Chu Ký Bắc lại nằm viện.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đến bệnh viện đều như dạo một vòng qua quỷ môn quan, chỉ sợ điện tâm đồ trở thành một đường thẳng, bát tự của cậu với bệnh viện không hợp, nếu không phải muốn chân cậu thì muốn mạng cậu.
Quý Quỳnh Vũ cầm tay cậu không dám buông, mắt dính chặt trên người Chu Ký Bắc, con ngươi đỏ tươi như muốn rỉ ra máu.
Chu Ký Bắc mặc đồ bệnh nhân nhìn qua có vẻ yếu đuối, mong manh.
“Tỏng..
tỏng.” nước nhỏ giọt rơi xuống, truyền vào mu vào tay của Chu Ký Bắc, trên đó chỗ xanh chỗ tím, giữa hai ngón tay bị sưng lên một cục, máu ứ đọng, một mảng lớn da bị tróc ra, Quý Quỳnh Vũ tèm lem nước mắt nước mũi cũng không nhớ để lau.
Chu Ký Bắc xoay đầu lại, ngón tay cử động, bắt lấy lòng bàn tay của Quý Quỳnh Vũ kéo ra, Quý Quỳnh Vũ ngẩng đầu.
“……” Chu Ký Bắc nâng tay, xoa mặt Quý Quỳnh Vũ, cố chống khoé miệng, cười thật miễn cưỡng.
Quý Quỳnh Vũ theo bản năng muốn né tránh cánh tay của Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc trượt tay xuống cổ hắn, ánh mắt yếu ớt, âm thanh run rẩy.
Quý Quỳnh Vũ cúi người, muốn nghe xem cậu nói gì, mặt hắn dán sát vào miệng cậu, hơi thở cậu bồi hồi ở chóp mũi, khí nóng vờn quanh khoé miệng, hơi thở giao thoa, Chu Ký Bắc ôm sát Quý Quỳnh Vũ.
“Ôm tôi một cái.”
Khoé mắt cậu đỏ lên, giọng nói như con thú nhỏ bị thương, nức nở, yếu đuối.
“……” Quý Quỳnh Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, cổ họng bị một dòng khí chặn lại, hơi thở không thông, vừa hít vào một hơi liền đau như ai xé ai cào.
Quý Quỳnh Vũ vươn tay, tính ôm bả vai Chu Ký Bắc, vừa đưa ra liền ôm lấy, Chu Ký Bắc cảm nhận được đáp lại, hơi thở liền trở nên gấp gáp.
Cậu cố chống đỡ nửa người dưới, ôm Quý Quỳnh Vũ một cái trong tuyệt vọng, thanh âm còn run rẩy hơn khi nãy.
“Ôm tôi một cái… Anh ôm tôi một cái…”
Quý Quỳnh Vũ ruột gan lộn một vòng, lòng rối như tơ vò, bụng dưới đau đớn, đau tới không thốt nên lời.
Hai tay gắt gao ôm người trong ngực, cằm để trên vai người nọ, cọ một cái, lòng bàn tay vuốt ve mặt Chu Ký Bắc, ba hồn bảy vía trong người bay đi một nửa, hắn không dám nhìn thẳng vào cậu.
“Xin lỗi… Thực sự xin lỗi!” Chu Ký Bắc khóc không thành tiếng, gân xanh nổi đầy trên trán, đơn đớn như ai cầm một con dao cùn rỉ sắt cứa vào tim, rạch cho cậu đau đơn quằn quại.
Quý Quỳnh Vũ cảm thấy bả vai mình ướt ướt, trong lòng mềm thành một bãi bùn, hắn một nhẹ giọng bảo với đứa nhỏ này, giống như trước đây nói, đừng khóc, mặc kệ cậu làm sai cái gì, chú Quý đều tha thứ cho cậu.
Nhưng mà, lần này, nói không nên lời.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ kéo Chu Ký Bắc ra một khoảng, cúi đầu nhìn vết ố vàng trên ga trải giường, màu trắng đang bị nhiễm một chất dịch màu vàng mùi nồng, cái này khiến Quý Quỳnh Vũ thanh tỉnh không ít.
Chu Ký Bắc bị Quý Quỳnh Vũ nắm lấy bả vai, cảm giác được người này đang nặng tay, cậu cảm thấy có chút đau, không giống như Quý Quỳnh Vũ thường ngày, nhưng cậu chịu được, không dám nói.
Chu Ký Bắc tràn đầy hi vọng chờ mong nhìn Quý Quỳnh Vũ, cậu biết điểm yếu của Quý Quỳnh Vũ là gì, cũng biết phải lợi dụng bản thân như thế nào mới khiến người này đồng tình với mình.
Sự độc chiếm của Chu Ký Bắc đối với Quý Quỳnh Vũ như một mồi lửa được chôn sâu xuống, mỗi một năm càng cháy càng lớn, cho dù chỉ một ngày, cậu cũng không muốn buông tay.
Thời điểm Quý Quỳnh Vũ còn quen với Diêu Dật, cậu từng khiêu khích, từng nghĩ muốn dùng tất cả biện phát dù cực đoan đến thế nào cũng phải cướp người này về.
Hai ngời này chia tay, Chu Ký Bắc nghĩ Quý Quỳnh Vũ sẽ thuộc về mình, ngàn tính vạn tính, cũng không tính ra được lòng dạ của Quý Quỳnh Vũ.
Trái tim của Quý Quỳnh Vũ khiến cậu nảy sinh một loại ảo giác, cho rằng hắn đau đớn, áy náy, rối rắm…
Chỉ là điều quan trọng nhất – Quý Quỳnh Vũ không yêu Chu Ký Bắc.
Buộc Chu Ký Bắc thừa nhận chuyện này rất khó, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị vứt bỏ, vì thế mỗi lần phạm sai lầm, mỗi lần mất khống chế, cậu đều khóc thật, áy náy cũng là thật.
Nhưng hi vọng ấm ủ trong lòng cũng như mong ước xa vời kia cũng là thật.
“Bối Bối, chúng ta nên tách ra đi.”
“……” Quý Quỳnh Vũ ngần đầu lên, bắt gặp ánh măt của Chu Ký Bắc, đôi mắt còn hồng hồng do khi nãy vừa khóc xong, âm thanh so với vừa rồi còn độc ác hơn.
“… Chờ thân thể cậu khá hơn, nếu cậu muốn sống trong Quý gia, tôi sẽ bảo dì Vương dọn phòng ngủ chính cho cậu.” Quý Quỳnh Vũ buông tay, ngồi cách xa Chu Ký Bắc một chút, hắn không nhìn thẳng Chu Ký Bắc, âm thanh máy móc, ánh mắt nhìn thẳng cửa sổ đối diện, mắt không chớp một cái.
Lưng của Chu Ký Bắc bị đè nặng trên đường nhựa vì bảo vệ Quý Quỳnh Vũ, từ vai sau, thắt lưng, đến cột sống, vết thương trải dài trên toàn bộ cơ thể, màu tím, từng vệt xen kẽ nhau.
Chân phải bị thương cấp độ hai, đau đến không ngồi thẳng được.
“… Vứt bỏ tôi?” Chu Ký Bắc thẳng người nhìn Quý Quỳnh Vũ, cậu hỏi rất nhỏ, giống như hỏi chính mình.
Tay Quý Quỳnh Vũ lập tức nắm chặt lại, giống như phải nhẫn nhịn dữ lắm, kíp nổ bên trong như muốn rơi ra.
“Tại sao mỗi lần cậu đều phải tỏ ra đáng thương như vậy hả? Giống như tất cả lỗi lầm đều do tôi mà ra? Rõ ràng tội ác tày trời là cậu! Vì sao phải giả bộ như mình bị vứt bỏ?! Giống như tất cả mọi người đều nợ cậu, đều phải nghe theo cậu! Bối Bối, cậu không được như vậy, là, là ông trời tàn nhẫn với cậu, cậu không được lựa chọn, nhưng không có nghĩ là cậu có thể tuỳ ý làm bậy, không có tính người!”
Quý Quỳnh Vũ bùng nổ, cả người như một trái bom nổ chậm, sức công phá cực lớn, đem những sinh vật xung quanh tạc cho không ra hình dạng, hắn lựa chọn phương pháp không sáng suốt đó chính là muốn ôm nhau cùng chết.
Thật lâu không có tiếng đáp lại.
Chu Ký Bắc giống như không có sự sống, đồng cử co rút lại, tim đập nhanh, đường tâm điện dường như sắp thẳng, cậu ho khan hai tiếng, cố tình đè nén lại, mỗi một động tác đều khiến cả người đau đớn.
Ánh mắt bi thương kia như già đi năm sáu mươi tuổi.
“Xin lỗi… Tôi… tôi không… tôi không biết… Chú lại hận tôi như vậy…”
Quý Quỳnh Vũ nheo mắt, Chu Ký Bắc cố làm ra vẻ thoải mái mà nói, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Quý Quỳnh Vũ, giống như bị đóng đính lại.
“Từ nhỏ đến lớn đã không có ai thích tôi, trước khi gãy chân, mọi người nói tôi tính cách hướng nội, là một đứa quái dị, hoặc nói tôi không có mẹ, về sau, khi bị gãy chân phải, người ghét tôi càng nhiều.
Có đôi khi, tôi cũng tự khinh thường bản thân.”
“Tôi… tôi là quái thai, biến thái.
Nhưng cho tới bây giờ… cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ muốn làm hại anh, tôi chỉ muốn đối tốt với anh.”
“Tôi biết tôi không xứng với anh.
Cũng biết bản thân mơ mộng hão huyền.” Chu Ký Bắc tự giễu, thất thần nhìn khoảng không.
“Xin lỗi.” Chu Ký Bắc xốc chăn lên, Quý Quỳnh Vũ chưa kịp phản ứng lại cậu đã muốn chống nạng đứng lên.
“Đưa tôi đi đi, bệnh viện tâm thần hay đồn cảnh sát đều được.” Chu Ký Bắc nắm hai tay lại, đưa về phía Quý Quỳnh Vũ, mặt bình tĩnh như không có gì.
_________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ý tôi là, vượt qua chặn này sẽ là đường.
Editor:???.