Đám lâu la của Mạc gia lại đến hộp đêm, lần này bọn chúng không nhìn thấy Mạc Ngữ Luân, hỏi thăm mới biết cậu ta đã nghỉ việc, đám hồ ly xấu xa đều rất tức giận.
“Chết tiệt, tên tiểu tử kia lại chạy thoát!”
“Có phải lần đó đã dọa nó sợ rồi không?” Có người hỏi.
“Không chắc, sau ngày đó không phải nó còn nhảy thêm vài ngày nữa hay sao, nếu muốn trốn, đã sớm chạy rồi.” Có kẻ phủ định.
Tên hồ ly cầm đầu nghiến răng, “Tiểu tạp chủng đáng chết, chính là thứ ko biết nghe lời. Lần này nhất định phải bắt nó về! Kỳ quái, có phải người trong Mạc gia có kẻ bắn tin cho nó? Vì cái gì đúng thời điểm muốn bắt hắn thì hắn lại bỏ trốn. Đây cũng không phải lần đầu tiên.”
Mấy tên kia đều phân bua, “Không phải tao, không phải tao.”
“Nhưng, chúng ta việc gì phải tức giận vì nó?”
Tên hồ ly cầm đầu vung tay, “Chúng ta đi! Hừ, tao không tin không bắt được nó!” Lần này mà bắt được, hắn nhất định sẽ hảo hảo xử lý y.
Trầm Sở Thiên liên thủ với tổ trọng án xác định đã đến thời điểm hốt gọn bọn yêu thú buôn lậu thuốc phiện, anh đã lập ra mấy phương án hoàn hảo, hơn nữa còn nhờ Lãnh Tinh Hồn theo hỗ trợ.
Tập trung vào vụ án, Trầm Sở Thiên không hề lui tới bệnh viện sủng vật.
Từ lần Trầm Sở Thiên chính thức đưa ra lời thỉnh cầu kết giao, trong lòng Mạc Ngữ Luân luôn có chút mâu thuẫn, cậu vẫn chưa chính thức trả lời anh. Trong lòng thật sự nguyện ý, lại cảm thấy hơi do dự. Mạc Ngữ Luân hỏi Ô Mễ những chuyện về Trầm Sở Thiên, nhất là hỏi về hoàn cảnh gia đình của Trầm Sở Thiên, cậu sợ người Trầm gia sẽ không chấp nhận cậu là hồ ly.
Những chuyện Ô Mễ biết cũng không nhiều lắm, “Tôi biết gia đình Trầm đại ca có bốn người, cha, mẹ và anh trai, những người khác thì không biết. Trầm đại ca là cảnh sát, người nhà cần được bảo vệ, anh ấy rất ít khi nhắc đến.”
“Anh ấy còn có anh trai?” Mạc Ngữ Luân kinh ngạc, cảm thấy nếu đúng là hai anh em, có lẽ sống chung cũng không khó khăn lắm.
“Sao vậy? Cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?” Ô Mễ đoán ra chút gì đó, đột nhiên nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Luân.
“Anh ấy, anh ấy nói muốn kết giao, còn nói đến chuyện nhập tịch.” Khi Mạc Ngữ Luân nói ra những lời kia, trong lòng không phải không thấy hạnh phúc.
“A!” Ô Mễ phi thường hâm mộ, “Nhập tịch, vậy sau này cậu sẽ chính thức trở thành người Trầm gia. Trầm đại ca thật tốt.”
Lời nói Ô Mễ làm Mạc Ngữ Luân xao động, cậu hổ thẹn vì là hồ ly Mạc gia, từ nhỏ cậu chỉ biết Mạc gia kinh doan tình sắc, vì chuyện này, Mạc Ngữ Luân bị không ít nhóm yêu thú ở tộc khác cười nhạo. Nếu có thể trở thành hồ ly của Trầm gia, như vậy…
Nghĩ đến có thể sống bên cạnh Trầm Sở Thiên, đáy lòng Mạc Ngữ Luân dâng lên khát khao vô hạn, nghĩ đi nghĩ lại có thể người Trầm gia sẽ không đồng ý, tính tự ti của Mạc Ngữ Luân lại trỗi lên mãnh liệt. Sau khi kết thúc vụ án, Trầm Sở Thiên sẽ đến tìm cậu, Mạc Ngữ Luân thầm nghĩ chờ đến lúc gặp mặt Trầm Sở Thiên, chắc chắn cậu sẽ có câu trả lời. Rối loạn trong lòng, chạng vạng Mạc Ngữ Luân liền ra ngoài nhàn nhã tản bộ.
Mạc Ngữ Luân không biết, mới vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện sủng vật, cậu đã bị theo dõi.
Một mình cúi đầu bước dọc theo con phố nhỏ, Mạc Ngữ Luân vẫn luôn nghĩ đến những chuyện của cậu và Trầm Sở Thiên, đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Cho đến khi Mạc Ngữ Luân để ý thấy mình bị một đám người vây xung quanh, thì đã quá muộn.
“Lại là các ngươi!” Mạc Ngữ Luân nhìn nam nhân trước mặt.
“Hừ, Tiểu Mạc, nhĩ hảo a. Chúng tao tìm mày thật rất vất vả nga.” Nam nhân cầm đầu gây sự với Mạc Ngữ Luân nhe răng cười, vung tay lên, vài đứa vọt lên, nhanh chóng bắt được Mạc Ngữ Luân. Lần này chúng đã chuẩn bị sẵn, vẫn nấp sau xe bánh mì liền chạy ra, Mạc Ngữ Luân bị thứ giống như bao tải trùm đầu và nhét vào trong xe, đám hồ ly kia cũng đều lên xe, nhanh chóng tẩu thoát.
Ở bên này, nhiệm vụ của Trầm Sở Thiên đã kết thúc viên mãn, anh đang ngồi trong văn phòng nói chuyện cùng Lãnh Tinh Hồn, “Thật không ngờ đến cư nhiên có một con cua, bộ dáng đó rất kỳ quái, hắc. Mấy hôm trước tôi còn cùng tiểu Mạc đến chợ đêm cạnh bến cảng ăn cua nướng.” Trầm Sở Thiên nói con cua này là một trong những thủ phạm chính tham gia vào vụ án buôn lậu thuốc phiện, y là một yêu thú.
Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Kiến thức của cậu vẫn còn quá ít, nói cho cậu biết, hình thù kỳ quái gì các yêu thú đều có, đặc biệt là loại hỗn huyết, đó mới thực là thiên kì bách quái.”
Nghe thấy từ ‘hỗn huyết’, Trầm Sở Thiên liền nhớ đến Mạc Ngữ Luân. Nhiệm vụ kết thúc thuận lợi, anh sẽ tìm Mạc Ngữ Luân, anh thực sự mong chờ lần gặp nà, không biết Mạc Ngữ Luân có thể nói những lời anh muốn nghe hay không.
“Tiểu Mạc cũng là hỗn huyết.”
“Ân,” Lãnh Tinh Hồn gật đầu, “Tôi nghĩ cha hoặc mẹ cậu ta là hỗn huyết của cẩu và hồ ly, nên cậu ta có một phần tư huyết thống của cẩu. Ông bạn, chuyện tốt a.”
Trầm Sở Thiên khó hiểu, “Tốt cái gì?”
“Cẩu rất trung thành, Tiểu Mạc có huyết thống của cẩu, cậu ta nhận định cậu, thì chỉ một mình cậu, cậu ta chỉ nhận một mình cậu, cả đời cùng cậu, chẳng lẽ không tốt?”
Trầm Sở Thiên nghe, cười đến híp cả mắt lại.
Lãnh Tinh Hồn cười nhìn bạn, nói với anh một chuyện khác, “Tôi âm thầm tra xét một chút, không ai biết được cha mẹ Tiểu Mạc là ai, hình như người nhà cậu ta cố tình không nhận thức cậu ta, vứt bỏ cậu ta, giống như cảm thấy sự tồn tại của cậu ta là một sự nhục nhã. Tôi không biết cha mẹ cậu ta còn sống hay không nữa. Ông bạn, tiểu hồ ly không nơi nương tựa, cậu phải đối xử tốt với cậu ta.”
Trầm Sở Thiên gật đầu, “Chuyện đó là đương nhiên.”
Nói chuyện được một lúc, đột nhiên Trầm Sở Thiên cảm thấy trong lòng phát ớn lạnh, sau đó tay chân lạnh ngắt, anh ngạc nhiên mở lớn hai mắt, trong tiềm thức cho với Trầm Sở Thiên – đã xảy ra chuyện với Mạc Ngữ Luân.
“Không xong, Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên hét lớn một tiếng, sau đó lập tức gọi điện thoại về bệnh viện, khi anh biết Mạc Ngữ Luân ra ngoài tản bộ vẫn chưa về, sắc mặt Trầm Sở Thiên thay đổi, “Tiểu Mạc đã xảy ra chuyện!”
“Sao vậy?” Lãnh Tinh Hồn cũng nôn nóng.
“Tôi không biết,” Trầm Sở Thiên vuốt trán, “Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Mạc đã xảy ra chuyện, cậu ấy rất sợ hãi, cậu ấy đang hướng tôi kêu cứu. Tôi đi tìm cậu ấy!” Nói xong, Trầm Sở Thiên bỏ chạy ra khỏi văn phòng.
Lúc này Mạc Ngữ Luân đã bị đưa đến tầng hầm trong một hộp đêm của Mạc gia, phòng giam chuyên dùng để dạy dỗ những tiểu hồ ly không chịu nghe lời, cậu bị trói hết chân tay ném trên sàn nhà. Trong lòng không biết bọn xấu này sẽ đối cậu như thế nào, Mạc Ngữ Luân cảm thấy có điềm xấu, đồng thời, cậu không ngừng thầm kêu cứu Trầm Sở Thiên, cậu biết Trầm Sở Thiên có thể cảm nhận được.
Mấy nam nhân nối nhau bước vào phòng gian. Nhìn thấy biểu tình khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt chúng, Mạc Ngữ Luân quay mặt sang chỗ khác.
Nam nhân cầm đầu cười nham nhở, “Tiểu Mạc, rốt cục mày cũng về đến nhà.”
“Tiểu Mạc, lần này quay về, chúng tao sẽ không để mày thoát lần nữa.”
Thấy Mạc Ngữ Luân nhắm mắt không nhìn chúng, có đứa đá Mạc Ngữ Luân một cái, “Giả bộ cái gì hả tử cẩu?”
Nghe thấy từ ‘cẩu’ này, Mạc Ngữ Luân mở bừng mắt, oán hận nhìn đồng tộc của cậu, mấy nam nhân kia đều cười ha hả.
“Tiểu tạp chủng, tạp chủng!”
“Cẩu tạp chủng!”
“Không phải ai cũng hèn hạ! Nói cho mày biết, cho mày về nhà tức là cho mày một ân huệ, cư nhiên mày còn nói không!”
Nam nhân cầm đầu ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Ngữ Luân, nâng tay giữ chặt lấy cằm Mạc Ngữ Luân, khiến Mạc Ngữ Luân phải ngước mặt lên đối diện với y, “Đừng tưởng rằng dựa vào Trầm Sở Thiên là có thể làm gì cũng được, chẳng phải bây giờ mày cũng đã rơi vào tay chúng tao rồi sao, chúng tao muốn làm gì thì sẽ như thế với mày.” Nam nhân kia nói, ngón tay trượt vào trong áo Mạc Ngữ Luân, lướt dọc theo xương quai xanh của Mạc Ngữ Luân, khiến người ta có cảm giác lạnh lạnh lại có chút ẩm ướt trên đầu ngón tay, làm cho cả người Mạc Ngữ Luân run rẩy.
Nam nhân cười hạ lưu, “Yêu, có phản ứng, như thế nào, mẫn cảm như vậy sao?”
Nam nhân cầm đầu vươn tay sờ soạng trong áo thun Mạc Ngữ Luân, sờ lên ngực cậu, “Thằng nhóc lẳng lơ, đã ngủ với Trầm Sở Thiên chưa? Y ôm ngươi như thế nào hả, nói chúng tao nghe, y có lớn hay không? Có thể thõa mãn đòi hỏi của hồ ly mắt đen như mày không?”
Mạc Ngữ Luân vùng vẫy, nhưng tay chân bị trói rất chặt, chỉ phí công vặn vẹo vài cái.
“Như thế nào, vẫn là xử nam sao? Nghe người ta nói mày nhảy nhót trong hộp đêm, chiêu bài của tiểu xử nam mày chính là nhảy nhót cho đẹp, thật vậy không? Có phải là tiểu xử nam hay không cũng không sao, tao nói mày, loại lẳng lơ như mày chỉ cần hưởng qua tư vị nam nhân liền không thể quên được, về sau sẽ chủ động lắc lắc cái mông mà đón nhận. Hôm nay tụi tao sẽ hảo hảo làm cho mày biết hết tất cả, trong tương lai…” Nam nhân nở nụ cười bất hảo – *** đãng, búng tay một cái, có đứa ra khỏi phòng gian, không lâu sau đó liền quay lại, đưa cho thằng cầm đầu một lọ thủy tinh nhỏ.
Bản năng Mạc Ngữ Luân cảm giác, trong lọ đó tuyệt đối không phải là thứ tốt.
Thằng cầm đầu vừa mở lọ ra, lại đột nhiên chửi thề một tiếng, “Giỡn mặt hả? Sao lại thế này, rõ ràng không phải đầy lọ sao? Như thế nào chỉ còn một nửa?”
Thằng đi lấy lọ gấp đến độ xua xua tay, “Tao không biết, tao không biết, tao chỉ biết đi lấy, nó nằm trong ngăn tủ mà.
“Giỡn chắc! Thật là, không biết đứa nào ăn trộm đi vui vẻ một mình!” Nam nhân phun nước bọt, đảo mắt, lại nhìn nhìn Mạc Ngữ Luân, nói: “Thực quỷ quái, mỗi lần muốn chỉnh đốn tiểu tạp chủng này lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn. Lần trước đem nhốt nó lại, kết quả cửa sổ lại không khóa; đã đánh gãy chân nhưng nó vẫn trốn vào trong hẻm, cư nhiên nó dùng thang leo nóc nhà trốn thoát; đem nó nhốt vào trong bao tải, kết quả miệng túi chỉ có một nút thòng lọng! Là nó xui xẻo nhưng cuối cùng chúng ta lại xui xẻo, đáng giận!”
“Đúng, thực quỷ quái.” Mấy thằng kia liền phụ họa.
“Cho nên lần này tuyệt đối không được tha cho nó!” Nam nhân nói, một tay hung hăng đấm vào mũi Mạc Ngữ Luân, tay kia bật nắp lọ. Mạc Ngữ Luân giãy dụa phản kháng, những đứa kia liền đè cậu lại, cuối cùng, Mạc Ngữ Luân bị giữ chặt đến không thể thở được liền theo bản năng hé miệng thở, sau đó chất bột màu hồng phấn liền dốc vào trong miệng cậu.
Cảm giác khi uống nó giống như nuốt nước hoa, đôi mắt Mạc Ngữ Luân mở lớn, cậu biết đó là gì, những chuyện sau đó khiến cậu bắt đầu sợ hãi.
“Tụi bây, cởi trói hay không đây. Chất trong dược này ức chế biến thân, nó không thể hóa thành hồ ly bỏ trốn được.” Một hồ ly đứng lên, một bên cởi trói, một bên nói.
“Mày nghĩ kỹ chưa. Cởi trói rồi nó chạy thì làm sao? Tiểu tử này rất ma mãnh, lần này phải cẩn thận.” Thằng cầm đầu trách móc.
“Dược tính phát huy rất nhanh.” Nam nhân cởi áo, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Ngữ Luân, vuốt ve tấm lưng trần của cậu, “Tiểu tử kia, nói cho mày nghe, lần này mày ăn trúng dược mạnh nhất nga, mày đợi một chút cam đoan sẽ phiêu phiêu dục tiên. Trong thời gian dài như vậy vẫn không bắt được mày, lần này bắt được, hảo hảo thăm hỏi chúng tao một chút đi.”
Thân thể Mạc Ngữ Luân đã bắt đầu nóng lên, cảm giác xao động khác thường, chính là lưng được bị vuốt ve lại khiến cậu cảm thấy phi thường thoải mái, khát vọng dâng lên từ sâu trong nội tâm làm Mạc Ngữ Luân cảm thấy sợ hãi lại cảm thấy xấu hổ.
“Ha ha, tiểu tạp chủng, cho mày hảo hảo nếm thử một chút hương vị nam nhân, sau này mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Trong hộp đêm có rất nhiều khách sộp, chỉ cần mày làm cho họ hài lòng, nói mày muốn cái gì thì sẽ có cái đó.” Các nam nhân nói xong đều cởi hết quần áo, phân thân lõa lồ khiến Mạc Ngữ Luân cảm thấy ghê tởm.
Mạc Ngữ Luân hiểu, những tộc nhân này muốn lợi dụng thuốc để kích thích cậu, cho cậu biết đầy đủ tư vị tình ái, sau đó sẽ khiến cho cậu phải bộc lộ bản tính *** đãng trong người cậu, rồi lợi dụng bản tính đó để khống chế cậu, khiến cậu phải trầm mê trong đó, vì theo đuổi những khoái hoạt tình ái mà phải làm việc trong những hộp đêm của gia tộc.
Mạc Ngữ Luân muốn cắn lưỡi của mình, lợi dụng cái đau đớn để đánh tan cảm giác tê rần khắp người này. Hiển nhiên những đồng tộc cũng đã sớm chuẩn bị, có người lập tức nhét vào miệng Mạc Ngữ Luân một nắm giẻ.
Nhìn mấy nam nhân lõa lồ xung quanh, ngửi được mùi thân thể trong không khí, Mạc Ngữ Luân bắt đầu có khao khát, cậu cố gắng ngăn lại những xúc cảm trong lòng, thống khổ nhíu chặt mày, ngô ngô kêu rên.
“Tiểu tạp chủng, đừng gấp, chúng ta đến đây.” Thanh âm hèn hạ đã rất gần, hai chân Mạc Ngữ Luân bị tách ra, nâng lên gần thắt lưng.
Trong lòng cảm thấy rất thực đau khổn, việc Mạc Ngữ Luân ghét nhất chính là bị những nam nhân mình không thích ôm, nhớ đến Trầm Sở Thiên, tâm tình Mạc Ngữ Luân càng cực kỳ rối rắm, nếu bị xâm phạm, Mạc Ngữ Luân không biết phải đối mặt với Trầm Sở Thiên như thế nào.
Khi ngay Mạc Ngữ Luân sắp bị những đồng tộc xâm phạm, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến vài thanh âm rất lớn, nghe giống như một vật gì rất nặng rớt xuống, lại giống như – tiếng súng.
“Trầm Sở Thiên đến rồi!” Không biết là tiếng của yêu thú hồ ly nào kêu lên, những nam nhân kia liếc nhìn nhau, sau đó luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo vào.
Thằng cầm đầu la lớn: “Đứa nào nói bậy, Trầm Sở Thiên như thế nào có thể biết được nơi này! Cho dù y có muốn tìm cũng không nhanh như vậy?”
Miệng thì nói vậy, kỳ thật đám hồ ly đều rất hoang mang, sau đó đùn đẩy nhau chạy ra khỏi phòng giam, ra ngoài xem xét tình hình, chỉ để lại một người coi chừng Mạc Ngữ Luân.
Nghe thấy Trầm Sở Thiên đến, Mạc Ngữ Luân mừng đến mức nói không nên lời, cậu muốn chạy, bắt đầu giãy dụa, lại bị đá mấy cái. Biết cậu đã bị trói nên không có cách nào trốn được, Mạc Ngữ Luân nghĩ chỉ cần biến thân là có thể mở trói. Nghe mấy thằng kia nói dược cậu uống lại có thành phần ức chế biến hình, Mạc Ngữ Luân vẫn thử, một lần không được thì thử thêm lần nữa, đồng thời vừa phải chống chọi với chất kích dục trong dược cùng với hiệu lực ức chế biến thân làm Mạc Ngữ Luân phi thường phi thường mệt. Có lẽ chỉ mới uống một nửa lượng dược, có lẽ do cố gắng của bản thân, rốt cuộc ‘phốc’ một tiếng, Mạc Ngữ Luân biến thành tiểu hồ ly, dây thừng rơi xuống đất.
Thằng canh giữ Mạc Ngữ Luân kinh hãi, vừa định nhào đến, Mạc Ngữ Luân linh hoạt nhảy ra, sau đó từ khe hở của chấn song phòng giam chạy trốn ra ngoài.
“Tiểu tạp chủng chạy trốn!” Nam nhân la lớn chạy theo sau.
Mạc Ngữ Luân liều mạng xông lên lầu, liếc mắt liền nhìn thấy một cửa sổ không đóng, cậu lủi nhanh vào dùng chân đẩy cánh cửa sổ, sau đó nhảy ra, thành công thoát ra ngoài.
Không cần biết có người truy đuổi phía sau hay không, Mạc Ngữ Luân cố gắng chạy về phía trước, trong lòng vẫn luôn lặp đi lặp lại tên Trầm Sở Thiên.
Trong hộp đêm Mạc gia, khi biết Mạc Ngữ Luân lại một lần thừa loạn đào tẩu những hồ ly khác la lối liên tục, “Sao lại thế được! Rất kỳ quái! Tiểu tạp chủng lại chạy mất!”
“Vì sao cái tủ trong văn phòng đột nhiên đổ xuống, có phải là điềm báo sẽ có chuyện phát sinh?”
“Phi phi, đừng nói lung tung!”
“Phanh một tiếng rất dọa người, tao còn nghĩ có người nổ súng trong phòng.”
“Chết tiệt, sao có thể khéo léo đến mức tiểu tạp chủng lại chạy được tới hành lang có cửa sổ trong đóng, nhảy một cái liền thoát ra ngoài, đáng giận!”
Mạc Ngữ Luân biến thành hồ ly chạy trốn trong bóng tối nơi ngã tư đường, thở hổn hà hổn hển đến mức phổi cũng phát đau, cậu cứ cố gắng chạy và chạy.
Đột nhiên nghe tiếng còi hú, Mạc Ngữ Luân quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau một chiếc ô tô màu đen, cậu cực kỳ vui mừng, lời nguyện cầu của cậu đã được đáp ứng, Trầm Sở Thiên đã đến.
Ô tô dừng lại, Trầm Sở Thiên vội vàng bước ra khỏi xe, tiểu hồ ly kích động nhào vào trong lòng anh.
“Tiểu Mạc!” Trầm Sở Thiên ôm chặt tiểu hồ ly trong lòng. Dựa theo tiềm thức tìm thấy Tiểu Mạc, tâm Trầm Sở Thiên cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
“Tôi đã biết em sẽ ở đây. Tiểu Mạc, em không sao chứ?”
Dựa vào lòng Trầm Sở Thiên, cảm nhận được hơi thể cùng sự ấm áp của cơ thể, những xao động trong trái tim Mạc Ngữ Luân xiết chặt lấy từng cơn từng cơn, sự nhẫn nại của cậu sắp đến giới hạn. Nâng cái tay nhỏ lên kéo lấy vạt áo Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân thấp giọng lẩm bẩm, “Về nhà, mau về nhà.”
Trầm Sở Thiên ngẩn người, Mạc Ngữ Luân không có nhà, hiện tại cậu ấy đang nói đến nhà nào, là chỗ của Lãnh Tinh Hồn sao? Linh cảm cho Trầm Sở Thiên biết không phải ý đó, như vậy, là chỗ của mình? Trầm Sở Thiên một trận kinh hỉ, trong tình cảnh này, tiểu hồ ly nói muốn về nhà, nói như vậy – cậu ấy đã chấp nhận anh rồi?
Nằm phía sau xe, Mạc Ngữ Luân biến trở lại thành người, sau khi đấu tranh với dược tính, cậu gần như kiệt sức. Theo những lần xóc nảy của xe, cảm giác cọ xát giữa da thịt và ghế trên xe khiến Mạc Ngữ Luân cảm thấy ngọt ngào.
Muốn vô cùng, muốn vô cùng… Rõ ràng cảm thấy thẹn, nhưng thật sự lại rất khát vọng.
Trong thang máy, Mạc Ngữ Luân cơ hồ không còn sức để đứng vững, cậu yếu ớt dựa vào vách kim loại, Trầm Sở Thiên nghĩ Mạc Ngữ Luân mệt, liền vươn tay ra ôm cậu. Ngay khoảnh khắc được ôm vào lòng, Mạc Ngữ Luân cơ hồ bị đánh bại, cậu níu chặt lấy quần áo Trầm Sở Thiên, ngước đầu nhìn Trầm Sở Thiên.
Phát hiện sắc mặt Mạc Ngữ Luân đỏ đến mức có chút dị thường, màu đỏ thậm chí lan dài xuống đến áo cậu, ngay cả mí mắt cũng đỏ, ánh mắt ngập nước, dẫn theo sự quyến rũ cùng hấp dẫn khó nói thành lời, môi khẽ nhếch, tiếng thở dốc tinh tế giống như đang thúc giục chuyện gì. Trầm Sở Thiên thầm nghi hoặc.
“Tiểu Mạc, em làm sao vậy?”
Mạc Ngữ Luân cắn môi. Cậu sợ sẽ bật ra thành lời, nói rằng muốn Trầm Sở Thiên ôm cậu, nói cậu muốn anh.
Vào đến cửa, Trầm Sở Thiên đỡ Mạc Ngữ Luân nằm xuống sofa, anh nghi hoặc hỏi: “Tiểu Mạc, em khỏe không, muốn đi khám bác sĩ không? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết được không? Là thằng vô lại nào bắt em, em nói cho tôi biết, tôi lập tức đi bắt chúng nó lại.”
Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu, giữ chặt cổ tay Trầm Sở Thiên không buông. Rốt cục, rốt cục thì cậu không thể khống chế bản thân mình, cậu cầm lấy tay Trầm Sở Thiên ấn lên giữa hai chân mình, bộ vị bị quần jean ôm chặt truyền đến một trận xúc cảm tuyệt vời, sau đó, Mạc Ngữ Luân liền cảm thấy quần lót mình ẩm ướt. Nhanh như vậy, hơn nữa lập tức lại có dấu hiệu khôi phục, Mạc Ngữ Luân muốn khóc.
Trầm Sở Thiên đã hiểu ra.
“Tiểu Mạc, bọn chúng cho em uống gì vậy?”
Mạc Ngữ Luân cúi đầu thật thấp, vai co lại, thoạt nhìn như thập phần bất lực.
Trầm Sở Thiên vươn tay nâng cằm Mạc Ngữ Luân lên, để cậu ngẩng đầu đối diện với anh, “Tiểu Mạc, không phải em làm sai, đừng để trong lòng, chuyện này không là gì cả.”
Nheo mắt lại, cọ cọ cái cằm nhỏ trong tay Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân theo bản năng liên tục làm động tác này. Hiện tại, bất kỳ sự tiếp xúc nào với thân thể đều làm cậu trầm mê.
Trầm Sở Thiên nâng tay đỡ lấy thắt lưng Trầm Sở Thiên, cởi nút quần jean của cậu, kéo khóa xuống, dưới cái nhìn chằm chằm đầy kinh hoàng của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên nói, “Dược chúng bắt em uống khẳng định rất mạnh. Tiểu Mạc, tôi không có ý ‘giậu đổ bìm leo’, tôi chỉ muốn giúp em thôi.”
Thấy Mạc Ngữ Luân thùy hạ mi mắt, ngầm tỏ ra đồng ý, Trầm Sở Thiên nâng chân Mạc Ngữ Luân lên, sau đó anh cởi quần lót và quần jean của cậu ra. Thấy nửa người dưới lõa lồ trong mắt Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân tự dối gạt mình mà nhắm chặt mắt lại.
Trầm Sở Thiên ngồi xuống sofa, sau đó để Mạc Ngữ Luân đưa lưng về phía anh, ngồi khóa trên đùi anh, tách hai chân ra, một tay ôm Mạc Ngữ Luân, nhẹ nhàng giữ chặt cậu, tay kia trượt xuống dưới, nhẹ nhàng cầm phân thân đã đứng thẳng của Mạc Ngữ Luân lên.
Trầm Sở Thiên là cảnh sát, bàn tay của người có tập võ có chút thô ráp ma xát làn da non mềm, Mạc Ngữ Luân rõ ràng cảm nhận được một cổ khoái cảm vừa ngứa lại vừa tê từ thắt lưng chạy thẳng lên gáy, thân thể đang khát khao được thỏa mãn, Mạc Ngữ Luân không khỏi bật lên những tiếng rên rỉ.
Trầm Sở Thiên ôn nhu trừu động, để an ủi, tư vị tuyệt vời làm cho Mạc Ngữ Luân như bị hãm sâu trong đó, cậu vẫn còn thấy chưa đủ, nửa khép hờ đôi mắt, hai tay tự động tham tiến vào trong áo, tự phủ lộng nhũ thủ của mình. Khoái cảm gần như tê liệt lan khắp toàn thân, Mạc Ngữ Luân theo bản năng vặn vẹo thắt lưng, dùng mông ma xát đùi Trầm Sở Thiên.
Mạc Ngữ Luân cảm thấy thỏa mãn khi toàn bộ phương vị cậu muốn được âu yếm, cậu trầm mê trong đó, quên hết tất cả.
Ôm Mạc Ngữ Luân trong lòng, tâm tình Trầm Sở Thiên có chút phức tạp. Anh chưa từng thấy tính cách này của Mạc Ngữ Luân, tiểu hồ ly trong trí nhớ của anh cô độc lại quật cường, u buồn lại ngây thơ, nhìn thấy Mạc Ngữ Luân sa vào trong bể dục, tản mát ra vẻ đẹp dị thường của cậu, Trầm Sở Thiên thầm cảm thấy may mắn, tính cách này của tiểu hồ ly chỉ một mình anh biết, mà anh cũng sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội nhìn thấy được.
Chỉ chốc lát, chất lỏng trắng tinh tiết ra trên ngón tay Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân sau khi phóng thích liền dựa vào khuỷu tay Trầm Sở Thiên thở dốc.
“Em khỏe không?” Trầm Sở Thiên nhẹ giọng hỏi, hơi thở thoảng qua lỗ tai Mạc Ngữ Luân, sau đó cả hai đồng thời phát hiện, phân thân vừa mới nhuyễn xuống của Mạc Ngữ Luân lại có xu thế ngẩng đầu.
“Sao có thể như vậy…” Mạc Ngữ Luân nức nở hỏi, cậu phi thường hận bản thân mình, lại càng không muốn Trầm Sở Thiên nhìn thấy được mặt khác của mình.
“Hư, không thể trách em được.”
“Tôi ghét như vậy, tôi ghét phải như vậy!” Mạc Ngữ Luân thống hận khi cậu phải lộ ra bản tính hảo *** của hồ ly.
“Đây là một phần của thiên tính, không cần cảm thấy nó gian ác.” Trầm Sở Thiên có ý an ủi Mạc Ngữ Luân.
“Nhưng tôi ghét, tôi ghét tôi bị thành như vậy!”
Tuy miệng nói như vậy, Mạc Ngữ Luân – dưới sự khống chế của dược hiệu – lại bắt đầu cọ xát trong lòng Trầm Sở Thiên. Dục vọng đã được thỏa mãn hai lần trước đó, nên cả người giờ đây có cảm giác trống rỗng.
“Ngoan, đừng khóc, đừng nghĩ nhiều, chỉ cần đem tôi thành giải dược là tốt rồi, Ân, coi tôi như một viên thuốc là được.” Trầm Sở Thiên nói xong, đỡ Mạc Ngữ Luân nằm xuống sofa, cởi áo Mạc Ngữ Luân, sau đó anh cúi người xuống, hôn lên môi Mạc Ngữ Luân.
Nguyên bản chỉ muốn hôn để trấn an, Trầm Sở Thiên không ngờ rằng Mạc Ngữ Luân lập tức hôn cuồng loạn lên môi anh, không chỉ dùng sức mút lấy môi anh, còn đem đầu lưỡi trượt vào trong miệng Trầm Sở Thiên mà đảo, cái hôn nồng đậm bằng lưỡi như một điềm báo cho sự bùng nổ tạo thành tình cảm mãnh liệt, thân thể Trầm Sở Thiên cũng bắt đầu nóng lên.
Khi môi Trầm Sở Thiên lướt dọc theo từng đường cong thân thể của Mạc Ngữ Luân, lập tức anh nghe được tiếng lẩm bẩm nho nhỏ khoát hoạt của cậu, khi đầu lưỡi uống vòng quanh nhũ thủ, liếm mút, thân thể Mạc Ngữ Luân nhất thời vặn vẹo kịch liệt hơn, tiếng lẩm bẩm nho nhỏ biến thành tiếng rên rỉ sảng khoái.
“Thật lớn, chỗ đó, thật thoải mái…”
Nguyên bản muốn âu yếm thân thể Mạc Ngữ Luân lâu hơn một chút, để cậu thả lỏng, nhưng Trầm Sở Thiên rất nhanh phát hiện ra, nhờ dược lực và tác động của anh đã cực kỳ buông lỏng. Ngón tay khẽ ấn nơi cửa vào, chỗ đó rất mềm mại, giống như đang chờ đợi.
Tách hai chân Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên chậm rãi tiến vào thân thể Mạc Ngữ Luân. Một khắc bị xỏ xuyên, Mạc Ngữ Luân nhìn thấy được yêu thương cùng thương xót, đột nhiên cậu cảm thấy tất cả đều không là gì cả, nam nhân này có thể hiểu được cậu, lại càng có thể đối đãi khoan dung với cậu, trong sự ôm ấp của Trầm Sở Thiên, có thể phóng xuất tất cả những áp lực.
Vừa ấm áp lại vừa chặt chẽ bao vây, từ từ co lại, chôn vào thật sâu, Trầm Sở Thiên cảm thấy tư vị này tuyệt vời đến mức khó thể hình dung, thoải mái đến mức làm người ta quên đi tất cả.
Cảm giác trống rỗng của thân thể được lấp đầy, Mạc Ngữ Luân thỏa mãn đến muốn khóc, nội bích được ma xát, điểm kích tình nằm sâu trong cơ thể một lần lại một lần được chạm đến, cậu gần như muốn thét lên, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay Trầm Sở Thiên.
“Ôm em, ôm em…” Mạc Ngữ Luân rên rỉ, thân thể được lấp đầy, da thịt cũng cảm nhận được đầy đủ, cậu kéo tay Trầm Sở Thiên vuốt ve chính mình.
Trầm Sở Thiên nằm sấp người xuống, một tay đỡ thắt lưng Mạc Ngữ Luân, để chân cậu gác lên khuỷu tay mình, tay kia âu yếm thân thể quang lõa của Mạc Ngữ Luân.
“Như vậy, có thoải mái không?”
“Ân, rất lớn, vẫn muốn, vẫn muốn…”
Âu yếm toàn bộ phương vị làm Mạc Ngữ Luân rất nhanh đã đến cao trào, cậu liền bắn ra. Nhìn thấy bộ dáng rươm rướm nước mắt của Mạc Ngữ Luân khi đến cao trào, từng trận co rút trong nội bích cũng làm cho Trầm Sở Thiên bắn ra ngay sau đó, thống khoái tràn trề.
Thở dốc ôm lấy Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên khẽ hôn lên hai má cậu, Mạc Ngữ Luân khép hờ mắt, môi khẽ nhếch, liên tục thở dốc.
Tay vuốt ve thắt lưng Mạc Ngữ Luân, vuốt đến khi cậu phát ra một trận nỉ non, Trầm Sở Thiên hỏi bên tai Mạc Ngữ Luân: “Tiểu Mạc, đã kết giao bạn gái chưa?”
Mạc Ngữ Luân không còn sức trả lời, chỉ thật lòng lắc đầu. Trầm Sở Thiên hài lòng với đáp án này.
“Còn bạn trai?”
Vẫn là lắc đầu, Trầm Sở Thiên càng thêm vừa lòng.
“Từ giờ trở đi, em đã có bạn trai, hiểu chưa?” Trầm Sở Thiên nói.
Mạc Ngữ Luân mở mắt, thoáng nhìn Trầm Sở Thiên, gật gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Trầm Sở Thiên thỏa mãn trong lòng, sau khi nghỉ một chút anh phủ thêm quần áo, ôm Mạc Ngữ Luân vào phòng ngủ, sau đó vào phòng tắm lấy khăn bông trở ra, định lau thân thể bị dơ của Mạc Ngữ Luân. Khi Trầm Sở Thiên quay lại phòng ngủ, liếc nhìn Mạc Ngữ Luân trên giường, chiếc khăn trên tay anh nhất thời rớt xuống đất.
Mạc Ngữ Luân đang dựa vào đầu giường, hai chân mở ra, hai tay cầm lấy phân thân trượt lên trượt xuống, ánh mắt khép hờ, cậu chìm đắm trong khoái cảm mà ngửa cổ, cong thắt lưng lên.
Nhìn bộ dáng yêu dã của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên gần như không biết làm gì tiếp theo, anh cũng thầm oán hận, mấy con hồ ly xấu xa kia rốt cuộc đã cho Mạc Ngữ Luân uống cái gì, cư nhiên lợi hại như vậy, hoàn hảo Mạc Ngữ Luân trốn thoát được, nếu không, còn chưa biết sẽ bị bao nhiêu người…
Mạc Ngữ Luân thấy Trầm Sở Thiên, tự gạt mình lấy tay che mắt, nức nở, “Anh không nên nhìn, anh không nên nhìn!”
“Tiểu Mạc, dược hiệu vẫn chưa hết sao?” Trầm Sở Thiên bước đến.
Mạc Ngữ Luân một tay vung vẩy, giống như làm vậy sẽ ngăn được Trầm Sở Thiên, tay kia vẫn đang tự âu yếm mình, “Em không biết, em ghét như vậy, em ghét em phải như vậy, anh đừng nhìn a…”
Trầm Sở Thiên không nói nữa, anh kéo hai tay Mạc Ngữ Luân ra, thân thể đang sa vào trong ái dục lập tức khao khát, Mạc Ngữ Luân thuận thế nhào vào trong lòng Trầm Sở Thiên, “Em muốn, thật sự thật sự khó chịu, muốn a…” Một bên nói một bên cọ cọ trong lòng Trầm Sở Thiên, một bàn tay trực tiếp vói vào trong quần lót Trầm Sở Thiên.
Một bên tự mình làm ra những hành động trơ trẽn, một bên Mạc Ngữ Luân lại không thể khống chế bản thân mình. Thật sự là do dược hiệu sao? Lúc này, ngay chính cậu cảm hồ đồ, rõ ràng đã xuất vài lần, rõ ràng đã rất mệt mỏi đến không chịu nổi nữa, vì cái gì vẫn chưa ngừng được mà vẫn còn muốn? Hay là trong lòng cậu vẫn muốn để Trầm Sở Thiên ôm cậu, cho nên dựa vào sự phát tác của dược hiệu mà tận lực vùi trong lòng Trầm Sở Thiên cầu mong anh thỏa mãn mình.
Trầm Sở Thiên ôm Mạc Ngữ Luân, để cậu khóa ngồi nơi thắt lưng mình, giống như tâm ý tương thông, Mạc Ngữ Luân bấu chặt vai Trầm Sở Thiên chậm rãi ngồi xuống, thân thể có thể cảm nhận rõ ràng phân thân Trầm Sở Thiên đang từ từ tiến vào thân thể cậu, kết hợp vô cùng chặt chẽ, giống như thân này là của đối phương, cảm giác thoải mái khiến cả hai đều phát ra tiếng rên rỉ.
Ngưng một chút để thân thể thích ứng, sau đó Mạc Ngữ Luân liền ôm chặt cổ Trầm Sở Thiên chủ động vặn vẹo thắt lưng, khoái cảm từ nơi kết hợp như một luồng điện lan truyền toàn thân, Mạc Ngữ Luân càng vặn vẹo điên cuồng hơn, đồng thời cũng hôn lên môi, hai má và bờ ngực Trầm Sở Thiên cuồng loạn hơn nữa.
“Thích, thật sự rất thích…”
Trầm Sở Thiên ôm lấy Mạc Ngữ Luân, bàn tay to lớn âu yếm trên người cậu, “Ân, anh cũng thích…”
Khoảnh khắc lên cao trào, Mạc Ngữ Luân cảm thấy, mặc kệ là tự chủ hay là gì đi nữa, tất cả đều biến mất, khoái cảm cực hạn trên thân thể thậm chí còn làm tâm trí hoàn toàn thả lỏng. Những ủy khuất, vũ nhục, thương tổn trước đây, cộng với khoái cảm làm cho người ta thẹn thùng ngay lúc này để thể hiện rõ mồn một, bắn ra trên người Trầm Sở Thiên, cậu không kiềm chế được xúc cảm mà bật khóc thành tiếng.
Trầm Sở Thiên kinh ngạc, vội vàng ôm chân dỗ dành: “Tiểu Mạc, đừng khóc, Tiểu Mạc, có phải anh làm em đau không?”
Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu, vẫn không ngừng khóc, sau khi ý thức được rõ ràng, cậu hiểu được vừa rồi cậu đã làm những gì, nghĩ rằng mình *** đãng như thế sẽ bị Trầm Sở Thiên chán ghét, Mạc Ngữ Luân thống hận bản thân mình.
Nhìn Mạc Ngữ Luân khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, Trầm Sở Thiên biết suy nghĩ của cậu, một cơn sóng cảm xúc bùng lên trong ngực Trầm Sở Thiên, còn mãnh liệt hơn sự đồng cảm cùng thương tiếc trước đây của anh dành cho cậu, đây chính là – tình yêu.
Khi giúp Mạc Ngữ Luân lau thân thể, cậu vẫn còn nức nở khóc, sau đó vì quá mỏi mệt mà chìm vào giấc ngủ. Nhìn nước mắt còn đọng lại của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên lấy tay nhẹ nhàng lau đi, nằm xuống phía sau ôm lấy cậu, đắp hảo chăn.
Sáng sớm, Mạc Ngữ Luân tỉnh giấc, mở đôi mắt còn cay xót, trong nháy mắt cậu thấy mê man – đây là ở đâu? Sau đó, trí nhớ về tối hôm qua liền ùn ùn kéo về khiến cậu tỉnh lại, đau đớn trong người vì một đêm phóng đãng đã nhắc cậu nhớ tất cả mọi chuyện phát sinh đêm qua.
Nhìn thấy Trầm Sở Thiên bên cạnh cũng đã tỉnh lại, đang ôn hòa nhìn cậu, Mạc Ngữ Luân theo bản năng chôn đầu vào trong chăn, chỉ để lộ ra ngón tay đang níu chặt lấy góc chăn.
“Tiểu Mạc, em khỏe không?” Trầm Sở Thiên hỏi, sau đó không để ý sự phản đối của Mạc Ngữ Luân mà kéo chăn xuống, vươn tay sờ sờ trán Mạc Ngữ Luân, “Có cảm thấy nhức đầu hay không, có khó chịu không? Anh không biết rốt cuộc em uống phải cái gì, nếu thấy không thoải mái thì nói với anh, anh sợ sẽ có di chứng gì đó.”
Mạc Ngữ Luân lắc lắc đầu tỏ ý không sao cả, sau đó lại giấu đầu vào trong chăn, Trầm Sở Thiên nhìn cậu y như con đà điểu liền cười không ngớt.
Mạc Ngữ Luân không biết nên đối mặt với Trầm Sở Thiên như thế nào, cậu rất xấu hổ, đêm qua cậu đã cuồng dã tác cầu Trầm Sở Thiên, hoàn toàn lộ rõ thiên tính hồ ly, cho dù Trầm Sở Thiên đã biết nguyên nhân, nhưng anh đã nghĩ gì? Đương nhiên, cùng anh làm rất thoải mái, rất tuyệt vời, có lẽ từ lúc mới quen biết anh thì trong tiềm thức đã muốn làm cùng anh, căn bản cậu không có sức chống cự với thân thể của chính cậu, đối với thân thể của anh cậu lại càng không có sức kháng cự.
Hai má tiểu hồ ly ửng đỏ, đối với mấy suy nghĩ vớ vẩn lúc sáng sớm của mình càng thêm chán ghét.
“Tiểu Mạc,” Trầm Sở Thiên lại kéo chăn tiểu hồ ly ra lần nữa, “Em có đói bụng không, có muốn ăn gì hay không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Mạc Ngữ Luân sờ sờ bụng, thật sự đói, ngày hôm qua làm kịch liệt như thế mà. Nghĩ đến đây, cậu lại chui vào trong chăn, hận không thể tự đánh mình mấy cái.
Trầm Sở Thiên biết tiểu hồ ly ngượng, anh cười rồi đứng dậy, sau đó đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng.
Dựa vào thành giường uống sữa, Mạc Ngữ Luân nhướng mắt nhìn nhìn Trầm Sở Thiên, phát hiện vẻ mặt của anh phi thường tự nhiên, nhất thời không biết phải nói gì.
Đến khi Trầm Sở Thiên ngồi xuống bên cạnh, rốt cục Mạc Ngữ Luân mới mở miệng, “Anh, anh không, không đi làm?” cậu nghĩ nếu Trầm Sở Thiên rời đi, cậu có thể hảo hảo suy nghĩ một chút.
“Sao vậy, đó là câu đầu tiên em muốn nói với anh sao?” Trầm Sở Thiên cố tình lộ nét mặt ‘anh cảm thấy thương tâm’, nhưng ngay lập tức thu liễm biểu tình, còn thật tâm nói với Mạc Ngữ Luân: “Nếu em muốn làm cho anh, hoặc chúng ta, quên đi chuyện đêm qua, thì anh có thể nói với anh – không bao giờ. Tiểu Mạc, anh thích em, anh đơn giản chỉ là thích con người của em, đừng vì mình là hồ ly, cũng đừng vì thiên tính hồ ly gì gì đó mà lo sợ anh sẽ không thích. Anh thích tiểu hồ ly của anh, và anh tin tưởng tiểu hồ ly của anh.”
Mạc Ngữ Luân nghe xong, trong lòng liền ấm áp, cậu nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu, vẫn im lặng. Trầm Sở Thiên hiểu rõ, trong lòng Mạc Ngữ Luân đã xác định, chuyện phát sinh đêm qua có chút đột ngột, để tiểu hồ ly có thêm thời gian suy nghĩ cũng được, ít ra, thời gian có thể giảm bớt căng thẳng do chuyện phát sinh đêm qua tạo nên.
“Em muốn ra ngoài một chút.” Mạc Ngữ Luân nói.
“Ân.” Trầm Sở Thiên từ ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra một vật, “Cái này cho em.”
Mạc Ngữ Luân vừa nhìn thấy, là một chiếc khuyên tai màu bạc hình hạt đậu, cậu không khỏi nâng tay rờ rờ lỗ tai, Trầm Sở Thiên đưa ra lên, tự mình đeo chiếc khuyên cho Mạc Ngữ Luân, “Mang nó theo, đó là bùa hộ mệnh.”
Trầm Sở Thiên không nói hết sự thật, khuyên tai này là anh nhờ phòng kỹ thuật cảnh cục làm. Thực tế là dụng cụ truy tìm. Trầm Sở Thiên sợ Mạc Ngữ Luân sẽ bị tộc nhân bắt về, anh chuẩn bị sẵn một cái máy dò tìm kiểu khuyên tai, tuy rằng giữa bọn họ có cảm ứng về tâm linh, nhưng Trầm Sở Thiên lo mình sẽ phản ứng chậm, đợi đến khi anh tìm được Mạc Ngữ Luân thì có thể đã xảy ra những chuyện không thể cứu vãn được nữa. Nên dùng máy dò tìm sẽ nhanh hơn, như vậy ngay lập tức Trầm Sở Thiên sẽ lấy được bản đồ từ điện thoại đi động, tìm được vị trí của Mạc Ngữ Luân. Kết quả, còn chưa sử dụng, thì Mạc Ngữ Luân đã bị bắt, Trầm Sở Thiên chỉ muốn Mạc Ngữ Luân nhanh nhanh đeo nó lên.
Sờ sờ khuyên tai, nơi vành tai còn lưu giữ xúc cảm từ ngón tay Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân nhẹ giọng nói, “Em muốn ra ngoài một chút.”
“Ân. Cẩn thận nhé.”
“Em biết.”