“Tử Hàm!” Tần Tiểu Du thở gấp đuổi theo sau, “Bạn đi nhanh như vậy làm gì! Vừa rồi thật sự là hết giận!”
Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, “Mạc Đoan tính cách quái đản thô bạo, bệnh công tử quá mức nghiêm trọng, nếu không ăn chút mệt, chịu chút giáo huấn, về sau không chừng xông ra cái tai họa.
“Phốc! Nói như vậy bạn còn là giúp hắn?” Tần Tiểu Du mím môi cười nói.
Mạc Tử Hàm cong môi, “Kẻ có tư cách làm càn trước mặt mình, rất ít.”
Những lời này tựa hồ là theo bản năng nói ra, trong đầu óc của Mạc Tử Hàm hiện lên một thân ảnh cao lớn mặc tây trang màu đen, hình ảnh kia chỉ chợt lóe lướt qua, làm cô đứng lại muốn bắt lấy nó mà với tay không được.
Nhưng trong lòng của cô không hiểu tại sao lại sinh ra một loại cảm xúc cừu hận.
Tần Tiểu Du lăng lăng nhìn Mạc Tử Hàm, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, cô gái trước mắt đang nói ra câu nói đó, tựa hồ tản mát ra một loại ngạo nghễ trước vạn vật, tuy rằng chỉ chợt lóe lướt qua, nhưng cô vẫn cảm giác được rõ ràng, hơn nữa dưới đáy lòng sinh ra trong nháy mắt rung động.
Lập tức cô trừng mắt nhìn, Mạc Tử Hàm đã rất nhanh rời đi.
Tần Tiểu Du cảm giác được Mạc Tử Hàm quả thật không giống ngày thường, hơn nữa là rất rất không giống. Giống như từ lần xin phép đó, mất trí nhớ…
Sau khi mất trí nhớ, Tử Hàm như thay đổi thành một người khác!
Buổi tối về nhà, Mạc Tử Hàm thấy mẹ đang mặt ủ mày chau ngồi ở trong sân. Tiến lên hỏi mới biết được, hôm nay người cư ủy đến, nói là trong khoảng thời gian này sẽ tiến hành động thổ, sẽ rỡ từng nhà một, bảo mọi người phối hợp phá bỏ và rời đi.
Hiện tại giá của nhà Mạc Tử Hàm, mỗi mét vuông có thể được bồi thường ba ngàn nguyên, thậm chí cao hơn một ít, dù sao hai năm này vật giá leo thang, cho dù Lan Thành là địa phương nhỏ thế này cũng tăng không ít.
Giá này kỳ thật không tệ, cư dân chung quanh đã có người bán với giá nguyên, theo lý thuyết hẳn là dựa theo giá này bồi thường tổn thất cho những hộ động thổ, nhưng chính phủ chỉ ra giá nguyên.
Mẹ Mạc Tử Hàm nghe cư dân nói, giá kỳ thật có dâng lên hay không còn phải xem bản sự của các nhà, có tài năng thì mới được nhiều.
“Thật sự là đủ tham! Mới hai ngàn rưỡi!” Vương Phượng Anh sắc mặt sầu khổ, thật sự bị cưỡng chế còn bị giảm, nhưng nếu giá này mà chuyển đi thì tuyệt đối không thể.
Đêm đó lại có một người tự xưng là người đại diện động thổ tới thăm viếng. Đến nhà Mạc Tử Hàm làm công tác tuyên truyền, người đầu lĩnh hứa hẹn, nếu bọn họ làm nhóm đầu tiên chuyển đi, giá có thể cho tới , nhưng nếu không làm nhóm đầu tiên chuyển đi, giá về sau này không có khả năng cao hơn.
Nghe lời nói ấy, Mạc Quân Bảo đuổi người ta đi ra ngoài.
“Hai ngàn tám? Tôi đi mấy nhà gần đây hỏi thăm xem, chỗ nhà chúng ta giá đã là thiệt rồi!” Người đi rồi, Mạc Quân Bảo tức hò hét nói.
“Ngày hôm nay hai nhóm người tới rồi, thật là ầm ĩ!” Vương Phượng Anh than thở.
“Ầm ĩ thì ầm ĩ đi, lại ầm ĩ tôi vẫn không chuyển! Nhà chúng ta là mấy nhà liền nhau, họ muốn làm phải chuyển toàn bộ đi mới được! Tôi cứ đóng ở đây này, bọn họ không trả tiền không được đâu!” Mạc Quân Bảo ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa nói.
Đúng lúc này, bà Vương cách vách thò đầu đi vào, thấy Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh đều ở trong sân, vội vàng đeo cả tạp dề bước vào trong cười nói, “Anh Tử, người xử lí di dời đã đến nhà chưa?”
“Người cư ủy đã tới rồi.” Vương Phượng Anh nhìn bà ta một cái.
“Cho các ngươi giá thế nào?” Bà Vương chính là lại đây hỏi thăm.
“Nhóm đầu tiên tới nói là hai ngàn tám.” Mạc Quân Bảo tiếp lời, “Chị Vương, nhà chị được đưa giá gì?”
“Đúng là bọn rùa con, nhóm đầu tiên nói cho chúng tôi giá hai ngàn bảy, còn bảo tôi đừng đi nói với người khác, nói cái gì mà không phải người nào cũng được cái giá này!” Bà Vương nhổ ra một ngụm lập tức cười, “Nhưng mà Tiểu Hạ nhà chúng tôi nói, nó có người quen biết, đến lúc đó ít nhất có thể được ba ngàn.”
“Các ngươi không đóng ở đây?” Vương Phượng Anh hỏi, lúc trước chỉ có chị Vương này nháo nói cùng nhau làm hộ bị cưỡng chế.
Bà Vương cười nói, “Không đóng! Có tiền lấy là thực tế nhất! Lão tam nhà các ngươi không phải có chút quan hệ sao? Sao không bảo hắn nói cho?”
Bà ta không thể nào không biết vài ngày trước đó nhóm anh trai Mạc Quân Bảo đến nhà làm ầm ĩ, bởi vì chuyện cái ghế dựa huyên long trời lở đất, giờ phút này nói chuyện như vậy, không phải là có tâm tính muốn xem náo nhiệt sao.
Mạc Quân Bảo oán hận ném tàn thuốc, “Tự tôi đây không phải không có quan hệ, tìm hắn làm cái gì?”
Vương Phượng Anh nhìn hắn một cái, biết nam nhân nhà mình mạnh miệng, nhưng trước mặt người ngoài tự nhiên sẽ không hủy đài của hắn.
“Ha ha, tôi còn tính nếu nhà các người không tìm ra người, tôi bảo Tiểu Hạ nhà tôi xử lí cho.”
“Vậy thì tốt, tôi đỡ phải đi giằng co, trước khi phá bỏ dời đi tôi sẽ đi tìm người có quan hệ tới xử lý, khi nào hoàn toàn dỡ bỏ thì người tới! Nhưng mà tôi đây không thích nhờ người khác làm việc, như vậy đi chị Vương, dù sao nhà chị cũng phải làm, chị nói luôn cho cả nhà tôi đi?” Mạc Quân Bảo nghe vậy liền vui vẻ.
Bà Vương còn có chút khó xử nói, “Lần trước các ngươi náo loạn chuyện đó, tôi thật sự không dám mở miệng nói chuyện này. Anh Tử, một mảnh phải có mấy trăm mét, nhà cô diện tích nhỏ nhất có thể lấy được hơn một hai chục vạn đấy. Phương diện này phải qua cửa nhiều, cái dây ăng-ten còn muốn tăng giá, điều kiện tiên quyết phải có quan hệ cứng rắn.”
Vừa nghe lời này, Mạc Quân Bảo biểu tình cứng ngắc một chút.
Bà Vương lại hỏi, “Tiểu Hạ nhà tôi yêu thích cái ghế kia của nhà các ngươi, giá còn có thể nghiên cứu không? Nó cũng nói với tôi rồi, chỉ cần chú ra giá không quá đen, thì vẫn có thể thương lượng, đến lúc đó trực tiếp bảo Tiểu Hạ làm luôn cả chuyện này cho!”
Mạc Quân Bảo cười ha ha, nheo đuôi mắt hỏi, “Tiểu Hạ nhà chị chuẩn bị ra bao nhiêu tiền vậy?”
“Thứ này tôi không hiểu lắm, mười vạn tám vạn nói không chừng có thể nghiên cứu…”
“Trở về nói cho con chị, đừng nhớ thương.” Mạc Quân Bảo vừa nghe đã thấy không đáng tin, rõ ràng là muốn chiếm lợi của mình, như vậy cũng được sao?
Bà Vương vừa không vui, cổng nhà bỗng nhiên phanh~ một cái bị đá văng, khiến cho Mạc Quân Bảo ngồi ở cửa bị va trúng luôn, cả người lao về phía mặt đất, phanh~ một cái ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, Mạc Quân Cường lớn giọng hô lên ngay tại cửa, “Lão tứ! Gọi con gái chú ra đây!”
Mạc Quân Bảo nhe răng trợn mắt bò lên, vẻ mặt vẻ giận dữ nói, “Lão đại, anh lại tới làm gì? Chuyện ghế dựa không phải đã nói…”
“Câm miệng! Chú nhìn xem con bé nhà chú đánh con tôi thành cái dạng gì!” Mạc Quân Cường đứng ở cửa vẻ giận dữ đầy mặt, một tay kéo Mạc Đoan vào sân.
Mạc Quân Bảo thấy thế trừng to mắt, thằng nhóc này trên mặt sưng đỏ một mảnh, chật vật kinh khủng.
Mạc Đoan đỏ bừng mặt đứng ở cửa, hắn thật không ngờ, ít nhất đổi bộ quần áo rồi mới đến, hiện tại cái dạng này thật sự là chật vật khiếp!
Mạc Tử Hàm mới vừa đi vào nhà buông túi sách, nghe vậy đẩy cửa đi ra, khóe môi khơi mào một chút nghiền ngẫm tươi cười, lãnh đạm nói, “Bác cả.”
Hết