoặc là biểu đạt quyết tâm tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu của hắn.
Nếu lần trước tới bắt Thẩm Đồng Vân là do Hoàng Bột Nam làm, như vậy chứng minh mấy điểm khác, hoặc là Hoàng Bột Nam còn có tính toán khác.
Nhưng Mạc Mộng Dao…
Mạc Tử Hàm đoán, mặc dù Hoàng Bột Nam thực sự có ý tưởng khác, có lẽ nhằm vào vợ chồng Mạc Quân Nghĩa càng trực tiếp hơn.
Tuy rằng suy nghĩ như vậy, nhưng nhận sự ủy thác của người ta, Mạc Tử Hàm đương nhiên sẽ cố gắng làm.
Chỉ là Mạc Tử Hàm vừa mới chuyển thân chuẩn bị trở về, phía sau vang lên giọng nói của Mạc Mộng Dao, “Tử Hàm à, đợi chút!”
Mạc Tử Hàm xoay người nhìn về phía Mạc Mộng Dao đuổi tới, người sau mở miệng hỏi nói, “Em có việc gì à?”
Mạc Tử Hàm lắc đầu, Mạc Mộng Dao nhíu mày nói, “Vì sao em cứ đi theo chị vậy?” Từ ngày hôm qua bắt đầu, cô thấy Mạc Tử Hàm vẫn đi theo cô, hết mỗi tiết học, đều sẽ xuất hiện ở gần cô, nhưng không tiến lên gần hơn nói chuyện.
Cô vốn nghĩ Mạc Tử Hàm có việc nhờ cô, nhưng vừa rồi thấy cô lại đến cửa lớp nhìn lướt qua bước đi, mới không nhịn được đuổi theo ra hỏi.
Thấy Mạc Tử Hàm lắc đầu làm cô mất hứng.
Cô cảm thấy mình như bị giám thị, tính tình đại tiểu thư không nhịn được dâng lên, nhíu mày hỏi, “Không có việc em đi theo chị làm gì?”
Mạc Tử Hàm cười, “Chị làm sao mà biết tôi đi theo chị?”
“Em cho rằng chị là đứa ngốc hả Mạc Tử Hàm?” Mạc Mộng Dao không chịu nổi Mạc Tử Hàm bộ dạng này, vừa mới đầu cô cảm thấy mới mẻ, nhưng cô không chịu nổi cảm giác Mạc Tử Hàm này từ trong khung vọng lại sự ưu việt.
Nó có tư cách gì thể hiện ưu việt trước mặt mình?
Thấy Mạc Tử Hàm xoay người đi, Mạc Mộng Dao giật môi, lại nuốt trở về lời nói trào phúng.
“Cảm ơn em đã cứu ba chị.” Cô cắn môi, nghĩ rằng nói như thế nào Mạc Tử Hàm cũng cứu ba mình, mình không nên bực bội với nó.
Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía cô bước chân không ngừng lại, làm như gật đầu, thanh âm truyền tới, “Nếu có việc thì tới tìm tôi.”
“Đầu óc có vấn đề hả?” Mạc Mộng Dao ngẩn người, than thở một câu.
Chuông vào lớp vang lên, Mạc Tử Hàm mới vừa vào lớp, Trần Khả Dương từ bên cạnh bước đến, sải bước tới bục giảng nói, “Thừa dịp thầy dạy còn chưa tới, tôi nói chuyện này.”
Dứt lời, hắn giơ lên một cuốn giấy trong tay, “Đây là tập bài trắc nghiệm lần trước, điểm tôi đã chấm xong, Mai Tư Trúc, em đưa cho mấy người phát đi, đến tiết học thầy sẽ chữa bài này.”
Lớp trưởng Mai Tư Trúc đứng dậy tiếp nhận tệp giấy, gọi ủy viên thể dục Lý Lương và uỷ viên học tập Trương Dương cùng nhau trả bài theo tên. Các học sinh đều giương cổ lên như đàn chim non đợi đút mồi.
“Tần Tiểu Du đồng học xin hai ngày nghỉ phép, bài của cậu ấy cứ để trên bàn vậy. Đáng nói chính là, lúc này đây đồng học khảo được thứ nhất, mọi người nhất định không đoán được.” Trần Khả Dương cười nâng tay, ý bảo mọi người im lặng.
Hết