Khi Mạc Ngữ Luân đang dần thích nghi với cuộc sống hiện tại, cậu không hề biết rằng, người của Mạc gia không hoàn toàn buông tha cậu.
Tại phòng họp nhỏ trong một hộp đêm xa hoa ở thành phố Hương Đảo, mười mấy hồ ly yêu thú phụ trách việc kinh doanh trong tộc của Mạc thị, đang bàn bạc những vấn đề kinh doanh cho quý sau.
Cuộc họp kéo dài được một lúc, đám hồ ly bắt đầu nói về những vấn đề khác.
“Nghe nói, gần đây trong tộc có đứa kết hôn cùng con người.”
“Ân, tao biết.”
“Tiểu tạp chủng thật cũng biết cách.” Khi người nói ra những lời này, thì ánh mắt đang hướng về nữ nhân ngồi nghiêm chỉnh nơi góc bàn.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy để cho nó đi?”
“Không thể thay đổi được gì đâu, nó đăng ký với cảnh sát yêu thú, sao, mày định chọc vào Trầm Sở Thiên lợi hại đó hả? Trước khi muốn đấu với hắn thì tốt nhất hiểu biết kỹ càng, đừng để chết rồi cũng không biết mình chết như thế nào.”
Mọi người nói qua nói lại với nhau ra vẻ như tán gẫu, kỳ thật mỗi câu đều chỉ hướng về phía Monica.
Rốt cục, có đứa không kiềm chế được, nói với Monica, “Cô không có ý kiến gì sao?”
“Không.” Monica lạnh lùng trả lời.
“Nó, Tiểu Mạc, chính là đứa con yêu quý của cô, còn có, mỗi lần bắt nó về, lẽ ra là muốn cho người hảo hảo dạy dỗ cơ thể nó một chút, kết quả toàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó toàn trốn được, sao lại có chuyện kệ sách đột nhiên đổ xuống? Nghe nói tay chân của cô có đi qua…”
Sắc mặt Monica trầm xuống, “Không có bằng chứng thì tốt nhất đừng nói lung tung.”
“Hừ, cô đừng tưởng bọn tôi không biết, cô có quan tâm đến nó! Tuy không có bằng chứng, bất quá tại sao mỗi lần bắt được nó về liền xảy ra vài chuyện nhỏ nhặt ngoài ý muốn, sau đó để nó chạy trốn, chuyện này trong lòng cô biết rõ!” Có người gần như gào thét lên.
“Ông có ý gì…” Sắc mặt Monica bắt đầu ác liệt hơn.
“Hừ, cô thả nó đi, còn không phải vì nó là con của cô. Năm đó, chính cô không nghe gia tộc khuyên nhủ, đi yêu con chó săn kia, cuối cùng thì sao? Không phải nó cũng rủ bỏ cô mà đi, kết quả còn để lại thêm một tiểu tạo chủng! Tình yêu, tình yêu là cái gì? Tình yêu chỉ là thứ vô nghĩa! Chính cô biết rất rõ! Chính cô là một thất bại, còn muốn thành toàn cho kẻ khác? Chính mình bị chê cười còn chưa đủ, cô còn muốn để đứa con của cô đi theo lối mòn của mình? Ngu ngốc! Vận mệnh hồ ly chúng ta chính là theo nghiệp này! Thức thời đi, nhanh chóng dạy dỗ Tiểu Mạc, cho nó xuất hiện để kinh doanh. Điều kiện của con cô tốt như vậy, vừa đẹp vừa quyến rũ, trời sinh là một nam sủng quý giá, không mau đem ra kiếm tiền thì còn đợi gì nữa?”
Nghe lại chuyện cũ, bàn tay Monica đặt trên bàn đã xiết lại, xiết rồi lại buông, buông rồi lại xiết chặt, thật vất vả mới kiềm được cơn giận, sau đó nàng thản nhiên cười lạnh: “Hừ, đừng trách tôi không cảnh cáo ông trước, nói chuyện là phải có bằng chứng, ông có bằng chứng không? Thủ đoạn của tôi, ông biết được hết sao? Không hề! Thấy ông quan tâm tôi như vậy, nhất cử nhất động của tôi, ông đều chú ý, tôi không nói ‘cảm ơn’ đâu. Bất quá a, chuyện của tôi không cần ông quan tâm, muốn quan tâm giúp tôi, không bằng suy nghĩ làm cách nào dạy dỗ cho tốt công chúa và thiếu gia của ông đi, hừ, dựa vào mấy cái tiêu chuẩn đó, ra đứng đường còn ngại ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố!”
Những lời nói ác độc của Monica làm đối thủ chảy mồ hôi hột, tức giận đến nói không được, tiếp đó Monica còn nói với tộc trưởng: “Nếu vấn đề thảo luận đã thay đổi thì tôi phải đi, tôi còn có những chuyện khác phải xử lý, không có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này ngồi chơi nha. VIệc kinh doanh ở hộp đêm của tôi rất tốt, công việc rất nhiều, tối nay còn có khách quý đến, tôi phải đến sớm một chút để chuẩn bị đón tiếp. Tôi cũng không giống mấy người kia, có thể không quan tâm đến việc kinh doanh.” Nói xong nàng đứng lên, cúi chào tộc trưởng, xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ganh ghét oán hận của đám người đằng sau.
Tộc trưởng đương nhiệm của Mạc thị bộ tộc – Mạc Ngữ Phi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Monica, đồng thời cũng coi thường đám tộc nhân đang châu đầu bàn tán kia.
Sau khi tan họp, ba hồ ly hóa thành nhân hình tụ lại trong một phòng họp nhỏ khác thấp giọng nói chuyện.
“Nàng ta chưa bao giờ chịu thừa nhận!”
“Vô nghĩa, đổi lại là mày, mày chịu thừa nhận sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Hừ, nhiều năm như vậy, muốn dùng chuyện đứa con để đạp đổ nàng mà vẫn không thành công. Thật đáng giận!”
“Tộc trưởng đã không còn tín nhiệm nàng.”
“Tín nhiệm cái đầu mày! Ta nghĩ chỉ vì những hộp đêm của nàng, hộp đêm nằm trong tay nàng ta!” Nam nhân cuối cùng cũng nói ra mục đích.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Nam nhân bị hỏi cắn răng, gương mặt xinh đẹp bắt đầu nhăn nhúm lại, “Tiểu tạp chủng, đã tìm được chỗ dựa vững chắc, hừ, không thể để nó may mắn như vậy, cho dù là đánh để trút giận cũng được, ta cũng không muốn để nó gặp may mắn như thế.”
“Đại ca, mấy năm nay anh vẫn cho người làm phiền, bắt nạt tiểu tạp chủng, nhưng nó vẫn thoát được, cuối cùng hắn vẫn không quay về a.”
“Vốn nghĩ muốn ép nàng ta đem đứa con về làm sinh ý, để Monica cảm thấy nhục nhã, kết quả vẫn không thành công. Tính tình tiểu tử kia cũng giống mẹ nó, vừa đáng ghét vừa cứng đầu.”
“Vận khí của tiểu tạp chủng còn đặc biệt hảo, mỗi lần bắt được nó về, nó luôn có thể trốn thoát. Lần trước cho người bắt nó, định phục thuốc để kẻ khác thượng nó, kết quả dược hiệu chỉ phát tác phân nửa, cuối cùng vẫn để nó chạy thoát.”
Có người nói nhỏ: “Khẳng định là Monica cho người làm, chắc chắn là nàng ta vẫn luôn âm thầm bảo hộ tiểu tạp chủng.”
“Đúng, tao cũng cảm thấy như vậy, cuối cùng tiểu tạp chủng luôn trốn thoát an toàn.”
“Hừ!” Tên hồ ly được gọi là đại ca hung hăng hừ một tiếng, “Dù sao cũng đã đến nước này, cho người đi bắt tiểu tạp chủng về, hung hăng dạy dỗ nó một lần! Nhớ đến cái mặt của Monica kia tao vẫn còn tức! Hận chết nàng ta! Không đối phó được với nàng, ta liền đánh con nàng, coi như trút cái giận trong lòng!”
Lúc này Mạc Ngữ Luân cũng không biết những nguy cơ đang rình rập cậu, lại càng không biết bao nhiêu năm qua cậu bị khi dễ, bị đánh, bị bắt về tộc buộc bán mình, đều là do có người ganh ghét với địa vị và năng lực của mẹ cậu, đám đối thủ vì muốn tấn công mẹ ruột cậu, nên trước sau vẫn không chịu buông tha cậu.
Hiện tại Mạc Ngữ Luân vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc của cuộc sống tân hôn. Từ sau khi nhập hộ khẩu, hai người bắt đầu ngủ cùng nhau, lần làm tình tiếp theo cũng đến rất tự nhiên, mà có lần thứ hai, những lần sau đó đều bắt đầu dễ dàng hơn.
Trước kia, mỗi khi ngủ Mạc Ngữ Luân luôn dựa lưng sát vào tường, cuộn tròn người lại, tay ôm trước ngực, đầu gối che bụng, đó là vì muốn sinh tồn, cậu luôn bị xúc phạm, sống không ổn định, lưu lạc khắp nơi, cuộc sống bất an và không an toàn tạo thành thói quen khi ngủ này, hơn nữa cậu ngủ không an ổn, lo sợ bị bắt, luôn giật mình thức dậy, luôn bị thiếu ngủ, cơ thể cũng không khỏe. Sau khi có giường mới, Trầm Sở Thiên lo Mạc Ngữ Luân dán lưng vào tường ngủ sẽ bị cảm lạnh, nên cố tình mua thêm nệm dựa lưng và gối ôm, để Mạc Ngữ Luân dựa vào ngủ.
Hiện tại, có Trầm Sở Thiên bên cạnh, Mạc Ngữ Luân nằm trong lòng Trầm Sở Thiên mà không phải dựa vào tường, nên cậu ngủ rất an ổn, tư thế luôn cuộn tròn người khi ngủ cũng dần thả lỏng, dựa sát vào Trầm Sở Thiên.
Mạc Ngữ Luân phi thường thích cảm giác được ngồi dựa vào trong lòng Trầm Sở Thiên để anh lau khô thân thể cậu sau khi hoan ái, cũng rất thích vào lúc sáng sớm hôm sau, làm nũng với Trầm Sở Thiên vẫn còn lưu lại dư vị đêm trước, vào mỗi buổi sáng như vậy, cậu luôn không muốn Trầm Sở Thiên đi làm. Nhìn tiểu hồ ly trong lòng toát ra vẻ yêu mị, Trầm Sở Thiên cũng quyến luyến cậu y như vậy. Thành ra, đi làm bỗng trở thành chuyện cả hai đều không muốn.
Biết Trầm Sở Thiên tân hôn, trưởng phòng cố gắng không sắp xếp anh đi công tác, bất quá là cảnh sát cấp cao, vẫn bị buộc vào hoàn cảnh này.
“Không sao, tiểu biệt thắng tân hôn thôi.” Trầm Sở Thiên an ủi Mạc Ngữ Luân.
“Em biết, nhưng… nhưng…”
Hiện tại Mạc Ngữ Luân đã không ngăn được sự thân mật triền miên cùng Trầm Sở Thiên, trong vòng tay Trầm Sở Thiên cậu cũng tận lực biểu đạt tình cảm với anh, cậu cũng không còn rụt rè, thường làm nũng với Trầm Sở Thiên, để càng được thương yêu nhiều hơn.
“Nhưng luyến tiếc anh, lo lắng cho anh, đúng không?” Trầm Sở Thiên ôm Mạc Ngữ Luân từ phía sau, “Không sao đâu, anh sẽ về nhanh thôi, ngoan ngoãn chờ anh nga.”
Mạc Ngữ Luân biết phải ủng hộ công việc của Trầm Sở Thiên, những nguyên tắc cậu cũng hiểu được, nhưng trong lòng lại quyến luyến. Cậu ngồi xổm trước tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali nhỏ, giúp Trầm Sở Thiên sắp xếp những vật dụng cần thiết.
Xếp quần áo xong, Mạc Ngữ Luân lại xếp vớ và đồ lót cẩn thận, phân biệt từng thứ, lại nghĩ nghĩ, cậu chạy vào nhà tắm lấy dao cạo râu điện và kem dưỡng da bỏ vào vali, lại lấy sữa tắm bỏ thêm vào. Mạc Ngữ Luân một bên suy nghĩ còn cần thêm gì nữa, một bên tìm kiếm trong tủ quần áo, đột nhiên cậu phát hiện trong ngăn kéo dùng để cất đồ lót dưới cùng chồng quần áo lộ ra một góc màu hồng phấn.
Mạc Ngữ Luân cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào cậu mua đồ lót màu hồng phấn cho Trầm Sở Thiên? Các loại áo quần khác cũng không có màu hồng phấn như thế này, trong lòng nghi hoặc, Mạc Ngữ Luân nắm chặt góc áo kia, kéo ra.
Nguyên lại, là bộ quần áo y tá mà hồng phấn kia.
Mạc Ngữ Luân cầm trong tay bộ đồ y tá, vừa bực vừa buồn cười, cậu quay đầu nhìn Trầm Sở Thiên đang tựa vào đầu giường, “Uy, anh, lấy thứ này ở đâu? Lấy để làm gì?”
Trầm Sở Thiên nghe gọi liền ngẩng đầu, sửng sốt, sau đó vẻ lúng túng như bí mật đã bị lộ, đưa tay lên gãi đầu, “A… chuyện này…”
“Từ đâu ra? Bệnh viện phải không? Lấy của nữ y tá? Hay như thế nào?” Mạc Ngữ Luân cầm bộ đồ truy hỏi, gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ căng thẳng, biểu tình ghen tuông, sau khi kết hôn, tiểu hồ ly đã quang minh chính đại ghen tuông, hơn nữa còn ghen ra mặt.
Trầm Sở Thiên vội vàng giải thích, “A, không phải từ bệnh viện. Đây là quần áo của em a, em đã quên rồi sao?”
“Vô lý, em sao có thể có nó, trước khi nói dối phải suy nghĩ cẩn thận.” Mạc Ngữ Luân vẫn còn giận dỗi.
“Là của em, em không nhớ rồi, lúc trước khi còn ở quán ăn đêm, em làm vũ công đó.” Trầm Sở Thiên nhắc, anh cũng không muốn tiểu hồ ly hiểu lầm.
Mạc Ngữ Luân được nhắc, cậu suy nghĩ, nhíu mày, sau đó nhìn bộ y phục một cách chán ghét, vò vò nó lại, “Đáng ghét, anh đem thứ này về làm gì!”
“Đặc biệt mua lại từ ông chủ quán ăn.”
“Để làm gì?” Kỳ thật, dù không nói thì Mạc Ngữ Luân cũng đoán được phần nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ưng ửng đỏ.
“Sắc lang thôi.” Trầm Sở Thiên nói thẳng, vẻ mặt cười cười xấu xa, đặt quyển sách trên tay xuống, nằm sấp xuống giường, nhìn Mạc Ngữ Luân đang ngồi trước tủ quần áo.
“Hừ, anh cũng biết anh như vậy sao!”
“Rất thích nhìn, em mặc màu hồng phấn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt hấp dẫn…” Vẻ mặt Trầm Sở Thiên thoáng ngẩn ngơ, như đang nhớ lại.
“Đáng ghét.” Mạc Ngữ Luân tức giận trách móc.
“Nga, làm ơn, quyến rũ anh đi, anh thích nhất khi em quyến rũ anh.” Trầm Sở Thiên vừa nói vừa lắc lắc người, cố ý ra vẻ bỉ ổi.
“Còn những người khác? Họ quyến rũ anh, không phải anh cũng…” Mạc Ngữ Luân hoàn toàn bất động, biểu tình nghiêm túc, liếc mắt nhìn Trầm Sở Thiên.
“Người khác… người khác con khỉ khô.” Trầm Sở Thiên thu lại nụ cười xấu xa, liếc mắt xem thường.
Mạc Ngữ Luân bật cười, liếc nhìn Trầm Sở Thiên một cái, “Anh…” Cậu biết Trầm Sở Thiên không nói dối, kiểu nam nhân như Trầm Sở Thiên là như vậy, sẽ như vậy, anh sẽ nói thẳng ra, anh không muốn, bất luận năn nỉ anh như thế nào anh cũng sẽ không nhận. Nghĩ đến đây, Mạc Ngữ Luân có chút đắc ý, Trầm Sở Thiên, anh chỉ muốn một mình cậu, cảm giác được là duy nhất này thật tuyệt.
“Làm ơn, quyến rũ anh đi…” Trầm Sở Thiên lại tiếp tục nói như làm nũng, thậm chí bước xuống giường, đi đến ôm lấy Mạc Ngữ Luân.
Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, “Không thèm.”. Sau đó đẩy Trầm Sở Thiên muốn trốn, lại bị bắt được.
“Mặc vào nhìn một chút thôi, em mặc màu hồng nhìn rất đẹp.”
“Anh biến thái.” Mạc Ngữ Luân vùng vẫy.
“Là sở thích, mặc đi mặc đi.” Trầm Sở Thiên cực lực dụ dỗ.
“Không muốn…”
“Sẽ đi công tác, phải xa nhau một thời gian, mặc đi.”
“Đợi đến khi anh đi công tác về, sẽ…” Mạc Ngữ Luân chỉ cần được Trầm Sở Thiên ôm trong lòng, ngửi được mùi quen thuộc trên người anh sẽ rất khó kiềm chế dục vọng của cậu, nhưng vì cậu mắc cỡ, cậu tìm cách hoãn binh.
Trầm Sở Thiên hôn lên tai Mạc Ngữ Luân, giống như làm dấu, “Em đáp ứng rồi nha.”
Cuối cùng Trầm Sở Thiên vẫn phải đi công tác, nằm một mình trên chiếc giường khổng lồ, Mạc Ngữ Luân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Cắn góc chăn, nhớ đến Trầm Sở Thiên.
Tối ngày thứ ba, Trầm Sở Thiên gọi điện thoại về.
Cho biết cả hai đều bình an, lại nói nhớ nhung, Trầm Sở Thiên và Mạc Ngữ Luân kể những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua cho nhau nghe, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nhất nhất báo cáo đầy đủ với đối phương, trò trò chuyện chuyện, bên tai nghe thanh âm Trầm Sở Thiên truyền đến, Mạc Ngữ Luân không biết phải làm gì hơn. Một bàn tay vô thức tiến vào giữa hai chân cậu, ban đầu, ngón tay chỉ nhẹ nhàng xoa bên ngoài quần lót. Làm như vậy được một lúc lại càng ham muốn hơn nữa, vì thế, Mạc Ngữ Luân trực tiếp trượt tay vào bên trong quần lót, một bên nghe Trầm Sở Thiên đang nói lảm nhảm, một bên nhu động ngón tay.
Sự ma xát ngọt ngào làm Mạc Ngữ Luân thoải mái đến thả lỏng toàn thân, liếm môi một chút, cậu nhịn không được thở dài một tiếng, “A… Ân…”
Đầu dây bên kia, Trầm Sở Thiên nghe được, nhướng mày, hỏi ngay lập tức, “Tiểu Mạc, em đang làm gì vậy?”
“Không, không có gì.” Mạc Ngữ Luân xấu hổ đến mức muốn giấu mặt đi, lại không kiềm chế được khát cầu những khoái cảm của cơ thể, tay vẫn đang cầm bộ vị đã cương cứng.
“Lấy tay trong quần lót ra!” Trầm Sở Thiên ra lệnh.
“A…”
“Đừng giả bộ, đừng tưởng là anh không biết em đang làm gì. Sao, muốn nghe tiếng nói của anh rồi tự mình làm phải không? Thật là tiểu hài tử xấu xa.” Trầm Sở Thiên nói, anh nghe được tiếng rên rỉ quen thuộc Mạc Ngữ Luân vừa phát ra, lập tức liên tưởng được tiểu tử kia nhất định đang tự làm chuyện dù cảm thấy thẹn nhưng lại thoải mái kia.
Mạc Ngữ Luân đỏ mặt ngoan ngoãn rút tay ra, cảm thấy phi thường xấu hổ vì bị phát hiện làm chuyện xấu hổ.
Trầm Sở Thiên dùng thanh âm quyến rũ trấn an Mạc Ngữ Luân, “Ngoan, nhẫn nại một chút. Em đã là của anh, từ trong ra ngoài đều là của anh. Không có anh, không thể tự làm một mình nga. Tiểu Mạc ngoan, đợi anh, anh sẽ về ngay, anh sẽ hảo hảo thương yêu em.”
“Ngô…” Mạc Ngữ Luân lên tiếng.
“Tiểu Mạc, em ngủ một mình không được, để anh ru em ngủ.” Trầm Sở Thiên đề nghị. Mạc Ngữ Luân ôm lấy gối đầu Trầm Sở Thiên, trong tiếng ru du dương của anh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, Trầm Sở Thiên sau khi kết thúc nhiệm vụ ngay buổi đó đó liền chạy về nhà. Hai người xa nhau vừa nhìn thấy liền ôm chặt lấy nhau không rời.
Phát hiện Trầm Sở Thiên bắt đầu không thành thật động tay động chân, Mạc Ngữ Luân một bên cười tránh né, một bên đẩy anh, “Anh nên nghỉ ngơi trước thì hơn, có đói bụng không, em làm vài món cho anh.”
“Dâng em cho anh ăn là được.” Trầm Sở Thiên vừa cười vừa nói.
Cuối cùng, không lay chuyển được Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên đành ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi, Mạc Ngữ Luân dọn bữa tối, sau đó sắp xếp lại hành lý Trầm Sở Thiên mang về.
Nhìn thân ảnh Mạc Ngữ Luân đi qua đi lại bận rộn trong phòng, Trầm Sở Thiên nhận thấy tiểu hồ ly của anh càng ngày càng hiền lương đáng yêu.
Khi rửa chén, Trầm Sở Thiên lại sáp đến, nói phải giúp cậu rửa, Mạc Ngữ Luân đẩy anh ra, “Anh không cần phải giúp, anh đi tắm đi.”
“Em giúp anh tắm.”
“Đáng ghét, tự anh đi mà làm.” Mạc Ngữ Luân cảm thấy hai má nóng lên, xoay xoay người trốn tránh.
“Được, anh tự làm, em chờ anh trong phòng nga.” Trầm Sở Thiên nói xong đi vào nhà tắm. Mạc Ngữ Luân trở về phòng ngủ sửa sang lại giường, vỗ vỗ gối cho phồng, nhìn chiếc giường rộng lớn, tuy rằng cả hai đã ở trên đó làm tình rất nhiều, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy nó thân thể vẫn cứ run lên, Mạc Ngữ Luân che mặt lại.
Thay chiếc áo sơ mi ngắn tay làm áo ngủ, Mạc Ngữ Luân muốn buông màn giường xuống, kết quả phát hiện tấm màn voan bị vướng, như có người cột lại, như thế nào cũng không kéo xuống được, cậu đứng lên trên giường, kiễng chân nhón lên, nhưng vì người không cao, trong một lúc không thể tháo ngay được.
Đằng sau, Trầm Sở Thiên từ nhà tắm đi ra, khoác khăn tắm trên vai, anh nhìn Mạc Ngữ Luân đang đứng trên giường sửa tấm màn, khi cậu nâng tay lên thì vạt áo cũng bị kéo lên cao, có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng cậu đang mặc, Trầm Sở Thiên gần như muốn huýt sáo, đầu tiên anh dựa vào một bên đứng ngắm, sau đó nằm xuống giường, vòng tay ra sau đầu để thưởng thức.
Mạc Ngữ Luân phát hiện Trầm Sở Thiên bước vào, thế nhưng lại không giúp cậu, cậu trừng mắt với anh, “Nhìn cái gì! Sao anh lại không giúp em!”
“Ngắm gì đó của mình thôi.” Trầm Sở Thiên cười xấu xa.
“Đáng ghét!” Mạc Ngữ Luân nói, cảm thấy đầu ngón tay được nới lỏng, tấm màn được tháo ra, cậu liền buông màn xuống.
“Đến đây…” Nhìn bóng Mạc Ngữ Luân đứng cạnh giường, hai chân thon dài ngay trước mắt, Trầm Sở Thiên đã không còn chịu nổi, anh phải ôm được cậu.
Mạc Ngữ Luân quay đầu lại, cười cười, bước tới, từ trên nhìn xuống Trầm Sở Thiên, sau đó nhấc chân, dùng ngón chân nhẹ nhàng ma xát bụng Trầm Sở Thiên.
“Tiểu bại hoại, đừng chọc anh, em không nhớ anh sao?’ Trầm Sở Thiên túm lấy mắt cá chân Mạc Ngữ Luân, nhẹ nhàng vuốt ve chân cậu.
“Đáng ghét, anh không giúp em, rõ ràng anh cao hơn em mà.”
“Đừng so đo với anh.”
Mạc Ngữ Luân thuận thế ngồi xuống, khóa trên thắt lưng Trầm Sở Thiên, đem tiểu hồ kiêu ngạo ôm chặt vào lòng, cảm nhận thân thể ấm áp của cậu, Trầm Sở Thiên hạnh phúc lại thỏa mãn thở dài: “Anh thật may mắn.”
“Cái gì?”
“Anh nghĩ, anh may mắn như thế nào, khi còn trẻ đã được cùng em một chỗ. Tưởng tượng chúng ta có thể dắt tay đi cùng nhau trong nhiều năm, anh vui đến mức trong mơ cũng cười.”
Mạc Ngữ Luân giang hai tay ôm lấy vai Trầm Sở Thiên, gác cằm lên vai anh, “Em còn may mắn hơn, gặp được anh.”
“Chúng ta thật sự là một đôi tình nhân may mắn.”
“Ân.”
“Được rồi, ngoan, đáp ứng chuyện của anh, làm nhanh đi.”
“Cái gì?” Mạc Ngữ Luân giả ngốc.
Trầm Sở Thiên nhéo mũi Mạc Ngữ Luân, “Vật nhỏ, đừng chơi xấu, không phải đã đáp ứng anh mặc bộ đồ y tá kia sao?”
Mạc Ngữ Luân khó xử cúi đầu, không phải không muốn, nhưng là cảm thấy xấu hổ, quanh co một lúc, cậu nói: “Dù sao… cũng sẽ cởi ra, sau đó… ý là…”
Trầm Sở Thiên không muốn so đo với Mạc Ngữ Luân, sau này còn nhiều cơ hội để tiểu hồ ly này hóa trang, lúc này buông tha cậu cũng được rồi, “Ân, được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không cho thoát.”
Vươn tay ôm lấy cổ Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân nhiệt tình hôn lên môi anh, thể hiện nỗi nhớ nhung.
“Rất nhớ anh…”
“Anh cũng vậy…”
Nụ hôn triền miên cộng với tình cảm mãnh liệt trở thành khúc đạo đầu tình yêu, Mạc Ngữ Luân nhiệt tình ngồi khóa trên thắt lưng Trầm Sở Thiên, ôm chặt cổ anh, hai đôi môi ma xát, đầu lưỡi giao triền, hấp thụ niềm ngọt ngào của nhau.
Dừng lại trong luyến tiếc, Mạc Ngữ Luân thoáng điều chỉnh hơi thở một chút lại tiếp tục hôn, Trầm Sở Thiên vừa hôn cậu, vừa trượt tay vào trong áo cậu, vuốt ve làn da mượt mà.
Ngón tay kẽ trượt trên da thịt ôn nhu âu yếm, dục vọng Mạc Ngữ Luân được khơi dậy, khi ngón tay lần đến trước ngực, nhũ tiêm cực kỳ mẫn cảm được âu yếm tinh tế, thân thể Mạc Ngữ Luân đột nhiên chấn động, hô hấp ngày càng dồn dập, mang cảm giác lâng lâng.
Trầm Sở Thiên chuyển người, ôm Mạc Ngữ Luân để cậu nằm sấp trên giường, sau đó cởi áo ngủ cậu ra, Mạc Ngữ Luân ngoan ngoãn duỗi tay ra phối hợp với anh, lập tức áo bên trên cũng bị cởi ra, Mạc Ngữ Luân nhắm hai mắt lại, tay níu chặt vào gối.
“Tiểu Mạc…” Trầm Sở Thiên ôm Mạc Ngữ Luân từ sau lưng, anh khẽ thầm thì bên tai như quyến rũ cậu, hô hấp Mạc Ngữ Luân thoáng ngừng lại, sau đó cậu cảm thấy bên tai và phía sau truyền đến cảm xúc nhẹ nhàng, là Trầm Sở Thiên khẽ hôn cậu.
Khắp lưng đều được Trầm Sở Thiên hôn, Mạc Ngữ Luân cảm thấy luồng xúc cản nóng bỏng kia truyền đến thắt lưng. Vuốt ve đùa giỡn đồn bộ nhẵn bóng của Mạc Ngữ Luân một lúc, ngón tay Trầm Sở Thiên tìm đến khe nhỏ.
Không hề đau, chỉ cảm nhận được cửa vào như đâm chích kẽ, Mạc Ngữ Luân vẫn không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, thân thể vặn vẹo một chút. Ngón tay dính thuốc bôi trơn từ từ tham nhập, tiến xuất, xoay tròn, khoái cảm như được gãi ngứa truyền đến, phân thân vẫn chỉ mới cương một nửa bị nắm trong tay anh, thân thể Mạc Ngữ Luân nguyên bản vẫn có chút cứng đờ đột nhiên thả lỏng, liên tục thở dốc.
Muốn ôm Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên vẫn không quên làm cho cậu thoải mái, phải chịu đựng nhưng đồng thời Trầm Sở Thiên cũng muốn Mạc Ngữ Luân được khoái hoạt.
Thân thể từ từ bị xỏ xuyên, đồng thời phân thân cũng được bàn tay to lớn vỗ về âu yếm nhịp nhàng, suy nghĩ của Mạc Ngữ Luân bắt đầu rối loạn, thân thể vì khát cầu khoái cảm mà cong lên, vặn vẹo thắt lưng hòa nhịp từng cái trừu tống của Trầm Sở Thiên, nội bích được ma xát, ngọt ngào đến mức làm cậu muốn khóc.
Khoái cảm ấm áp mà chặt chẽ làm Trầm Sở Thiên cũng trầm mê trong đó, anh nắm lấy tay Mạc Ngữ Luân đang níu chặt gối, mười ngón tay đan vào nhau, dán người xuống chiếc lưng trơn nhẵn của Mạc Ngữ Luân, mạnh mẽ luật động rồi truy đuổi, khoái cảm làm người ta như bị hãm sâu trong đó.
Thật lớn, thật thoải mái, không nghĩ được gì, Mạc Ngữ Luân cảm thấy trước mắt chỉ là một màu trắng, một đóa hỏa hoa vàng rực nở ra trong đầu, chỉ có thân thể cảm nhận được Trầm Sở Thiên, bây giờ chỉ có anh là tất cả.
Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, Mạc Ngữ Luân nhịn không được bắt đầu nức nở, nhũ tiêm bị xoa nắn, trở thành một ngòi nổ đang âm ỉ cháy, không muốn để tiếng kêu gào thoát ra khỏi cổ họng, Mạc Ngữ Luân cắn một góc gối đầu, cả người run rẩy, chất dịch màu trắng bắt đầu trào ra. Nội bích co rút từng trận từng trận lên đến cao trào, giống như đang bị hút lấy, Trầm Sở Thiên rốt cục không kiềm chế được, bắn ra cùng cậu.
Nắm chặt tay Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên hôn lên má cậu, sau đó ôm vai cậu nhìn lệ quang sau lúc cao trào của Mạc Ngữ Luân, đôi mắt mơ màng không có tiêu điểm, trong lòng Trầm Sở Thiên dâng lên tình yêu sâu sắc, vừa thở vừa tham lam hôn lên môi cậu.
Ôm cả người Mạc Ngữ Luân vẫn còn đang mềm nhũn tiến vào trong bồn tắm, Trầm Sở Thiên để cậu ngồi trên đùi anh, nâng đầu cậu dựa vào vai mình, sau đó lấy khăn lau người cho Mạc Ngữ Luân.
Mạc Ngữ Luân rất thích cảm giác Trầm Sở Thiên lau người cho cậu sau khi hoan ái, tay vịn vai Trầm Sở Thiên, nhu thuận rúc vào trong ngực Trầm Sở Thiên hưởng thụ sự phục vụ của anh. Nhìn hình xăm trên đầu vai Trầm Sở Thiên, cậu lấy tay vẽ dọc theo hình xăm.
Cảm giác ngón tay trược trên vai mình làm Trầm Sở Thiên lại thấy hưng phấn, cảm giác được hạ thân anh dựng đừng, Mạc Ngữ Luân khẽ động, “Anh đang làm gì…”
“Là em đùa giỡn với anh trước.” Trầm Sở Thiên lấy tay ôm thắt lưng Mạc Ngữ Luân, biểu tình vô tội.
“Em không có.”
“Vừa rồi rõ ràng còn sờ anh.”
“Đó là…” Mạc Ngữ Luân định giải thích, nhũ tiê bị nhéo một cái, thân thể đang ngồi trên đùi Trầm Sở Thiên nhảy dựng lên như con cá nhỏ bị móc câu, sau đó bị ôm chặt lấy.
“Nha, không… không được…”
Trầm Sở Thiên cầm phân giữa hai chân Mạc Ngữ Luân, lộng một chút, đầu ngón tay lướt qua nơi mẫn cảm, “Nhìn xem, không phải rất muốn sao?”
“Đó là…” Mạc Ngữ Luân cảm thấy bất đắc dĩ với thân thể mình, chỉ cần bị Trầm Sở Thiên âu yếm một chút, lập tức sẽ có phản ứng mãnh liệt, hơn nữa nhủ tiêm của cậu rất mẫn cảm, Trầm Sở Thiên chỉ cần dùng ngón tay một chút thôi.
“Ngoan, nhích lại đây.” Trầm Sở Thiên thấp giọng dụ dỗ.
Mạc Ngữ Luân chu môi, sau đó ngoan ngoãn xoay người, ngồi trên đùi Trầm Sở Thiên, ôm lấy cổ anh, thả lỏng thân thể chuẩn bị đón nhận hoan ái lần thứ hai.
Mạc Ngữ Luân khi được ôm lên giường đã không mở được mắt, khẽ hừ nhẹ mấy tiếng rồi ôm lấy gối, Trầm Sở Thiên nằm xuống, ôm lấy cậu, Mạc Ngữ Luân nắm lấy tay Trầm Sở Thiên, trầm trầm ngủ.
Sáng sớm, Mạc Ngữ Luân tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ, ánh sáng hắt qua bức màn được buông xuống thực nhu hòa, Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Thiên nằm sấp mà ngủ, gương mặt bình tĩnh lộ vài nét trẻ con, chăn kéo đến nửa lưng, có thể nhìn thấy hình rồng sau lưng anh.
Mạc Ngữ Luân dựa sát lại, nhìn hình xăm kia kỹ càng, hình xăm con rồng màu xanh trông rất sống động, không hiểu sao, Mạc Ngữ Luân cảm thấy rất thích hình xăm này, hiện tại không có một chút cảm giác chán ghét.
Làn mi Trầm Sở Thiên khẽ động một chút, mở to mắt, “Tiểu Mạc…”
Nhìn nhau chăm chú một lúc, cả hai cùng bị đôi môi của đối phương hấp dẫn, tự động dán lên nhau. Trao nhau nụ hôn nồng thắm, Mạc Ngữ Luân vẫn cảm thầy chưa đủ, tay lần lên cổ Trầm Sở Thiên, ôm lấy vai anh, sau đó khẽ hôn lên môi Trầm Sở Thiên.
“Hôm nay phải đi làm sao?” Mạc Ngữ Luân hỏi.
“Hôm nay nghỉ.” Trầm Sở Thiên cười nói.
Trong lòng nói ‘Thật tốt quá’, Mạc Ngữ Luân nhào vào trong lòng Trầm Sở Thiên, ôm chặt thắt lưng anh, sau một đêm thân mật triền miên, sáng hôm sau Mạc Ngữ Luân liền không muốn Trầm Sở Thiên đi làm, cậu muốn được nằm trong lòng Trầm Sở Thiên, môi kề môi má kề má, hưởng thụ cảm giác ấm áp được anh ôm, cùng anh quấn chăn lăn qua lăn lại trên giường, cùng đùa giỡn thân thiết.
Sáng hôm nay cũng như vậy, Mạc Ngữ Luân vẫn nằm trong lòng Trầm Sở Thiên, nắm chặt tay đối phương, thỉnh thoảng hôn anh, sau đó lại ôm nhau, viết chữ trong tay đối phương, Trầm Sở Thiên kể rất nhiều chuyện cười, cho dù không buồn cười, Mạc Ngữ Luân vẫn cười không ngừng.
“Ngủ một mình có sợ không?” Trầm Sở Thiên hỏi.
Mạc Ngữ Luân lắc đầu, ngủ một mình không sợ, chỉ thấy cô đơn, trước khi ngủ Mạc Ngữ Luân sẽ dùng dầu Trầm Sở Thiên thường dùng, sau đó kéo màn xuống, hương trà xanh quen thuộc sẽ thoang thoảng xung quanh, cậu sẽ cảm thấy như Trầm Sở Thiên đang ở bên cạnh.
“Anh định nghỉ phép vài ngày, đã xin phép trưởng phòng, bất quá ông ta nói không nên nghỉ, em có muốn anh dẫn đi đâu chơi không?” Trầm Sở Thiên lại hỏi.
“Không cần, mỗi ngày em phải đi học, nếu phải ra ngoài mua đồ, em tự mình làm cũng được.” Mạc Ngữ Luân muốn Trầm Sở Thiên yên tâm làm việc, cậu không muốn gây phiền phức cho anh.
“Tiểu Mạc rất ngoan.”
Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Thiên, càng nhìn càng thấy anh phi thường đẹp trai, như thế nào có thể không yêu nam nhân này được? Anh đã cho cậu tất cả – trân trọng, quan tâm, còn có một tinh thần tự do.