Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, nhị bảo bảo ấp úng nói: "Mẫu... Mẫu thân, Vô Ngân thúc thúc thúc... thúc ấy... trong lòng thúc ấy... nghĩ, là.. là.. là....."
Nghe được lời nói ngập ngừng của nhị bảo bảo, tính khí tam bảo bảo nóng nảy, không khỏi tức giận quát: "Nhị tỷ, tỷ làm cái gì thế? Lưỡi tỷ bị buộc lại rồi hay sao?"
Đưa tay nhỏ bé lên, dịu dàng xoa bóp hai má mịn màng của nhị bảo bảo, đại bảo bảo cười nói: "Nhị muội, Die nd da nl e q uu ydo n mẫu thân đang chờ muội giải thích đấy, nhanh trả lời mẫu thân đi!"
Hai mắt nhị bảo bảo tràn đầy vẻ lo lắng, môi hồng bĩu một cái, mười ngón tay gãi cái trán mà nói: "Hu, người ta không muốn trả lời, không muốn trả lời!"
Đôi mắt đại bảo bảo vẫn tràn ngập ý nụ cười, chỉ là ý cười này, lại không giống như lúc trước.
-- gì? Không muốn trả lời?
Nhị muội sao vậy? Vì sao khi lấy được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân thúc thúc, sắc mặt liền thay đổi, không chịu giải thích cho mẫu thân biết chứ?
Lạnh nhạt liếc nhìn nhị bảo bảo, lòng bàn tay tiểu bảo bảo quét qua, một màn sương trắng như khói từ trong tay tiểu bảo bảo bay ra.
Đợi đến khi màn sương trắng như khói xoay tròn, tạo thành một kết giới hình tròn, bao phủ bốn huynh muội ở trong đó.
Vẻ mặt tiểu bảo bảo lạnh nhạt, ánh mắt rét lạnh, hé mở môi hồng, phun ra một chữ, khiến người ta trong nháy mắt như đặt mình trong trời băng: "Nói!"
Đại bảo bảo biết, tiểu bảo bảo tạo kết giới, có thể khiến bọn họ nghe được mẫu thân nói chuyện, dieendaanleequuydonn mẫu thân lại không nghe được bọn họ đối thoại.
"Tứ muội đã bày vòng cách âm, mẫu thân không nghe thấy chúng ta nói chuyện. Cho nên......"
Kéo bàn tay nhỏ bé của nhị bảo bảo, đại bảo bảo nhẹ nhàng cười nói: "Nhị muội, muội không cần băn khoăn nữa, có thể nói thoải mái rồi."
Nhị bảo bảo chớp chớp mắt sáng, môi hồng hơi cong lên, lấy một loại giọng điệu mềm yếu mà đầy thương cảm, lời ít ý nhiều nói ra suy nghĩ trong lòng Vô Ngân.
Lúc trước, ngay cả khi ngủ đại bảo bảo đều nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Nhưng, nghe xong lời nhị bảo bảo nói, ý cười trên mặt đại bảo bảo tan biến, nghẹn ngào gào lên: "Cái gì? Mẫu thân và phụ thân......"
"Hu hu hu --"
Giọng nhị bảo bảo nghẹn ngào, lay lay cánh tay đại bảo bảo: "Đại ca, người ta rất yêu rất yêu mẫu thân, cũng rất yêu rất yêu phụ thân, da.nlze.qu;ydo/nn người ta không muốn phụ thân và mẫu thân gặp phải tử kiếp đâu!"
Tiếng khóc của nhị bảo bảo vừa dứt, cũng rất yêu mẫu thân và phụ thân, nhưng......
Nhưng đại bảo bảo không biết nên làm thế nào để thay đổi vận mệnh của mẫu thân và phụ thân, hai người cuối cùng chỉ có thể sống một, nên chỉ có thể im lặng rũ mí mắt xuống.
Mà tam bảo bảo mắt ngang mi dọc, là vẻ mặt tức giận. Liền giống như......
Giờ phút này, nếu hắn có thể ra khỏi từ trong bụng mẫu thân, nhất định chọc trời sụp xuống, giẫm đất rung lên, sau đó giận dữ mắng mỏ trời và đất, vì sao phải bất công với mẫu thân và phụ thân như thế?
Về phần tiểu bảo bảo, hai mắt nheo lại, môi hồng lãnh lẽo nhếch lên, toàn thân tản ra một cỗ lệ tức.
Một cỗ lệ tức mà âm trầm đủ để khiến người sởn tóc gáy, làm vạn vật run rẩy sợ hãi, dinendian.lơqid]on nếu cuối cùng không cứu được mẫu thân và phụ thân, liền hủy thiên diệt địa.
Cùng lúc đó, bên ngoài bụng --
Giữa những tia sáng mờ tuyệt đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp tuyệt luân, nghe được một câu kia của nhị bảo bảo, "Hu, người ta không muốn trả lời, không muốn trả lời!".
Khóe miệng không nhịn nhếch lên, lông mày như họa hơi nhíu lại, ôn nhu hỏi: "Nhị bảo bảo, nói cho mẫu thân biết, vì sao lại không muốn trả lời?"
Kết quả, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, kiên nhẫn đợi hơn nửa buổi, cũng không có đợi được nửa câu trả lời của nhị bảo bảo.
Không những không chờ được nhị bảo bảo đáp lại, ngay cả giọng của đại bảo bảo cũng đã biến mất.
Hơn nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nhíu mày thật chặt, còn mơ hồ nhận ra được trong bụng nàng lại có thêm một vòng khí lưu thật mỏng?
-- tình huống gì đây?
Vì sao nàng lại không nghe được tiếng thở của các bảo bảo chứ? Tại sao trong bụng nàng lại có thêm một vòng khí lưu hình cầu thật mỏng đang chậm rãi chứ?
"Nhị bảo bảo?"
Đôi mắt ngọc đầy hoài nghi nheo lại, lòng bàn tay vuốt ve bụng to, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giả bộ cáu giận mà nói: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Lại không quan tâm mẫu thân, mẫu thân tức giận đấy?"
Trong bụng, vẻ mặt tiểu bảo bảo lạnh lẽo, lòng bàn tay vừa nhẹ nhàng lướt qua, lúc này màn sương trắng như khói cuốn bay trở về lòng bàn tay tiểu bảo bảo.
Trong nháy mắt vòng cách âm biến mất --
Giọng nhị bảo bảo mềm nhũn ngọt ngấy, tận lực không xen lẫn u sầu, đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Mẫu thân, người ta ngủ đã, người ta buồn ngủ lắm rồi!"
Dứt lời, thân thể nhị bảo bảo co rúc, đầu nhỏ cúi xuống, đưa tiếng ngáy khe khẽ vào trong tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy màn sương trắng trong bụng biến mất, lại nghe thấy tiếng bảo bảo thở, [email protected]dyan(lee^qu.donnn) trong lòng đoán được một chút đầu mối.
Bảo bảo vừa thông minh tuyệt đỉnh, lại có dị năng, lúc trước nhất định sợ nàng nghe thấy gì đó, vì vậy liền bày vòng cách âm, lặng lẽ tiến hành đối thoại.
Nhị bảo bảo mượn ngủ cự tuyệt đáp lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi sang hỏi tam bảo bảo: "Nhị bảo bảo không chịu nói, tam bảo bảo, con đến nói đi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tam bảo bảo trầm mặc.
"Đại bảo bảo, con ngoan nhất, con nói đi!"
Từ trước đến giờ, đại bảo bảo khéo léo, chỉ cần vừa tỉnh lại, sẽ hi hi ha ha, nay đối với lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại chỉ đáp lại bằng một tiếng im lặng.
Bảo bảo cười, bảo bảo giận, bảo bảo lười đều không nói, về phần bảo bảo lạnh băng......
Nó kêu một tiếng "nương" cũng ngại mệt, cho nên, muốn từ trong miệng nó cạy ra đáp án, dfienddn lieqiudoon Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết càng không thể.
Mà, các bảo bảo im lặng không nói, cũng làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Soái lão đầu và Vô Ngân ở sau lưng thiết kế trì hoãn, đến cuối cùng......
Giấu diếm một bí mật như thế nào, lại làm cho các bảo bảo khi biết bí mật rồi, lại giống như soái lão đầu và Vô Ngân, lộ ra thái độ đồng lòng giấu giếm chứ?
Các câu Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi các bảo bảo, cũng không phải vụng trộm lặng lẽ truyền âm như lúc ban đầu, mà chính là trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Vì vậy --
Mặc dù không nghe được các bảo bảo nói chuyện, nhưng, theo mấy câu Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi một phen......
Đoán được các bảo bảo còn chưa ra khỏi bụng mẹ, đã có được dị năng đặc biệt, có thể tiến hành đối thoại với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dienndnle,qu.y don Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân không khỏi lọt vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối.
Về phần Hiên Viên Diễm, hai mắt kinh ngạc chớp động, cất bước đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiêng đầu hỏi: "Nguyệt nhi, nàng nghe các bảo bảo nói gì à?"
Nghiêng đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời: " Nhị bảo bảo của chúng ta có dị năng đọc tâm thuật, chỉ cần tay nó chạm vào ngực của người ta, đầu sẽ tiếp thu được suy nghĩ của người đó. Chỉ là, nhị bảo bảo còn chưa ra đời, không có cách nào trực tiếp để tay chạm vào ngực của người ta. Cho nên......"
Khiếp sợ nhíu mày, Hiên Viên Diễm bừng tỉnh hiểu ra mà nói: "Cho nên, vừa rồi nàng vận chuyển thất thải linh lực, đưa tay chạm vào ngực Vô Ngân, giúp nhị bảo bảo tiếp thu suy nghĩ trong lòng Vô Ngân?"
"Ừm! Bất đắc dĩ là, mặc dù nhị bảo bảo tiếp thu được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân, lại không chịu tiết lộ một chữ. Thậm chí......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài tiếng nói, mắt ngọc hơi nheo lạnh nhạt quét qua Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân, nhẹ nhàng nói tiếp: "Các bảo bảo biết được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân, cũng học người khác, bắt đầu giả câm vờ điếc rồi!"
Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, được làn gió ấm phất phơ đưa vào trong tai Thiên Cơ lão nhân.
Trong lúc đó, trong đôi mắt Thiên Cơ lão nhân mơ hồ có nước mắt ẩn ẩn rơi xuống, đó là một nước mắt vui mừng mà khóc.
Một: bảo bối đồ tôn của hắn, quả nhiên xuất chúng nổi bật, khác người, còn chưa ra khỏi bụng mẹ đã có năng lực kỳ dị.
Hai: bảo bối đồ tôn của hắn, không những thiên phú dị bẩm, d,dylq.d lại càng thông minh tuyệt đỉnh, không vạch trần bí mật hắn khổ tâm giấu giếm.
Mà, nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Hiên Viên Diễm nhíu mày, giương cao âm điệu, càng lúc càng tràn đầy nghi ngờ.
"Cái gì? Bảo bảo của chúng ta...... lại không chịu nói?"
Gật đầu, bờ môi cong lên như có như không, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân phía xa.
"Soái lão đầu, Vô Ngân, hai người các ngươi quyết tâm nuốt đáp án ở trong bụng, cũng tuyệt không giải thích nghi hoặc cho ta và Diễm sao?"
Giữa lúc ánh chiều tà bao phủ --
Một tia hơi thở đầy tang thương, từ trong xương tản ra, Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân lại một lần nữa, người cúi đầu nhìn xuống đất, người ngửa đầu nhìn trời
"Được! Nếu soái lão đầu và Vô Ngân có thái độ kiên quyết như thế, ta và Diễm cũng sẽ không ép buộc người khác, truy tìm nguyên do ở chỗ các ngươi nữa!"