Tống Phong thỏa mãn ăn cơm no, sau đó bị hai người đem về đại trạch Phù gia. Việc đầu tiên là ném cho hắn một bộ quần áo để thay cái thân nữ trang chết tiệt này ra. Hăn bất đắc dĩ phải nghe theo, nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống phòng khách, nhìn về phía Phù Minh Sơn, “Mày thật sự không biết kẻ kia là ai?”
“Không biết”, Phù Minh Sơn mặt không đổi sắc, “Tao chỉ biết bọn họ muốn phiền toái mày, sau đó tao thuận tiện tra xét cừu oán trước kia của mày và họ. Bảo bối, mày cũng thật độc ác, tao càng ngày càng thích mày.”
Tống Phong co giật khóe miệng, “Vậy mày viết cái câu cửa địa ngục không khóa nghiêm là có ý gì? Còn nói muốn tao phải nhớ kĩ?”
“Tao chỉ là có dự cảm mày sẽ tính sổ với bọn họ cho nên muốn mày tìm đến chỗ tao”, Phù Minh Sơn buông tay, “Xem, không phải mày đang ở đây sao?”
“...”, Tống Phong dùng sức ấn cái khăn vào mặt hắn, quay đầu bước đi. Phù Minh Sơn níu chặt tay, “Đừng gấp, nếu tao đã nói như vậy đương nhiên đã tra xét ra một số chuyện. Mày có hứng thú không, bảo bối?”
Tống Phong nhướn mày, “Ở đâu nhỉ?”
“Ở thư phòng, lát nữa tao sẽ đưa cho mày”, Phù Minh Sơn chuyển ánh mắt, ghét bỏ nhìn người nào đó, “Không còn sớm, Thiệu tiên sinh sao còn không đi? Chẳng lẽ muốn ở lại đây sao?”. Hắn nói xong, dừng một chút lại châm chọc, “Ở lại đây cũng tốt, không thì làm sao thấy tôi cùng với bảo bối triền miên thế nào.”
Thiệu Tu Kiệt vẻ mặt bình tĩnh, “Lát nữa tôi sẽ chọn một phòng dành cho khách.”
Phù Minh Sơn nghẹn họng, nheo mắt nhìn Tống Phong, “Chúng ta ngủ một phòng.”
“...”, Tống Phong hít vào một hơi, thầm nghĩ, dù sao trước kia không phải là chưa từng như vậy, cùng lắm là lại nằm đất một đêm. Hắn gật đầu, “A.”
Phù Minh Sơn vừa lòng, cười cười, “Tao đi tắm rửa sau đó sẽ đưa tư liệu cho mày. Mày đi lên nhanh một chút.”
Tống Phong giật giật khóe miệng, “A.”
Thiệu Tu Kiệt thấy Phù Minh Sơn phải đi, lập tức nhắc nhở, ngữ khí ôn nhu, “Đừng tắm nước lạnh.”
(Ame: A, ta tưởng chỉ có ta YY Cp này, không lẽ mụ tác giả cũng muốn cho ảnh về với nhauuuuuu?!)
Phù Minh Sơn không đáp, tựa như không hề nghe thấy, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Tống Phong ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng nhìn, “Anh muốn làm gì?”
Thiệu Tu Kiệt ngồi bên cạnh hắn, khoảng cách vô cùng gần, yên lặng nhìn, trầm mặc nói, “Tiểu Phong, anh đối với em...”
Tống Phong thở dài, “Tôi biết.”
Đáy lòng Thiệu Tu Kiệt chấn động, lập tức đem hắn ôm vào ngực, “Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em.”
Tống Phong không được tự nhiên, theo bản năng muốn tránh đi nhưng Thiệu Tu Kiệt lại một mực ôm hắn không buông. Hắn thoáng nghĩ, đây là địa bàn Phù Minh Sơn, có lẽ Thiệu Tu Kiệt sẽ không làm gì quá đáng. Hắn nhướn mày, hỏi, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh đã tra qua tư liệu, Phù Minh Sơn là cô nhi, không có thân nhân, bằng hữu, từ nhỏ bị khi dễ đủ đường nên mới dưỡng thành tính cách tâm tình bất định, nhìn người không vừa ý là muốn hành hạ, cuối cùng mọi người đều sợ hãi trốn tránh hắn”, Thiệu Tu Kiệt nói, “Hiện tại cũng vậy, không ai chiếu cố hắn, không ai thương yêu hắn. Nói cách khác là người này thiếu thốn tình thương.”
(Ame: Ừm, điều tra kĩ về vợ, sau này dễ theo đuổi a~)
“Cho nên hiện tại anh muốn yêu hắn?”
“Anh thực tức giận.”
Tống Phong kinh ngạc, “Ân?”
“Ảnh chụp lần trước làm anh tức giận”, Thiệu Tu Kiệt nói, “Hắn nữa biết được hắn như vậy...”
Tống Phong lập tức đánh gãy, “Chúng ta cái gì cũng chưa làm, là hắn lừa anh.”
Thiệu Tu Kiệt ngẩn ra, lập tức nói, “Không sao cả, lần trước nghe tin hắn giết em, anh đã xem hắn không vừa mắt, nghĩ muốn giết hắn. Hiện tại cũng đã đến nước này”, Hắn bình tĩnh, con ngươi lạnh như băng, “Anh muốn làm hắn nếm thử tư vị sống không bằng chết một lần.”
(Ame: Ài, Cp này muốn về với nhau chỉ sợ còn phải ngược dài dài.)
Tống Phong trầm mặc. Thiệu Tu Kiệt nếu có thể sống sót trong hào môn thế gia thì không thể phủ nhận hắn là người giỏi nhẫn nại. Hơn nữa hắn còn cực kì thông minh. Nếu người này chuyên tâm đối phó Phù Minh Sơn thì không biết kết quả sẽ ra sao nữa. (Ame: Tức là vẫn nương tay a. Có hi vọng rồi.)
Bởi vì người nào đó đột nhiên rời đi, ông chủ Khang cảm thấy tinh thần tiểu đội lính đánh thuê có xuống cấp, tuy rằng không phải ai cũng nhìn thấy điều đó. Chính vì vậy, hắn lại càng phải cẩn thận trong nhiệm vụ hơn, cuối cùng sau một hồi hữu kinh vô hiểm cũng đã hoàn thành.
Bạch Húc Nghiêu dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hắn, “Ông chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành đúng không?”
“Ân, tương đối rồi.”
Ánh mắt Bạch Húc Nghiêu lại càng thêm thuần khiết, “Ông không bị người ta phát hiện nên không cần diệt khẩu, không cần diệt khẩu là không phải đối nghịch với tổ chức nào cả, cũng không cần đen ăn đen nuốt trọn kho hàng. Vậy chúng tôi có thể đi hay chưa?”
Ông chủ Khang thấy “xoát” một tiếng, tất cả ánh mắt đều tập trung về đây. Hắn chỉ bình tĩnh vuốt tây trang, từ bi gật đầu, “Được, đi thôi.”
Mọi người thở ra một hơi, vây quanh vị ông chủ vô lương nào đó chào từ biệt người trong căn cứ, lại nhìn thấy ánh mắt tiếc hận của người nào đó khi nhìn xe vũ khí, nhất thời chỉ hận không thể đánh ngất hắn tha đi.
Ông chủ Khang đối với sự khinh bỉ của mọi người mặt không đổi sắc, mỉm cười nắm tay từ biệt thủ lĩnh, xoay người lên xe việt dã, mang theo đoàn người rời Kim Tân Nguyệt. Hắn thả lỏng dựa vào ghế, cao hứng nói, “Lại buôn bán có lời, không tồi.”
Mọi người quan sát một lát, đưa ra kết luận, ông chủ vô lương chỉ cần kiếm được tiền là thỏa mãn, không cần biết kiếm nhiều hay kiếm ít.
Tiêu Minh Hiên nhẫn nại, gian nan khắc chế cảm xúc muốn đi tìm người kia, cuối cùng cũng thành công đuổi ông chủ bình an về địa bàn của hắn.
Ông chur Khang ngồi tại thư phòng, vô liêm sỉ phất tay, “Tôi biết mấy cậu còn có việc gấp cần làm, tôi lập tức cử người đưa các cậu đi. Cứ vậy đi, sau này còn gặp lại.”. Ngụ ý là, không có tiền lương.
Mọi người đương nhiên hiểu ý của hắn, nhưng giờ còn vội đi tìm Tống Phong nên cũng lười đấu võ mồm, cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, tỏ vẻ không bao giờ muốn nhìn thấy hắn lần nữa rồi bỏ của chạy lấy người.
Tiêu Minh Hiên nhìn trực thăng, thấp giọng phân phó Đoạn Thanh đưa mọi người về Bắc Kinh. Căn cứ phải có quy củ của căn cứ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ họ phải trở về, không thể rời vị trí công tác. Nhưng hắn thì khác. Tình cảm của hắn và Tống Phong đương nhiên phải ưu tiên, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn quay về. Nếu người kia xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sống hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vệ Tiểu Nghiễn cũng hiểu được, thấp giọng nói, “Tôi lưu lại. Dù anh có ra lệnh cho tôi trở về, tôi cũng sẽ trốn đi. Như nhau cả.”
Tiêu Minh Hiên biết sự lo lắng của người này dành cho Tống Phong, hơn nữa Vệ Tiểu Nghiễn và Tống Phong thuộc cùng một loại người, vô cùng cứng đầu. Vì vậy, hắn đành phải đồng ý.
Đoạn Thanh lại nói, “Tôi cũng ở lại.”
Vệ Tiểu Nghiễn liếc hắn, “Anh ở lại làm gì?”
Đoạn Thanh nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại, “Em nghĩ sao?” (Ame: Từ giờ đổi cách xưng hô của Đoạn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn nhe.)
Vệ Tiểu Nghiễn há miệng, còn chưa kịp nói gì thì Bạch Húc Nghiêu đã chạy đến, “Còn quanh quẩn cái gì a? Đi tìm anh trai thôi.”
Tiêu Minh Hiên ra lệnh, “Các cậu trở về.”
“Vì sao?”, Bạch Húc Nghiêu ngẩn ra, lập tức hỏi lại, “Chúng tôi đi vậy còn anh? Anh muốn chính mình đi tìm sao?”. Thanh âm của hắn nói lớn khiến mấy người còn lại cũng nhất tề nhìn sang, ánh mắt viết rõ mấy chữ “muốn đi theo”. Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Đừng hồ nháo, đây không phải nhiệm vụ.”
“Chúng tôi biết đây không phải nhiệm vụ”, một người trong số đó nói, “Mọi người ở chung một chỗ lâu như vậy, hiện tại anh em gặp nạn, chúng tôi không thế khoanh tay đứng nhìn. Huấn luyện viên, anh đừng khuyên nữa, cho dù anh có đánh gãy chân chúng tôi cũng muốn đi.”
Những người khác đều gật đầu, thần tình kiên quyết muốn đi. Tiêu Minh Hiên cau mày, “Chúng ta hiện giờ còn không biết đối phương là ai, hơn nữa, trải qua chuyện lần trước các cậu cũng biết những người đó khó đối phó...”
“Yên tâm đi, chút thủ đoạn đó còn chưa dọa được ai đâu”, Bạch Húc Nghiêu đánh gãy, đưa nắm tay lên hào sảng nói, “Vạn nhất có lâm vào tuyệt cảnh, cùng lắm là chôn một mộ! Ngao! Mấy người làm gì a?”
Một đám người đưa hắn ấn xuống đất, đánh tơi bời, “Đừng con mẹ nó mồm quạ đen.”
“Ý tôi là dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện... Ngao! Tôi sai rồi, câm miệng là được chứ gì!”
Mọi người lúc này mới thu tay lại, nhất tề nhìn Tiểu Minh Hiên nhưng hắn vẫn kiên quyết, “Trở về, đây là lệnh.”
Bạch Húc Nghiêu ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhỏ giọng nói, “Về thì về, dù sao nửa đường anh em sẽ trốn.”
Những người khác gật đầu, “Như vậy cũng không khác là bao. Huấn luyện viên, chúng tôi muốn đi.”
Tiêu Minh Hiên nhất thời bất đắc dĩ. Hắn sớm hiểu được từ khi đội ngũ này có Tống Phong, cái gọi là “đứng đắn”, “quy củ” đã chẳng còn đáng một đồng tiền. Hắn rốt cuộc phải thỏa hiệp, “Được rồi, chúng ta đi Malaysia.”. Dù sao khi về doanh trại nhận phạt cũng là mọi người cùng nhau trốn.
Bạch Húc Nghiêu chạy lại, “Đi Malaysia làm gì?”
“Tìm Phù Minh Sơn.”
Mọi người chợt nhớ đến người nào đó, sắc mặt đột nhiên quỷ dị. Lần trước nếu không phải vì người nọ thì bọn họ cũng không đến nỗi thảm như vậy. Bạch Húc Nghiêu giật giật khóe miệng, “Đi tìm hắn làm gì?”
“Tống Phong có thể ở đó.”
Mọi ngườ lập tức nhớ đến quan hệ của Tống Phong với người nào đó, đồng tình nhìn Tiêu Minh Hiên. Trong khi đội trưởng nhà mình không ăn không ngủ vì lo lắng thì Tống Phong lại ở cũng người khác vui vẻ. Đau xót a.
“...”, Tiêu Minh Hiên hỏi, “Mấy cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
Mọi người thu hồi tâm mắt, chững chạc nói, “Không có gì, chúng ta đi mau thôi.”
Tiêu Minh Hiên trầm ngâm. Hắn không xác định được cái tổ chức kia có theo dõi hay không. Nếu chỉ có một mình hắn thì che dấu hành tung vô cùng dễ dàng, những hiện tại cả đám cùng đi như vậy có chút phiền toái. Hắn trở về phòng tìm ông chủ Khang nói chuyện, nhờ phái đi hai chiếc trực thăng trước để hấp dẫn lực chú ý, sau đó bọn họ sẽ rời đi bằng tàu.
Giờ đã là nửa đêm, hắn đem theo một đoàn người cực kì thuận lợi tiến vào đại trạch Phù gia. Một lát sau, Phù Minh Sơn còn mặc áo ngủ, dựa vào tay vịn cầu thang đi xuống, “Người mày muốn tìm ở trên lầu, chắc vẫn đang ngủ.”
Tiêu Minh Hiên thở ra một hơi. Trên đường đi, hắn chỉ sợ Tống Phong đã rời đi, tự mình thanh toán với tổ chức đó, quả thực là có hơi phiền toái. Hắn lên lầu, thuận miệng hỏi, “Phòng nào?”
Phù Minh Sơn nhìn hắn không một chút hảo ý, liếm liếm môi, “Là phòng lần trước chúng ta cùng nhau ở đó. Tao nghĩ mày có lẽ không quên a.”
Tiêu Minh Hiên, “...”
Mọi người đầu tiên ngẩn ta, sau đó hai mắt sáng lên, vểnh tai, tập trung tinh thần nghe lén.
Tiêu Minh Hiên bình tĩnh lướt qua hắn đi vào lầu hai. Phù Minh Sơn cũng không ngại mấy ánh mắt đó, vuốt cằm, “Về phần các cậu...”
Mọi người kinh hồn táng đảm nhìn hắn, một lúc lâu sau, Bạch Húc Nghiêu duỗi móng vuốt, “Tôi có một vấn đề.”
Phù Minh Sơn nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.
Bạch Húc Nghiêu vẻ mặt thuần khiết hỏi, “Quan hệ giữa ba người là thế nào vậy?”
“Không có quan hệ gì.”
Mọi người nhìn hắn, nghĩ thầm, lừa quỷ a? Bạch Húc Nghiêu cắn ngón tay, nhắc nhở, “Anh của tôi nói, anh là tiểu tình nhân của huấn luyện viên...”
Phù Minh Sơn ngẩn ra, nheo mắt, “Xưng hô này nghe không tồi.”
“...”, Bạch Húc Nghiêu cảm thấy mình nói sai cái gì rồi, hắn yên lặng nhìn sư huynh của mình, Vệ Tiểu Nghiễn chỉ co giật khóe miệng, “Không có việc gì, tất cả mọi người đều muốn biết cái chân tướng này, em có tinh thần hi sinh tốt.”
Bạch Húc Nghiêu, “...”
Phù Minh Sơn chậm rì rì đi xuống, “Tới đây, tôi kể cho mà nghe.”
Tiêu Minh Hiên mở cửa đi vào phòng rồi đóng cửa lại, trong phòng là một mảnh hôn ám, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người nằm trên giường. Đáy lòng hắn căng thẳng, vội vàng đi tới.
Tống Phong gần đây không thể ngủ an ổn, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến hắn bừng tỉnh. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ không giống Phù Minh Sơn, hai mắt nhíu lại, “Ai?”
Tiêu Minh Hiên không đáp, tiếp tục đi tới. Tống Phong nhìn hình dáng đó, càng nhìn càng thấy quen mắt. Hắn vội vàng mở đèn lên, “Thật đúng là anh, sao anh lại đến đây?”
Tiêu Minh Hiên vẫn không đáp, ngồi xuống giường, kéo chăn lên, xé áo ngủ của hắn, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, thấy hắn không bị thương liền thở phào một hơi, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tống Phong bị ném sang một bên, nháy mắt mấy cái, tùy tiện mặc lại áo ngủ, cắn ngón tay, ngồi xổm ở cửa phòng tắm nhìn hắn, có chút chột dạ, “Nhiệm vụ hoàn thành?”
“Ân, thực thuận lợi, không ai bị thương”, Tiêu Minh Hiên cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen tắm tửa, “Anh còn tưởng rằng em đi luôn. Sao em lại ở đây?”
“Tôi cũng muốn đi”, Tống Phong thở dài, “Ai biết là lại bị Phù Minh Sơn tính kế.”
Tiêu Minh Hiên quay đầu nhìn hắn, “Xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó nói hết...”
“Vậy nói ngắn gọn.”
Tống Phong đem mọi chuyện nói ra, “Tôi bây giờ đang đợi tin tức của thế lực Phù Minh Sơn ở Thái Lan và Malaysia. Thế lực hắc đạo của hắn muốn tra gì cũng dễ dàng.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, nhanh chóng tắm rửa xong, tùy tiện dùng khăn lau tóc. Tống Phong đứng dậy nhường đường, “Chỉ có anh tới? Còn ai theo không?”
“Đều đến đây, bon họ không chịu trở về, anh không có cách nào khác.”
Tống Phong lập tức nhíu mày, đang muốn mở miệng nói thì bị ném lên giường, ngay sau đó bờ môi liền nóng lên. Một sự ấm áp quen thuộc bao quanh hắn, gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi hôn sâu.