Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

chương 333: người đứng đầu 14k

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, Trương Húc Đông đã ngồi xếp bằng trong vườn hoa cách khách sạn không xa, tu luyện nội lực, lần này anh cảm thấy nội lực có thể khiến mình mạnh mẽ hơn, trước đây anh đã đạt đến bình cảnh, với lần đột phá này, anh tin rất nhanh sẽ sớm tiến bộ thần tốc, mà nếu như lười biếng không luyện, đoán chừng rằng một hai năm sẽ trở thành người bình thường.

Điều mà Trương Húc Đông không ngờ tới là Mễ Tuyết cũng thức dậy sớm, cô ấy mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, khi gặp trong vườn hoa, Trương Húc Đông hỏi: "Cái gì? Cô cũng rèn luyện sao?”

"Đúng vậy, dù sao cũng phải tập luyện vào buổi sáng. Thầy tôi nói buổi sáng có thể hấp thụ linh khí của trời đất rất tốt, đối với việc luyện tập và thân thể của tôi đều có chỗ tốt." Mễ Tuyết lộ ra một giọng nói ngọt ngào và nụ cười hoàn mỹ.

“Được rồi, tôi ngồi thiền cũng xong rồi, chúng ta cùng nhau chạy bộ đi.” Nói xong, Trương Húc Đông đứng dậy, hai người chạy một mạch, trong chốc lát đã tới ngoại thành thành phố Đài, tốc độ này nếu không khắc chế sẽ như một chiếc xe đang lái với tốc độ bốn mươi dặm, không khí ở vùng ngoại ô càng thêm mới mẻ hơn, môi trường tươi đẹp, khiến cho lòng người thanh thản.

“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Trương Húc Đông vừa nói ra khỏi miệng có chút hối hận, Mễ Tuyết được Bắc Đường Ngạo tự mình truyền thụ, thân thủ cũng không thua kém mình, chỉ khoảng cách này làm sao cô ấy có thể mệt mỏi.

“Được rồi.” Nhưng Mễ Tuyết thế mà đã đồng ý, hai người ngừng lại, ngồi xuống trong một bụi hoa, một thân trắng tinh khôi mang cảm giác như Bách Hoa Tiên Tử, thấy Trương Húc Đông ngẩn người, Mễ Tuyết vỗ vỗ nơi bên cạnh mình: "Anh không ngồi xuống một chút sao?"

“Đương nhiên.” Trương Húc Đông mỉm cười, anh bước nhanh đến ngồi bên cạnh Mễ Tuyết.

Mễ Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô ấy nói: "Anh cũng hãy nhắm mắt lại mà cảm nhận một chút đi. Không khí trong lành giống như yêu tinh nhỏ chui vào trong cơ thể, khí bẩn tích tụ qua một đêm sẽ bị gột rửa, bị trục xuất ra ngoài. Loại cảm giác này rất tuyệt vời, đó cũng là một lý do khác khiến tôi học võ cổ truyền. "

Sau khi sửng sốt một chút, Trương Húc Đông nói: "Đây hình như là luyện khí đúng không? Thầy tôi gọi là nội lực, căn bản là giống nhau, nhưng rõ ràng cô chính là sâu hơn một tầng, luyện khí là thu luyện khí lực toàn thân, mà nội lực chỉ là để tích trữ khí trong đan điền, cho nên tôi cũng không có tu luyện bao lâu.”

"Vậy thì xem như anh mới nhập môn. Tôi đã tu luyện hơn hai năm, tôi chỉ mới có một chút thành tựu, cho nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy." Mễ Tuyết mở mắt ra nhìn Trương Húc Đông và nói: "Anh nhắm mắt lại thử một chút đi.”

Trương Húc Đông gật đầu nhẹ và nhắm mắt lại, anh bắt đầu cảm nhận được những điều kỳ diệu xung quanh mình, khi mặt trời vừa mới mọc là lúc không khí trong lành nhất trong ngày, không khí xâm nhập vào bên trong cơ thể Trương Húc Đông, cài này kỳ thật cũng gọi là ngưng khí, không khí liên tục được nén vào các bộ phận khác nhau trên cơ thể của mình, tại thời điểm cần thiết lấy ra, cũng chính là luyện khí sĩ trong truyền thuyết, có thể có sức công phá lớn.

Mễ Tuyết cũng nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận được, nếu có một người qua đường nhìn thấy một nam một nữ trong bộ dạng như thế này, có lẽ sẽ nghĩ rằng bọn họ vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần. Một lúc sau, Mễ Tuyết cảm thấy có gì đó không được bình thường, cô ấy không những không cảm nhận được chân khí từ bên ngoài tiến vào, ngược lại tinh khí trong cơ thể đang chảy ra ngoài, cô ấy vội vàng mở mắt ra, không nhìn thấy còn khá, xem xét thì giật nảy cả mình.

Nội lực trong tu luyện của Trương Húc Đông có tác dụng phụ trợ rất lớn, điều này được hiểu là liên quan đến tư chất lĩnh ngộ của cá nhân, cho nên tiến bộ của Trương Húc Đông không nhanh, đó là bởi vì khí lực của bản thân anh đã rất mạnh, lúc đầu tiến bộ cũng chỉ là rất nhỏ, nhưng nó cũng có thể làm cho anh được hưởng lợi ích không hề nhỏ.

Mễ Tuyết rõ ràng cảm nhận được cái gọi là "linh khí" đang điên cuồng lao vào trong cơ thể Trương Húc Đông, loại tốc độ này không thể so với thầy của cô ấy, Bắc Đường Ngạo, nhưng Trương Húc Đông mới lớn có vài niên kỷ, dường như có thể nói là sự tồn tại không hề tầm thường. Mà căn bản Trương Húc Đông hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, dường như anh đã bước vào một cảnh giới diệu kỳ, cảm thấy toàn thân đều ấm áp, tinh thần phấn chấn không thể tả.

Ngay lúc Trương Húc Đông đang nín thở ngưng thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nói kỳ quái, khiến anh giật mình, vội vàng mở mắt ra nhìn, ánh mắt chạm vào ánh mắt mờ mịt của Mễ Tuyết, hỏi: "Vừa rồi cô đang nói chuyện sao?"

Mễ Tuyết không hiểu, cô ấy lắc đầu và nói: “Sợ quấy rầy đến anh, tôi luôn rất yên tĩnh.”

Trương Húc Đông nhíu mày, nghĩ tới giọng nói vừa rồi hình như là giọng đàn ông, nhưng anh không nghe được rõ ràng, xung quanh ngoại trừ một người đàn ông là chính mình, còn có người đàn ông khác đâu? Chẳng lẽ nào anh bị tâm thần phân liệt và có một bản ngã khác trong tâm trí?

“Anh không sao chứ?” Mễ Tuyết nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Trương Húc Đông thì hỏi.

“Không sao.” Trương Húc Đông cười khổ: “Nhưng phương pháp vừa rồi cô dạy cho tôi, sẽ không phải là một loại vu thuật hay ma thuật hay gì đó chứ?”

“Làm sao có thể, giữa ban ngày mà anh nói chuyện ma quỷ.” Mễ Tuyết trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, tuy rằng vừa rồi cô ấy không biết Trương Húc Đông đã xảy ra chuyện gì, nhưng là cô ấy biết chuyện này chính Trương Húc Đông cũng không rõ ràng, cô ấy nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi nên quay trở lại."

Trương Húc Đông đứng dậy, và cả hai quay trở lại.

Về đến khách sạn, hai người lần lượt đi tắm, Trương Húc Đông đi tắm dọa chính bản thân suýt nữa kêu lên thành tiếng, rõ ràng tối hôm qua anh mới tắm rửa qua, vậy tại sao trên người lại dính nhiều dơ bẩn như vậy, giống như mấy trăm năm không có tắm rửa qua, tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới xong mới khiến cho cơ thể thơm tho, cũng không biết vừa rồi trên đường về Mễ Tuyết có ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình hay không.

Sau khi tắm xong, Trương Húc Đông nhận được một cuộc điện thoại của Bạo Lực nói rằng lão đại của 14K, Từ Hoa Quốc đồng ý hẹn gặp ở một quán trà ở ngoại ô, Trương Húc Đông đồng ý ngay lập tức, anh cúp điện thoại và chuẩn bị lái xe đi tìm Bạo Lực.

Nhìn thấy Trương Húc Đông ăn mặc chỉnh tề, Mễ Tuyết nhíu mày nói: "Ăn mặc đẹp trai như vậy là muốn đi đâu đó?”

“Đi gặp sói đói.” Trương Húc Đông không chút che giấu nói.

“Sói đói lai lịch ra sao?” Mễ Tuyết hỏi.

"Lý lịch của ông ta rất lớn, có vẻ như sự tìm hiểu của cô là không đủ. Là lão đại của 14K, và hiện là chủ tịch Hội đồng Tư pháp, tên tuổi của ông ta trong hai giới hắc bạch cũng không nhỏ, có lẽ nói Từ Hoa Quốc cô sẽ biết.” Trương Húc Đông cười.

Hóa ra là lão đại Từ Hoa Quốc của 14K. Mễ Tuyết mở to mắt nhìn Trương Húc Đông một cái, cô ấy nói: “Nếu không tôi cùng đi với anh?”

Trương Húc Đông mỉm cười lắc đầu, nói: "Vậy thì cũng không cần, cô có thể làm chuyện của cô, Đông Thăng cần nữ sư phụ, vừa hay cô có năng lực đảm nhiệm, xem ra trong đó còn có vợ của sói đói và một số nhân tình của các giám đốc điều hành. Cô đi tạo dựng mối quan hệ với họ sẽ có lợi cho sự phát triển sau này."

“Vậy thì được rồi!” Mễ Tuyết có chút hài lòng gật đầu, lần này cô ấy tới đây là trợ thủ của Trương Húc Đông, thuận tiện không cho Trương Húc Đông được phép làm chuyện khác thường, nhưng tuyệt đối không phải là giám sát, mặc dù Trương Đông Húc sắp xếp chuyện này không có nói trước với cô ấy, nhưng đó là một quyết định sáng suốt.

Sau khi soi gương, Trương Húc Đông bước tới trước mặt Mễ Tuyết, anh dùng ngón tay nâng cằm cô ấy lên và nói: “Tiểu Tuyết Tuyết, hãy đến và trao cho tôi một cái KISS tình yêu.” Căn bản Mễ Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng Trương Húc Đông sẽ nói những lời như vậy, nhưng Trương Húc Đông trực tiếp hôn tới, nhưng anh chỉ chạm nhẹ một cái, lập tức tránh sang một bên.

“Ừm!” Trương Húc Đông cười hắc hắc: “Mùi vị không tệ.” Nói xong nhanh như chớp biến mất tăm không chút tung tích.

Tại nơi bọn họ gặp nhau, xung quanh toàn là cây chè, trà ô long ở thành phố Đài tương đối khá ngon, ở giữa là một lầu gác ba tầng, hoàn toàn là do gỗ cây hoa cúc tinh khiết chế tạo, xem xét giá trị thì không ít, ở giữa là một đường nhỏ có thể cho hai chiếc xe song song chạy, Trương Húc Đông lái xe vào và đậu ở dưới lầu.

Giá xe Ferrari đã cao ngất ngưởng rồi, nhưng không chiếc xe nào đậu bên cạnh rẻ hơn xe của Trương Húc Đông, đều là xe hạng sang, xem ra bên trong này toàn là những người giàu có.

Trong lòng Trương Húc Đông cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Từ Hoa Quốc lại mời anh đến nơi như vậy, ông ta cũng không còn là thủ tướng, anh trực tiếp đi lên tầng cao nhất dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ.

Trên lầu ba có mấy người đang ngồi, trong đó có một người là một ông già mặt mày hồng hào, chừng năm mươi lăm tuổi, nhưng trên người tràn đầy khí phách, biểu lộ rõ căn cơ bên trong của người này tuyệt đối không thể cảm nhận được, đây chắc chắn là Từ Hoa Quốc!

“Xin chào, ông Từ.” Trương Húc Đông chào hỏi rất lễ phép nhưng không kiêu ngạo, không tự ti.

Ông lão kia khẽ gật đầu nói: "Cậu chính là Trương Húc Đông phải không? Mời ngồi." Giọng điệu của ông ta phi thường mạnh mẽ, không để cho người ta chất vấn thời gian, Trương Húc Đông lập tức cảm ơn rồi tìm một chỗ ngồi xuống, vừa hay có một chỗ ngồi bên cạnh Từ Hoa Quốc, anh trực tiếp ngồi lên đó, không ai lên tiếng, chỉ có Từ Hoa Quốc đang pha trà.

Trương Húc Đông đánh giá những người khác, phát hiện những người đó thần sắc bất định, tinh thần hoảng hốt, rõ ràng không phải là thuộc hạ của Từ Hoa Quốc, về phần lai lịch ra sao, vì cái gì xuất hiện tại nơi này trong trường hợp này, nhất thời anh cũng không làm rõ ràng được.

Một lúc sau, một nam thanh niên từ ngoài hốt hoảng chạy tới, còn đeo kính cận, có chút giống như sợ hãi nói: “Thật sự xin lỗi ông Từ, trên đường đụng phải tai nạn xe cộ, cho nên mới chậm trễ, thật xin lỗi.”

Từ Hoa Quốc không có dừng lại động tác pha trà, ông ta cúi đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng lẽ không thể đi đường khác.”

"Tôi, xe của tôi là Tiguan, tương đối lớn, muốn quay đầu cũng không dễ dàng..." Gương mặt người thanh niên đeo kính nhìn có vẻ sợ hãi và kinh hoàng.

Đột nhiên Từ Hoa Quốc dừng động tác trên tay, ông ta cười lạnh nói: "Hiện giờ xe của tôi đều là Lincoln, Rolls-Royce, cậu đi Tiguan còn không biết xấu hổ mà còn tới, lần này cậu không có tư cách tham gia.” Thanh niên đeo mắt kính nuốt nước miếng một cái, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, Từ Hoa Quốc lại thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: "Được rồi, tìm một chỗ ngồi đi."

“Cám ơn ông Từ, cám ơn ông Từ.” Thanh niên đeo kính nhìn thấy vậy trợn tròn con mắt, cho rằng còn có vị trí cho mình, những người khác cũng là một mặt cười lạnh, không có ý cho cậu ta ngồi xuống. Trương Húc Đông thậm chí càng còn bối rối hơn, đây là chuyện gì?

“Sao cậu không ngồi?” Từ Hoa Quốc liếc nhìn cậu ta một cái.

Thanh niên đeo kính há miệng run rẩy nói: "Không có, không có chỗ nào."

Từ Hoa Quốc nhìn chiếc đồng hồ Rolex vàng trên cổ tay nói: "Cậu đến muộn mười phút, điều này đã nói lên là cậu không quan tâm. Đó chính là cậu xem thường những người anh em đang ngồi đây. Cậu còn mặt mũi gì mà ngồi? "Sau khi hừ lạnh một tiếng, Từ Hoa Quốc lạnh lùng nói: “Về nhà đi, sẽ có người thông báo kết quả cho cậu.”

Người thanh niên đeo kính nhìn xung quanh cầu cứu nhưng không ai thay câu ta nói một câu, Trương Húc Đông càng không hiểu ra sao, cho dù anh muốn thay cậu ta nói một câu cũng không biết phải nói gì, vì vậy anh rút điếu thuốc ra và bắt đầu hút thuốc, mãi cho đến khi người thanh niên đeo kính rời đi, nhưng Trương Húc Đông cũng không có nhiều thương hại để có thể bố thí, những người ở đây ai cũng có giá trị hơn ngàn vạn, nhất định ngày thường cũng làm mưa làm gió không ít.

Khuôn mặt của Từ Hoa Quốc điển hình cho loại người hai mặt, sau khi thanh niên đeo kính rời đi, sắc mặt của ông ta khôi phục lại bình thường, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Trương Húc Đông cũng không e ngại, chưởng môn Hồng Môn uy nghiêm bản thân anh còn không sợ, chứ đừng nói là lão địa của 14K, anh tự mình ngồi hút thuốc.

Một lúc lâu sau, Từ Hoa Quốc mới lên tiếng lần nữa: "Đối với dự án đường bộ, chính phủ hy vọng các công ty đều có thể đấu thầu. Tuy rằng một số người chưa xử lý dự án đường, nhưng xét về nguồn lực tài chính vẫn là để các cậu trình diện. Lúc trước tôi thuyết phục được mười nhà, còn lại là chín nhà, vừa mới nãy lại thuyết phục được một nhà, còn lại cũng chính là mấy nhà chúng ta.”

Truyện Chữ Hay