Đặc Chủng Dong Binh

chương 34: đắn đo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ký túc xá của Tiêu Minh Hiên ở lầu năm, Tống Phong tò mò đi về phía trước, phát hiện tất cả những phòng còn lại đều bỏ trống, nhất thời kinh ngạc: “Gì thế này, tầng này chỉ có một mình anh ở thôi à?”

“Ừ, cấp trên đã quyết định cho tôi làm đội trưởng đội hai, tầng này là chuẩn bị cho đội chúng ta, cho nên tôi chuyển lên đây trước.” Tiêu Minh Hiên móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó đưa tay bật đèn.

Tống Phong đi vào trong, căn phòng không lớn lắm nhưng vô cùng sạch sẽ, Tiêu Minh Hiên tốt nghiệp từ trường quân đội, sau đó trực tiếp gia nhập bộ đội, sớm đã có kỉ luật và tác phong mà quân nhân nên có, mọi thứ trong phòng được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp, không giống hắn và Vệ Tiểu Nghiễn, dụng cụ rửa mặt ném lung tung, lần nào cũng do Bạch Húc Nghiêu và Đoàn Thanh dọn dẹp giúp bọn họ. Tống Phong nhìn xung quanh, khen: “Không tệ, tốt hơn phòng của bọn tôi nhiều.”

Tiêu Minh Hiên chỉ vào cánh cửa bên cạnh: “Phòng tắm ở đó, cậu muốn tắm thì tắm đi.”

Tống Phong ừ một tiếng, xoay người đi vào trong, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Tiêu Minh Hiên lẳng lặng đứng tại chỗ, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, đang định áp chế rung động trong lòng thì chợt nghe tiếng cửa mở. Tống Phong ở trần, dây nịt đã tháo bỏ, khóa quần kéo xuống hơn phân nửa, lộ ra một chút quần lót, Tống Phong đi chân trần, nói: “Tôi có một vấn đề.”

“…”

Hình ảnh quá kích thích, Tiêu Minh Hiên ngơ ngẩn suốt năm giây mới mở miệng: “… Vấn đề gì?”

Tống Phong chỉ vào quần của mình: “Giặt quần xong tôi lấy gì mặc? Tôi không muốn mặc lại quần dài.”

Tiêu Minh Hiên im lặng một giây, sau đó tìm quần đùi ném cho hắn: “Có muốn quần lót không?”

Tống Phong nhận lấy: “Thôi khỏi, ai biết số đo của anh có đủ lớn hay không, lỡ tôi mặc không vừa…” Hắn bất chợt dừng lại, không biết nhớ tới cái gì mà giật giật khóe miệng.

Tiêu Minh Hiên nhướng mày, cười xấu xa: “Có đủ lớn hay không, cậu biết rõ nhất mà.”

“…” Tống Phong lập tức đóng cửa cái rầm.

Tiêu Minh Hiên chờ một lát, rất nhanh nghe được tiếng nước vang lên, hắn kéo ghế dựa ngồi xuống, tiện tay châm một điếu thuốc, cảm thấy tâm tình của mình bây giờ còn phấn chấn hơn lần đầu tiên làm chuyện đó với Tống Phong, người kia gần trong gang tấc, cảm giác này rất ái muội, khiến cho người ta không biết nên làm gì mới tốt.

Tống Phong tắm không lâu lắm, Tiêu Minh Hiên hút xong điếu thuốc thì Tống Phong cũng tắm xong, trên thân vẫn không mặc gì, vừa mang dép lẹp bẹp bước ra vừa đưa tay lau tóc, giọt nước trượt xuống cổ, lưu lại một đường trong suốt trên lồng ngực, hai mắt mang theo hơi nước lờ mờ, trông vô cùng gợi cảm. Tống Phong vui vẻ nói: “Tôi tắm xong rồi.”

Tiêu Minh Hiên ném đầu thuốc lá vào sọt rác, nhìn chằm chằm Tống Phong, cảm thấy yết hầu khô nóng, hạ thân cũng có xu thế ngẩng đầu, vì thế vội vàng đứng dậy: “Tôi đi tắm.”

Tiêu Minh Hiên tìm quần áo để thay, sau đó vội vàng bước vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa vốc nước lên mặt, chậm rãi hít thở. Mặc dù Tống Phong là người không có tiết tháo, chỉ cần thoải mái là được, nhưng không biết sau khi sự tình bại lộ, Tống Phong sẽ có phản ứng gì, vả lại lúc này vừa mới ở chung một chỗ, lỡ như dọa đối phương chạy mất thì sau này không còn cơ hội nữa.

Tiêu Minh Hiên tự thôi miên mình một lát, tắm rửa qua loa, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Tống Phong đang ngồi trước bàn chơi máy tính, bên cạnh còn đặt vài chai bia lấy trong tủ.

Nghe tiếng động, Tống Phong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Minh Hiên: “Có phim không?” Hắn biết ở bộ đội chỉ có thể lên trang web quân đội, chắc chắn không thể vào web đen, hi vọng duy nhất chính là ổ cứng của Tiêu Minh Hiên.

“Có mấy bộ, ở đây này, cậu tìm đi.”

Tống Phong quay lại tìm tiếp: “Tôi thấy rồi, còn cái nào khác không?”

Tiêu Minh Hiên đi đến sau lưng Tống Phong, đặt một tay lên bàn, trông giống như đang ôm Tống Phong vào lòng, trong mũi toàn là mùi xà bông nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cả người hắn rục rịch, hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Cậu muốn xem phim gì?”

Hai mắt Tống Phong tỏa sáng: “Phim hành động tình cảm!”

“…” Tiêu Minh Hiên im lặng một lát, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như phim Nhật hoặc phim Mĩ, hai người hoặc nhiều người lăn qua lăn lại, thay đổi đủ loại tư thế,” Tống Phong quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên, cặp mắt xinh đẹp sáng rỡ, “Có không?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Minh Hiên chỉ cần cúi đầu một chút là có thể hôn đối phương, hô hấp của hắn trở nên căng thẳng, hắn tiện tay cầm một chai bia trên bàn, đi đến bên giường ngồi xuống: “Không có.”

Tống Phong ngẩn ra: “… Không có?”

Tiêu Minh Hiên bình tĩnh uống một ngụm bia: “Ừ.”

“Thiệt không đó?” Tống Phong cũng cầm một chai, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Minh Hiên, nghi ngờ hỏi, “Tiêu thiếu gia, anh tới nơi này bao lâu rồi? Tính cả mấy tháng vừa qua chắc cũng gần một năm đi?”

Tiêu Minh Hiên tính toán một lát: “Phải.”

“Ngay cả phim cũng không có, rốt cuộc một năm nay anh sống thế nào? Một chút lạc thú cũng không có.”

Tiêu Minh Hiên khống chế cảm xúc của mình, nếu không hắn đã nghiến răng nghiến lợi rồi: “Cậu tưởng ai cũng đụng đâu chơi đó như cậu chắc.”

Tống Phong im lặng nhớ lại, bả vai đột nhiên sụp xuống, cụng chai bia với Tiêu Minh Hiên: “Tôi còn thảm hơn anh, anh không có cơ hội chạm vào phụ nữ, tôi có cơ hội cũng không chạm được, tính ra cũng gần một năm tôi không chạm vào phụ nữ rồi.”

Tiêu Minh Hiên nhất thời kinh ngạc: “Vậy cậu làm gì suốt thời gian qua?”

Tống Phong thở dài, tắt máy tính, cầm theo mấy chai bia còn lại, tựa người vào đầu giường: “Tôi bị Phù Sơn Minh bắt đi.”

Tiêu Minh Hiên giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật sao? Hắn đã làm gì cậu?”

“Hắn mướn tôi làm vệ sĩ, ngày nào cũng quấy rối tình dục tôi, sau đó tôi lại bị Thiệu Tu Kiệt mướn…” Tống Phong kể sơ qua những chuyện xảy ra trong thời gian đó, Tiêu Minh Hiên im lặng lắng nghe, thì ra khi mình bị huấn luyện sống dở chết dở, vài lần làm nhiệm vụ suýt mất mạng, Tống Phong lại bị người khác đoạt đến cướp đi! Gân xanh trên trán hắn nhảy thình thịch, hận không thể vọt tới Malaysia giải quyết hai người kia.

Tống Phong nhớ lại mà rùng mình: “Ngày nghỉ của tôi mất sạch, không làm ăn được gì, Phù Sơn Minh là gay, hắn thuê nhóm gái kia tôi có thể hiểu được, nhưng anh nói xem, tại sao Thiệu Tu Kiệt lại đuổi hết nữ giúp việc? Những người đó hoàn toàn không thể sánh bằng Tiểu Song, bọn họ có thể gây nguy hiểm gì chứ? Tôi thật sự không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, hại tôi không cua được cô nào.”

Tiêu Minh Hiên im lặng nhìn người nào đó.

Tống Phong vô cùng bức xúc: “Đàn ông con trai sao có thể sợ vợ được, anh nói có đúng không?”

“Tống Phong,” Tiêu Minh Hiên nghiêm túc hỏi, “Cậu có theo đuổi người ta bao giờ chưa?”

“Chưa, còn anh?”

“Cũng chưa,” Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, tiếp tục nghiêm túc hỏi, “Có người nào theo đuổi cậu chưa? Nam nữ gì cũng được, có không?”

Tống Phong híp mắt, “hắc” một tiếng: “Thật ra có một người.”

Tiêu Minh Hiên nhíu mày: “Nam?”

“Phải, hắn muốn thượng tôi, nhưng tôi giải quyết hắn rồi.”

“…”

Tống Phong cảm thấy khó hiểu: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

“…”

“Sao?”

“Không, không có gì,” Tiêu Minh Hiên hoàn hồn, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, uống bia đi.”

Tống Phong không để ý nữa, hai người vừa nói chuyện vừa uống bia.

Cánh tay của cả hai kề sát vào nhau, làn da dần dần nóng lên, Tiêu Minh Hiên biết tình cảnh hiện giờ rất nguy hiểm, nhưng hắn thật sự mê mệt cảm giác này, không muốn dời đi, hắn cố gắng chuyển lực chú ý: “Ngoại trừ tán gái ra, cậu còn làm gì nữa? Đánh bài?”

“Ừ, nhưng tạm thời đừng đi sòng bạc, tôi phải dạy bọn họ trước đã, domino, gong zhu (phiên bản Trung của bài Hearts), xì tố, bài cửu,” Tống Phong nói, “Dạy tất cả các loại, sau đó kéo bọn họ đi sòng bạc thử xem thế nào.”

Tiêu Minh Hiên ngẫm nghĩ: “Chuyện này không cần gấp, phải làm bài trắc nghiệm cuối cùng rồi mới học đánh bài.”

Tống Phong nhíu mày: “Kiểm tra độ trung thành? Trước kia tôi và Tiểu Nghiễn đã làm rồi có tính không? Đỡ phải làm lại.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ, uống một ngụm bia cuối cùng: “Muộn rồi, ngủ thôi.”

Tống Phong không có ý kiến, thả chai bia xuống rồi lên giường ngủ. Tiêu Minh Hiên tắt đèn, trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh u tối. Tiêu Minh Hiên nằm trên giường, nhìn hình dáng mơ hồ của Tống Phong trong bóng đêm. Tống Phong nằm ở nơi hắn có thể chạm tay đến, có thể nghe được từng hơi thở của đối phương, cảm giác này vừa bí ẩn vừa kích thích, Tiêu Minh Hiên phát hiện mình cương rồi.

Hắn vội vàng nằm ngửa lại để điều chỉnh hô hấp, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, hắn chưa từng bạc đãi mình ở phương diện này, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng, hắn thật sự không biết mình còn nhịn được bao lâu nữa. Tiêu Minh Hiên lặng lẽ nhích sang bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau Tiêu Minh Hiên tỉnh dậy rất sớm, ngoài trời còn xám xịt, vẫn chưa sáng. Tiêu Minh Hiên cúi đầu, Tống Phong nằm yên bên cạnh hắn, khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, môi Tống Phong hơi nhếch lên, hơi thở phả ra nóng hổi. Tiêu Minh Hiên cảm thấy lòng nao nao, im lặng trong chốc lát rồi đưa tay qua sờ thử, quả nhiên đụng đến vật cứng nào đó. Hô hấp của hắn trở nên căng thẳng, đây là hiện tượng bình thường vào sáng sớm, hắn híp mắt, vuốt ve lên xuống một chút, chỉ trong chốc lát quần lót của Tống Phong đã ươn ướt, hiển nhiên chất lỏng nào đó đã chảy ra.

Tống Phong hừ nhẹ một tiếng, nhích nhích về phía Tiêu Minh Hiên, có vẻ rất thích thú.

Tiêu Minh Hiên nín thở, xét thấy tình hình này quá nguy hiểm, hắn vội vàng rút tay về, ai ngờ vừa rút được một nửa, Tống Phong đã chụp lấy tay hắn, đặt lên nơi đó của mình, trượt lên trượt xuống. Tiêu Minh Hiên chấn động, lập tức cương luôn.

Tống Phong lại nhích về phía Tiêu Minh Hiên, cảm nhận được làn da kề sát bên mình, Tống Phong mơ mơ màng màng sáp tới hôn lên mặt hắn một cái, thì thào: “Người đẹp, sờ anh đi.”

“…”

Tống Phong tiếp tục nhích lại gần, bàn tay bạo dạn khoác lên hông Tiêu Minh Hiên.

Tiêu Minh Hiên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhịn nhịn một lát, cuối cùng cũng đầu hàng, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi không khách khí cạy mở hàm răng của Tống Phong, quấn lấy đầu lưỡi của Tống Phong, bàn tay dưới chăn bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Tống Phong hừ một tiếng, theo bản năng hôn trả lại.

Tiêu Minh Hiên thở dốc, càng hôn càng sâu, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào trong cổ họng, cảm giác mang đến quá phấn khích, giống như trước kia chưa từng hưởng thụ qua thiên đường tuyệt vời như thế này. Nếu đổi thành Tống Phong sờ mình, Tiêu Minh Hiên cảm thấy không quá lâu mình cũng sẽ bắn ra.

Nhiệt tình đến rất nhanh, Tiêu Minh Hiên lập tức cảm giác được tay Tống Phong chạy loạn trên người mình, hắn giật mình, vội vàng tách ra, thở hổn hển.

Phát hiện tay đối phương lại rời khỏi mình, Tống Phong tiếp tục nhích lại gần kéo tay người ta, hắn khẽ nhíu mày, một lát sau cũng mở mắt ra, sau đó cứng ngắc tại chỗ.

Tiêu Minh Hiên bình tĩnh nhìn người nào đó.

Đầu óc Tống Phong trống rỗng, hắn cảm thấy không thể tin nổi, lời nói như nghẹn trong cổ họng: “Sao… Sao lại thế này…”

Tiêu Minh Hiên cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường hết mức có thể: “Vừa rồi cậu bảo tôi sờ cậu đi.”

“…” Tống Phong run rẩy kéo tay Tiêu Minh Hiên ra khỏi bộ phận cương cứng của mình, chợt hỏi, “Vừa rồi anh hôn tôi phải không?”

“…” Tiêu Minh Hiên chân thành nói, “Là cậu hôn tôi.”

Tống Phong im lặng suy nghĩ, cảm thấy khả năng này rất lớn: “… Thật sao?”

Tiêu Minh Hiên gật đầu.

Tống Phong cười gượng: “Ra là vậy… Tôi xin lỗi.”

Tiêu Minh Hiên âm thầm thở ra một hơi: “Không có gì.”

Tống Phong gật gật đầu, sau đó đột nhiên đá chăn, ngồi bật dậy, thấy rõ người nào đó đã cương thì nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, anh tưởng tôi ngu hả? Coi như tôi hôn anh đi, mắc gì anh lại hôn trả!”

Tiêu Minh Hiên không phủ nhận: “Cũng giống như lí do cậu hôn tôi, chắc cậu hiểu mà, vấn đề là bây giờ phải làm thế nào?”

(“lí do giống Tống Phong” mà anh Hiên nói tức là không chạm gái quá lâu nên dễ bị xúc động)

Tống Phong ngơ ngẩn, nhìn mình rồi nhìn Tiêu Minh Hiên, im lặng vài giây rồi lấy lòng nhích lại gần: “Tôi đã cứu anh nhiều lần phải không?”

“Cũng không nhiều lắm.”

“Có cứu là được rồi.”

“Ừ.”

“Vậy anh nằm đi.”

Tiêu Minh Hiên nhìn Tống Phong, nở nụ cười nguy hiểm, gằn từng chữ một: “Tôi… Nằm?”

Tống Phong cắn ngón tay, tốt bụng đề nghị: “Nằm… Sấp?”

Tiêu Minh Hiên cười cười, dùng một tay ấn Tống Phong xuống giường, thì thầm vào tai đối phương: “Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cậu, mơ đi.”

Truyện Chữ Hay