Nguyệt Trì Lạc nhéo hắn, nhéo rất mạnh.
Đông Phương Tuyết cười tỉnh bơ, nói với Nam Cung Tĩnh: "Không phải vì hắn, tôi cũng không đối xử với cô như vậy."
Không phải vì Nam Cung Dạ, hắn sẽ không đối đãi với Nam Cung Tĩnh như vậy.
Chỉ bằng một câu nói đã giải thích nguyên nhân tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với Nam Cung Tĩnh như vậy.
Nam Cung Tĩnh nghi hoặc nhìn Nam Cung Dạ. Nam Cung Dạ dời mắt sang chỗ khác, không nhìn cô.
Đông Phương Tuyết nói thêm: "Giao dịch của chúng ta, chấm dứt tại đây."
Lời này dành cho Nam Cung Dạ.
Nói xong, hắn Nguyệt Trì Lạc đang sa sầm mặt mà rời đi."Hai người có giao dịch gì vậy?" Nam Cung Tĩnh khó hiểu, hỏi Nam Cung Dạ.
Vẻ mặt của Nam Cung Dạ có phần cứng ngắc: "Không có gì, chúng ta cũng đi thôi."
"Đông Phương Tuyết nói có."
"Anh nói không có."
Nam Cung Tĩnh còn muốn hỏi nữa nhưng thấy ánh mắt âm trầm của Nam Cung Dạ lại không dám hỏi.
Cô quay đầu lại, có phần lưu luyến nhìn bóng dáng xa dần của Đông Phương Tuyết.
Nam Cung Dạ bực mình kéo cô đi, lạnh giọng nói: "Đừng nhìn nữa, đi xa rồi!"
Cười cười, Nam Cung Tĩnh hôn chụt lên mặt Nam Cung Dạ.
Sắc mặt Nam Cung Dạ lại cứng đờ.
---------
"Đông Phương Tuyết, anh gạt em làm gì thế?"
"Không có gì, không gạt em đâu."
Nguyệt Trì Lạc trừng mắt nhìn hắn: "Không có gì? Vậy chuyện giao dịch giữa anh và Nam Cung Dạ là sao đây?"
Nhớ tới chuyện này, Đông Phương Tuyết mím môi phấn môi đỏ mọng, cười khẽ: "Hắn sợ Nam Cung Tĩnh thật lòng yêu người khác, nên để nhờ anh để mắt đến cô ta."
"Nam Cung Dạ đến đây lúc nào vậy?"
"Hôm qua? Hay là hôm kia?"
"Hắn và Nam Cung Tĩnh vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
"A. . . . . . Có gì đâu, chúng ta trông nom chuyện của người ta làm gì."
Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một lát lại hỏi: "Tại sao anh vẫn gạt em?"
Đông Phương Tuyết lườm cô: "Anh gạt em gì chứ? Đã nói cho em là anh với cô ta không có chuyện gì rồi, là em không tin đó chứ, còn làm lớn như vậy, lại còn phí sức đi thăm dò cô ta. Bây giờ nhìn mình xem, phí công toi rồi."
Nguyệt Trì Lạc phát điên.
Cô gọi điện cho Lệnh Hồ ly, kể hết mọi chuyện cho hắn biết, vì vậy Lệnh Hồ ly rất uất hận.