Dạ Yến

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão phu nhân giữ Từ Yến Thanh ở lại dùng cơm tối, cùng ăn đương nhiên còn có Thẩm Quan Lan.

Từ Yến Thanh chỉ là đến vấn an, lại nhận được cả sự chăm sóc của Thẩm Quan Lan. Thiện ý của người xa lạ này có phần hơi quá, khiến lòng y cảm thấy không yên, trên gương mặt lại không thể biểu hiện ra điều gì, một bữa cơm này một chút tư vị cũng không có.

Lão phu nhân không đem tinh lực đặt trên người y, chỉ gắng ép Thẩm Quan Lan phải ăn nhiều hơn. Ngược lại Thẩm Quan Lan thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho y, để y ăn thêm nhiều đồ dinh dưỡng một chút.

Đợi đến khi bữa ăn này cuối cùng cũng kết thúc, Từ Yến Thanh đi ra khỏi căn phòng, đang muốn thở phào một hơi thì bên cạnh lại có gì đó như viên kẹo đường dính vào.

Y sợ hết hồn, lập tức tránh đi hai bước, giữ một khoảng cách với Thẩm Quan Lan.

Thấy y bị dọa cho giật mình, Thẩm Quan Lan mới phát giác bản thân đang quá mức nhiệt tình, vậy mà cứ thế trực tiếp vỗ vào vai y. Hắn đành phải cười cười giải thích: “Mẹ Tư không cần sợ, tôi ở nước ngoài đã quen kiểu cách nói chuyện cùng người khác như vậy rồi, chứ không phải có ý bất kính gì với người đâu.”

Từ Yến Thanh lắc đầu, nói một câu “không có chuyện gì” xong thì muốn đi ngay. Thẩm Quan Lan đuổi theo, tiếp tục nói: “Mẹ Tư vì sao lại đối với tôi lãnh đạm như vậy? Vẫn còn đang giận chuyện mẹ của tôi hôm qua đã phạt người sao?”

Thấy Thẩm Quan Lan không hề kiêng kỵ nói ra đề tài nhạy cảm, Từ Yến Thanh cũng không rõ hắn là không hiểu chuyện hay là đang cố ý, đành phải phủ nhận: “Nhị thiếu gia cả nghĩ quá rồi, ta với Nhị thiếu gia là lần đầu gặp mặt, tự nhiên sẽ không thể không có kiêng dè như người quen biết đã lâu được.”

“Mẹ Tư đối với tôi là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai ngày nay tôi đã gặp mẹ Tư mấy lần rồi, đến thân thể của mẹ Tư tôi cũng đã kiểm tra qua, sao có thể nói là không quen biết được?”

Lời này của Thẩm Quan Lan nói có chút gấp gáp, không đè nén thanh âm lại, liền khiến mấy gia đinh ở gần đấy chú ý đến. Từ Yến Thanh đã không đoán được hắn rốt cuộc muốn thế nào, chỉ cảm thấy cái tính tùy tâm tùy ý của mấy vị thiếu gia này nên tránh đi sẽ tốt hơn, vì vậy y không trả lời gì cả mà vội vàng hướng cửa lớn Nam viện đi đến.

“Mẹ Tư! Người đừng đi vội như vậy, trời tối rồi cẩn thận ngã.” Thẩm Quan Lan bước vài bước là đuổi tới, nhác thấy dưới chân y có thứ ngáng đường bèn lập tức nắm lấy tay Từ Yến Thanh.

Từ Yến Thanh giống như nước nóng đun sôi, vội vàng rút tay về, đôi mắt thường không có tâm tình gì lúc này cũng để lộ ra sự tức giận, nói: “Xin thiếu gia tự trọng!”

Thẩm Quan Lan ngây ngẩn cả người: “Tôi làm sao mà không tự trọng?”

“Ta cùng thiếu gia vốn không quen biết, nên giữ khoảng cách thì hơn. Còn có, hy vọng thiếu gia đừng một câu mẹ Tư hai câu mẹ Tư, ta nghe thấy cũng không được tự nhiên.”

“Không muốn nghe tôi gọi người là mẹ Tư nữa? Vậy người muốn nghe tôi gọi thế nào? Yến Thanh sao?”

Thẩm Quan Lan đàng hoàng trịnh trọng nói ra câu này, nhưng sắc trời đã tối, Từ Yến Thanh không thấy rõ được gương mặt của hắn, mà chỉ cảm thấy lời này nói ra mang ý nghĩa khác cực kỳ giống như là đang trào phúng.

Trước đây khi hát khúc ở Từ gia ban, Từ Yến Thanh thường xuyên gặp phải khách nhân muốn dây dưa với y, vì vậy y đối với việc lấy lòng của người khác rất nhạy cảm, xưa nay đều tránh thật xa. Sự thân mật không thể hiểu được của Thẩm Quan Lan khiến y không nắm được chừng mực, muốn tránh cũng không tránh được, dưới tình thế cấp bách liền không khống chế được nóng nảy, quát: “Tên của ta không phải là để thiếu gia có thể gọi!”

“Cha tôi thì có thể đúng không. Người để cho cha tôi gọi thẳng tên mình, còn uống loại thuốc không hợp tình hợp lý kia. Mẹ Tư, không phải người không tự nguyện gả cho cha tôi sao, sao lại không bỏ đi? Còn muốn ở lại Thẩm phủ để chịu khuất nhục?”

Thẩm Quan Lan nói trắng ra như thế, như một đạo thiên lôi đánh trúng bên chân Từ Yến Thanh. Y đã không biết mình nói gì nữa, chỉ cảm thấy vị Nhị thiếu gia quen sống trong nhung lụa này nếu không phải người ngu thì cũng nhất định là một kẻ điên, hắn sao có thể nói ra những lời như thế với người chỉ gặp qua một lần?

Từ Yến Thanh quay đầu lại liền đi thẳng luôn, y không có cách nào ở thêm với Thẩm Quan Lan được nữa. Lần này Thẩm Quan Lan cũng không đuổi theo y, bởi vì lão phu nhân nhớ ra còn có lời dặn dò nên để cho nha hoàn đuổi theo Thẩm Quan Lan giữ hắn lại.

“Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Ly Nhi vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa viện, nhìn thấy Từ Yến Thanh trở về liền tiến lên đón người, dựa vào ánh đèn lờ mờ, nàng nhận ra sắc mặt của Từ Yến Thanh tái nhợt, bước chân cũng có hơi lảo đảo.

Từ Yến Thanh được nàng đỡ lấy tâm tình cũng ổn định lại, thấp giọng nói: “Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Thẩm Quan Lan? Nói rõ ràng ra cho ta nghe xem nào!”

Ly Nhi từ sớm đã biết sẽ bị phát hiện, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nàng giống như làm ra chuyện sai trái, cúi đầu nói: “Thật ra là do Nhị thiếu gia hỏi nên nô tỳ mới nói. Cậu ấy cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu lại chịu uống thứ thuốc hại thân khuất nhục như thế kia, liền hỏi luôn cả quá khứ của cậu và nguyên do cậu được gả vào Thẩm gia.”

Từ Yến Thanh hít vào một ngụm khí lạnh: “Sao ngươi có thể nói với cậu ta những lời này? Cậu ta là con trai của mợ Cả đó! Nếu như cậu ta làm lớn chuyện này lên, mợ Cả sẽ càng gây khó dễ với ta hơn mà thôi.”

Ly Nhi nghe đến đây cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng mới chỉ là cô gái chưa tròn mười bảy tuổi, vừa nhìn thấy Thẩm Quan Lan không giống người khác liền nghĩ hắn là cứu tinh, làm gì mà còn biết cân nhắc thiệt hơn nữa?

“Vậy phải làm sao bây giờ? Không phải cậu vừa ở bên chỗ lão phu nhân chịu tội đó chứ? Chẳng lẽ lão phu nhân tìm cậu là vì chuyện này?” Ly Nhi vội la lên.

Từ Yến Thanh buông tiếng thở dài, để nàng đừng gấp gáp nữa: “Lão phu nhân không nói cái gì, lúc nãy ở trong phòng của bà, ta đã gặp Thẩm Quan Lan, cậu ta đã đem chuyện canh hạ hỏa nói ra trước mặt lão phu nhân. Lần này lão phu nhân đã lên tiếng, nên sau này ta cũng không cần phải uống thứ thuốc kia nữa.”

Trong mắt Ly Nhi ngấn lệ, nghe thấy vậy thì liền vui vẻ nói: “Thật ư? Nhị thiếu gia thật sự nói được làm được! Quá tốt rồi!”

Thấy Ly Nhi vui mừng đến giậm cả chân, mà Từ Yến Thanh lại mang một bụng âu lo.

Y từ nhỏ đã bị bán vào Từ gia bái sư học nghệ, không chỉ chịu nhiều đau khổ mà còn nếm thử tình người ấm lạnh. Cho dù sau này có tiếng rồi, nhưng đa phần vẫn là thân bất do kỷ. Y quá rõ ràng trên đời này không có thiện ý vô duyên vô cớ mà đến, bất luận người tốt đến thế nào cũng sẽ phải đánh đổi bằng thứ gì đó.

Thẩm Nhị thiếu gia thân phận cao quý, từ nhỏ không phải lo cơm áo gạo tiền, được yêu chiều trong nhà như bảo bối, người như vậy làm gì có lý do nào để đối xử tốt với y?

Cũng không thể nói, vị thiếu gia này thật giống hệt như trong kịch đã viết, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm nên mới thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ đi?

Từ Yến Thanh tự giễu lắc đầu, cùng Ly Nhi đồng thời quay về Tây sương.

Y không đoán được suy nghĩ của Thẩm Quan Lan, mợ Cả lại càng không. Đợi đến khi Thẩm Quan Lan từ chỗ lão phu nhân trở về, mợ Cả liền sai người chặn đường đưa hắn đến phòng mình.

“Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì?” Thẩm Quan Lan vừa bước vào phòng đã thấy mợ Cả ngồi ngay ngắn trên ghế bành, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh sáng trong phòng không đủ, vài đạo bóng mờ đều tập trung trên người mợ Cả cùng với mặt mày tức giận, giống hệt một con dạ xoa cái.

Thẩm Quan Lan rụt cổ lại một cái, tiến lên rót cho mẹ mình chén trà, chột dạ cười nói: “Lại muốn dạy bảo con rồi ạ?”

Đại phu nhân nguýt hắn một cái thật dài, bực tức nhịn ở trong lòng cả nửa ngày giờ mới được nói ra: “Con không thấy ngại khi hỏi mẹ như vậy sao! Con cùng cái tên họ Từ đó thân quen lắm sao? Có phải con đã quên mình là do ai sinh ra rồi phải không? Mười tháng mẹ mang thai con nhọc nhằn khổ sở, thế mà lại sinh ra cái đứa vô sỉ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng như con sao?”

Mợ Cả mắng rất nặng nề, thế nhưng lại không động thủ với Thẩm Quan Lan. Hắn biết mẹ mình nói năng chua ngoa nhưng lại là người có trái tim yếu mềm, bèn đi tới phía sau mợ Cả đặt tay lên vai bà: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con đương nhiên là con trai của mẹ rồi. Chỉ là mẹ cũng biết đó, con học Y, không chịu nổi chuyện như vậy. Không cần biết giữa mẹ và mẹ Tư có bao nhiêu ân oán, đó cũng là một mạng người, làm sao có thể theo tư tưởng cổ hủ của cha con mà không để ý đến đây?”

“Vậy thì con cũng đâu thể để sự việc lan đến tai bà nội chứ. Bà đã không nhúng tay vào việc trong nhà bao năm rồi, lần này hay rồi, con bảo cái mặt mũi đương gia (người lo chuyện trong chuyện gia đình) của mẹ còn để đi đâu được nữa? Mợ Hai mợ Ba còn không phải sẽ hết lòng cười nhạo mẹ sao?”

“Cho nên điều mẹ tức giận nhất không phải là vì mẹ Tư không uống thuốc nữa mà là sợ mất mặt?” Thẩm Quan Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

Mợ Cả hất bàn tay đang bóp vai cho mình xuống, một mặt chỉ tiếc mài sắt không thành thép nhìn hắn: “Cái thứ như Từ Yến Thanh nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, cho dù có được lão gia sủng ái đến đâu cũng chỉ là thiếp, không là cái gì với mẹ cả. Y sống lâu hay chết sớm thì quan hệ gì? Kiêng kỵ y từ trước đến nay chỉ có mợ Hai, mợ Ba mà thôi.”

Thẩm Quan Lan khom người xuống, tầm mắt ngang với mợ Cả, nói: “Vậy thì mẹ phải nói từ sớm chứ, con còn cho rằng mẹ ghét mẹ Tư, chỉ mong người ta uống nhiều hơn một chút.”

Mợ Cả lườm một cái: “Mẹ tất nhiên cũng ghét y, hơn nữa, đó là do cha con muốn y uống, đợi cha con trở về con cũng đừng nhiều chuyện, cẩn thận ông ấy lại giận chó đánh mèo.”

Khóe miệng Thẩm Quan Lan cong lên, nở nụ cười, hôn mỗi bên má của mợ Cả một cái rồi nói: “Được rồi ạ, con biết thái độ của mẹ là được rồi, chỗ cha, con ắt có biện pháp.”

“Con…” Mợ Cả được hắn hôn một cái, trong lòng cũng thấy có chút vui vẻ, nhưng nghe thấy lời hắn nói mặt mày liền tối lại, nhưng lời còn chưa nói ra thì nha hoàn bên ngoài đã đến gõ cửa: “Thưa mợ Cả, tam thiếu gia nhà họ Giang, mời Nhị thiếu gia đến hàn huyên chuyện cũ ạ.”

Thẩm Quan Lan đi đến bên ngoài cửa lớn, nhìn thấy cái tên chải đầu bóng mượt đang dựa vào bên cạnh xe kia, không nhịn được cười nói: “Cậu đây đâu phải là mời tôi đến hàn huyên chuyện cũ, là muốn mời tôi đi uống rượu hoa cùng cậu đúng không?”

Giang Phong cợt nhả rút tay từ trong túi quần ra, dùng góc độ tự cho là tuấn tú liếc mắt nhìn Thẩm Quan Lan một cái: “Cậu cho là tôi cũng háo sắc như cậu sao? Nhưng đúng là tôi có đặt một phòng ở Hoa Mãn Lâu để tẩy trần đón gió cho cậu đó, đây còn không phải là sợ mẹ cậu lo lắng sao. Mau đi thôi, mấy người anh em đều đang chờ cậu đó.”

Thẩm Quan Lan không nói thêm gì nữa, cùng Giang Phong bước vào trong xe, rất nhanh liền đến ngõ rượu hoa.

Nghi Châu dù không có tiếng như Bắc Bình, nhưng vẫn là một nơi phồn hoa thương nhân tập trung nhiều như mây trên trời. Màn đêm vừa mới buông xuống, phố hoa cũng lên đèn ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình, bất kể là tiếng hát bắt đầu từ đài kịch hay là tiếng cười mời rượu của các cô nương, hoặc hơn nữa là những giai điệu xập xình phát ra từ vũ trường cũng đủ câu dẫn lòng người.

Trong thời kỳ rối ren này, an bình trong thời gian ngắn ngủi cũng thật đáng quý. Người có tiền đương nhiên sẽ không đối nghịch với việc hưởng lạc, chỗ tiêu tiền xa hoa đồi trụy ở đâu cũng có, trên con đường này ở ngang dọc khắp nơi đều là những người kiếm sống, mở to đôi mắt đón tiếp bọn họ đến tận sáng sớm.

Thẩm Quan Lan đã bốn năm rồi không trở lại, các cô nương ở Hoa Mãn Lâu phần lớn đều đã thay bằng gương mặt mới. Chỉ có bà chủ là vẫn nhận ra hắn, vừa nhìn thấy hắn là giống như thấy được đồng bạc lớn liền tóm lấy hắn không buông.

Thẩm Quan Lan nhìn thì không đứng đắn, nhưng trên thực tế mãi đến tận khi ngồi xuống ghế trong bao sương, đều không để cho bất kỳ cô nương nào lưu lại mùi hương trên người hắn.

Hắn không thích những nơi phong nguyệt lừa mình dối người như thế này, sau khi chào hỏi ôm ấp từng người anh em liền ngồi xuống uống rượu dùng bữa.

Những người hôm nay Giang Phong hẹn tới đều là những người anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, gia cảnh mỗi nhà đều rất giàu có. Tuy rằng việc buôn bán của mỗi nhà không giống nhau, nhưng lại có thể chống đỡ nửa bầu trời Nghi Châu. Vì vậy mấy cô nương tiếp rượu mà bà chủ Hoa Mãn Lâu gọi đến đều là những người nổi tiếng, trong đó có một cô nương đầu bảng tên gọi Oanh Oanh được đẩy đến bên người Thẩm Quan Lan.

Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm không chớp mặt những món ăn trước mặt, bữa cơm tối vừa rồi, hắn chỉ bận gắp đồ cho Từ Yến Thanh còn mình lại chẳng ăn được mấy miếng. Lúc này bụng đói rồi, còn lòng dạ nào để ý đến dong chi tục phấn () bên cạnh, hắn chỉ vừa ăn vừa nghe mấy người anh em đùa giỡn nói chuyện thô tục.

Giang Phong ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn không có hứng thú gì liền hỏi có phải hắn không vừa ý Oanh Oanh không, có muốn đổi người khác không? Thẩm Quan Lan đã sớm bo tiền để Oanh Oanh đi ngồi cùng những người khác, nghe thấy vậy liền cười nói: “Cậu biết thừa tôi không thích kiểu người như thế.”

Giang Phong cầm chén rượu lên cùng hắn cạn một hơi: “Mắt cậu có mà cao hơn cả đầu, nhưng mà cũng đừng quên bây giờ về Nghi Châu rồi, việc hôn nhân vẫn là do cha mẹ cậu định đoạt thôi.”

Thẩm Quan Lan lại rót thêm một chén, nói: “Tôi không có hứng thú với hôn nhân, hai người họ không ép được tôi đâu.”

Giang Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đây là cậu chưa gặp được người mình thích thôi, cho nên mới nói nhẹ nhàng như thế. Đợi đến khi cậu có người trong lòng rồi, cậu sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để cưới nàng.”

Thẩm Quan Lan chẳng quan tâm lắm nhún vai một cái, gắp một hạt lạc lên ném vào miệng Giang Phong nói: “Có chút tiền đồ đi có được không? Cả ngày tình với chả yêu, cha cậu bỏ số tiền lớn ra cho cậu đi du học như vậy là để học hành tử tế chứ không phải học tán gái đâu.”

Giang Phong biết thành tích của Thẩm Quan Lan ưu tú, còn chưa tốt nghiệp đã thi được giấy chứng nhận bác sĩ Tây y, là một phần vinh dự ở thành Nghi Châu này. Cũng không dài dòng với hắn nữa, nói: “Vậy cậu có tính toán gì chưa?”

“Đi Bắc Bình.”

“Bắc Bình xa như vậy sao? Với tính khí của mẹ cậu làm sao có khả năng thả cho cậu đi?”

“Không thả cũng phải thả, tôi đã tìm sư huynh nghe ngóng xong rồi, bệnh viện Trường An ở Bắc Bình đang cần bác sỹ ngoại khoa.” Thẩm Quan Lan uống một hớp rượu, Giang Phong tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: “Thế cục ở Bắc Bình khó nói lắm, tôi khuyên cậu vẫn là nên chờ một thời gian, đừng lấy mạng của mình ra để mạo hiểm. Huống hồ sức khỏe của cha và bà nội cậu cũng không tốt, không bằng cân nhắc ở lại một thời gian đã, chăm sóc cho hai người đó tốt hơn rồi lại nói.”

Trong một đám anh em, Giang Phong là người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Quan Lan, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Năm mười bảy tuổi Thẩm Quan Lan đi du học Giang Phong cũng đi, nhưng Giang Phong đối với ngành Y không có hứng thú, cậu ta học Thương mại vì vậy về trước Thẩm Quan Lan một năm.

Anh trai của Giang Phong có chức vụ ở Bắc Bình, thế nên tin tức trong nhà rất đáng tin cậy. Cậu ta đã nhắc nhở như thế, Thẩm Quan Lan cũng bắt đầu do dự. Chỉ là trong sự do dự đó của hắn không phải chỉ vì thế cục của Bắc Bình, mà là còn vì trong nhà có người cần chăm sóc.

Chẳng biết vì sao, trước mắt Thẩm Quan Lan lại xuất hiện hình ảnh của Từ Yến Thanh người kháng cự hắn từ xa ngoài ngàn dặm.

“Hỏi cậu một chuyện nhé, cậu có biết lai lịch của mẹ Tư nhà tôi không?” Thẩm Quan Lan đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nhìn về phía Giang Phong.

Bọn họ tối nay là đến tiêu khiển, trạng thái cả tối của Thẩm Quan Lan đều rất tùy ý, nhưng lúc này bỗng nhiên lại nghiêm túc khiến Giang Phong không khỏi ngạc nhiên đặt đũa xuống:

“Biết chứ, người mẹ Tư ấy của cậu nổi danh khắp Nghi Châu, không ai không biết cả.”

“Vậy cậu nói cho tôi nghe xem, anh ta trước đây là người thế nào, sao lại bằng lòng gả cho cha tôi làm thiếp?”

()= người chỉ biết trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng, không có văn hóa.

Truyện Chữ Hay