Dạ Vũ Thương Khung

chương 89: 89: trác phi phàm thê thảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trác Phi Phàm sau khi bị Tiêu Thần Thâu lừa gạt rồi lấy mất nhẫn trữ vật , chỉ thấy tâm cảnh hắn đã mất bình tĩnh hắn điên cuồng chạy khắp mọi ngóc ngách của Đế Đô để tìm Tiêu Thần Thâu nhưng đáng tiếc dù hắn có tìm kiếm ở đâu cũng không bắt gặp Tiêu Thần Thâu.

Điều khiến Trác Phi Phàm mất bình tĩnh không phải là chiếc nhẫn trữ vật mà là thanh trường đao tứ phẩm pháp khí và một bản Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ Diệu Long Trảm của phụ thân để lại cho hắn , đã mấy ngày trôi qua trong túi Trác Phi Phàm đã trống không , chỉ thấy giờ này hắn đứng trước một quầy bánh bao nóng hổi đôi mắt sắc lạnh thường ngày của hắn giờ này đã nổi lên ham muốn hừng hực , trông bộ dạng hắn lúc này như con hổ đói thấy miếng mồi ngon.

Bà chủ bán bánh bao thấy tên thiếu niên tóc bạc trắng đứng trước quầy hàng đã nửa canh giờ bà ta lên tiếng :

" Nè cậu thanh niên cậu đã đứng nhìn nửa canh giờ rồi rốt cuộc có mua hay không ?"

Bụng Trác Phi Phàm đã kêu lên ùng ục lúc này nghe bà chủ nói hắn cố gắng dùng đôi mặt lạnh lùng của mình tỏ vẻ đáng thương chỉ thấy hắn làm ra bộ dạng này người khác thấy là đã muốn môn mửa :

" Bà chủ có thể cho ta cái bánh bao không đã ngày ta không có gì vào bụng rồi "

Bà chủ tiệm bánh bao nhìn cái bộ mặt chúa hề của hắn lại nghe hắn nói thì mặt đanh lại quát :

" Ngươi nói cái gì ta thật không nghe lầm chứ thanh niên như ngươi còn không mua nổi cái bánh bao mà phải đi xin ăn , ngươi nói xem như vậy còn đáng mặt đàn ông nữa không , mau cút khỏi tầm mắt của ta ngay mới sáng ra đã ám rồi "

Nói xong bà chủ lấy ra nột tấn bùa màu vàng rồi đốt cháy để đuổi đi xui xẻo , Trác Phi Phàm là một người lạnh lùng, cứng ngắc hắn làm ra bộ dạng đáng thương đã là quá lắm rồi nay còn bị bà chủ tiệm bánh bao xua đuổi khuôn mặt hắn đã đỏ bừng không biết dấu vào đâu , chỉ thấy hắn cúi đầu bước nhanh đi.

Tại một ngôi nhà tranh cũ kỹ tại phía tây thành Đế Đô , nhìn bề ngoài ngôi nhà tranh có vẻ rách nát nhưng khi vào bên trong thì nó giống như trân tàng , chỉ thấy khắp mọi nơi trong căn nhà toàn là thứ bảo vật quý giá , trong một góc của căn nhà chỉ thấy Tiêu Thần Thâu đang loay hoay chiếc nhẫn trữ vật của Trác Phi Phàm , bỗng Tiêu Thần Thâu ném chiếc nhẫn trữ vật ra xa miệng hắn nói :

" Thật khốn kiếp làm sao Tiêu Thần Thâu ta có thể quên việc nhẫn trữ vật này tên đầu bạc đó đã nhận chủ chứ "

Như suy nghĩ ra điều gì hắn lại nói :

" Khoan đã nếu tu vi cao hơn tên đầu bạc đó thì sẽ phá giải được ấn kí trong nhẫn trữ vật của hắn "

Mặc dù nghĩ ra biện pháp nhưng rất nhanh Tiêu Thần Thâu lại như suy nghĩ điều gì đó , chỉ thấy hắn tự lẩm bẩm trong miệng :

" Khoan đã tu vi của ta còn thấp hơn tên đầu bạc ngũ tinh , nếu ta nhờ người khác phá giải liệu hắn có nổi lòng tham chiếm đoạt không ? "

Nửa ngày sau trong căn nhà tranh Tiêu Thần Thâu vẫn đi đi lại lại gương mặt đăm chiêu suy nghĩ , lại nửa ngày nữa trôi qua lúc này con mắt bị bầm tím của hắn mới loé sáng như đưa ra quyết định đúng đắn nhất.

Lại ngày nữa chôi qua lúc này Trác Phi Phàm đã thân tàn ma dại , chỉ thấy giữa bụng hắn có thắt một sợi dây , bộ y phục trên người cũng đã tàn tạ rách nát , mái tóc bạc trên đầu đã xù xoã ra như mấy tên ăn xin ngoài đường khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của hắn lúc này đã lấm lem bùn đất , giờ này nhìn Trác Phi Phàm còn thảm hơn cả lúc trước Tiêu Thần Thâu hoá trang , đôi mắt của Trác Phi Phàm lúc này đã mờ dần đi bước chân của hắn cũng lảo đảo không trụ vững được lâu nữa , chỉ thấy hắn đảo bước đi đến trước cửa một căn biệt viện rồi ngất xỉu tại chỗ.

Dạ Tử Lương đang cùng chúng nữ trong hoa viên luyện tập kinh nghiệm thực chiến thì nghe bên ngoài có giọng la hét như heo bị chọc tiết , Dạ Tử Lương cùng chúng nữ lập tức đi ra xem xét vừa mở cửa bước ra đập vào mắt bọn họ chính là tên heo mập Ô Long Bảo đang lấy bàn tay mập mạp che đi mắt còn miệng thì há to la hét , Ô Long Bảo nghe thấy tiếng mở cửa thì hé mắt ra nhìn vừa thấy Dạ Tử Lương hắn ùynh ụych chạy lại nói :

" Lương ca ngươi có sợ thích thật kì lạ nha thích để xác chết trước cửa nhà hại trái tim bé nhỏ của ta sắp bay ra ngoài "

Dạ Tử Lương nghe tên này nói vậy chỉ muốn đạp một cước vào miệng hắn ngay lập tức, nhưng lúc này hắn cũng để ý một tên ăn mày quần áo rách nát đang nằm trước cửa ,hắn không đáp lại Ô Long Bảo mà tiến lại phía tên ăn mày xem xét , nữ Vũ Loan, Thu Ý, Đình Đình cũng bước theo hắn về phía tên ăn mày chỉ có Kim Đàn Nhi tò mò nhìn sang Ô Long Bảo đang run rẩy sợ hãi rồi nói :

" Nè tên mập nhà ngươi sao lại run sợ như vậy ?"

Ô Long Bảo nghe Kim Đàn Nhi hỏi thì chạy về phía sau tiểu cô nương rồi nói :

" Đàn Nhi tẩu không biết từ khi sinh ra phụ thân ta ông ấy luôn nâng ta như nâng trứng chút nguy hiểm cũng không để xuất hiện vì vậy khi ta lớn lên bị mắc trứng bệnh sợ máu sợ xác chết "

Kim Đàn Nhi nghe vậy đầu xuất hiện càng nhiều dấu hỏi chấm nàng suy nghĩ :

" Trên đời này còn có loại bệnh kỳ lạ như vậy nữa sao ? "

Lúc này Dạ Tử Lương cùng nữ cũng xem xét đánh giá tên ăn mày , Vân Thu Ý nắm cổ tay tên ăn mày rồi nhìn sang người nói :

" Hắn còn chưa có chết nhưng hơi thở rất yếu cùng lắm chỉ có thể qua khỏi đêm nay "

Dạ Tử Lương nghe vậy thì đánh giá lại tên ăn mày hắn luôn có cảm giác rất quen mắt với người này như đã từng gặp ở đâu đó , vừa xoay người tên ăn mày lại Dạ Tử Lương vén mái tóc bạc trắng rối tinh rối mù của hắn lên , vừa nhìn thấy khuôn mặt lấm lem, Dạ Vũ Loan và Ân Đình Đình bên cạnh đã kinh hô :

" Tử Lương đây không phải tên Trác Phi Phàm lần trước đã ra tay ngăn cản Đoàn Dự Hưng sao ? "

Dạ Tử Lương cũng đã nhận ra chỉ là lúc này trong đầu hắn đang suy nghĩ tại sao Trác Phi Phàm lại ra nông nỗi này liệu có phải do lần trước đắc tội với Đoàn Dự Hưng không , còn đang suy nghĩ lý do thì Ân Đình Đình bên cạnh quay sang nhìn Vân Thu Ý nói :

" Thu Ý muội, tên này rốt cuộc bị làm sao ? "

Vân Thu Ý sau khi theo Dạ Tử Lương nàng cũng đã chuyển sang nghiên cứu y thuật vì từ lần trước ở cùng Dạ Tử Lương trong sơn cốc nàng chứng kiến khả năng hiểu biết của hắn với linh dược và luyện đan rất lợi hại, nàng cũng không muốn ở sau lưng nhìn theo hắn nàng cũng rất muốn luyện đan nhưng linh căn của nàng lại không phù hợp vì vậy nàng chuyển qua học y thuật , nàng quyết định học y thuật vì nghề nghiệp này cũng nghiên cứu về rất nhiều linh dược nàng suy nghĩ nếu kiến thức linh dược của nàng tốt sẽ giúp ích cho Dạ Tử Lương rất nhiều , lúc này nghe Ân Đình Đình hỏi nàng trả lời :

" Theo như muội chuẩn đoán có khả năng tên này là đói quá nên kiệt sức ngất đi "

Dạ Tử Lương cùng Dạ Vũ Loan và Ân Đình Đình nghe Vân Thu Ý nói vậy đều nghi hoặc nhìn nàng một võ giả Luyện Tướng thất tinh còn có thể bị đói đến ngất đi sao , Vân Thu Ý thấy ánh mắt của bọn họ thì trừng mắt nói :

" Chẳng lẽ mọi người còn không tin tưởng vào y thuật của muội ? "

Nhìn Vân Thu Ý như sắp nổi giận Dạ Vũ Loan lập tức lên tiếng phá tan cục diện :

" Thôi đừng nói nữa mọi người mau đưa tên này vào nhà trước đã nếu không để hắn ở đây thật sự sẽ chết đó "

Dạ Tử Lương cũng hiểu ý của nàng lập tức dìu Trác Phi Phàm đi vào biệt viện.

Truyện Chữ Hay