Nắng chiều vẫn chưa hoàn toàn tan hết, số người trở về doanh trại đã đủ một nửa, trong số đó có người không hề hấn gì, có người thê thảm như Tống Phong, có người xui xẻo bị thương, sau đó nhanh chóng được nhân viên y tế đưa đi chữa trị. Từ đầu đến cuối Tiêu Minh Hiên chỉ đứng cách cửa chính một bước xa, bình tĩnh nhìn về phía trước.
“Đội phó, đủ người rồi.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu: “Đóng cửa đi.”
Cửa chính chậm rãi đóng lại, nhìn ra bên ngoài có thể thấy vài người đang chạy như điên về hướng này, người gần nhất chỉ cách hơn mười mét, khi cửa khép lại, người nọ đã chạy được sáu bảy mét, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên mặt người nọ, làm cho người nọ trông càng cô độc và bất lực.
Người nọ không cam lòng nhìn về phía trước, nhìn người đàn ông đứng sau cánh cửa, hắn muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt kia, hắn phát hiện mình không mở miệng được, ánh mắt kia vô cùng bình tĩnh, không chứa bất kì trách cứ hay tán thưởng nào, chỉ khiến hắn nhận thức được sự thật mình đã thất bại, rốt cuộc hắn cũng bỏ cuộc, nhìn người kia và doanh trại biến mất trong tầm mắt dưới ánh chiều tà.
Sáng hôm qua, hành lí của mọi người đã được chuyển vào xe tải bên ngoài, người nào đủ tư cách sẽ lấy hành lí về, người bị loại sẽ lên chiếc xe kia rời khỏi doanh trại.
Tiếng còi bén nhọn vang lên trong sân tập, mọi người lập tức tập hợp, tự giác đứng nghiêm, ánh mắt đều tập trung trên người trung tá, chỉ thấy hắn chậm rãi đi đến trong đội ngũ, đầu tiên kính quân lễ, sau đó mở miệng nói: “Tôi là huấn luyện viên chính của lần tuyển chọn này, Tiêu Minh Hiên.”
Tống Phong đứng trong đội ngũ nhìn Tiêu Minh Hiên, lại nhìn các huấn luyện viên khác, phát hiện chỉ có trên mặt Tiêu Minh Hiên bôi màu, hắn suy tư một lúc, trong cặp mắt xinh đẹp đều là ý cười, một đấm hôm trước hắn dùng đủ lực, xem ra khóe mắt bầm tím của người này vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên mới nghĩ ra cách đó.
“Từ hôm nay trở đi, đợt huấn luyện chính thức bắt đầu. Giống như lúc trước, các cậu không có tên và quân hàm, chỉ có một mã số, đợt huấn luyện này nghiêm khắc hơn, nếu không chịu nổi có thể đến tìm tôi bất kì lúc nào, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu rời khỏi đây,” Tiêu Minh Hiên liếc mắt nhìn người nào đó, bỏ qua thái độ vui sướng khi người gặp họa của hắn, tiếp tục nói, “Hiện giờ có người, lần kiểm tra sắp tới tôi sẽ loại thêm một nửa, muốn ở lại thì hãy chứng minh bằng thực lực của mình, rõ chưa?”
“Rõ!”
Tiêu Minh Hiên nhìn người nào đó lần cuối, phất tay với người phía sau, người nọ bước lên: “Tất cả tập hợp, quay trái, bước đều, bước!”
Mọi người nghe lệnh mà đi, động tác của những người đằng trước chỉnh tề và đúng quy cách, duy chỉ có một nơi là có vấn đề, hai người kia cứ như đang đi tản bộ, trông vô cùng lạc loài trong đội ngũ chỉnh tề, giống như trên tàu bỗng nhiên xuất hiện lỗ hổng.
Huấn luyện viên dở khóc dở cười: “Đội phó, làm sao bây giờ? Dạy lại từ đầu sao?”
Tiêu Minh Hiên tưởng tượng ra dáng vẻ tội nghiệp của người nào đó, lắc đầu: “Thôi kệ đi.” Dù sao ngay từ đầu hắn cũng không có ý định phát triển theo con đường bộ đội đặc chủng chính quy, hơn nữa hắn cảm thấy Tống Phong thích hợp làm lính đánh thuê hơn, lối sống của Tống Phong rất bừa bãi, không thể bị quy củ của quân đội trói buộc được.
Nghĩ vậy, Tiêu Minh Hiên lại nhìn về phía bóng lưng lười biếng của ai kia, con ngươi càng lúc càng sâu, hắn cảm thấy người như Tống Phong sẽ không bao giờ bị bất cứ thứ gì trói buộc, bao gồm cả tình yêu.
Tống Phong hệt như một luồng gió, trói không được, bắt không đến, muốn Tống Phong dừng lại thật sự quá khó.
Phong trong Tống Phong có nghĩa là cây phong (maple) chứ không phải là gió…
Tiêu Minh Hiên không muốn ép buộc, bởi vì hắn không chỉ muốn người, mà còn muốn cả trái tim.
Một nửa số giường xếp trong phòng đã bị lấy đi, không còn giường kề giường, người chen người nữa, nhiều không gian hơn, trông cũng thoải mái hơn.
Bạch Húc Nghiêu đứng trong đám người hỏi trái hỏi phải, những người đó đều bảo rằng mình phải lấy lá cờ hoặc một miếng vải có chữ ở các địa điểm AB, chỉ có cậu phải lấy hai con chuột.
“Không công bằng,” Bạch Húc Nghiêu bức xúc lắc Tống Phong, “Đây có phải là chiêu trò của anh không? Anh mau giải thích rõ ràng cho tôi!”
Tống Phong vươn tay: “Thật sự không liên quan đến tôi, huấn luyện viên biết cậu sợ chuột, có thể huấn luyện viên muốn giúp cậu vượt qua thử thách, không tin cậu đi hỏi hắn đi.”
“Sao huấn luyện viên biết được?”
Tống Phong tránh ra: “Cưng, cưng bị bọn anh dùng chuột đuổi theo hơn một tuần lễ, người nào trong doanh trại cũng biết chuyện này hết.”
“…” Bạch Húc Nghiêu nhào lên giường trùm chăn kín mít, “Cứ đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thắng bọn chuột.”
Tống Phong hài lòng gật đầu: “Cố lên.”
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống chuyển sang giai đoạn mới, mọi người cứ tưởng khoảng thời gian trước đã quá đáng lắm rồi, nhưng thì ra bọn họ vẫn còn quá ngây thơ, số lần luyện tập đều tăng gấp đôi, thời gian kín mít không một kẽ hở, ngay cả Vệ Tiểu Nghiễn cũng oán giận: “Mẹ nó, lượng huấn luyện này giống như lúc trước anh ép buộc em, rốt cuộc anh học mấy thứ kia với ai?”
“Học với người ép buộc anh.” Tống Phong khiêng kg gỗ thô đứng lên ngồi xuống, mồ hôi trong suốt chảy xuống cổ, trượt vào trong cổ áo.
“Ai?”
“Đừng hỏi nữa, cả đời này anh cũng không muốn nhắc đến tên ông ta.”
Vệ Tiểu Nghiễn im lặng, tiếp tục nhận mệnh luyện tập, sau đó còn phải kéo thân thể mệt mỏi lên lớp, tiếp thu kiến thức lí luận, những thứ này có cái bọn họ biết, có cái bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, nhưng bọn họ rất thông minh, vì thế cũng không đến nỗi khó.
Chỉ có lúc này Bạch Húc Nghiêu mới phát huy được năng lực của mình, theo lời của Tống Phong, tuy thể năng của cậu không tốt lắm nhưng chỉ số thông minh lại cao đến dọa người, cho dù đang trong trạng thái mỏi mệt cũng không thể ảnh hưởng tới việc hấp thu kiến thức của cậu, về phần lĩnh vực chuyên ngành công nghệ thông tin của cậu thì khỏi phải nói, không chê vào đâu được. Người nào không nhớ bài hoặc không hiểu gì đều tới tìm cậu, tầm quan trọng của Bạch Húc Nghiêu trong lòng mọi người nhất thời tăng vọt.
“Ha ha ha ha ha, rốt cuộc ông đây cũng được hãnh diện một phen rồi,” Bạch Húc Nghiêu đạp lên giường Tống Phong, phách lối nói, “Hai người mau lại đây quỳ gối dưới chân tôi!”
Tống Phong cười tủm tỉm nhìn chân của cậu.
Bạch Húc Nghiêu lập tức lùi về sau hai bước, đổi thành tự đạp lên giường mình, ho khan một tiếng.
Lúc này Tống Phong mới khen: “Đồng chí Tiểu Bạch thật nổi tiếng.”
Vệ Tiểu Nghiễn phụ họa: “Đồng chí Tiểu Bạch ai ai cũng mê.”
Bạch Húc Nghiêu lập tức nổi giận: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch cái con khỉ, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hai người có chịu thôi hay không! Không còn tên khác để gọi à? Giống như đồ ngốc vậy, nếu một người cứ bị kêu là đồ ngốc thì sớm muộn gì cũng ngốc thật có biết không?! Dù gì tôi cũng là phần tử trí thức, nói thế nào cũng xem như thiên tài, thiên tài đó hai người có hiểu chưa!”
Tiểu bạch: giống như “tiểu bạch” trong “tiểu bạch thụ” = khờ khạo, ngốc nghếch.
Tống Phong mỉm cười: “Vậy cậu muốn chúng tôi gọi là gì?”
Bạch Húc Nghiêu tự hỏi một lúc, cắn ngón tay hỏi: “Gọi… Anh?”
Tống Phong liếc mắt nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, Vệ Tiểu Nghiễn cười bước lên: “Anh ~”
“A——” Bạch Húc Nghiêu hét thảm thiết, “Cứu mạng cứu mạng! Tiểu Thanh, anh Thanh!”
Đoàn Thanh bên cạnh bất đắc dĩ tiến lên: “Tiểu Nghiễn, đi luyện tập không?”
Vệ Tiểu Nghiễn nhếch khóe miệng, Đoàn Thanh cao cao gầy gầy, là người nổi bật trong nhóm lính mới, kể từ hôm vật lộn với Vệ Tiểu Nghiễn đến nay, Đoàn Thanh vẫn luôn ở chung với bọn họ, mỗi khi rảnh là lại kéo Vệ Tiểu Nghiễn ra ngoài tập luyện. Đoàn Thanh rất có thiên phú trong việc vật lộn, qua vài lần đã có thể đuổi kịp động tác của Vệ Tiểu Nghiễn, sau đó còn tìm cơ hội ném Vệ Tiểu Nghiễn ngã văng ra ngoài.
Vệ Tiểu Nghiễn xoay người trên không trung, vững vàng đáp xuống đất, Đoàn Thanh tiếp tục tấn công, đổi vài động tác rồi lại ném Vệ Tiểu Nghiễn. Vệ Tiểu Nghiễn cứ tưởng sau khi đánh thắng, Đoàn Thanh sẽ chịu để yên, ai ngờ lại càng nghiêm trọng hơn, Vệ Tiểu Nghiễn không thể nhịn được nữa: “Đủ chưa, anh ném riết ghiền luôn rồi à?”
Đoàn Thanh nhìn hắn: “Tôi cảm thấy cậu chưa dùng hết sức.”
Vệ Tiểu Nghiễn thầm nghĩ nhảm nhí, đây có phải là đánh thật đâu, sao có thể dùng hết sức được.
Thấy Vệ Tiểu không trả lời, Đoàn Thanh bày ra tư thế: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bức hết thực lực của cậu ra, tới đi.”
Bức ra anh sẽ chết có biết không? Vệ Tiểu Nghiễn thật sự không biết nên nói gì, đành phải kéo dài, kéo đến tận bây giờ.
“Đi thôi, luyện tập một chút.”
Vệ Tiểu Nghiễn im lặng xuống khỏi người Bạch Húc Nghiêu, cùng Đoàn Thanh đi ra ngoài, bị Đoàn Thanh ném tới ném lui trong bãi tập, Đoàn Thanh thở dài: “Tiểu Nghiễn, cậu cũng dai thật, rốt cuộc chừng nào cậu mới đánh thật đây?”
“…” Vệ Tiểu Nghiễn thầm nghĩ mẹ nó sau này tốt nhất anh đừng phản quốc, nếu không tôi sẽ tự mình đến giải quyết anh.
Thời gian vừa dài vừa phong phú, sau hai tuần, số người lại giảm đi phân nửa, thể năng của Bạch Húc Nghiêu nằm dưới top cuối cùng, vượt qua một cách sít sao. Cậu càng ngày càng thân với nhóm người Tống Phong, cũng càng ngày càng hiểu cá tính của hắn, cảm thấy dùng mấy từ vô sỉ hạ lưu cũng chưa đủ để hình dung người này.
“Anh nói xem… Anh ấy có xuống tay với chúng ta không?” Bạch Húc Nghiêu kéo Vệ Tiểu Nghiễn ngồi xổm trong góc tường, lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, Tiểu Húc Húc,” Vệ Tiểu Nghiễn an ủi, “Tuy lão đại không có giới hạn, nhưng anh ấy tuyệt đối không ra tay với học sinh của mình.”
Bạch Húc Nghiêu đã quen với cái tên “Tiểu Húc Húc”, sau vài lần kịch liệt phản đối hai chữ “Tiểu Bạch”, cậu mới có được cái tên này, cậu lo lắng hỏi: “Thật sao?”
“Thật mà, Tiểu Húc Húc,” Tống Phong cười tủm tỉm ló đầu nhìn xuống, “Anh còn chưa đói khát tới mức ra tay với học trò của mình đâu, tuy rằng hiện giờ chim của anh thật sự sắp liệt rồi, cái nơi quỷ quái không gái không rượu không thuốc lá…” Hắn dừng một chút, “Phải ha, anh có thể đi tìm huấn luyện viên chính xin vài điếu thuốc.”
Vừa dứt lời, những người xung quanh đều đồng loạt nhìn sang, không phải vì câu nói kia khiến bọn họ nghĩ rằng Tống Phong có qua lại với huấn luyện viên, mà là cái chữ “thuốc” kia. Trong quân đội không có con gái, ngoại trừ ăn cơm và ngủ ra chỉ có huấn luyện, thuốc lá có thể xem là thứ không thể thiếu, nó chính là thức ăn tinh thần. Bạch Húc Nghiêu lập tức nhìn hắn: “Anh ~”
Vệ Tiểu Nghiễn cũng nhìn hắn: “Lão đại ~”
Tuy Đoàn Thanh không mở miệng, nhưng vẫn nhìn hắn.
Vì thế Tống Phong mang theo sự kì vọng của mọi người, chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến tòa nhà chính.
Giờ phút này Tiêu Minh Hiên đang sắp xếp tư liệu, sau đó đứng dậy trình tư liệu lên: “Trung đoàn, đây là những người còn lại, sau này còn phải loại thêm một lần nữa.”
Một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, ước chừng bốn mươi tuổi, khí thế uy nghiêm, trên vai hai gạch bốn sao, đúng là trung đoàn trưởng đại đội đặc chủng, đại tá Trịnh Kì Dũng.
Nơi này chia làm phía trước và phía sau, phía trước là cho lính mới, phía sau là của bộ đội đặc chủng, thông thường khi làm nhiệm vụ, bọn họ cũng rời đi từ phía sau. Tòa nhà chính ở phía sau mang phong cách giống phía trước, văn phòng của trung đoàn ở chỗ này, nhưng hôm nay lại loại thêm một nửa nhân số, ông ta tới để xem tư liệu.
Trịnh Kì Dũng lật lật, người này giống đội trưởng đội , là loại người đặc biệt tàn nhẫn, ông ta lật vài tờ: “Chất lượng lần này không tệ, hai người cậu gọi đến có ở lại không?”
“Có, thành tích của bọn họ ở mấy tờ sau.”
Trịnh Kì Dũng gật đầu, vừa định lật thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng “báo cáo”, ông ta cũng không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Tiêu Minh Hiên nghe ra giọng của Tống Phong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Phong đang bước vào, sau đó… Trượt xuống khung cửa.
Tiêu Minh Hiên: “…”
“À, tôi đi nhầm…” Tống Phong run rẩy đứng lên, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại.” Trịnh Kì Dũng mở miệng.
Tống Phong phản xạ có điều kiện khép hai chân lại, đứng nghiêm xoay người, lưng thẳng tắp, giống như một tấm bảng thép. Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, thấy sắc mặt trắng bệch như gặp ma của Tống Phong, hắn bước sang bên kia vài bước, che chở trước mặt đối phương: “Trung đoàn.”
Sau khi nhìn tư liệu, Trịnh Kì Dũng đứng dậy đi qua, đưa tay đẩy Tiêu Minh Hiên ra.
Tống Phong từ từ lui về phía sau, run rẩy nói: “Huấn… Huấn luyện viên…”
“Thì ra đúng là cái thằng ngốc này, ta còn tò mò rằng hai người nào có thể làm cho Tiểu Hiên coi trọng, thì ra trong đó có con,” Trịnh Kì Dũng nói, “Ta có thể hiểu được điều đó, nhưng tại sao thành tích của con lại tệ thế này? Hả?”
“Huấn… Huấn luyện viên, con có thể giải thích…” Tống Phong lắp bắp, “Là vì con phải mang theo một người… A…” Lời còn chưa dứt, Tống Phong đã ăn một đạp, nằm dưới đất không ngừng run rẩy.
Tiêu Minh Hiên giật mình, vội vàng bước lên chắn ở trước mặt hắn.
“Tránh ra.”
Tiêu Minh Hiên làm ngơ, đứng yên không nhúc nhích: “Nếu ngài giận thì cứ đá tôi đi.”
Trịnh Kì Dũng hơi nhíu mày: “Lại còn bao che cho nó.”
Tiêu Minh Hiên không trả lời, Tống Phong loạng choạng đứng dậy, núp ở sau lưng Tiêu Minh Hiên, nắm ống quần của hắn: “Mẹ nó, suýt chút nữa là tiêu đời rồi…”
“Nói gì đấy?”
“Không,” Tống Phong giật mình một cái, “Không nói gì hết!”
Trịnh Kì Dũng nhìn chằm chằm Tống Phong một hồi: “Lần sau mà còn cái thành tích này, ta sẽ nói một tiếng với ông con, cho con về luyện tập lại, ta cũng không ngại dạy con thêm lần nữa.”
Tống Phong run cầm cập, tiếp tục lùi về phía sau.
Trịnh Kì Dũng không để ý đến hắn, quay đầu bỏ đi.
Tiêu Minh Hiên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tống Phong: “Trước kia trung đoàn đã huấn luyện cậu sao?” Ừ, mình lại hiểu thêm về cậu ấy rồi.
Sắc mặt Tống Phong trắng bệch, môi run rẩy. Tiêu Minh Hiên thầm nghĩ chắc chuyện đó đã để lại nhiều ám ảnh trong lòng Tống Phong lắm đây. Tiêu Minh Hiên ngẫm nghĩ một lát, thử kéo Tống Phong vào trong lòng vỗ vỗ.
Tống Phong lập tức nghẹn ngào, nhào qua ôm hắn: “Sao tôi lại thảm như vậy…”
Tiêu Minh Hiên lại sờ sờ đầu Tống Phong, có phải mình đã tìm được điểm yếu của người này rồi không?
_________
Về cái xưng hô của Tống Phong và Trịnh Kì Dũng, định để tôi – em hoặc ta – em mà thấy nghe cứ như bồ bịch, nên thôi để ta – con =))